Giết chết hôn quân
Đôi lời của TG : (Lưu ý : đây là truyện ko có thật, chỉ là tự biện ra thôi, nên triều đại này ko biết là có ko, tự mình nghĩ ra thôi >•<!!!!)
Bắt đầu thôi!!!
Năm 170 sau công nguyên, Kim Triều thống nhất đất nước. Kim Thuỷ Hoàng lên làm vua ,đến nay được 50 năm. Năm 220, Kim Tần - tức thái tử, con trai Kim Thuỷ Hoàng - lên nắm quyền. Ngoài mặt là một vị thái tử dũng mãnh. Nhưng làm vua chưa đc bao lâu, hắn đã lộ rõ bản chất thật của mình. Bắt đầu ăn chơi sa đoạ, ăn xài phun phí, vung tiền như vung rác .Khi ngân khố trống rỗng, hắn bắt đầu tăng thuế, tịch thu ruộng đất. Dân chúng đối khổ lầm than,... Nhân dân nhiều lần phản đối việc làm của triều đình nhưng đều thất bại, những người chống đối tới cùng đều bị giết chết tại chỗ răng đe dân chúng.
Quan lại triều đình đều tức giận trước hành vi của hôn quân nhưng cũng ko thể làm được gì bởi bên cạnh hắn là một đại tướng trung thành tận tụy, nhiều lần khuyên hắn ko nên cùng hôn quân hại nước hại dân nữa nhưng hắn vẫn cố chấp ko thôi.
Nàng bất bình, ko thể chịu đựng được nữa. Năm 17 tuổi, nàng dựng binh khởi nghĩa, quân của nàng đánh tới đâu thắng tới đó, nàng chặt đầu hôn quân xuống cũng chính là lúc Kim Triều đổi chủ.
Bịch - tiếng quăn vật gì đó xuống.
Có một cô gái nhỏ chạy tới đưa khăn cho nàng :
— Tỷ, dùng nó lau đi, tay tỷ bẩn hết rồi! ( cười hồn nhiên)
— Ừmk! ( nhận lấy)
— Hihi.
Nàng dùng khăn cô bé đưa cho lau sạch sẽ bàn tay rướm máu của nàng. Nàng cười nhẹ xoa đầu cô bé :
— Đa tạ muội.
— Tỷ đừng khách sáo.
Rồi nàng quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ :
— Đem thi thể của Kim đế chôn cất cẩn thận, đưa vào lăng mộ hoàng thất. Dù gì hắn cũng từng là vua.( nàng lạnh lùng nói)
— Rõ..
Thuộc hạ của nàng khiên thi thể đi, để lại nàng và cô bé nhỏ.
— Quán Y tỷ, giờ chúng ta đi đâu?
— Có lẽ chúng ta phải đi giải quyết 1 chuyện nữa.
— Hửm!? ( ko hiểu)
Quán Y ngước mặt về hướng Tây cười nhẹ.
Hai người đi về hướng viện của đại hoàng tử Kim Thiền.
— Ủa!? Đây là đâu? (cô bé hỏi) — Cung của hoàng tử.
— Chúng ta đến đây làm gì?
— Tỷ định giết hoàng tử luôn hả?
— Ko...
— Hở?
— Đi thôi đừng hỏi nhiều, lát nữa muội sẽ biết.
— Ồ!?
Bước vào căn phòng giản dị mà thanh cao, có một người nam nhân đang ngồi đợi nàng, cũng như chờ đợi cái chết của mình.
— Đến rồi sao?
"Woa, người này đẹp thật "(cô bé nhỏ nghĩ thầm).
— .....(nàng ko nói lời nào)
— Ta đã sẵn sàng rồi, giết ta đi.
— Tại sao ta phải giết ngươi?
Hắn ngạc nhiên, liếc mắt nhìn nàng một cái. Đúng là yêu nghiệt, tại sao một cô nương trông có vẻ yếu đuối, đẹp như một đoá sen thuần khiết như thế, lại có thể dẫn một đoàn người dân yếu ớt, tiêu diệt cả một đội quân hùng mạnh, vượt qua cả một đại tướng quân uy vũ để chém được đầu của Hoàng đế - Kim Tần.
Hắn quay đầu đi, ko dám nhìn kẻ đã giết chết phụ hoàng của mình mà nói :
— Ta là con của Kim Đế, là kẻ thù của ngươi.( hắn hạ giọng nói)
Nàng nhìn hắn trả lời:
— Kẻ thù của ta là tên hôn quân vô đạo, trầm mê phàm tục, đã vứt bỏ bá tách, vức bỏ lương tâm, xem mạng người như cỏ rác. Nhưng...
Nàng đột nhiên ngừng nói,bước tiếp lại gần hắn. Hắn ngạc nhiên quay lại thì bị nàng áp sát.
( Rầm)
—Ngươi ko phải kẻ thù của ta.
Hắn giật nãy, cả người cứng đơ, sao nàng có thể ko có phép tắt như thế, lại có thể làm những hành động làm người ta xấu hổ như vậy.
Mặt hắn đỏ bừng, tim đập nhanh hơn. Nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng, mặt đối mặt. Hắn thì ngại ngùng, còn nàng thì chẳng biết hai chữ 'ngại ngùng' viết ra làm sao. Cứ như thế mà nhìn hắn.
— Oa... Hai người làm gì thế? Còn có trẻ con ở đây đó nha? (lấy tay che mặt)
Một đứa bé gái 8 tuổi lại nhìn thấy những cảnh ko hợp với mắt mình như thế thật là làm hư trẻ con mà. Chịu ko nổi nữa rồi, nó chạy một mạch ra ngoài, vừa đi vừa che mặt.
Hai người lớn ngây ngốc ko hiểu con bé đang nghĩ gì mà chạy như quỷ đuổi.
Thôi bỏ đi, mặc kệ nó, lo chuyện chính trước đã.
— Vậy bây giờ ngươi muốn gì? — Muốn gì hả? Ha.. (cười gian)
— Nợ cha con trả, ngươi phải trả hết những món nợ mà phụ vương ngươi nợ ta, nợ bá tánh.
—Ngươi... Ngươi muốn thế nào?
Nàng cười đắt ý nhìn hắn, hắn phát run trước ánh mắt của nàng mà lo lắng....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro