Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


Ôn gia là gia tộc lớn với 2 dòng chính thứ, nhiều đời làm quan trong triều tước vị cũng nhiều không kể hết. Đến đời tổ phụ Ôn Tiểu Noãn được phong Tĩnh Bắc hầu và phụ thân Ôn Hoàng hậu được phong Lâm Giang Hầu làm cho dòng dõi Ôn thị ngày càng hưng thịnh. Hai nhánh Ôn gia trước nay đều hòa thuận, thậm chí sự việc năm ấy dòng tộc dòng thứ bị tiêu vong còn giúp đỡ việc điều tra và nuôi dưỡng dòng máu duy nhất còn sót lại là Ôn Hoàng hậu.

Thế nhưng kể từ sau khi tổ phụ Ôn Tiểu Noãn qua đời, Ôn thị lên làm Hoàng hậu, bà ta luôn đối nghịch với cha của Ôn Tiểu Noãn từ đó mà tình cảm dần dần lạnh dần rồi xa cách.

Vậy nên tuy Ôn Tiểu Noãn là cháu gái Ôn Hoàng hậu nhưng nhiều năm nay cũng không hay ra vào cung để yết kiến Ôn thị.

Không biết mấy năm trước Ôn thị lại nhận một người làm huynh, nghe nói là năm xảy ra biến cố người đó đã đi du ngoạn nên thoát chết. Mấy năm đó vẫn luôn lưu lạc bên ngoài cho đến khi nghe tin về Ôn gia mới tìm đến. Sau một hồi điều tra cuối cùng cũng xác nhận thân phận của người đó. Vì lẽ đó mà tước vị Lâm Giang Hầu được trao lại cho người đó xem như là tạ lỗi về sự việc năm xưa.Cũng từ khi ấy thế lực của Ôn thị mới càng hùng mạnh.

Nghĩ đến đây Ôn Tiểu Noãn khẽ cười gượng,lại nghĩ về vị thúc phụ không có tài cán gì kia, lại vô cùng nịnh nọt Lâm Giang Hầu, liên tục qua lại không ngừng, vậy nên quan hệ của hai nhà lại tốt như lúc xưa.

Ôn Tiểu Noãn thở dài một hơi, tước vị đã bị thúc phụ thừa hưởng, thúc phụ muốn làm gì là việc của thúc ấy, chỉ là không hiểu sao hôm nay Hoàng hậu lại triệu nàng vào cung yết kiến, rốt cuộc hai nhà đang bàn tính chuyện gì?

Nếu không, tại sao một bé gái mồ côi mất cha mất mẹ như nàng lại bị triệu vào cung khi vừa chịu tang xong.

"Nào, mau lên đây đi sao còn cứ đứng đó vậy?"

" Vâng thưa Hoàng hậu nương nương."

Nói rồi Ôn Tiểu Noãn bước về phía Ôn Hoàng hậu. Đến gần nàng mới để ý kỹ Ôn Hoàng hậu mặc một bộ phượng bào màu vàng dệt kim, dù tuổi bà ta đã hơn bốn mươi nhưng nhìn như chỉ ngoài ba mươi. Hoàng hậu mặt thon, mắt phượng mày ngài, da thịt trắng mịn, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo. Bà ta ngồi bên trên cười nói nhìn qua có chút hiền lành nhân hậu.

"Con nên gọi bản cung một tiếng cô mẫu, sao lại gọi Hoàng hậu nương nương nghe xa lạ như vậy, hãy bước đến gần cô mẫu một chút." Hoàng hậu vừa cười nói, vừa đưa tay với lấy tay nàng mà cầm.

Ôn Tiểu Noãn lòng không dao động, nếu Hoàng hậu thật lòng thân thiết với nàng sẽ không để nàng làm đại lễ rồi mới cho đứng lên, làm ra vẻ như vậy suy cho cùng chỉ là giả vờ nhiệt tình mà thôi.Tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng Ôn Tiểu Noãn vẫn không biểu hiện gì, mặt vẫn ánh lên ý cười. chậm rãi bước đến: "Tiểu Noãn tuân lệnh."

Xưng hô đổi từ thần nữ sang tên nên thân mật hơn nhiều, nhưng nét mặt của Ôn Tiểu Noãn còn mang theo chút sợ hãi khi gặp người lạ, rất phù hợp với dáng vẻ của một tiểu cô nương nhút nhát phải chịu tang suốt ba năm.

" Nào, ngồi xuống đây cho cô mẫu xem nào"

Ôn thị kéo nàng ngồi xuống bên cạnh bà ta. Vừa ngồi xuống Ôn Hoàng hậu đã đưa mắt nhìn Ôn Tiểu Noãn mà đánh giá thiếu nữ ngồi trước mắt, tuy nàng tuổi còn nhỏ nhưng dáng dấp phát triển, dù bước đi hay làm đại lễ, mọi hành vi cử chỉ đều lễ độ tao nhã, quả nhiên là quý nữ được dạy dỗ tốt.

Vừa gặp nàng, Hoàng hậu đã rất hài lòng, mấy tháng gần đây bà liên tục tìm kiếm quý nữ thích hợp, thân phận Ôn Tiểu Noãn rất phù hợp, nay triệu nàng tiến cung để xem xét, đúng là không làm bà thất vọng.

Thái tử đã đến tuổi cử hành đại hôn, Hoàng hậu vì lý do này nên mới tìm quý nữ.

Về việc vì sao bà muốn Thái tử cưới một nữ tử mồ côi cha mẹ làm vợ, lý do rất đợn giản, Thái tử không phải là con ruột của Ôn Hoàng hậu.

Thái tử đương triều là do cố hậu sinh ra, từ nhỏ đã thông minh hiếu học, tài đức vẹn toàn. Khi trưởng thành liền vào triều trợ giúp Hoàng đế, thành tích không tầm thường, rất có tiếng vang trong cả triều đình và dân chúng, hắn lại là người lịch sự tao nhã, hạ mình cầu người tài, hoàng tộc và triều thần vô cùng tán thưởng.

Ngoại trừ việc thân thể Thái tử mang theo một chút bệnh từ lúc còn trong bụng mẹ nên hơi yếu hơn người khác, gần như có thể nói, hắn là người hoàn mỹ "không ai sánh bằng".

Đối với một Thái tử như vậy, Ôn Hoàng hậu chịu áp lực rất lớn.

Bà thật vất vả mới trở thành kế hậu, sinh hoàng tử cũng là đích tử, cách đại vị chỉ kém một bước, làm sao bà có thể cam chịu?

Dù sao Ôn Hoàng hậu cũng không cam lòng, dưới gối bà có hai con trai tạo thành trung tâm đảng phái, vì vị trí Đông cung mà nỗ lực, điều này cũng không phải là bí mật gì.

Từ xưa kết thông gia là thủ đoạn lôi kéo thế lực quan trọng, nếu hậu thuẫn của Thái tử phi tốt, sẽ làm Đông cung như hổ thêm cánh.

Ôn Hoàng hậu dĩ nhiên không vui, bà bắt đầu tìm kiếm quý nữ phù hợp, tốt nhất là chiếm lấy vị trí Thái tử phi, không cho Thái tử thêm thế lực, lại có thể đặt cơ sở ngầm ở Đông cung, đề phòng bất cứ tình huống nào.

Nhưng vị trí Thái tử phi không dễ chiếm, dù sao cũng không thể tùy tiện phong một nữ tử bình thường làm Thái tử phi.

Hơn nữa, cho dù Thái tử phi không đáng tin cậy, nhưng có thể làm rất nhiều chuyện, bà hy vọng người được chọn xuất thân từ nhà mẹ đẻ, đặt tai mắt vào sâu trong Đông cung

Một công đôi việc.

Nhưng Hoàng hậu cũng có điều kiêng dè, ngộ nhỡ Thái tử phi có thể sinh ra con trai trưởng, vậy thì Tĩnh Bắc Hầu phủ rất có khả năng phản chiến, dù sao trợ giúp Thái tử vẫn tốt hơn một mực ủng hộ mẹ con bà.

Việc này cần cực kỳ thận trọng.

Hoàng hậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng từ nhà mẹ đẻ tìm ra được người phù hợp, người này chính là Ôn Tiểu Noãn.

Xuất thân danh môn nhiều công trạng, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ vị trí thái tử phi, nàng lại là bé gái mồ côi, phía sau không có thế lực chống đỡ, cho dù làm Thái tử phi cũng chỉ để cho Đông cung thêm một người thừa mà thôi.

Vả lại còn một điểm quan trọng, Tĩnh Bắc Hầu hiện nay chỉ là thúc phụ của nàng, khả năng ủng hộ nàng rất ít.

Sau việc này, Hoàng hậu sẽ thúc đẩy một chút, để con trai ruột của mình nạp con gái Tĩnh Bắc hầu làm thiếp, vậy là có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.

Trước khi triệu kiến Ôn Tiểu Noãn Hoàng hậu đã tính toán mọi việc kỹ càng, nếu bộ dáng nàng còn tính tạm được, bà sẽ hành động theo mưu kế định sẵn.

Bây giờ gặp Ôn Tiểu Noãn, mọi quy củ đều tốt, làm bà càng hài lòng hơn, Ôn Hoàng hậu nắm chặt tay nàng, cười nói: "Thật là một đứa bé ngoan, cô mẫu mới gặp con lần đầu nhưng rất thích, về sau con hãy tiến cung thường xuyên làm bạn với cô mẫu."

Nàng nhìn qua bàn tay đang nắm tay nàng một chút, hai tay Hoàng hậu chăm sóc rất tốt, ngón tay mang bảo hộ giáp được khảm đỏ, đôi tay bà ấm áp, hộ giáp lại lạnh lẽo, phần đuôi sắc bén của hộ giáp đụng vào da nàng làm nàng có cảm giác hơi nhói đau.

Ánh mắt Ôn Tiểu Noãn có chút lóe lên, nét mặt thoáng khiếp sợ nhưng nụ cười vẫn không thay đổi.

"Con là nữ nhi Ôn gia, mặc dù số mệnh thay đổi trớ trêu, nhưng con còn có cô mẫu đây." Hoàng hậu càng nhìn càng vừa lòng, cảm thấy khống chế Ôn Tiểu Noãn không khó, bà vỗ tay đối phương, nét cười càng thêm sâu.

"Tiểu Noãn cảm ơn cô mẫu."

Hoàng hậu dặn dò cung nhân mang trà bánh lên rồi qua sang cười tủm tỉm với nàng mà nói: "Con cũng đã tới tuổi nên có hôn phối, có lẽ cô mẫu nên lựa chọn kỹ càng tìm cho con một gia đình tốt."

Lời vừa nói ra, Ôn Tiểu Noãn đột nhiên giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #codai#có