Nước mắt "Geisha"
"Nước mắt "Geisha" giờ đã hóa đá
chỉ còn dòng lệ chảy dài vào tim
cuộc đời kĩ nữ mỏng manh như trang giấy
gió thổi, giấy bay… biết phương trời nào?! "
…
Khung cảnh của một ngày mới dần hé lộ những tia nắng ấm áp xuyên qua tấm rèm mỏng manh đang đung đưa trước gió bên cửa sổ.
Bên trong căn phòng nhỏ, tiếng cười, tiếng nói đan xen vào nhau tạo nên những âm thanh sống động vui tươi. Mọi người ai ai cũng đều xúng xính và lộng lẫy trong trang phục váy trắng và comple chỉnh chu. Riêng chỉ có duy nhất một mình Nhi nổi bật hơn tất cả. Cô đứng trước gương, cảm thấy niềm hạnh phúc như đang dâng mình lên đến tận 9 tầng mây nơi thiên đường với những nụ cười đang mở rộng lòng từ bi chào đón cô thay đổi thành con người khác…
Ở ngoài căn phòng, những đóa hoa rực rỡ sắc màu đang được chuyển đến theo đúng dự định. Hoa hồng – loài hoa mà cô yêu thích nhất cũng như đang chung niềm vui trong ngày trọng đại của cô gái bé nhỏ, nên hôm nay chúng nở rộ một cách lạ thường, vươn những cánh hồng đỏ thắm cùng chào đón không khí trong lành của ngày mới…
Kết thúc bông hoa cuối cùng cài trên mái tóc mình, Nhi rạng rỡ quay lại hỏi ý kiến của mọi người…
"Hôm nay trông tớ thế nào?" – Cô e thẹn nhưng vẫn không giấu nổi nụ cười vui sướng.
Tất cả mọi người trong căn phòng đều dừng công việc của mình, ngắm nghía và chợt cảm thấy bất ngờ về cô gái đang đứng trước mặt họ…
Cô xinh đẹp một cách lạ lùng. Từ ánh mắt đến cử chỉ đều toát lên vẻ dịu dàng, hiền thục khác xa với người con gái trước kia họ từng quen…
Bất chợt, vang đâu đó trong góc phòng là tiếng khóc nấc của người đàn bà trung tuổi. Khóc không phải vì bà cảm thấy buồn, mà có lẽ khóc vì bà quá xúc động! Bước lại gần và ôm chặt lấy Nhi, bà cười hiền và thủ thỉ.
"Ôi! Con gái bé bỏng của tôi! Hôm nay nhìn con xinh lắm! Dường như con đã trở thành một thiếu nữ chứ không còn là cô gái nghịch ngợm trước kia của mẹ nữa rồi…"
Lời thú nhận trước sự thay đổi của con gái khiến tất cả mọi người trong phòng đều bật cười, và đâu đó là những giọt nước mắt cảm động…
Nhi nở nụ cười tươi và ôm chầm lấy mẹ cô…
Rời vòng tay che chở, cô chạy lại ôm những người bạn, những cô phù dâu xinh xắn của mình đang cầm trên tay bó hoa trắng bé nhỏ mà chỉ chốc nữa thôi, họ sẽ là những người dẫn lối cho cô bước vào thánh đường…
Rồi cô chạy lại khóac tay và nói với người cha già bấy giờ vẫn đang đứng ở ngòai cửa chờ đón…
"Cha! Con gái lớn đã sẵn sàng rồi…!"
Ông mỉm cười… Nắm chặt lấy bàn tay Nhi và dẫn dắt cô đi qua sự thay đổi lớn nhất trong cuộc đời của mỗi con người! Có lẽ chỉ sau ngày hôm nay thôi, người được cầm tay cô sẽ không còn là ông nữa mà là người chồng đã hứa hẹn sẽ sống với cô suốt cuộc đời!
Nên hôm nay sẽ là lần cuối cùng! Lần cuối cùng ông được che chở cho cô! – Ông tự nhủ vậy.
…
Tiếng chuông nhà thờ vang lên vài hồi, cánh cửa bật mở, dẫn trước là hai đứa bé cầm trên tay giỏ hoa xinh xắn và tung lên trời cánh hoa mềm cùng với tràng vỗ tay lớn của những vị khách ngồi ở hàng ghế hai bên…
Và rồi vang lên tiếng đàn Piano trong vắt, giọng hát của dàn hợp ca ngày càng mạnh mẽ như hòa nhịp theo tiếng gọi của con tim cô đang đập run.
Nhi bước chậm rãi, chậm rãi…
Cô sợ nếu trong giây phút trọng đại này, nếu cô đi quá nhanh, sẽ làm mất đi sự thiêng liêng!
Nên từng bước chân, từng nhịp thở, Nhi đều cố kìm nén! Đối với nhiều người, có thể ngày cưới của họ chỉ một truyền thống vốn dĩ phải thực hiện nên sẽ chẳng ai căng thẳng như cô lúc này. Nhưng với cô thì ngược lại! Hạnh phúc của cuộc đời cô khó khăn lắm mới kiếm tìm được! Người con trai của cuộc đời cô khó khăn lắm mới níu giữ được! Vậy nên trong giây phút cô thực sự thuộc về một mái ấm gia đình mới, bỏ qua những lời đồn, những quá khứ dơ bẩn trước kia, cô càng cảm thấy trân trọng hơn!
…
Nhưng khi cô tìm thấy được nơi nghỉ chân cho sự nghiệp trước kia của mình, cũng là lúc cuộc đời bắt cô phải đứng dậy và đi tiếp!
Trong tiếng nhạc du dương, lần đầu tiên trên khuôn mặt rạng ngời kia lộ rõ vẻ sợ hãi!
Nhi giật mình nhìn quanh bốn phía, âm thanh như ngưng đọng trong trái tim!
Cô không thấy chú rể của cuộc đời cô đâu cả!
Cảm nhận được sự giật mình của con gái, người cha già vội vàng nắm chặt tay cô hơn, truyền vào đấy sức mạnh, lý trí và sự bình tĩnh giúp cô bình thường trở lại. Ông ghé sát tai cô, nhắn nhủ…
"Đừng sợ! Chắc là tắc đường nên đến muộn thôi! Cười lên đi con gái! Hôm nay là ngày cưới của con mà, đừng để khuôn mặt buồn chán đó!"
Nghe lời cha, Nhi cố gượng một nụ cười thật tươi. Cô hiểu ông chỉ đang an ủi cô thôi. Trong thâm tâm cô lúc này, hiện lên câu hỏi mà bấy lâu nay cô chưa từng muốn nghĩ đến…
"Liệu, muộn vì bị tắc con đường anh đang cố đến, hay là tắc con đường của thời gian và suy nghĩ trong anh?"
Nhi cố gắng xua tan suy nghĩ tiêu cực trong mình, và cố mỉm cười!
…
Ba mươi phút lặng lẽ trôi qua trong sự im lặng của tất cả mọi người!
Một vài vị khách mất kiên nhẫn đã đứng dậy bỏ về trước để lại sau lưng nụ cười và câu nói khinh bỉ!
Người cha già chắp tay cầu nguyện đừng xảy ra sự cố gì cả! Ông không muốn có bất kì sự trở ngại nào đem lại đau buồn cho cô con gái bé bỏng của ông nữa!
Và tiếp đó là lời cầu nguyện của tất cả bạn bè trong thánh đường! Họ chỉ dám đem những ước muốn của mình gửi lên đức chúa chứ không một ai dám đứng lên an ủi Nhi cả!
Họ hiểu những gì đang xảy ra! Họ hiểu những việc vốn dĩ PHẢI xảy ra!
Cánh cử bật mở… một chàng trai vội vàng chạy vào trước bao con mắt chờ mong của mọi người…
Để rồi lại thất vọng!
"Chú rể… BIẾN MẤT RỒI!!!!"
Câu nói vang vọng cả thánh đường, dội thẳng vào trái tim Nhi sự hụt hẫng đau đớn!
Không thể kìm nén nổi, cô bật khóc!
Vị sự mục từ đầu đến cuối đều im lặng chứng kiến biến đổi của buổi lễ kì lạ này bỗng lên tiếng, ông đưa tay ra ý bảo mọi người trật tự, và cao giọng hỏi…
"Liệu đây có phải là người chồng nguyện bên con suốt đời và là cuộc hôn nhân sẽ đem đến cho con một mái ấm gia đình hạnh phúc thực sự không?"
Câu hỏi như một tác động mạnh khiến trái tim Nhi se lại. Cô bật khóc và ôm mặt chạy vào trong phòng chờ.
Những người bạn và bố mẹ vội đuổi theo cô.
Những vị khách mời ngắn ngẩm lắc đầu rồi bỏ về. Xen lẫn trong đó là sự thương cảm, và… cả sự coi thường nữa!
…
Nhi gục đầu trên tấm đệm, khuôn mặt ướt nhòa nước mắt.
Xung quanh cô mọi người im lặng đến ngẹt thở. Ai cũng thông cảm và không muốn làm phiền cô. Những lúc như thế này, sự yên tĩnh có lẽ là liều thuốc an thần hữu hiệu nhất giúp Nhi bình tâm trở lại.
Nhưng đâu phải ai cũng có lòng từ bi và thấu hiểu như vậy…
Cảm nhận được cánh cửa phòng vừa hé mở, Nhi bực tức vớ vội chiếc gối cạnh mình và ném…
"Đi đi! Tôi không cần ai lúc này cả! Hãy để cho tôi được yên tĩnh!"
Đáp lại sự tức giận của Nhi, lại là tiếng vỗ tay và tràng cười khinh bỉ…
"Wow… wow… wow…! Thật là tuyệt vời! Một vở kịch với khung cảnh đẹp tuyệt như trong truyện cổ tích, vậy mà đáng tiếc thay, công chúa trong câu chuyện đó lại phải chịu một kết cục tàn nhẫn quá…! Ha Ha Ha!"
Nhi ngước nhìn, giật mình trước người con gái đang đứng trước mặt. Cô căm thù cô ta!
"Well! Công chúa đáng thương à… chàng hòang tử của cô đâu rồi? Chẳng phải hôm nay là ngày cưới của hai người sao? Ha Ha! Có vẻ như anh ta đã bỏ rơi cô rồi thì phải! Thật là tội nghiệp quá đi…"
"Cô muốn gì? Tại sao lại đến đây? Cút ngay đi cho tôi!"
"Muốn ư? Tôi muốn đến đây xem một vở kịch! Tôi muốn đến đây xem cô thất bại, cô bị bỏ rơi giống như một thứ đồ chơi bỏ đi! Và đặc biệt, tôi muốn đến đây cho cô xem, cuối cùng thì tôi cũng đã trả thù được cô – một con đĩ rẻ tiền chẳng ra gì!"
Nhi nhìn đứa con gái lẳng lơ đang tỏ vẻ sung sướng trước mặt mà lòng cảm thấy kích động đến cao độ…
"Cút! Cút ngay khỏi đây cho tôi!"
"Ha Ha Ha! Cô đang đuổi tôi đấy ư? Cô nghĩ rằng cô còn tư cách để lên mặt đàn chị với tôi ư?"
Cô ta rút từ trong túi ra một bao thuốc, châm một điếu, nhả khói vẻ kênh kiệu và tiếp lời.
"Cô tức cái gì cơ chứ? Cô nẫng tay trên của tôi bao nhiêu lần rồi, giờ bị tôi qua mặt có một lần, mà cảm thấy bất mãn đến như vậy ư?"
"Từ lâu tôi và tôi đã không còn nợ nần gì nữa rồi!"
"Đúng vậy! Vì cô đã kiếm được một chàng rể "tốt" đến như vậy cơ mà, đương nhiên sẽ phải bỏ cái nghề dơ bẩn trước đây từng làm rồi! Còn tôi, chỉ vì sự phá họai của cô, mà giờ vẫn phải lang thang không tìm được nơi dừng chân của đời mình!"
"Tôi chưa từng phá họai của cô cái gì cả!"
"Im đi! Đừng giả bộ ngây thơ nữa! Nếu như năm xưa, không phải vì cô, thì tôi đã mơi được anh ta rồi! Tại sao cả cô và tôi đều sống trong một tầng lớp giống nhau, vậy mà khi cô gây chuyện, tôi lại phải gánh hết trách nhiệm và trở một ả đàn bà vô liêm sỉ đi cướp chồng người khác cơ chứ?"
Nhi nhắm chặt mắt, cố gắng xoa tan quá khứ trước đây của mình. Nhưng cô gái kia vẫn không chịu buông tha, tiếp tục công kích.
"Và giờ thì cô được hạnh phúc với người chồng tương lai của mình! Cô nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy ư? Ha Ha Ha! Đám cưới của một "Geisha"! Mới thật nực cười làm sao! Cô nghĩ cô đủ tư cách và nhân phẩm để làm lại từ đầu và rũ bỏ quá khứ dơ bẩn của mình ư?"
"Đúng vậy!" – Nhi cười khểy… "Đám cưới của một "Geisha"… Kết cục là sẽ như thế này phải không? Còn cô, cô nghĩ mình đủ trong sạch để đứng trước mặt dạy đời tôi sao? Nên nhớ, cô cũng đã, à không, đã và đang làm một con đĩ đấy!"
"Đừng gọi tôi bằng cái tên như vậy!"
"Vậy phải gọi bằng gì đây? Kĩ nữ?" – Nhi cười lớn, trong đáy mắt và lời nói lộ rõ vẻ khinh thường…"Geisha – cô thích cái tên này hơn phải không? Cô sợ bị người khác đánh giá bản thân nếu có ai đó gọi cô bằng cái tên…"
"Im đi!" – Cô ta cắt ngang… Rồi lại cười lớn, chẳng kém cạnh…
"Nếu cô còn chế nhạo tôi một lần nữa, đừng trách tôi độc ác!"
"Cô thì làm gì được tôi?"
"Làm gì được cô ư? Ha Ha Ha! Đúng vậy, tôi chẳng làm gì được cô cả. Nhưng tôi có thể làm những người yêu thương cô phải rời xa cô! Chung quy, lũ đàn ông con trai cũng chỉ là thứ rác rưởi chẳng đáng để níu kéo, cô đau khổ làm gì?"
Nhi giật mình… Cô nhớ đến lễ cưới bị phá họai ngày hôm nay, tức giận nghĩ đến con đàn bà "Geisha" đang đứng trước mặt mình, cao giọng hỏi lớn…
"Cô… cô đã cố tình làm hỏng lễ cưới của tôi đúng không?"
Cô ta không trả lời, cười lớn, tiếp tục nhả ra những làn khói mờ ảo!
Cơn tức giận trong Nhi như nổ tung trước sự im lặng của cô ta. Chẳng một lời báo trước, Nhi xong thẳng đến, túm lấy mái tóc xõa rối bời của cô ta và hét lớn…
"Trả lời tao đi! Mày… mày đã làm gì với chồng tao rồi? Con đàn bà khốn khiếp này… Tại sao mày lại cứ hành hạ tao như vậy chứ?"
Đáp trả sự đau đớn mà Nhi gây ra, cô ta chẳng mảy may thương xót, dí thẳng điếu thuốc đang hút dở vào tay Nhi. Đứng dậy và tát một cái đau điếng vào bên má cô.
Bất ngờ trước sự đáp trả hùng hồn đó, Nhi chỉ kịp ngồi bệt xuống, ôm lấy vết thương mà "Geisha" gây ra…
Sự im lặng bao trùm lấy hai người, chỉ còn nghe nho nhỏ tiếng khóc thảm thương của Nhi…
"Cô đã làm gì? Cô đã làm gì rồi? Anh là người tôi yêu thật lòng, tại sao cô lại…"
"Ngu ngốc!" – "Geisha" lại lấy trong bao ra một điếu thuốc mới, châm lửa… "Cô thử trả lời xem, anh ta có thực lòng yêu cô không?"
Nhi im lặng, từ trước đến nay, cô đã từng tự hỏi lòng mình câu đó nhiều rồi, nhưng trước sự yêu thương và tha thứ của anh, cô đều tự nhận với bản thân mình rằng… Anh thực sự có yêu cô, rất nhiều! Nhưng tại sao hôm nay "Geisha" lại hỏi cô câu đó? Lẳng lơ hết sức! Hay phải chăng…
"Không trả lời được phải không? Vậy để tôi nói cho rõ một sự thật…"
"…"
"Tôi chẳng làm gì anh ta hết! Tôi cũng chẳng quyến rũ anh ta một chút nào!"
"…"
"Chính anh ta đã thèm muốn tôi! Chính anh ta đã đề nghị ngủ với tôi! Và cũng chính anh ta đã tự tìm đến con virút HIV/AIDS vốn dĩ đang chảy trong cơ thể tôi! Ha Ha Ha! Vậy đó, cuối cùng anh ta miệng thì nói yêu cô chấp nhận cưới và tha thứ cho cô, nhưng dục vọng lại chẳng cho phép anh ta làm như vậy! Giờ thì anh ta sẽ phải nhận lấy hậu quả mà anh ta đã "vớ" phải thôi!"
Câu nói "sự thật" như một con dao hai lưỡi đâm thẳng vào lòng tin và tình yêu của Nhi. Cô cảm thấy thế giới trước mắt như sụp đổ hòan tòan!
Cô đã từng nghĩ rằng, chỉ có người đàn ông yêu cô thật lòng mới đồng ý và chấp nhận con người với quá khứ dơ bẩn trước đây của cô! Chỉ có người đàn ông yêu cô thật lòng mới đồng ý bỏ qua mọi lời dèm pha, khinh bỉ của người thân và xã hội cưới cô về làm vợ!
Ấy vậy mà người đàn ông mà cô nghĩ rằng anh ta thực sự yêu cô lại làm những điều khiến cô cảm thấy ghê tởm, chưa bao giờ dám nghĩ đến…
"Cô… cô lừa tôi đúng không? HIV… HIV? Như vậy là sao chứ!!!!"
Nhi bật khóc nức nở. Tại sao cuộc đời lại bất công với cô đến như vậy?
"Cô khóc đấy ư? Khóc vì cái gì cơ chứ? Vì lọai đàn ông chẳng ra gì và thứ tình yêu được xây đắp bằng dục vọng? Đáng cười quá đấy! Ha Ha Ha! "Geisha" mà cũng biết khóc à? Chẳng phải đã được đắp lên mặt lớp phấn ngụy trang dày đặc rồi cơ mà? Chẳng phải đôi mắt đã bị đánh thật đen sì để không còn nhìn thấy sự đời rồi cơ mà? Chẳng phải đôi môi đã bị đánh bằng thứ son đỏ chót để không bao giờ phải mở miệng vì sợ trôi đi mất màu đỏ sắc xảo đó cơ mà? Tại sao cô vẫn có thể khóc được? Nếu có đau lòng thì giấu trong tim đi, đâu cần phải thể hiện ra như thế này? Tôi cảm thấy khinh cô, thương hại cô biết bao…"
"Nhưng tôi không phải là một Geisha!!!" – Nhi gào lên…
"Vậy cô nghĩ cái tên nào mới hợp cho mình hả! Đó là cách gọi nhẹ nhất rồi đấy! Chẳng lẽ cô muốn mọi người gọi cô là một con đĩ ư? Hay là lọai đàn bà ngu xuẩn bị lừa ngay chính trong ngày cưới của mình? HẢ!!!"
"Vậy còn cô? Tôi sẽ phải gọi cô bằng gì đây? Geisha? Hay là lọai đàn bà phá họai hạnh phúc của người khác?"
"Ha Ha Ha! Tôi chẳng phá họai của cô cái gì cả! Tôi chỉ đang trả thù lại những gì trước đây cô đã từng cướp đi của tôi thôi!"
"Phải chăng khuôn mặt cô đang bị bao phủ bởi lớp phấn quá dày?"
Cô ta cười, chẳng nói gì…
Dùng chân dập tắt điếu thuốc, cô ta đứng dậy, chuẩn bị đi về…
"Hãy gọi tôi là một người sắp chết! Vì tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa!"
Đó là câu nói cuối cùng của "Geisha" mà Nhi nghe được…
…
Hai ngày sau đó, Nhi nhận được tin dữ.
Người đã từng sắp sửa được làm "chú rể tương lai" của cô đã tự tử tại nhà riêng thứ hai – nơi mà anh ít khi lui tới.
Khi nghe được tin này, cả nhà cô như bị sét đánh, ai cũng lo sợ, hỏang hồn và nhìn Nhi bằng ánh mắt đồng cảm!
Nhưng… có ai hay rằng, từ giây phút Nhi biết được rằng cô bị phản bội, cô đã tự hứa với lòng mình…
Nhất định từ giờ phải bôi trát thật kĩ cho gương mặt này! Nhất định phải trở thành một "Geisha" vô cảm thực sự chứ không thể làm một người đàn bà yếu đuối được!
…
Ngày đến dự tang lễ, Nhi đã không rơi bất kì giọt nước mắt nào!
Phải chăng cô đã biết nghe lời? Cần phải đánh cho đôi mắt mình thật đen để không nhìn thấy sự đời nữa?
Lúc ra về, cô nhận được một lá thứ từ mẹ anh. Bà bảo là anh gửi! Nhất định phải để sau khi cử hành tang lễ mới được đưa cô đọc.
Nhi xé tung lớp giấy bao ngòai một cách không thương tiếc.
…
"Em!
Anh biết khi em đọc được những dòng tâm sự cuối cùng này, cũng là lúc em đã biết hết sự thật giữ anh và Vân! Anh chẳng biết nói điều gì hơn ngòai hai chữ Xin Lỗi! Anh yêu em! Anh vẫn còn yêu em rất nhiều! Đó là sự thật, không hề gian dối…
Anh biết em sẽ cảm thấy bị phản bội, em sẽ nghĩ rằng anh là một người không ra gì, ham muốn quá cao! Đúng vậy, anh vẫn còn là một thằng đàn ông, một thằng đàn ông tồi. Anh có những nhu cầu nhưng lại chẳng dám đòi hỏi ở em! Anh sợ rằng nếu như anh "yêu cầu" em, em sẽ nghĩ rằng anh là một thằng con trai chỉ biết lợi dụng em như bao người trước đây đã từng đối xử tệ bạc với em! Anh sợ rằng lời nói của anh sẽ khơi lại quá khứ vốn đã được em cho vào dĩ vãng trước đây trở về. Vậy nên theo bản tính của một thằng đàn ông, anh đã làm những điều có lỗi, đã phản bội lại em để cuối cùng nhận lại kết cục thảm thương như thế này!"
Anh chọn cách ra đi, như một lời xin lỗi về hành động của mình! Em hãy hiểu cho anh…
Anh đã từng chấp nhận con người và quá khứ trước đây của em! Anh đã từng bỏ qua sự khinh thường của xã hội và sự phản đối của người thân để cưới em về làm vợ! Vậy nên anh chỉ xin em duy nhất một điều, hãy bỏ qua lỗi lầm của anh ngày hôm nay, hãy quên anh đi đừng vương vấn gì, hãy tìm một người chồng khác thật xứng đáng với em! Anh biết sự so sánh này thật kệch cỡm nhưng đó là điều duy nhất anh nghĩ được có thể đem lại hạnh phúc cho em!
Chào em!"
…
Nhi xé vụn lá thư, thả tay để những mảnh vụn được bay trong gió.
Cô ngước lên trời, không thể khóc nổi bởi "lớp phấn" quá dày… Chỉ khẽ mỉm cười!
Nhưng… đó không phải là nụ cười thỏa mãn, nụ cười hạnh phúc.
Mà là sự khinh bỉ!
Cô coi thường Anh! Coi thường chính bản thân cô và cái sự đời quá độc ác này tại sao lại đối xử với cô như vậy?…
Để rồi, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má …
…
Nước mắt "Geisha" giờ đã hóa đá
chỉ còn dòng lệ chảy dài vào tim
cuộc đời kĩ nữ mỏng manh như trang giấy
gió thổi, giấy bay… biết phương trời nào?
Tình yêu "Geisha" chẳng bằng hạt cát
sóng biển mênh mông biết đâu mà tìm
kẻ đi người ở - đều bạc phũ
biết đến bao giờ mới được Y Ê U?
Nụ cười "Geisha" giả tạo hết
giả tạo thật vui – khách ưng lòng
để sau khuôn mặt ngụy trang dày phấn
là đôi mắt buồn đầy suy tư…
Cuộc đời "Geisha" ướm đầy buồn tủi
muốn thóat thật mau – kiếp phong trần
mà sao sự đời cố níu giữ
một đời buồn khổ… vạn đời đau !~
Nga.Anh :) ~ 19.11.2010 ♥♥♥
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro