Chap 3
Ngày đầu tiên tại bãi biển Nàng Tiên Cá.
- Sakura, mau xuống đây đi!
- Tớ tới liền!
Ùm! Sakura nhảy xuống biển làm nước bắn tung tóe. Cô nhanh chóng hòa mình vào dòng nước cùng các bạn. Những tiếng cười đùa rộn vang một góc trời. Dưới sự hấp dẫn kì diệu của biển, Sakura không ngần ngại thả mình xuống nước, bơi lội thỏa thích.
Trước đấy, cô vẫn còn lo lắng về những giấc mơ kì lạ của mình. Từ đó đến giờ chưa có chuyện gì bất thường xảy ra nên Sakura cũng tạm yên tâm mà chơi đùa cùng các bạn. Cô muốn tận hưởng những giây phút vui vẻ trong thời gian nghỉ hè để nó không bị trôi qua một cách lãng phí.
Không khí ở biển thật trong lành. Nước biển xanh biếc và mát lạnh, có thể nhìn thấy cả đáy. Từng cơn sóng nhẹ nhàng xô vào bờ, trùm lên bãi cát trắng xóa lấp lánh ánh bạc. Tiếng sóng biển rì rào bên tai. Trên trời, mây trắng hững hờ trôi. Từng đàn hải âu lượn lờ trong không trung rồi vội vã bay đi khi thấy bóng dáng con người. Những tia nắng rực rỡ chiếu xuống mặt biển làm nó trắng sáng lên. Những rặng núi tím nhấp nhô phía xa xa, đỉnh núi bị che phủ bởi lớp mây mỏng trắng xốp. Sakura cảm thấy hòa mình vào thiên nhiên thật thú vị và dễ chịu biết bao. Sự yên bình, thanh thản bao bọc lấy tâm hồn cô.
Hấp!
- Yamazaki, đỡ này!
- Yeah!
Sakura cùng các bạn tụ tập lại để chơi bóng chuyền dưới nước. Vùng nước gần bờ không sâu lắm nên họ có thể đứng đó chơi được. Chiharu tung quả bóng về phía Yamazaki. Một luồng gió mạnh chợt nổi lên làm quả bóng bay lệch hướng. Yamazaki cố bắt bóng nhưng không được và cậu ngã nhào xuống nước trước những tiếng cười châm chọc của bạn bè.
Quả bóng lềnh bềnh trên mặt nước, càng lúc càng trôi xa ra bờ. Yamazaki nhanh chóng lội đến chỗ quả bóng trong sự hò reo của mọi người:
- Cẩn thận, Yamazaki! Ở đấy nước sâu lắm!
- Không sao, tớ chụp được bóng rồi! - Yamazaki nói với theo - Ối!!!
Như bị thứ gì đó kéo xuống, Yamazaki chớt với rồi mất dạng dưới nước, chỉ còn quả bóng trôi nổi trên mặt nước. Mọi người la hét trong hoảng loạn:
- Yamazaki, cậu đâu rồi! - Chiharu kêu lên
- Cậu ấy làm sao vậy? - Rika lo lắng
Linh cảm có chuyện chẳng lành, Sakura hộc tốc bơi ra chỗ Yamazaki vừa đứng. Syaoran vội vã lao theo. Những người khác cũng bì bõm lội phía sau.
Sakura quờ quạng trong nước, hi vọng tìm thấy chút dấu vết của Yamazaki. "Cậu ấy không thể đột ngột biến mất như vậy được, không thể nào!", Sakura nghiến răng. Bỗng cô thấy vùng nước trước mặt cô lăn tăn sủi bọt, và...
Ùm! Yamazaki bất ngờ nổi lên, cười khoái chí:
- Hù! Sợ chưa? Ủa, Sakura hả? Tớ tưởng phải là Chiharu chứ!
Sakura mặt cắt không còn giọt máu. Trong thấy vậy, Tomoyo quay lại hoảng hốt:
- Nguy rồi! Mọi người, mau bịch tai lại!!!
- ÁAAAAAAAAAAAAAA... - Sakura thất kinh la lên.
Mặt biển dao động dữ dội. Sóng ào ạt vỗ vào bờ. Những dãy núi lắc lư, rung chuyển mạnh. Đất trời chao đảo. Yamazaki choáng váng ngã xuống. Syaoran lao đến tìm cách trấn an Sakura. Chiharu nắm lấy vai Yamazaki lắc qua lắc lại:
- Yamazaki ngốc! Cậu làm mọi người lo lắng lắm, biếc không?
- Còn hù dọa khiến Sakura sợ chết khiếp - Syaoran lườm.
- Tớ còn sợ hơn đó! - Yamazaki nhăn nhó.
- Tớ đã cảnh báo mà cậu không nghe! - Tomoyo thở dài.
"May mà những người khác vẫn bình an vô sự", Tomoyo thầm nghĩ khi quay nhìn sang các bạn, "Mình quả là giỏi khi chịu đựng được tiếng hét kinh khủng của Sakura!". Yamazaki gãi đầu cười trừ:
- Xin lỗi, tớ chỉ định đùa chút cho vui. Ha ha...
- Đùa cái đầu cậu! Chẳng vui chút nào! - Chiharu ném cho Yamazaki một cái nhìn tóe lửa - Mọi người, chúng ta lên bờ thôi, kệ cậu ấy!
Chiharu lè lưỡi nhìn Yamazaki rồi đẩy mọi người đi.
- Eh eh, chờ tớ với! - Yamazaki nhặt quả bóng rồi lội theo - Hm?
Yamazaki chợt nhìn thấy ánh sáng xanh lập lòe phía khu rừng ven biển. Một tòa lâu đài sừng sững hiện ra. Yamazaki chau mày. Anh nhớ trước đó mình không nhìn thấy nó. Tòa lâu đài lấp ló sau những tán lá, mờ mờ ảo ảo, thoắt ẩn thoắt hiện, giống như không hề tồn tại. Ảo giác chăng?
Yamazaki dụi mắt rồi nhìn lại. Tòa lâu đài vẫn ở đó. Một làn sương mỏng bao quanh nó che mất tầm nhìn của anh. Yamazaki trầm ngâm:
- Nơi này có gì đó thật bí ẩn!
~~~~~*****~~~~~
Xế trưa. Mặt trời đậu trên đỉnh núi, tỏa ra hơi nóng và những tia nắng chói chang. Mặt biễn phản chiếu ánh nắng, sáng lấp lánh. Những vách đá bên bìa rừng bị phủ lên một màu vàng rực gay gắt. Nắng bỏng rát như thiêu đốt vạn vật.
Dưới tán lá xanh râm mát, Sakura cùng các bạn ngồi quây quần bên nhau, thưởng thức bữa trưa sau một thời gian vui chơi, bơi lội trên biển. Ai cũng cảm thấy đói nên ăn rất ngon miệng, Chiharu tươi cười:
- Cảnh vật ở đây đẹp nhỉ?
-uhm! - Mọi người đều tán đồng.
- Các cậu thấy vui khi đến đây chứ! - Chiharu hào hứng hỏi.
- uhm. Nhưng tại sao ở đây lại đặt tên là bãi biển Nàng Tiên Cá nhỉ? - Meiling thắc mắc.
- Một cái tên đẹp đấy chứ! - Rika mỉm cười.
- Oh, nếu tớ không nhầm thì - Yamazaki chen vào - bãi biển này trước kia có người cá sinh sống. Nàng tiên cá đã đem lòng yêu hoàng tử của loài người nhưng không được đáp lại... Cuối cùng, cơ thể nàng tan biến thành bọt biển. Để bài tỏ sự tiếc thương cho nàng tiên cá, bãi biển nơi đây đã được mang tên nàng.
Yamazaki bắt đầu bài thuyết giáo về các hiện tượng siêu nhiên. Mọi người chăm chú lắng nghe. Hầu hết đều cho rằng Yamazaki nói có lí. Chiharu nhăn mặt. Cô khẽ lẩm bẩm:
- Yamazaki lại nói khoác nữa rồi!
- Nghe như truyện cổ tích ấy - Naoko lên tiếng.
- Ừ thì nó vốn là truyện cổ tích mà, nói đúng hơn là một truyền thuyết - Yamazaki phân trần - Người ta đang kiểm nghiệm tính chân thật của nó. Biết đâu cô gái đó không phải người cá mà là người ngoài hành tinh thì sao?
- Câu chuyện thật li kì! - Rika tiếp lời.
- Tội nghiệp nàng tiên cá, hic hic... - Meiling sụt sùi - Nếu tớ là cô ấy, tớ sẽ cho hoàng tử một trận!
- Vậy sao... - Sakura trầm ngâm khi nghe câu chuyện của Yamazaki.
Syaoran gật gù tán đồng. Cậu hoàn toàn tin tưởng lời Yamazaki nói. Có lẽ Sakura cũng không nghi ngờ những điều ấy. Trông thấy vẻ mặt ngô nghê của hai người, Tomoyo nở nụ cười đầy ẩn ý.
- Uhm. Thực ra tớ không có nhiều thông tin về chỗ này lắm - Chiharu nói - Hình như bãi biển Nàng Tiên Cá mới mở gần đây thôi. Trò chơi quay số trúng thưởng được tổ chức cũng nhằm quảng bá, giới thiệu về nó.
- Nhắc mới nhớ, - Tomoyo quay sang nhìn Chiharu - Ban tổ chức có cung cấp chỗ nghỉ qua đêm không? Tớ thấy quanh đây hình như không có khách sạn hay nhà trọ nào.
Chiharu tối sầm mặt mày. Cổ họng cô như bị đông cứng. Chiharu toát mồ hôi hột:
- Chết rồi! Tớ quên không hỏi người ta!
- Làm sao đây? - Rika lo lắng - Sáng mai xe mới đến đón chúng ta. Vậy tối nay sẽ ngủ ở đâu?
- Tớ không muốn ngủ trong rừng đâu, sợ lắm! - Meiling hét lên.
- Nếu định tìm chỗ ngủ thì... ở gần đây có một tòa lâu đài đấy!
Yamazaki nói rồi chỉ tay về phía trước. Mọi con mắt đều đỗ dồn vào tòa lâu đài hiện lên mờ nờ sau hàng cây.
- Hay quá! - Meiling reo lên.
- Hi vọng chủ nhân tòa lâu đài đó là người dễ tính. Ta có thể xin tá túc một đêm.
- Tòa lâu đài trong thật bí ẩn! Có vẻ thú vị đây! - Cặp mắt kính của Naoko sáng lên.
Sakura tái mặt. Cô khẽ rùng mình. Không hay chút nào. Sự bất an tràn ngập trong lòng cô. Dù không nhìn rõ nhưng Sakura cảm thấy tòa lâu đài trong rất quen. Dường như cô đã gặp nó ở đâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro