
Chap 39 : Giới giải trí nhiều thị phi
Ngày hôm đó, tinh thần Viên Nhất Kỳ phơi phới ở trường quay, chỉ là vẻ mặt hớn hở của nàng đến lúc nghỉ ngơi buổi trưa lại thành vẻ thẫn thờ bi thương.
Thực ra vào buổi trưa, mọi người đang nhìn Viên Nhất Kỳ dưới ánh mắt ước ao vì được Lâm Thư Tình mang tới cơm trưa hạng sang, mỗi ngày Lâm đại tiểu thư đối với bữa ăn của Viên Nhất Kỳ đều hết sức quan tâm. Tuy những người đoàn phim có chút ghen tị với Viên Nhất Kỳ, nhưng vì Lâm Thư Tình sợ người khác có thành kiến với Viên Nhất Kỳ, nên cố ý dùng một chút tiền đưa vào phần phụ cấp thức ăn cho đoàn phim, vì thế những người đoàn phim cũng chỉ ước ao, không hề ghen ghét.
Gắp một miếng thịt tôm thơm ngon vào miệng, vừa nhai vừa nuốt, lúc này Viên Nhất Kỳ sực nhớ nên gọi điện thoại cho Hứa Dương Ngọc Trác. Từ trong túi lấy ra nokia, Viên Nhất Kỳ nhấn dãy số của Hứa Dương Ngọc Trác, nhưng lại nghe được câu nói làm người ta bực mình.
"Tít tít...Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Viên Nhất Kỳ nhíu mày, tiếp tục ấn ấn, gọi lần nữa không tin là gọi không được, kết quả vẫn là câu kia.
"Tít tít...Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Cắn mạnh môi dưới, Viên Nhất Kỳ lại gọi lần nữa, nhưng kết quả đều là đã tắt máy, nàng bị những lời của tổng đài làm cho buồn bực. Tay phải cầm điện thoại, bực bội muốn ném di động.
Nhưng lần này, nàng vừa làm tư thế sắp ném, di động của nàng liền vang lên. Vội thu hồi di động lại, Viên Nhất Kỳ nhấn phím nhận.
"Alo, Dương tỷ ?"
Viên Nhất Kỳ nghĩ cuộc gọi này là do Hứa Dương Ngọc Trác gọi tới, đáng tiếc nàng đã đoán sai. Nhưng dù sao thì người gọi cuộc điện thoại này, cũng là vì Hứa Dương Ngọc Trác mà gọi tới.
"Viên Nhất Kỳ, ta là Tống Hân Nhiễm. Dương tỷ đã xảy ra chuyện, ngươi có thể cầu xin với Trương tổng không ?"
Đầu dây bên kia là thanh âm lo lắng của Tống Hân Nhiễm. Viên Nhất Kỳ đưa tay vặn vặn mi tâm, nàng cố gắng để giữ bình tĩnh, hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói.
"Tống Hân Nhiễm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Ngươi từ từ nói với ta."
"Viên Nhất Kỳ, cụ thể xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ, mấy ngày nay ta không gặp Dương tỷ, mà người trong cuộc Tô Minh cũng không thấy mặt. Nhưng mà Trương tổng muốn sa thải Dương tỷ, thấy Dương tỷ cũng không phản đối, ngược lại còn muốn tự viết đơn từ chức. Phải làm sao bây giờ a ?"
Khi nói, thanh âm Tống Hân Nhiễm còn mang theo giọng nức nở, Viên Nhất Kỳ ôn nhu an ủi nàng.
"Tống Hân Nhiễm, ngươi đừng vội, ta gọi điện hỏi Trương tổng một chút, ngươi không phải nói Trương tổng hay nghe lời ta nói sao ? Yên tâm đi, Dương tỷ sẽ không có chuyện gì."
"Ừm, Viên Nhất Kỳ, phiền ngươi rồi, ngươi diễn cũng rất vất vả phải không ? Chờ ngươi về, ta đãi ngươi một bữa thật ngon."
"Được, ta chờ món ngon của ngươi."
Cúp điện thoại, Viên Nhất Kỳ ngoài miệng ý cười miễn cưỡng cũng mất đi. Nàng bình tĩnh tâm tình lại, đứng lên, đi đến chỗ trống nơi hồ nước đối diện, gọi điện cho Trương Nguyệt Minh.
"Alo. Có chuyện gì ?"
Đầu dây bên kia là thanh âm bình thản của Trương Nguyệt Minh nhưng cũng mang theo một phần khí thế. Nhưng mà bên này Viên Nhất Kỳ cũng không chịu thua, nàng mím môi, thẳng thắn nói ra mục đích của mình :
"Trương tổng, ta muốn biết Vic tỷ đã phạm phải chuyện gì ? Vì sao ngươi muốn sa thải nàng ?"
Đầu dây bên kia ngừng một chút, theo sau là thanh âm có chút tức giận.
"Nàng phạm phải chuyện gì, ngươi tự đi hỏi nàng là được rồi. Ta rất bận, vài ngày nữa sẽ phái người đại diện mới cho ngươi để thay thế nàng, việc này ngươi đừng bận tâm, làm việc cho tốt đi. Đừng đi quản những chuyện ngươi không nên quản."
Nói xong câu đó, Viên Nhất Kỳ chưa kịp nói gì, Trương Nguyệt Minh đã cúp điện thoại.
"Alo, Trương tổng, Trương tổng..."
Viên Nhất Kỳ chặt di động trong tay, hận không thể bóp nát nó, nàng cắn chặt răng, cơn giận tích luỹ lâu cũng cần xả giận, mà hành động của xả giận lại rơi vào thân xác vô tội của nokia. Tay phải Viên Nhất Kỳ vừa giơ, một đường parabol mỹ lệ bay dọc theo không khí, 'vù vù' một tiếng, nokia rơi vào nước, lấy nước làm nơi an táng kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi của nó.
Đôi mắt Viên Nhất Kỳ có chút sưng đỏ, chất lỏng ấm nóng vòng quanh vành mắt nàng, thân phận khác biệt, làm nàng không có quyền để nói, cảm giác này thật khó chịu. Viên Nhất Kỳ ở đó một lát, lại nhớ tới cái thời non nớt mình đã từng không buồn không lo. Nếu lúc đó ta không vào giới giải trí này, mà ngoan ngoãn đi trên con đường đại học danh tiếng, bây giờ sẽ thế nào nhỉ ? Có thể so với hiện tại không ? Nhưng mà nàng....
"Tiểu quỷ...."
Phía sau bỗng vang lên thanh âm vô cùng nhẹ nhàng của Thẩm Mộng Dao, thanh âm này nghe vào tai, lại làm ấm lòng Viên Nhất Kỳ. Viên Nhất Kỳ đi nhanh hai bước, nhào vào lòng Thẩm Mộng Dao. Vào giờ phút này, thụ một chút cũng tốt, vì rất khó chịu a !
Viên Nhất Kỳ chôn trong ngực Thẩm Mộng Dao nghẹn ngào, Thẩm Mộng Dao đưa tay ôm eo Viên Nhất Kỳ. Nàng dịu dàng vỗ về lưng Viên Nhất Kỳ, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng chờ Viên Nhất Kỳ bình tĩnh tâm tình.
Một lát sau, Viên Nhất Kỳ ra khỏi lòng Thẩm Mộng Dao, chua xót cười cười.
"Xin lỗi, ta thất lễ."
"Không sao, tiểu quỷ. Trước mặt ta, ngươi cứ thoải mái là chính bản thân mình."
Khoé miệng Thẩm Mộng Dao khẽ nhếch, đó là ý cười quan tâm.
Lòng Viên Nhất Kỳ rất ấm áp, nhưng vẻ mặt vẫn là dáng dấp không vui, nàng bĩu môi.
"Đừng làm như ngươi là công chính hiệu. Hừ, công chính hiệu là ta. Ngươi yên tâm, ta chỉ nhất thời thất thố, lần sau sẽ không vậy nữa. Ngươi phải tin ta, ta có thể cho ngươi dựa vào."
"Ừ."
Thẩm Mộng Dao nhàn nhạt gật đầu nhưng trong lòng lại đang cười khổ. Tiểu quỷ này lại cậy mạnh nữa rồi.
Giây phút bình yên qua đi, Viên Nhất Kỳ bỗng nhớ tới gì đó, trợn to con mắt nhìn về Thẩm Mộng Dao.
"Hả ? Ta không phải nói ngươi ở trong phòng chờ ta sao ? Sao ngươi lại tới đây ? Còn nữa, tại sao ngươi lại ở đây ? Không phải ngươi đang ở Pháp sao ? Nói, ngươi có phải Thẩm Mộng Dao không ?"
Nhiều vấn đề liên tiếp kéo đến, Thẩm Mộng Dao lại có chút buồn cười.
"Tiểu quỷ, ngươi muốn ta trả lời câu nào trước đây ?"
"Này..."
Viên Nhất Kỳ gãi đầu ngập ngừng một chút, nhưng rất nhanh Thẩm Mộng Dao thay nàng làm quyết định.
"Tiểu quỷ, không còn sớm, ngươi nên đến trường quay chuẩn bị. Ta có thể nói cho ngươi biết, bây giờ Dương tỷ đang ở cùng Trương Hân, ngươi có thể yên tâm. Về chuyện còn lại, buổi tối ta vào phòng ngươi nói cho ngươi biết. Được chưa ?"
Vào phòng ta ? Khoé miệng Viên Nhất Kỳ có chút gian tà câu lên, nàng muốn gợi lên cằm Thẩm Mộng Dao đùa giỡn một chút, lại thấy Lâm Thư Tình hoảng hốt chạy tới.
"Nữ vương, nữ vương, đạo diễn kêu ngươi, sắp quay rồi. Ơ ?"
Lâm Thư Tình dừng lại, chống eo cúi người thở hổn hển, một đường chạy như điên đến đây, nghỉ xả hơi một chút. Lâm Thư Tình chợt phát hiện bên người Viên Nhất Kỳ còn có một người, lưng người kia đối diện với mình, thân hình rất giống Viên nữ vương nhà nàng, nhưng khí thế tuyệt nhiên bất đồng.
Lâm Thư Tìn h cảm thấy nhìn rất quen mắt, còn chưa đợi nàng đi lên phía trước vỗ vai đương sự để xác định, thì đã bị Viên Nhất Kỳ đi lên trước kéo cổ tay nàng, túm nàng đi.
Với Viên Nhất Kỳ mà nói, nàng không hy vọng có người thấy nàng cùng một chỗ với Thẩm Mộng Dao. Lúc trước nàng biết giới giải trí có nhiều thị phi, lúc này lại trải qua chuyện Hứa Dương Ngọc Trác, nàng càng phải cẩn thận hơn.
Hồ nước có một chút rung động, vẻ mặt Thẩm Mộng Dao vẫn lãnh đạm, nhưng thực ra lòng nàng cũng bắt đầu rung động đong đưa. Nhìn Viên Nhất Kỳ kéo cổ tay Lâm Thư Tình, tuy Lâm Thư Tình nhăn nhó, nhưng bộ dáng rất là vui sướng, Thẩm Mộng Dao trong lòng âm thầm cười lạnh, tiểu quỷ, gần đây thật không ngoan mà.
Buổi chiều Viên Nhất Kỳ quay phim ở trường quay, lúc đó nàng cũng không thấy bóng dáng Thẩm Mộng Dao, dù rất hoài nghi, nhưng nàng vẫn tin tưởng Thẩm Mộng Dao, chuẩn bị buổi tối cùng nàng 'thành thành thật thật' nói rõ mọi chuyện. Như vậy lòng phiền muộn của Viên Nhất Kỳ đối với Thẩm Mộng Dao bỗng xuất hiện mà ít đi phân nửa, nàng khôi phục lại trạng thái làm việc ngày trước. Lần trước thiếu chút nữa làm sai khiến Viên Nhất Kỳ thấp thỏm, lúc này vẫn thấy rất là chán chường.
***
Ngọn đèn mờ mịt trong quán rượu, Hứa Dương Ngọc Trác ngồi trên quầy bar, một ly lại một ly rượu rót vào bụng. Tuy gương mặt nàng không có ai oán buồn phiền, thậm chí khoé miệng còn có ý cười nhợt nhạt, nhưng dáng vẻ như vậy trong mắt Trương Hân xem ra so với thấy một Hứa Dương Ngọc Trác rơi lệ còn đau khổ hơn.
"Dương tỷ, đừng uống."
Trương Hân lẳng lặng nhìn Hứa Dương Ngọc Trác uống không dưới mười ly, tuy đường kính miệng ly không lớn, nhưng nồng độ chất lỏng trong ly rất cao a. Trương Hân nghĩ uống rượu để giải sầu cũng tốt, nhưng uống nhiều thì chắc chắn là hại thân rồi. Nàng dùng sức một tay đoạt lấy ly rượu, vậy là nhận được ánh mắt giận dữ của Hứa Dương Ngọc Trác. Nhưng với sự căm tức của HứaDương Ngọc Trác, Trương Hân lại cười cho qua :
"Lúc ngươi uống, ta ở một bên nhìn rất khó chịu, rất thương tâm a."
"Vậy đi, nha đầu, ngươi cùng uống với ta ?"
Trên mặt Hứa Dương Ngọc Trác hiện lên thần sắc mê ly do say rượu, nàng nhìn Trương Hân gật đầu, lại gọi người phục vụ đưa tới một cái ly không và một chai rượu đầy. Nàng rót đầy rượu vào cái ly không kia, sau đó đẩy qua Trương Hân.
"Đây."
Trương Hân nhìn ly rượu sau đó Hứa Dương Ngọc Trác lại tự uống một mình, thở dài một tiếng, cầm ly rượu lên ngửa cổ rót vào. Từ lúc nghe nói Hứa Dương Ngọc Trác xảy ra chuyện, nàng liền chạy tới trước mặt tỷ tỷ nhà mình tranh luận. Nhưng đáng tiếc là, tỷ tỷ lại không nể mặt mình, mặt lạnh xua đuổi nàng, xem ra tâm tình rất là u ám.
"Haizz...."
Một ly rượu vào bụng, Trương Hân không khỏi thở dài, nàng nhìn Hứa Dương Ngọc Trác bên cạnh, không khỏi bắt đầu cảm thán giới giải trí này vô tình. Hứa Dương Ngọc Trác không có gia thế, chỉ là một người đại diện chăm chỉ, tuy trong giới cũng có
tiếng, nhưng động đến người có bối cảnh, kết cục của nàng là phải miễn cưỡng tự viết đơn từ chức.
"Nha đầu, thở than cái gì ?"
Hứa Dương Ngọc Trác cầm ly rượu, lắc lắc chất lỏng bên trong, chua xót cười.
"Chỉ trách lúc đó ta bị mù, ta làm sao lại không nhìn ra bộ mặt thật của tiểu tử kia."
"Haizz, là do tên đó đeo mặt nạ."
Trương Hân cầm ly của mình cụng vào ly Hứa Dương Ngọc Trác.
"Đừng động đến hắn, ác nhân tự có ác nhân trị, chúng ta uống rượu."
"Ừhm."
Hứa Dương Ngọc Trác lần thứ hai cười khổ, nàng giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, xem như rượu đắng vào ruột, buồn phiền của bản thân có thể theo gió bay đi. Nhưng đáng tiếc, rượu này không có tiêu tan buồn phiền của nàng, ngược lại gây cho nàng thêm một ít chuyện linh tinh. Đây là nói sau đó, trước mắt nàng uống rất thoả thích.
Mới vài ly vào bụng, Hứa Dương Ngọc Trác đã bị cồn thúc đẩy bắt đầu thổ lộ tâm sự. Nàng vỗ lưng Trương Hân , làm Trương Hân ho khan vài tiếng, lại còn không dừng mà tiếp tục vỗ.
"Nha đầu ơi, ngươi đừng trách tỷ tỷ ngươi. Ta biết tỷ tỷ ngươi phải giải quyết rất nhiều chuyện, tuy không hợp tình hợp lý, nhưng nàng cũng rất là bất đắc dĩ a. TiBa rất lớn, nhưng dù có lớn, nó cũng chỉ ở bạch đạo thôi, tỷ tỷ ngươi không có người ở hắc đạo, nên không có khả năng chống lại bang hội của tên tiểu tử kia."
Trương Hân mím chặt môi, sau khi thấu hiểu sự tình làm đôi mày thanh của nàng nhíu lại, nàng đẩy tay Hứa Dương Ngọc Trác ra.
"Dương tỷ, ta biết. Nhưng việc tỷ tỷ làm thật không hợp tình hợp lý, làm sao có thể sa thải ngươi, lại bao che cho tên cặn bã kia ?"
Hứa Dương Ngọc Trác đưa tay dời đến trên người Trương Nguy, chỉ là lần này không có vỗ lưng Trương Hân , mà là ôm cổ nàng.
"Nha đầu ơi, đó cũng là bất đắc dĩ thôi. Tỷ tỷ ngươi rất có trách nhiệm, cũng có chút cổ hủ, để bảo vệ công ty và bản thân nàng, ừm, còn có ngươi và an toàn của ta, nàng chỉ có thể làm như vậy. Chọn nói xin lỗi với tên tiểu tử kia, sa thải ta."
Trương Hân bị Hứa Dương Ngọc Trác ép có chút thở không nổi, nàng muốn lấy ra cánh tay Hứa Dương Ngọc Trác đang ôm cổ của mình ra, nhưng không động được. Cuối cùng, Trương Hân phải tiếp tục nghe Hứa Dương Ngọc Trác ở bên tai nói không ngừng, mùi rượu ấm nóng phả lên mặt nàng, khiêu khích lòng nàng.
"Nha đầu ơi, tỷ tỷ ngươi cũng là người tốt, nhưng có chuyện ta vẫn không ưa nàng. Hừ, vì chuyện này, nàng ta vẫn nợ ta đó."
Lúc Hứa Dương Ngọc Trác tức giận nên thu cánh tay trên vai Trương Hân về, cuối cùng Trương Hân cũng có thể lên tiếng.
"Chuyện gì vậy ?"
"Là..."
Hứa Dương Ngọc Trác nhìn chằm chằm ly rượu trên quầy bar của Trương Hân, nhìn ly còn đầy rượu, cười cười đưa tay đoạt lấy nó, ngửa cổ uống vào, sau đó lại cười ngốc nghếch.
"À, chính là...."
"Là cái gì ?"
Trương Hân nhíu mày, vô cùng hiếu kỳ chờ Hứa Dương Ngọc Trác nói xấu tỷ tỷ mình, nhưng đáng tiếc, nàng đợi không được. Hứa Dương Ngọc Trác đứng lên, lôi cả nàng lên.
"Ách."
Cổ cảm thấy nặng nề, lần nữa Hứa Dương Ngọc Trác ôm cổ nàng, không cách nào giãy được, nàng cũng luyến tiếc không giãy. Trương Hân đành phải gắng gượng mang theo Hứa Dương Ngọc Trác rời khỏi quán bar.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro