Chap 31
Sở Yến quỳ dưới nền gạch lạnh lẽo của Trường Nhạc Cung, đầu cúi thấp, không nhìn thẳng vào Hoàng đế.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở nặng nề của hắn.
Hắn đã ngồi đó rất lâu, không nói gì.
Cuối cùng, giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự đè nén khó tả:
– "Ngươi vẫn muốn rời khỏi trẫm?"
Sở Yến siết chặt tay, không trả lời.
Hoàng đế bật cười, nhưng nụ cười đầy chua xót.
– "Ngươi có biết, từ khi bắt ngươi về, trẫm đã chờ một câu giải thích từ ngươi."
Hắn đứng dậy, từng bước tiến đến trước mặt nàng, cúi xuống, nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải nhìn vào mắt hắn.
– "Nhưng đến bây giờ, ngươi vẫn không nói gì."
Sở Yến hít sâu, giọng nàng nhẹ bẫng:
– "Thần thiếp không có gì để nói."
Câu trả lời này như một nhát dao đâm thẳng vào lòng hắn.
Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Hắn nắm lấy tay nàng, siết chặt.
– "Ngươi không có gì để nói? Ngươi muốn ta tin rằng ngươi thực sự không có chút tình cảm nào với ta sao?"
Sở Yến mím môi, không đáp.
– "Ngươi không nói, trẫm sẽ tự tìm câu trả lời."
Giọng hắn trầm xuống, mang theo nguy hiểm.
– "Tần Kính."
Cả người Sở Yến khẽ cứng lại.
Ánh mắt Hoàng đế càng thêm tối sầm.
– "Ngươi vì hắn mà rời bỏ trẫm?"
Nàng không phủ nhận.
Cũng không giải thích.
Đây chính là điều khiến hắn đau đớn nhất.
Hắn buông tay nàng, lùi lại một bước, trong mắt tràn đầy sự tổn thương và tức giận.
– "Sở Yến, ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Sở Yến ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt bình tĩnh đến đáng sợ.
– "Bệ hạ... Người có thể giam cầm thân xác thần thiếp, nhưng không thể giam cầm lòng thần thiếp."
Hoàng đế cười lạnh, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự cuồng loạn.
– "Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi đi yêu người khác sao?"
Hắn bước tới, một tay ôm lấy eo nàng, một tay giữ chặt sau gáy nàng, mạnh mẽ cúi xuống hôn lên môi nàng.
Nụ hôn này không hề dịu dàng.
Nó tràn đầy giận dữ, đau đớn, và cả sự chiếm hữu tuyệt đối.
Sở Yến muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực của nàng không thể chống lại hắn.
Hắn không để nàng có cơ hội trốn tránh, càng không cho nàng cơ hội phản kháng.
– "Sở Yến." Hắn thì thầm bên môi nàng, giọng nói khàn khàn.
– "Ngươi chỉ có thể là của trẫm."
Nàng nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Nhưng dù có đau lòng đến đâu, nàng vẫn phải làm như không có gì.
Nàng không thể để hắn nhìn thấu được.
Bởi vì một khi hắn nhìn thấu... nàng sẽ không còn đường lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro