Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4. Thanh Thuần

[Busan, tháng 3/2023].

Mùi biển mặn đắng là thứ đầu tiên chạm vào giác quan Kai khi bước ra khỏi taxi. Cậu đứng trước tòa nhà cao tầng của trường đại học, một tay nắm chặt quai vali — chiếc vali nhỏ chứa tất cả những gì cậu mang theo từ Celestia: vài bộ quần áo, một chiếc laptop, và những giấc mơ còn chưa thành hình.

Gió biển Busan se lạnh, cuốn theo những cánh hoa anh đào sớm. Kai siết chặt áo khoác, trong lòng chợt nhớ đến cái ôm ấm áp của mẹ ở sân bay sáng nay: "Con nhớ mặc đủ ấm nhé." Có những câu nói đơn giản nhưng lại chứa đựng cả một trời yêu thương.

[8:45]

Kai bước vào thang máy, tim đập nhanh đến mức có thể nghe được khi nhìn những con số nhảy dần lên. 3... 4... 5... Trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt Bahiyyih sáng nay, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố nở nụ cười tinh nghịch: "Anh hai nhớ gọi video cho em mỗi ngày đấy."

6...

Kai lấy điện thoại ra, đọc lại email từ Giáo sư Lee lần thứ n. Những dòng chữ ngắn gọn, lạnh lùng như băng: "Đúng 9 giờ sáng. Đừng đến muộn." Không một lời chào hỏi, không một câu động viên. Chỉ là sự nghiêm khắc được gói gọn trong bốn từ cuối cùng.

7.

*Ding.*

Cánh cửa thang máy mở ra, và Kai cảm thấy như mình vừa bước vào một thế giới khác.

Hành lang dài với những bức tường trắng tinh tươm, mùi cồn và hóa chất quen thuộc từ các phòng thí nghiệm.

Và ở cuối hành lang — một bóng người cao gầy trong chiếc áo blouse trắng đang đứng đợi.

"Xin chào, em là..."

"Muộn 2 phút."

Giọng nói lạnh như băng cắt ngang câu chào của Kai. Giáo sư Lee đứng đó, cao và gầy, đôi mắt sắc lẻm sau cặp kính gọng bạc như muốn xuyên thấu tâm can cậu sinh viên mới.

Phía sau ông, một người đàn ông trẻ tuổi hơn — có lẽ là Kim Mingyu — khẽ nhíu mày.

"Em xin lỗi ạ. Em..."

"Quy tắc đầu tiên," Giáo sư Lee ngắt lời, từng chữ rõ ràng và sắc như dao.

"Không có lý do cho sự chậm trễ. Quy tắc thứ hai," ông dừng lại, ánh mắt lướt qua chiếc vali của Kai như thể nó là một vật thể gây ô nhiễm trong không gian vô trùng của phòng thí nghiệm, "phòng lab không phải nơi để hành lý cá nhân."

Kai cảm thấy má nóng bừng. Cậu đã định tìm chỗ gửi vali trước, nhưng sợ trễ giờ — Trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt khao khát được nghe lại giọng nói ấm áp của mẹ, được thấy nụ cười tinh nghịch của Bahiyyih, được trở về với không gian quen thuộc nơi cậu không phải là kẻ xa lạ.

"Để tôi giúp cậu."

Giọng nói trầm ấm bất ngờ vang lên như một làn gió nhẹ phá tan bầu không khí căng thẳng.

Mingyu bước tới, nhấc chiếc vali của Kai lên một cách nhẹ nhàng. Trong ánh đèn hành lang, Kai thoáng thấy một nụ cười thoảng qua trên môi người đàn anh — không phải nụ cười xã giao thông thường, mà là kiểu cười của người đã từng đứng ở vị trí của cậu.

"Tôi sẽ đặt nó trong phòng nghỉ. Cậu theo Giáo sư vào phòng họp nhé."

Kai gật đầu, cảm thấy một chút ấm áp lan trong lòng. Có lẽ Busan không hoàn toàn lạnh lẽo như những gì cậu tưởng.



Phòng họp của phòng thí nghiệm không lớn, nhưng được bài trí một cách ngăn nắp đến từng chi tiết. Những chiếc ghế được xếp thẳng tắp quanh bàn họp, như thể mỗi centimet lệch lạc đều là một sai lầm không thể tha thứ.

Trên tường, một bảng thành tích dài với những khung ảnh và chứng nhận được sắp xếp theo trình tự thời gian — và ở vị trí trung tâm, cái tên "Hong Joshua" xuất hiện nhiều đến mức không thể bỏ qua.

"Dự án của chúng tôi về dược động học quần thể," Giáo sư Lee bắt đầu, giọng đều đều nhưng có một sự tự hào không giấu được khi ông bước đến gần bảng thành tích, "là một trong những nghiên cứu trọng điểm. Năm 2019, Joshua..." - giọng ông chợt trầm xuống, mềm mại hơn khi nhắc đến cái tên này — "...đã đặt nền móng với những phát hiện quan trọng về ảnh hưởng của các yếu tố di truyền lên đáp ứng thuốc."

Trên màn hình chiếu, những dãy số liệu và đồ thị hiện lên chi chít. Kai cố gắng ghi chép, nhưng ánh mắt cậu cứ vô tình hướng về tấm ảnh nhóm nghiên cứu năm 2019 trên tường.

Trong ảnh, một chàng trai trẻ với nụ cười rạng rỡ đứng giữa Giáo sư và Mingyu — có lẽ là Joshua. Có điều gì đó trong cách họ đứng cạnh nhau, trong ánh mắt họ nhìn vào ống kính, khiến Kai cảm thấy như đang nhìn vào một câu chuyện chưa được kể hết.

"Huening-ssi," giọng Giáo sư Lee đột ngột vang lên, kéo Kai về thực tại. "Cậu nghĩ gì về phương pháp này?"

Kai hít sâu. Đây là lĩnh vực cậu đã nghiên cứu kỹ trước khi đến đây - những đêm thức trắng đọc paper, những buổi sáng thảo luận trực tuyến với các chuyên gia.

"Em nghĩ phương pháp của Joshua sunbae rất sáng tạo," cậu cẩn thận chọn từng từ, "đặc biệt là cách tiếp cận về mối tương quan giữa kiểu gen và liều dùng. Nhưng có lẽ chúng ta có thể cải tiến thêm bằng cách..."

"Cải tiến?" Giọng Giáo sư Lee sắc lạnh như một lưỡi dao. "Cậu mới đến đây đã muốn thay đổi công trình của Joshua?"

Không khí trong phòng họp chợt đặc quánh. Kai có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh đang chảy dọc sống lưng. "Em xin lỗi," cậu lắp bắp. "Em không có ý..."

Tiếng cửa mở cắt ngang cuộc đối thoại như một thanh âm cứu rỗi. Mingyu bước vào, trong tay cầm một xấp tài liệu. "Giáo sư," anh lên tiếng, giọng điềm tĩnh đến kỳ lạ. "Email từ Brussels vừa đến."

Brussels — nơi Joshua đang làm việc. Kai không bỏ lỡ cách ánh mắt Giáo sư Lee bỗng dịu lại, như một tảng băng vừa được chạm vào bởi tia nắng đầu xuân. Cũng không bỏ lỡ cách Mingyu khẽ siết chặt tập tài liệu trong tay, đến nỗi những ngón tay trắng bệch.

Khi buổi họp kết thúc, Kai là người cuối cùng rời khỏi phòng. Cậu cố tình nấn ná lại, mắt dán vào tấm ảnh năm 2019. Trong ánh chiều muộn hắt qua cửa sổ, nụ cười của Joshua trong ảnh như mờ đi, nhưng ánh mắt của Mingyu và Giáo sư khi nhìn cậu ấy vẫn rõ nét đến kỳ lạ.

"Đừng nhìn lâu quá," giọng Mingyu đột ngột vang lên phía sau. "Đôi khi, những bức ảnh cũ chỉ khiến ta thấy những điều ta không nên thấy."

Kai quay lại, bắt gặp ánh mắt người đàn anh — một ánh mắt chứa đựng quá nhiều câu chuyện chưa kể, quá nhiều nỗi đau được giấu kín sau vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Những ngày đầu tiên trôi qua trong một chuỗi những cô đơn và bỡ ngỡ. Kai luôn là người đến sớm nhất và về muộn nhất phòng lab, không phải vì muốn gây ấn tượng, mà vì không biết phải làm gì với những buổi tối trong căn phòng trọ lạnh lẽo.

Cậu dần quen với nhịp sống ở đây: tiếng máy ly tâm quay đều vào mỗi sáng, mùi café từ phòng nghỉ, và cả những cái nhíu mày của Giáo sư Lee mỗi khi đi qua bàn làm việc của cậu. Nhưng có những thứ Kai vẫn chưa quen được — như cảm giác trống trải mỗi khi nhìn vào chiếc ghế trống cạnh mình trong căng tin, hay nỗi nhớ nhà dâng lên mỗi khi nghe giọng Bahiyyih qua điện thoại.

"Cậu vẫn ở đây à?"

Giọng Mingyu vang lên vào một đêm khuya, khi phòng lab chỉ còn ánh sáng từ màn hình máy tính của Kai. Cậu giật mình ngẩng lên, thấy người đàn anh đang đứng ở cửa với hai ly café quen thuộc.

"Em... muốn hoàn thành phần phân tích này," Kai lí nhí, cố giấu đi sự thật rằng cậu chỉ không muốn về căn phòng trọ quá sớm.

"Joshua cũng hay nói vậy," Mingyu thở dài, đặt một ly café xuống bàn Kai. "Những đêm không ngủ được, cậu ấy cũng ngồi đây, với cùng một lý do."

Kai nhấp một ngụm café, ngạc nhiên khi thấy vị ngọt của sữa. "Sunbae biết em không quen uống đắng ạ?"

"Tôi để ý cậu luôn cho thêm sữa vào café," Mingyu mỉm cười. "Có những thứ không cần phải đắng mới là nghiêm túc, Kai à."

Họ ngồi bên cửa sổ phòng lab, nhìn ra thành phố Busan về đêm. Ánh đèn từ những tòa nhà xa xa nhảy múa như những vì sao, và biển — dù không nhìn thấy — vẫn có thể cảm nhận được qua vị mặn trong không khí.

"Em không hiểu," Kai cuối cùng cũng mở lời. "Tại sao mọi người cứ so sánh em với Joshua sunbae? Em thậm chí còn chưa gặp anh ấy bao giờ."

Mingyu im lặng một lúc dài, ánh mắt hướng về một điểm vô định nào đó ngoài cửa sổ. "Có lẽ vì các cậu giống nhau — trẻ, tài năng, và đều mang trong mình những vết thương không ai thấy."

"Vết thương ạ?"

"Cậu biết không," Mingyu quay sang nhìn thẳng vào mắt Kai. "Đôi khi những người thông minh nhất lại là những người cô đơn nhất. Họ hiểu quá nhiều về thế giới, nhưng lại không biết cách bảo vệ trái tim mình."

Từ phòng làm việc của Giáo sư, tiếng chuông video call vang lên — một âm thanh quen thuộc vào giờ này. Giọng nói từ Brussels vọng ra, trong trẻo và mệt mỏi: "Em không thể về tháng sau được, Giáo sư à. Dự án ở đây..."

Kai thấy vai Mingyu khẽ căng lên. Trong khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn phòng lab, cậu như thấy được tất cả — nỗi nhớ không tên trong mắt Mingyu, sự day dứt trong giọng Joshua, và cả tình cảm kỳ lạ của Giáo sư Lee dành cho cậu học trò ở phương xa.

"Sunbae này," Kai nhẹ nhàng lên tiếng. "Em có thể pha thêm café không?"

Mingyu quay lại nhìn cậu, ánh mắt dịu đi. Có lẽ anh hiểu — đôi khi, một ly café không chỉ đơn thuần là thức uống, mà còn là cách chúng ta nói rằng: "Tôi ở đây, bên cạnh bạn."

Một buổi sáng tháng Tư, khi những cánh hoa anh đào cuối cùng rơi ngoài cửa sổ phòng lab.

"Đừng gõ phím mạnh quá," Mingyu nhẹ nhàng nhắc khi thấy Kai đang vật lộn với dãy số liệu trên máy tính. "Dược động học là môn khoa học của sự kiên nhẫn."

Kai ngẩng lên, thấy người đàn anh đã đặt sẵn ly café sữa quen thuộc bên cạnh máy tính của mình. Không biết từ khi nào, đây đã trở thành thói quen mỗi sáng của họ — café đen cho Mingyu, café sữa cho Kai, và đôi khi, những cuộc trò chuyện về những điều vượt xa công thức và phương trình.

"Em không hiểu," Kai xoay màn hình về phía Mingyu. "Tại sao cùng một liều thuốc, nhưng nồng độ trong máu lại khác biệt nhiều đến vậy giữa các bệnh nhân?"

"Đó chính là câu hỏi mà Joshua đã đặt ra bốn năm trước," Mingyu kéo ghế ngồi xuống. "Cậu ấy đã dành cả năm trời để nghiên cứu về ảnh hưởng của gen CYP2D6..."

Giọng Mingyu trầm xuống khi nhắc đến Joshua, như thể mỗi ký ức đều mang theo một nỗi đau riêng. Kai không bỏ lỡ cách anh vô thức chạm vào chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út trái — một chi tiết nhỏ mà trước đây cậu chưa từng để ý.

"Em có biết tại sao Giáo sư luôn nghiêm khắc với những đề xuất mới không?" Mingyu đột ngột hỏi.

Kai lắc đầu.

"Vì đó là cách ông ấy bảo vệ di sản của Joshua. Giống như cách người ta cố gắng giữ gìn thứ gì đó quý giá, dù biết rằng nó đã không còn thuộc về mình."

Từ phòng bên vọng ra tiếng Giáo sư đang nói chuyện qua video call: "Kết quả thế nào rồi, Joshua? Anh đọc bản thảo cậu gửi... Đã có tiến triển..."

Giọng ông dịu dàng đến lạ, khác hẳn với vẻ nghiêm nghị thường ngày. Qua khung cửa kính mờ, Kai thấy bóng Giáo sư đứng cạnh cửa sổ, một tay chạm nhẹ vào tấm ảnh năm 2019 trên tường — nơi Joshua đứng giữa, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng còn vương lại từ một mùa xuân đã qua.

"Cậu có muốn biết không?" Mingyu lên tiếng sau một khoảng lặng dài. "Về những gì đã xảy ra năm đó?"

Kai im lặng, chờ đợi. Trong phòng lab chỉ còn nghe thấy tiếng máy ly tâm quay đều và giọng Giáo sư nói chuyện từ xa.

"Joshua là sinh viên xuất sắc nhất của khoa," Mingyu bắt đầu kể, giọng trầm xuống như thể đang đọc một câu chuyện buồn. "Nhưng điều khiến cậu ấy đặc biệt không phải là điểm số hay thành tích. Mà là cách cậu ấy nhìn về khoa học — trong sáng, nhiệt thành, và đầy đam mê."

Mingyu dừng lại, nhấp một ngụm café đã nguội.

"Giáo sư đã nhìn thấy điều đó trong ánh mắt Joshua. Và rồi..." anh ngập ngừng. "Có những cảm xúc không nên tồn tại trong môi trường học thuật. Có những ánh nhìn không nên kéo dài hơn thời gian của một buổi họp."

Kai nín thở. Câu chuyện đang dần hé lộ những mảnh ghép mà cậu chưa từng nghĩ tới.

"Joshua chọn sang Bỉ," Mingyu tiếp tục. "Không phải vì cơ hội nghiên cứu tốt hơn. Mà vì đôi khi, khoảng cách địa lý là cách duy nhất để bảo vệ những người ta yêu thương."

"Còn anh?" Kai khẽ hỏi.

"Anh ở lại," Mingyu mỉm cười buồn bã. "Vì phải có người ở lại để đảm bảo mọi chuyện không vượt quá giới hạn. Để nhắc Joshua rằng có những thứ vẫn đang đợi cậu ấy quay về."

Ngoài cửa sổ, những cánh hoa anh đào cuối cùng vẫn đang rơi. Kai chợt nhận ra — trong khoa học cũng như trong cuộc đời, có những phương trình không bao giờ có lời giải hoàn hảo, có những cảm xúc không bao giờ có thể được tối ưu hóa như một thông số dược động học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro