Chap 27
·
quà sinh nhật
Thanh minh qua đi, thời gian trôi đến tháng năm.
Thủ Nhĩ tháng năm vẫn mưa dầm liên miên như trước, nhưng độ ấm đã tăng lên cao, kể cả khi mưa rơi cũng không có cảm giác lạnh lẽo đuổi mãi không tan, ấm áp vừa phải. Cửa sổ mở ra, vừa lúc có gió thổi vào phòng.
Giấy tờ Nguyên Ánh vừa điền xong bị cơn gió này thổi đến mặt bàn Tiếu Lương, nàng đang nằm dài trên bàn điền phần của mình, theo bản năng đè lại nhìn lên.
"Ồ? Cậu sinh vào ngày mười tháng năm à, nông lịch hay dương lịch?"
Tiếu Lương thuận miệng hỏi.
Nguyên Ánh: "Dương lịch."
Tiếu Lương: "Vậy không phải sắp tới rồi à?"
Lớp trưởng thúc giục nộp lại, Tiếu Lương nộp giấy của cả hai cùng một lúc, trong lòng tự hỏi, mấy ngày nữa mình có nên đưa gì làm quà sinh nhật cho Nguyên Ánh không?
Sinh nhật Tiếu Lương vào tháng tám, nàng cũng không ăn sinh nhật gì, ba mẹ trong nhà cũng không nhớ rõ sinh nhật nàng là lúc nào, tháng tám vừa vặn nghỉ hè, sinh nhật rơi vào nghỉ đông nghỉ hè không ở trường, bạn cùng lớp sẽ rất ít khi nào nhớ đến tặng quà cho nàng. Nàng cũng hiếm khi tặng quà cho người khác, đúng là không biết tặng cái gì cho Nguyên Ánh mới tốt.
Tặng điện thoại?
... Không được, quá đắt, Nguyên Ánh chắc chắn sẽ không nhận.
Tặng một bộ quần áo?
... Lại giống như đang chê đồ nàng ấy mặc thường ngày.
Vậy tặng đồ dùng sinh hoạt?
Suy xét một lúc không có kết quả, Tiếu Lương không khỏi nhìn sang bạn cùng bàn, nghĩ thầm, cũng tại nàng để ý nhiều, tặng quà cái này không hợp cái kia không hợp. Cảm nhận được ánh mắt rát bỏng của Tiếu Lương, Nguyên Ánh ngẩng đầu, mang theo rất nhiều dấu chấm hỏi nhìn nàng.
Tiếu Lương ấn đầu nàng xuống lại biển khơi tri thức, ý bảo nàng tiếp tục khắc khổ học tập đi.
Nàng lại suy nghĩ về việc tặng quà sinh nhật tiếp, móc di động ra nhìn lịch, ngày mốt là cuối tuần được nghỉ, đến lúc đó ra cửa đi dạo, cứ thấy cái gì thì mua cái đó vậy.
Cuối tuần đến rồi, Tiếu Lương dạo một vòng những con phố bán buôn mình vẫn hay đi, cuối cùng mua hai đôi giày, để bớt việc nên chọn hai đôi kiểu dáng như nhau. Một đôi tặng sinh nhật Nguyên Ánh , một đôi thuận tiện mua cho mình, vì cỡ giày của hai người không khác biệt lắm, số đo cũng tương đồng. Cả hai đôi đều màu trắng, chẳng qua là một đôi dây giày màu xanh nhạt, một đôi dây giày màu xanh lục.
Nhiệm vụ hoàn thành, Tiếu Lương vốn dĩ định quay về lại thấy một tiệm sách, quảng cáo sách ôn tập dán đầy, vừa to vừa đập vào mắt.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới trước đây, Nguyên Ánh hay mượn sách luyện tập từ Từ Mẫn Doãn , chỉ vì thua cuộc mà sau đó nàng không mượn được sách toán, Từ Mẫn Doãn về sau không bao giờ vui vẻ cho Nguyên Ánh mượn sách luyên tập chép đề nữa.
Nguyên Ánh thật thích làm đề, thường xuyên tự mình tìm thêm đề bên ngoài, sách của thầy cô cũng sắp bị nàng làm hết rồi. Trong lớp hai, một đám làm xong phần bài tập thầy cô giao về xong ném bút, thậm chí có người còn làm không xong, bạn cùng bàn của nàng chính là một luồng gió mới.
Nghĩ thế, Tiếu Lương đi vào hiệu sách. Nàng thật sự không nghĩ tới mình sẽ có một ngày chủ động vào tiệm sách mua sách phụ đạo và sách luyên tập, nhưng rồi nghĩ đến chuyện chỉ là mua cho người khác, không phải mua cho mình, thần kinh căng như dây đàn vẫn là thả lỏng chút.
Sách ôn tập hay dở ra sao Tiếu Lương không rõ lắm, được chủ tiệm đề cử mua nguyên một bộ sách phụ đạo, lại chọn thêm một chút, cuối cùng bất tri bất giác xếp thành một đống trên quầy.
Chủ tiệm cười tủm tỉm khen nàng: "Học hành gian khổ như vậy, thành tích chắc chắn rất tốt, bạn nhỏ học giỏi quá ta!"
Tiếu Lương : "....."
Nàng có chút hối hận.
Xách hai túi lớn sách vở, đến mức cổ tay đau nhức, hối hận của Tiếu Lương lại tăng lên lần nữa... Sao lại nặng thế chứ!
Không muốn mang đống sách này về nhà, Tiếu Lương dứt khoát gọi taxi đến trường, đưa hết những kiến thức nặng nề này giao cho chủ nhân tương lai của chúng.
"Đây là...?"
Nguyên Ánh mở cửa cho nàng xong, nhìn thấy hai túi đầy sách, lộ ra chút kinh hỉ.
Tiếu Lương lắc lắc cổ tay, nhìn nàng ấy mặt mày vui vẻ, hối hận trong lòng lập tức biến mất rồi, có chút đắc ý mà nói:
"Không sai, chính là như cậu nghĩ đấy."
Nguyên Ánh: "Mua nhiều sách ôn tập về như vậy, cậu chịu làm học sinh ngoan học tập tốt?"
Tiếu Lương sửng sốt, nhận ra nàng hiểu lầm, suýt nữa là nhảy dựng lên.
"Không phải! Mình không có, không phải mua cho mình mà! Là quà sinh nhật cho cậu!"
Nguyên Ánh: "...Ồ."
Không phải thì không phải, sao lại bị doạ thành như vậy, mình cũng sẽ không ép nàng ấy làm nhiều đề như vậy.
Tiếu Lương lại đưa ra đôi giày mua cho Nguyên Ánh.
"Còn có cái này nữa."
Nguyên Ánh: "Cảm ơn quà tặng rồi, cái này lại là cái gì?"
Tiếu Lương : "Đồ tặng kèm."
Nguyên Ánh: "Cái gì?"
Tiếu Lương: "Mua sách tặng kèm."
Nguyên Ánh: "Mua sách tặng giày?"
Tiếu Lương: "Vì chủ tiệm sách kia trước đó bán giày, xong bán không được mới đổi nghề bán sách, giày dư lại xem như tặng kèm."
Nàng nói nghe rất giống đang nói thật, Nguyên Ánh ôm hộp giày, trong lòng muốn cười lại có chút quẫn bách. Vừa nghe đã biết là nói dối, Tiếu Lương là đang nói giỡn hay thật là muốn dùng lý do này gạt người ta đây?
"Được rồi, mình hiểu rồi, cảm ơn cậu."
Nguyên Ánh cuối cùng vẫn là nói như thế.
Ném được cái túi nặng nề xuống, Tiếu Lương nhẹ hết cả người, ném giày của mình xuống dưới gầm giường, xua xua tay chạy lấy người.
Nguyên Ánh nhìn nàng đi ra phòng ngủ hướng đến cổng trường, mở hết những sách phụ đạo đó xem qua từng cuốn một. Tổng cộng 32 cuốn, quá nhiều.
Nặng như vậy, nàng ấy cầm không mệt sao?
Lại mở ra hộp giày, giày thể thao màu trắng, dây giày màu xanh da trời. Nguyên Ánh ngồi ở trên giường, cởi giày vải đi trong phòng ngủ ra, mang thử đôi giày này vào, buộc dây giày thật chắc. Giày mang trên chân rất nhẹ nhàng thoải mái, nàng ngồi đó nhìn giày mới trên một chân của mình, một bên là giày vải cũ kỹ, ngẩn người một lúc.
Một lát sau, Nguyên Ánh cuộn chân, gục đầu vào gối, ôm lấy vai mình. Sờ đến chiếc áo ngực trên người, nàng lại có chút giật mình. Lớn đến tuổi này, chiếc áo lót đầu tiên nàng mặc cũng là Tiếu Lương đưa cho.
Khi đó các nàng còn chưa thân thiết, nên ngày ấy nàng thực sự bị bất ngờ.
Giờ đây đã là bằng hữu, nhưng hôm nay nhận được hai món quà sinh nhật khác biệt, nàng vẫn có chút bất ngờ... có lẽ cảm giác này cũng không phải là bất ngờ, mà là cảm giác được thương nên vừa mừng vừa lo thì càng đúng hơn.
Kỳ thật, Tiếu Lương đã cho nàng rất nhiều đồ rồi, Nguyên Ánh ngẫu nhiên sẽ cảm thấy áy náy, vì nàng cái gì cũng không có, không có gì có thể cho Tiếu Lương. Nhận được mà không phải trả giá, làm nàng cảm thấy sợ hãi.
Tiếu Lương phát hiện bạn cùng bàn làm bài trong sách ôn tập mình mua cho, trên bàn nhiều thêm một chồng đề chờ nàng ấy giải quyết, tự nhiên thấy trò chơi trong tay chơi càng vui hơn.
Chẳng qua, Nguyên Ánh làm đề xong, ghi lại những điểm quan trọng càng ngày càng nhiều, cũng càng thêm tỉ mỉ rõ ràng, là bản thăng cấp của ghi chép của nàng trước đó.
Nguyên Ánh : "Cái này cho cậu, rảnh có thể đọc xem."
Tiếu Lương: "Không cần, cầm về đi."
Học kỳ này đến giờ, nàng quả thực là cải tà quy chánh, so với học kỳ 1, số lần đến trễ ít đi rất nhiều, học toán càng ngày càng vững, thất thần trong lớp học cũng giảm bớt. Nguyên Ánh nói sẽ không ép nàng học, bây giờ đã lộ nguyên hình.
Phác Di ngồi trước quay lại: "Nguyên Ánh, cậu ghi chép cho tui mượn đi, dù gì Tiếu Lương cũng không thèm."
Tiếu Lương đầy mặt cự tuyệt lập tức quay qua lấy cuốn vở ghi chép kia.
Nàng có không mượn, cũng không cho Phác Di mượn cuốn ghi chép này, người này lúc nào cũng ghen tị chuyện Nguyên Ánh thi tốt, ăn gì mặc gì cũng khó chịu, sau lưng thích khua môi múa mép, nàng nghe được mấy lần. Nói xấu sau lưng, giờ quay đầu lại giống như cái gì cũng không có, Tiếu Lương ghét nhất loại người này.
Phác Di nhìn Tiếu Lương rõ ràng là cố ý đối nghịch với mình, không cao hứng mà trừng mắt liếc nàng một cái. Tiếu Lương một tay cầm vở ghi chép một tay đặt trên bàn, không chút do dự trừng lại càng hung tợn.
Phác Di xoay đầu đi, đẩy cái bàn lên trước một chút, dùng hành động tỏ ý khinh thường việc làm bạn với các nàng. Tiếu Lương không khách khí đẩy bàn của mình lên trước theo, cố ý nói:
"Ừm, rộng hẳn!"
Nguyên Ánh không nhịn được cười, lúc này lại làm Phác Di càng giận điên người, thấp giọng mắng mỏ:
"Cười cái rắm ấy!"
Tiếu Lương sâu kín nói: "Đúng thế, chúng ta còn không phải là đang cười cái rắm sao."
Nguyên Ánh lấy nắm tay che lại miệng mình, cố gắng hết sức để không cười thành tiếng. Bản thân nàng chưa bao giờ thích so đo với người khác, ai có vấn đề gì với nàng đều sẽ không để ý, càng không quan tâm những lời tào lao, nhưng Tiếu Lương không như thế, nàng bị mắng, nhất định sẽ phải mắng lại bằng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro