Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17. Không thể hồi cung


Triều đình,

Doãn Kỳ quỳ trước triều đình, trình bày tường tận công lao của Đa Hân tại Trấn An Nam và tình hình căng thẳng tại biên giới Tây Nam. Hắn kiến nghị:

"Hoàng thượng, hiện nay biên giới bất ổn, thần cho rằng công chúa nên hồi cung để đảm bảo an toàn. Dẫu công chúa đã lập công lớn, nhưng tình hình ngày càng nguy hiểm, để nàng ở lại sẽ không tránh khỏi nhiều rủi ro."

Các triều thần lập tức phản đối. Niên thái sư bước ra, trịnh trọng nói:

"Hoàng thượng, dân chúng và binh sĩ ở biên giới đều xem công chúa là điềm lành. Nàng không chỉ cứu giúp họ mà còn củng cố niềm tin giữa lúc nguy nan. Nếu giờ đây công chúa hồi cung, chẳng khác nào phá vỡ điểm tựa tinh thần của họ. Điều này chắc chắn sẽ làm lung lay sĩ khí."

Một vị quan khác đứng lên tiếp lời:
"Thần hoàn toàn đồng tình. Công chúa không chỉ mang lại niềm tin mà còn thể hiện khả năng thật sự của mình. Việc rời đi lúc này chẳng những làm binh lính hoang mang mà còn khiến dân chúng mất lòng tin vào triều đình."

Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng không giấu được sự trăn trở. Ông luôn muốn bảo vệ đứa con gáicủa mình, nhưng lời triều thần không phải không có lý. Sau một hồi im lặng, ông thở dài và ra quyết định:

"Trẫm hiểu các khanh. Trẫm sẽ không để công chúa hồi cung vào lúc này. Thay vào đó, trẫm ra lệnh, Đa Hân sẽ trực tiếp ra chiến trường hỗ trợ quân đội Tây Nam. Nhị công chúa  là người mang lại niềm tin và hy vọng. Nếu có mặt công chúa, dân chúng sẽ yên tâm, sĩ khí binh lính cũng được nâng cao. Trẫm tin công chúa sẽ an toàn trở về, mang theo vinh quang và danh dự."

Triều đình cúi đầu chấp nhận, không ai dám phản bác thêm.

Doãn Kỳ quỳ dưới điện, lòng ngổn ngang trăm mối. Hắn vừa cảm thấy mừng vì Hoàng thượng tin tưởng Đa Hân, nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng. Hắn nghĩ về chiến trường đầy hiểm nguy và những gì Đa Hân sẽ phải đối mặt. Khi triều đình tản đi, hắn vẫn quỳ đó một lát lâu hơn, lòng trĩu nặng.

"Hy vọng quyết định này sẽ không khiến mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát" Doãn Kỳ thầm nghĩ, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt đăm chiêu khi rời khỏi đại điện.

-----

Trời Tây Nam âm u, gió thổi cát bụi mịt mù, chiến trường tràn ngập mùi máu tanh và xác binh lính la liệt khắp nơi. Tiếng hò hét, tiếng binh khí va chạm vang lên không ngừng, tựa như không có hồi kết. Chí Mẫn dẫn đầu đội quân, ánh mắt sắc bén quét qua từng góc chiến trường, ra lệnh tấn công dứt khoát.

"Hạ cánh bên phải! Bao vây cánh trái! Tuyệt đối không để chúng có đường rút lui!" - Hắn hét lớn, giọng nói mạnh mẽ át đi cả tiếng gió rít.

Những ngày qua, quân Phổ liên tục tấn công dữ dội, dùng đủ mọi chiến thuật hiểm độc để chiếm lĩnh Tây Nam. Chí Mẫn và các tướng sĩ phải căng mình chiến đấu ngày đêm, không có lấy một khoảnh khắc nghỉ ngơi. Đến hôm nay, tình hình mới tạm ổn định, quân Phổ đã rút lui về phía dãy núi phía Tây để củng cố lực lượng.

Trở về lều nghỉ sau trận chiến, Chí Mẫn tháo mũ giáp, để lộ gương mặt lạnh lùng, vương đầy mồ hôi và bụi đất. Hắn ngồi xuống, định cầm ly nước uống thì một phó tướng bước vào, cung kính bẩm báo:
"Tướng quân, có tin từ kinh thành gửi đến."

Chí Mẫn nhận bức thư, mở ra đọc. Hàng mày rậm lập tức nhíu chặt lại, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí. Đọc đến đoạn cuối, tay hắn siết chặt lá thư, gân xanh nổi rõ. Bất ngờ, hắn ném mạnh lá thư xuống bàn, rồi đập vỡ ly nước trước mặt.

Phó tướng giật mình, không dám ngẩng đầu

"Tướng quân, xin ngài bình tĩnh."

Hắn đứng dậy, hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn giận, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

"Triệu tập tất cả các phó tướng, ta cần bàn kế hoạch. Nếu công chúa đến đây, chúng ta phải làm mọi cách để bảo vệ nàng an toàn."

Phó tướng vừa lui ra, trong lều trại chỉ còn lại Chí Mẫn đứng sừng sững. Hắn đưa tay cầm lá thư trên bàn, ánh mắt tối sầm nhìn từng dòng chữ như muốn thiêu rụi nó. Bàn tay hắn bất giác siết chặt, lá thư nhăn nhúm, rồi ngay sau đó, hắn xé nát từng mảnh, vứt xuống đất.

"Hoàng đế, tên khốn cặn bã, không ngờ vì quyền lực hắn có thể đánh đổi bất cứ thứ gì, kể cả con gái của mình... Đa Hân không phải con cờ để hắn đem ra đặt cược cho lòng dân và giang sơn này!"

Những lời thầm trách vang vọng trong tâm trí hắn, từng chữ như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng. Chí Mẫn hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc đang cuộn trào. Nhưng sự phẫn uất không thể tan biến, đôi tay hắn vẫn run lên, ánh mắt cháy lên ngọn lửa giận dữ.

Hắn cúi xuống nhặt những mảnh giấy xé vụn, bóp nát trong tay. Nếu Đa Hân thực sự đến chiến trường,  hắn sẽ bảo vệ nàng. Dù phải hy sinh tính mạng.

Trong ánh sáng le lói từ ngọn đèn dầu, bóng lưng mạnh mẽ của Chí Mẫn toát lên sự kiên định.

-----

Trên con đường gập ghềnh dẫn đến chiến trường Tây Nam, đoàn người chậm rãi tiến về phía trước. Gió lùa qua, bụi đất mù mịt, tiếng vó ngựa đều đặn vang lên như hòa nhịp với những tâm tư nặng nề. Đa Hân ngồi thẳng trên lưng ngựa, dáng vẻ ung dung nhưng ánh mắt lại phảng phất sự bất định.

Cô không ngờ Hoàng thượng lại đưa ra quyết định táo bạo như vậy, giao phó cho cô một sứ mệnh mà bản thân chưa bao giờ nghĩ đến. Ý nghĩ phải đối mặt với chiến trường đầy máu lửa khiến nỗi khiếp sợ từ sâu thẳm trào dâng, nhưng Đa Hân cắn chặt răng, cố kìm nén những cảm xúc hỗn loạn ấy.

Ngồi trên lưng ngựa phía sau, Doãn Kỳ liếc nhìn cô, ánh mắt không giấu được sự lo lắng. "Công chúa, người có muốn dừng lại nghỉ một chút không?" hắn hỏi, giọng điệu tuy vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng mang theo chút dịu dàng hiếm có.

Đa Hân quay đầu lại, khẽ lắc đầu, cười nhẹ. "Không cần đâu, ta ổn mà."

Hạo Thạc đi bên cạnh cũng lên tiếng: "Công chúa, chiến trường không phải nơi dễ dàng. Nếu cảm thấy không khỏe, xin đừng cố gắng quá."

Cô gật đầu đáp: "Ta biết. Nhưng nếu chỉ vì chút gian nan trên đường mà nao núng, sao có thể làm gương cho dân quân? Chúng ta đã đi đến đây rồi, không thể quay đầu nữa."

Ánh mắt cô nhìn về phía trước, như muốn xuyên qua màn bụi mù để thấy rõ chiến trường đang chờ đợi. Dẫu trái tim vẫn còn run rẩy, nhưng trong lòng cô lại dần trỗi dậy một niềm tin mãnh liệt - niềm tin sẽ chiến thắng cuộc chiến này bằng mọi giá.

Lời thầm nhủ ấy như tiếp thêm sức mạnh, khiến cô càng thêm kiên định. Nắm chặt dây cương, Đa Hân thúc ngựa tiến nhanh hơn, dẫn đầu đoàn hộ tống, ánh nắng buổi sớm lấp lánh trên áo giáp của cô, rọi lên bóng hình mạnh mẽ mà kiêu hãnh.

-------

Cái lạnh cuối thu bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách, hơi sương bốc lên mỏng manh trên mặt đất. Những cơn gió se lạnh thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và lá khô, cảnh vật xung quanh trở nên tĩnh lặng, trầm mặc hơn. Bầu trời xám xịt, mây đen thấp kéo đến, như dự báo một mùa đông khắc nghiệt sắp đến. Ở phía xa, những ngọn núi mờ ảo trong làn sương, hòa vào trong khung cảnh ảm đạm của trời đất.

Sau một tháng căng thẳng trên chiến trường, đôi bên quân đội đã dần lui về trạng thái phòng thủ, không còn những trận giao tranh ác liệt như trước. Tuy nhiên, phía Chí Mẫn vẫn giữ được thế thượng phong, lợi thế quân sự tạm thời nghiêng về phía hắn. Tình hình chiến sự có phần ổn định, nhưng cả hai bên đều hiểu rằng chỉ là tạm thời, vì mùa đông đang đến gần, một mùa đông khắc nghiệt mà việc cưỡi ngựa chiến đấu sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

Chí Mẫn dẫn Đa Hân đến một khu vực đất cao, nhìn ra bức tranh thiên nhiên rộng lớn của cao nguyên. Chí Mẫn xuống ngựa trước, rồi tiến lại gần một ngọn đồi nhỏ, nơi có vài tảng đá lớn đủ để ngồi. Đa Hân theo sau, vừa xuống ngựa vừa cảm nhận sự tĩnh lặng bao trùm, không gian thật sự quá yên bình so với những căng thẳng thường nhật trên chiến trường.

Chí Mẫn không vội vàng. Hắn ra hiệu cho Đa Hân ngồi xuống, rồi bắt tay vào nhóm lửa. Ngọn lửa bùng lên, tiếng củi lách tách nghe ấm áp giữa không gian se lạnh. Một làn khói nhẹ bay lên, tạo ra cảm giác gần gũi và ấm cúng giữa cái lạnh của mùa thu đông sắp tới.

“Ngồi đi, Đa Hân,” Chí Mẫn lên tiếng, giọng hắn trầm nhưng ấm. Hắn đã chuẩn bị sẵn hai chiếc chăn mỏng cho họ ngồi. Đa Hân ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt nàng vẫn không khỏi nhìn ngọn lửa đang nhảy múa.

Chí Mẫn ngồi xuống bên nàng, ánh mắt hắn không rời ngọn lửa, nhưng đôi tay lại vẫn thoăn thoắt xếp lại củi để lửa cháy mạnh mẽ hơn.

“Cảm giác thế nào, được nghỉ ngơi một chút?” Chí Mẫn cất lời hỏi, giọng nói vẫn bình thản như mọi khi, nhưng lần này có chút quan tâm ẩn sâu trong đó.

Đa Hân thở dài nhẹ nhàng, nhìn ngọn lửa rực cháy. “Cảm giác khá lạ lẫm. Trước kia tôi không có cơ hội thư giãn như thế này. Chiến tranh cứ chiếm lấy mọi phút giây, giờ mới thấy thật sự có một chút gì đó… tự do.”

Chí Mẫn im lặng, ánh mắt hắn hơi khép lại, như thể đang suy ngẫm về những gì nàng vừa nói. Hắn quay đầu nhìn Đa Hân, đôi mắt hắn kiên định, nhưng trong ánh nhìn ấy cũng có chút gì đó dịu dàng.

Khi ngọn lửa cháy rực rỡ trong không gian se lạnh, Đa Hân cảm nhận rõ sự lạnh buốt trong đôi tay mình. Nàng đưa tay lên che chắn trước gió, nhưng dường như vẫn không thể nào thoát khỏi cảm giác giá buốt đang thấm vào da thịt.

Chí Mẫn nhìn thấy vậy, ánh mắt hắn thoáng có chút lo lắng. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Đa Hân.

Đa Hân ngước lên nhìn hắn, ngỡ ngàng nhưng không phản kháng. Tay nàng lạnh buốt, và ngay khi hắn nắm lấy tay nàng, một cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền đến. Chí Mẫn không vội vã, hắn giữ tay nàng trong tay mình, lòng bàn tay lớn và ấm áp. Hắn lặng lẽ đưa nàng lại gần một túi sưởi đã được chuẩn bị sẵn từ trước, đặt nhẹ vào tay nàng.

“Ngươi sẽ không thể chịu nổi cái lạnh này lâu đâu.” Chí Mẫn lên tiếng, giọng hắn ấm áp nhưng đầy sự quan tâm.

Đa Hân cảm nhận rõ rệt sự ấm áp từ túi sưởi trong tay mình, nhưng cái ấm áp từ bàn tay hắn còn khiến nàng cảm thấy an tâm hơn. Nàng khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt nhìn hắn.

Chí Mẫn chỉ im lặng, ánh mắt hắn không rời tay nàng, nhưng trong lòng lại có một sự xao động nhẹ. Hắn không biết mình đã giữ tay nàng lâu như vậy, nhưng cảm giác ấy khiến hắn cảm thấy mọi lo lắng, mọi căng thẳng trước đó dường như tan biến.

Cả hai ngồi im lặng bên ngọn lửa, tay Đa Hân ấm dần lên trong tay hắn.

Ngọn lửa trong đêm tối bập bùng cháy, ánh sáng của nó chiếu lên khuôn mặt Đa Hân, khiến đôi mắt nàng lấp lánh như những vì sao. Nàng nhìn Chí Mẫn, tay vẫn ấm áp trong tay hắn, cảm giác như trong khoảnh khắc này, không còn gì ngoài ngọn lửa và sự gần gũi giữa hai người.

Còn tiếp...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dahmin