Chap 43 : Bảo vệ ngươi
Hứa Dương Ngọc Trác híp mắt, cũng hung tợn nhìn hắn, đột nhiên Hứa Dương Ngọc Trác phát hiện con dao của nàng chỉ cách Tô Minh ba tấc, xem ra Tô Minh nghĩ mình không dám đâm tiếp. Nhưng Tô Minh sai lầm rồi, Hứa Dương Ngọc Trác nhìn Tô Minh, bỗng nhiên cong môi nở nụ cười
"Tam thiếu gia là muốn thử thêm một lần nữa sao ?"
Giữa hai chân bỗng nhiên truyền đến một cỗ lãnh ý, Tô Minh cúi đầu thoáng nhìn, sắc mặt đột nhiên dữ tợn lên, điệu bộ trợn mắt nhe răng nhếch miệng của hắn hiện tại không còn chút bóng dáng của tiểu sinh thanh tú trên TV
"Ngươi dám ?"
"Tam thiếu gia có thể thử xem, dù sao ta không cần cái đó."
Hứa Dương Ngọc Trác dùng dao gọt trái cây uy hiếp hắn, khóe môi dính máu làm nàng càng thêm yêu mị.
Không thể không nói, Tô Minh biết Hứa Dương Ngọc Trác rất thú vị, có chút luyến tiếc xuống tay. Bất quá hắn là kẻ hay mang thù, nữ nhân khiến hắn mất mặt, hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Nhưng lúc này sinh mệnh nguy hiểm nên hắn không thể làm liều với Hứa Dương Ngọc Trác .
Tô Minh quyết định lấy lùi làm tiến, dù sao hắn dự đoán được Hứa Dương Ngọc Trác cũng không có bối cảnh gì để đấu lại hắn, cũng sẽ không có ai ra mặt giùm, hắn cười lạnh vài tiếng
"Dương tỷ quả nhiên là cao tay, không hổ là quản lí cấp cao. Được, ta thả ngươi về. Bất quá ngươi không thể sống tốt trong làng giải trí này rồi, nếu ngươi muốn yên ổn, hẳn là ngươi nên biết ngươi cần làm gì chứ ?"
Làm gì ? Hứa Dương Ngọc Trác tự nhiên sẽ biết, muốn ta ăn nói khép nép cầu xin ngươi sao ? Vọng tưởng !
Hứa Dương Ngọc Trác dùng lưỡi dao vỗ vỗ phần giữa hai chân Tô Minh
"Cho người của ngươi mặc quần áo đàng hoàng vào."
Tô Minh làm theo, đợi đến khi tất cả mọi người mặc quần áo chỉnh tề, Hứa Dương Ngọc Trác lại chỉ chỉ vào nam nhân tóc dài mới vừa rồi hát điên cuồng
"Ngươi, lại đây đem hai tay hắn trói vào cây cột, sau đó tất cả các ngươi cùng đi ra ngoài hết."
Tên tóc dài nhìn Tô Minh, thấy Tô Minh không nói gì, nên cũng làm theo, hắn đem hai tay Tô Minh trói lại cây cột cách đó không xa rồi di tản theo mọi người.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn có Hứa Dương Ngọc Trác và Tô Minh, Hứa Dương Ngọc Trác cũng không thả dao gọt hoa quả xuống, mà chỉ cười đáp lễ, vỗ vỗ vai Tô Minh
"Tô thiếu gia, cám ơn ngài mới vừa rồi đã khoản đãi. Chúng ta về sau vĩnh viễn không gặp lại !"
Nói xong câu đó, Hứa Dương Ngọc Trác đem dao hoa quả vứt đi, rồi chạy nhanh ra ngoài, dường như sợ Tô Minh cho người mai phục vậy.
Việc này qua đi, sáng hôm sau, Hứa Dương Ngọc Trác liền được các tờ báo lớn nhất trong làng giải trí đưa lên trang nhất. Di động kêu lên không ngừng, Hứa Dương Ngọc Trác thật sự cảm thấy rất phiền toái, vì vậy không quản điều gì mà tắt máy, đặt vé máy bay.
*****
Đây cũng là lí do vì sao vài lần Viên Nhất Kỳ gọi điện thoại cho Hứa Dương Ngọc Trác thì đầu bên kia không có phản hồi.
"Oa, không nghĩ tới Dương tỷ lại anh dũng như vậy !"
Nghe xong, Viên Nhất Kỳ không khỏi bắt đầu cảm thán Hứa Dương Ngọc Trác anh dũng cơ trí, nếu là nàng, nàng sợ rằng mình sẽ trực tiếp cầm dao đâm vào ngực Tô Minh, hoặc là trực tiếp cắn vào cổ Tô Minh, móc hai mắt hắn, sau đó bị thủ hạ của hắn giết chết......
"Uhm, này cũng là Trương Hân và Viên nói với ta , không biết có phần hư cấu hay không."
"Trương Hân....."
Viên Nhất Kỳ mím môi, nàng đem Thẩm Mộng Dao ôm chặt vào lòng
"Mặc kệ thật hay giả, hẳn là cũng tám chín phần sự thật . Bất quá Tô Minh thật đúng là cầm thú. Thật sự là nên lăng trì, nếu không sẽ còn bao nhiêu tiểu cô nương vô tội bị hắn hãm hại nữa a"
Thẩm Mộng Dao nâng mày nhìn Viên Nhất Kỳ, thấy trong mắt Viên Nhất Kỳ tràn đầy ánh sáng chính nghĩa, nàng chua xót nở nụ cười
"Tiểu quỷ, kỳ thật nếu giữ mình trong sạch, không ham hư vinh của hắn thì cũng không có việc gì."
Huống hồ việc này không dễ dàng xử lí như vậy.
"Nhưng tên cầm thú ngụy trang tốt như vậy, vẫn sẽ có người mắc mưu a."
Viên Nhất Kỳ bất mãn mà bĩu môi
Thẩm Mộng Dao nhìn cục cưng ngây thơ nhà mình, sủng nịch lại có chút lo lắng hôn lên hai má của nàng
"Hôn ngủ ngon, tiểu quỷ. Ngủ đi. Dương tỷ đang được Trương Hân an ủi, cụ thể như thế nào, còn phải chờ mới biết."
Viên Nhất Kỳ được Thẩm Mộng Dao hôn trấn an vì vậy nàng nhẹ nhàng trả lời "òh", sau đó xoay người, khiến cho Thẩm Mộng Dao cùng mình nằm chung một chiếc gối, lại dùng hai tay ôm eo người đối diện, để kiềm chế hành vi của nàng ta, không để nàng ta thoát ra khỏi lòng mình.
Thẩm Mộng Dao biết lúc này Viên Nhất Kỳ đang biểu lộ dục vọng chiếm hữu, cũng là để mình không thể phản kháng, thật sự là tiểu quỷ khả ái, Thẩm Mộng Dao cảm thấy tình yêu mình dành cho Viên Nhất Kỳ càng lúc càng vô tận.
"Ngủ ngon, tiểu quỷ."
Nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, Thẩm Mộng Dao chậm nhắm mắt, an ổn yên giấc trong lòng Viên Nhất Kỳ.
****
Hai giờ sáng, Thẩm Mộng Dao ở trong lòng Viên Nhất Kỳ chìm vào mộng đẹp. Ngược lại, Trương Hân bị tiếng kêu sợ hãi của Hứa Dương Ngọc Trác làm cho tỉnh mộng.
"Á ! Trời ơi !! Ta chắc chắn đang mơ mà"
"Dương tỷ..."
Bên người bỗng truyền đến thanh âm chưa tỉnh ngủ của Trương Hân, Hứa Dương Ngọc Trác mới vừa khép mắt lại bừng tỉnh lần nữa. Nàng nhanh chóng ngồi dậy, vén chăn lên nhìn lại mình, rồi lại liếc xuống chăn của Trương Hân, sắc mặt bỗng tái nhợt đi.
"Nha đầu ? Ta có làm gì với ngươi không ?"
Vẻ mặt Hứa Dương Ngọc Trác sợ hãi nhìn Trương Hân .Nàng đang chờ Trương Hân nói 'cái gì cũng chưa làm a, Vic tỷ, ngươi chỉ là đang mơ thôi'. Đáng tiếc Trương Hân không có nói như vậy.
Trung Hân nghe Hứa Dương Ngọc Trác nói vậy, lập tức kéo chăn lên, co người lại, nét mặt biến thành bộ dáng nàng dâu nhỏ bị bắt nạt, nàng nghẹn ngào.
"Hic hic, Dương tỷ, ngươi phải chịu trách nhiệm với người ta đó !"
Ách !!!!! Sấm sét giữa trời quang ! Hứa Dương Ngọc Trác bị câu nói của Trương Hân làm hoảng sợ, tửu lượng của mình và loại rượu đều rất tốt, thực sự sẽ làm chuyện say rượu loạn tính sao ?
Hứa Dương Ngọc Trác có chút nghi ngờ, nghiêng đầu qua thì thấy bộ dáng thê lương buồn bã của Trương Hân , trong lòng chợt dâng lên ý thương tiếc, Hứa Dương Ngọc Trác vẫy tay với Trương Hân .
"Lại đây, nha đầu."
Trương Hân nghi hoặc nhìn Hứa Dương Ngọc Trác, ý nghĩ tò mò 'ta xem ngươi muốn làm gì', Trương Hân nghiêng người nhích qua. Lúc lại gần Hứa Dương Ngọc Trác, Trương Hân không khỏi trợn tròn mắt, vì nàng mới dời qua Hứa Dương Ngọc Trác đã kéo nàng vào lòng, sau đó còn đưa tay sờ đùi trong của nàng.
"Ách !"
Lần này ngạc nhiên chính là Trương Hân, Trương Hân bị vẻ mặt nghiêm nghị của Hứa Dương Ngọc Trác làm lộ vẻ thẹn thùng hiếm thấy. Nàng đưa tay bắt lấy tay Hứa Dương Ngọc Trác, còn không quên trách móc nói.
"Dương tỷ, ngươi sờ ngực ta !"
Khoé miệng Hứa Dương Ngọc Trác nhếch lên một tia cười nhạt. Nàng đưa tay nhéo mặt Trương Hân, mặt lạnh nhìn chăm chăm.
"Nha đầu, chuyện ngươi lừa ta, ta còn chưa tính với ngươi. Ta thấy đậu hũ của ta, ngươi cũng ăn không ít đi ?"
Ôi, bị phát hiện rồi, lúc trước Hứa Dương Ngọc Trác say rượu làm rượu dính lên người hai nàng, nàng thấy khó chịu, nên giúp nàng cởi y phục, tiện thể lau vết bẩn. Nghĩ đến điểm này, Trương Hân cười gượng vài tiếng.
"Ha ha, Dương tỷ, ta chịu trách nhiệm với ngươi là được rồi."
Hứa Dương Ngọc Trác khoé miệng hơi co rúm, nàng buông lỏng tay Trương Hân không đang bị kìm chế, bất đắc dĩ thở dài.
"Được rồi, nha đầu. Ta đủ phiền rồi, không có tâm trạng đùa với ngươi nữa."
"Dương tỷ, nếu ta nói là lời thật lòng thì sao ?"
Trương Hân trở tay gợi lên cằm Hứa Dương Ngọc Trác, nghiêng người hướng tới bên môi mềm mại của Hứa Dương Ngọc Trác thổi khí.
"Dương tỷ, ta muốn phụ trách với ngươi."
"Tiểu yêu tinh."
Hứa Dương Ngọc Trác đưa tay chống trán Trương Hân đẩy nàng ra, cười nhạt.
"Nha đầu, đừng đùa."
Trương Hân không giận, nắm vai thon gầy của Hứa Dương Ngọc Trác, thu lại vẻ không đứng đắn trước kia, nghiêm túc nhìn về phía Hứa Dương Ngọc Trác.
"Dương tỷ, ta nói thật, không phải đùa, ta thích ngươi. À không, hẳn là ta yêu ngươi."
Trương Hân nói xong dường như để chứng minh, nghiêng thân ấn lên môi Hứa Dương Ngọc Trác, không có dây dưa, chỉ là nhẹ hôn một chút, lập tức rời khỏi. Nhưng cũng đủ để Hứa Dương Ngọc Trác sợ run.
Nhìn trước mắt là một Trương Hân nghiêm túc khác ngày thường, Hứa Dương Ngọc Trác cũng cảm thấy hình như Trương Hân không phải đang nói đùa, nhưng điều này sao có thể chứ ?
Trước giờ nghiêm túc như Hứa Dương Ngọc Trác vẫn có chút không thể tin, nàng lắc đầu.
"Nha đầu, chắc chắn là ngươi đang nói đùa."
"Trời ơi, Dương tỷ, ngươi thật là ngốc nghếch một cách đáng yêu đó."
Trung Hân cười khẽ, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve má Hứa Dương Ngọc Trác nơi bị Tô Minh tát qua.
"Vì sao ngươi nghĩ ta sẽ không yêu ngươi ? À, ngoại trừ chuyện chúng ta đều là nữ."
"Ách."
Hứa Dương Ngọc Trác có chút nghẹn lời.
"Trương Hân ta biết ngươi đã từng ở nước ngoài rất lâu, nước ngoài rất cởi mở. À, giới giải trí đa số cũng rất nhiều người cởi mở, ta nghĩ ngươi chắc chắn là ở chung với họ rất lâu nên mới nảy sinh loại ảo giác là ngươi yêu ta."
"Dương tỷ, lời của ngươi thật không lôgic."
Trương Hân bĩu môi.
"Ta yêu ngươi , chỉ vì ngươi là ngươi mà thôi. Nào có nhiều chuyện như vậy."
"Nhưng mà..."
Hứa Dương Ngọc Trác muốn nói lại thôi.
"Nhưng mà cái gì ?"
"Nhưng mà ta lại không đẹp, theo tính cách của ngươi, người ngươi thích cũng chỉ có thể là mỹ nhân thôi."
Thì ra là như vậy...
Biết được chân tướng Trương Hân bỗng 'hahaha' cười, nàng không ngừng cười, nhưng lại làm Hứa Dương Ngọc Trác ngượng ngùng :
"Nha đầu, im miệng, đừng có cười."
Trương Hân cười vài tiếng, cười đến trong mắt có vài giọt nước trong suốt mới thôi, nàng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nghiêm túc nhìn về phía Hứa Dương Ngọc Trác.
"Dương tỷ, ngươi thật sự rất đáng yêu. Nè, chúng ta dựa vào giới giải trí mà nói, ngươi thật sự chưa tính là mỹ nữ. Nhưng đặt trên đường phố, cũng không tệ lắm đâu.Dương tỷ à, ngươi không phát hiện trên người của ngươi có một ý vị không thể diễn tả được."
"Nha đầu, ngươi đừng nói với ta là vị thục nữ."
Mặt Hứa Dương Ngọc Trác trở nên buồn bã, Trương Hân khẽ cười.
"Ha ha, Dương tỷ, thành thục cũng không phải không tốt a. Mấy người kia chỉ dựa vào khuôn mặt mà không có ý vị, e rằng qua ba mươi tuổi sẽ không thể đứng vững, nhưng Dương tỷ ngươi không giống a, ngươi giống như rượu đỏ, càng lâu năm càng dịu ngọt. À, còn nữa ta cảm thấy ngươi hấp dẫn ta chính là lúc làm việc nghiêm túc, xử sự cẩn thận. Còn có một loại cảm giác đại tỷ thân thiết tri thức."
"Nha đầu, ta nghĩ tỷ tỷ ngươi cũng phù hợp với những lời này."
Hứa Dương Ngọc Trác mím môi cười khổ, nghe những lời này, ta vẫn còn già a....
"Oh ! No ! Dương tỷ, ta cũng không muốn loạn luân ! Hơn nữa, đối với tỷ tỷ, ta cũng không hề thân thiết."
Trương Hân như bị kích thích lập tức rống lên, nàng mới không muốn cùng một chỗ với tỷ tỷ nghiêm nghị áp bức của nàng đâu, quả thật rất kinh khủng !
Trương Hân thấy Hứa Dương Ngọc Trác nhíu mày, dáng dấp trầm tư không tin, bỗng dâng lên ý xấu, nàng chậm rãi tiến đến bên tai Hứa Dương Ngọc Trác, ngậm vành tai Hứa Dương Ngọc Trác vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn cắn.
Say rượu làm sắc mặt Hứa Dương Ngọc Trác phiếm hồng lần nữa, Trương Hân cử động vô cùng lung tung làm nhiễu động đến cõi lòng yên tĩnh của gái già như nàng. Nàng bỗng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng vẫn cảm thấy là lạ. Hứa Dương Ngọc Trác giãy giụa từ trong lòng Trương Hân ra, hoảng sợ chưa thể bình tĩnh lại, nàng thở nhẹ.
"A, nha đầu, không được. Ta vẫn cảm thấy có chút không thích hợp lắm."
"Ơ kìa, Dương tỷ đừng xấu hổ mà. Đến đây..."
Trương Hân cười vẫy tay với Hứa Dương Ngọc Trác, nhìn vẻ mặt kinh hoảng Hứa Dương Ngọc Trác giống như đang sợ gì đó, sắc mặt nàng bỗng trầm :
"Dương tỷ, nói cho ta biết, chẵng lẽ ngày đó ngươi nói với ta đúng là thoả hiệp ? Ngươi bị tên khốp kiếp đó chiếm tiện nghi ?"
Hứa Dương Ngọc Trác nghe xong không khỏi trừng mắt nhìn Trương Hân, Trương Hân lại thâm tình lo lắng.
"Dương tỷ, ngươi nói thật cho ta biết, bốn viên thuốc dược tính rất lớn, không có khả năng lại mất tác dụng được. Ngươi... À, tuy ta không để ý chuyện ngươi không còn là thân xử nữ, nhưng...nếu không ta vẫn nên kiểm tra một chút đi."
Hứa Dương Ngọc Trác nhìn Trương Hân lưu manh, vẻ mặt xấu xa như muốn xuống tay với nàng. Nàng có chút tức giận liếc trắng mắt nhìn Trương Hân, sau đó thở dài.
"Nha đầu, ngươi không phải là muốn ta nhớ lại buổi tối đau buồn đó chứ ?"
Trương Hân trừng mắt,nhắc đến chuyện này, nàng kinh ngạc, lẽ nào Dương tỷ thật sự bị tên kia ăn ? Ta đây liều mạng cũng phải lột da hắn.
Ngay lúc Trương Hân làm tốt công tác chuẩn bị muốn sống chết với Tô Minh, Hứa Dương Ngọc Trác vỗ vỗ vai nàng.
"Nha đầu ơi, nói sao đi nữa ta cũng lăn lộn nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút ý tứ cảnh giác. Kể cho ngươi nghe cũng không sao, tên khốn kiếp kia không động được ta, nhưng mà thuốc kia cũng đủ chết người. Đêm đó ta chạy về nhà, trong phòng tắm xối nước lạnh một buổi tối thuốc mới giảm tác dụng. Loại nóng lạnh thay đổi cảm giác khỏi nói có bao nhiêu khó chịu."
Hứa Dương Ngọc Trác chán ghét lắc đầu, Trương Hân lại gần đem Hứa Dương Ngọc Trác ôm vào trong lòng, nàng muốn dùng thân nhiệt làm Hứa Dương Ngọc Trác thấy ấm áp.
"Dương tỷ, về sau ta sẽ bảo vệ ngươi."
Hứa Dương Ngọc Trác trong lòng run lên, lời Trương Hân nói thật sự làm lòng nàng dâng lên một tia ấm áp, nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro