Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14

Những ngày sau đó, mối quan hệ giữa Sở Yến và Hoàng đế dần trở nên thân thiết hơn. Họ chia sẻ những khoảnh khắc lặng lẽ, đôi khi là những câu chuyện nhỏ trong giờ nghỉ ngơi, đôi khi chỉ là sự im lặng đầy hiểu ý. Hoàng đế không bao giờ thúc ép nàng, nhưng mỗi khi ánh mắt hắn nhìn nàng, nàng lại cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ len lỏi trong tim.

Nhưng rồi, một ngày, một sự thay đổi bất ngờ đã đến.

Sở Yến không ngờ rằng Tần Kính lại xuất hiện trong cung vào đúng lúc nàng đang ở gần Hoàng đế. Tần Kính, người mà nàng đã gắn bó suốt bao năm, người mà nàng đã coi là người bạn đồng hành trong suốt cuộc đời. Nhưng giờ đây, đứng trước Hoàng đế, nàng không khỏi cảm thấy một sự khó xử lạ lùng.

Tần Kính đi vào phòng của Hoàng đế, ánh mắt của hắn nhanh chóng dừng lại trên Sở Yến. Cô cảm nhận được sự ngại ngùng trong không khí, nhưng lại không thể giấu đi sự vui mừng khi nhìn thấy người bạn cũ.

– "Sở Yến, ta nghe nói ngươi đã làm rất tốt trong nhiệm vụ gần đây." – Tần Kính mỉm cười, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sự quan tâm.

Sở Yến cười nhẹ, cúi đầu đáp lại lời chúc mừng.

– "Cảm ơn Tần Kính. Chỉ là một nhiệm vụ nhỏ."

Cả ba người trong phòng đều nhận ra sự không thoải mái trong không khí. Hoàng đế đứng đó, ánh mắt không rời khỏi Tần Kính, nhưng trong đôi mắt ấy có một sự tối tăm khó hiểu. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn cứ quét qua Sở Yến và Tần Kính, giống như một ngọn lửa âm ỉ đang cháy trong lòng.

Sở Yến nhận ra điều đó, sự ghen tuông của Hoàng đế không thể che giấu. Dù hắn không lên tiếng, nhưng nàng cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí. Tần Kính, dường như không nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Hoàng đế, vẫn tiếp tục nói chuyện với nàng như bình thường.

Tuy nhiên, những câu nói của hắn càng khiến Hoàng đế cảm thấy như mình bị bỏ rơi. Hắn không thể đứng yên nhìn Tần Kính gần gũi với Sở Yến như vậy.

– "Sở Yến, ta vừa mới về từ chiến trường. Nếu có thời gian, chúng ta có thể trò chuyện một chút." – Tần Kính nói, ánh mắt trìu mến nhìn nàng.

Hoàng đế không thể kiềm chế thêm nữa. Hắn bước về phía Tần Kính, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào hắn.

– "Tần Kính, ngươi không phải là người duy nhất có quyền dành thời gian cho nàng." – Hoàng đế nói, giọng điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự lạnh lẽo.

Sở Yến ngỡ ngàng nhìn Hoàng đế. Nàng không thể hiểu tại sao hắn lại nói như vậy. Tần Kính cũng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, nhưng hắn không lùi bước, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có.

– "Bệ hạ, ta không có ý định chiếm đoạt thời gian của Sở Yến." – Tần Kính nói, đôi mắt sắc bén nhìn Hoàng đế. "Chỉ là, chúng ta có những kỷ niệm, những chuyện không thể quên."

Nhưng ánh mắt của Hoàng đế vẫn không thay đổi. Hắn không cho phép bất kỳ ai, dù là Tần Kính hay ai khác, đến gần Sở Yến theo cách mà hắn muốn dành cho nàng.

– "Vậy sao?" – Hoàng đế khẽ cười, nhưng nụ cười của hắn đầy sự châm chọc. "Tần Kính, ta nghĩ ngươi đã quên mất một điều quan trọng. Sở Yến không phải là người của quá khứ, mà là của hiện tại, của ta."

Sở Yến bàng hoàng trước những lời nói ấy. Cô không thể tin được rằng Hoàng đế lại nói ra những lời ghen tuông như vậy. Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn nàng, cô không thể phủ nhận rằng có một cảm giác nào đó dâng lên trong lòng. Một cảm giác mà chính cô cũng chưa thể định hình rõ ràng.

Tần Kính nhìn Hoàng đế, trong mắt hắn không có sự giận dữ, chỉ là sự kiên định và một chút ngạc nhiên.

– "Bệ hạ, nếu ngài cảm thấy Sở Yến là người quan trọng, vậy tôi không muốn làm phiền." – Tần Kính mỉm cười, rồi nhẹ nhàng quay lưng rời đi.

Nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, hắn dừng lại một lúc, nhìn Sở Yến.

– "Sở Yến, đừng quên những gì ta đã dạy ngươi." – Tần Kính nói, rồi rời đi, để lại một không gian im lặng giữa hai người.

Sở Yến đứng đó, không biết phải nói gì. Cảm giác của nàng lúc này như một cơn sóng dữ dội, vừa là sự giận dữ với Hoàng đế vì hành động ghen tuông thái quá, vừa là sự bối rối không thể giải thích khi nàng nhận ra rằng, những lời của Hoàng đế cũng không phải là không có ý nghĩa.

Hoàng đế bước lại gần nàng, đôi mắt sắc lạnh giờ đây chứa đầy sự mãnh liệt.

– "Ngươi nghĩ sao về những lời ta vừa nói?" – Hắn hỏi, giọng điềm đạm nhưng có sức nặng.

Sở Yến không trả lời ngay lập tức. Nàng cảm thấy trong lòng có một sự xung đột dữ dội. Dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng không thể phủ nhận rằng một phần trong nàng cảm thấy ấm áp khi thấy Hoàng đế đứng ra bảo vệ mình.

Nhưng nàng cũng không thể quên những lời của Tần Kính, người đã luôn ở bên nàng trong suốt những năm tháng qua.

– "Hoàng đế..." – Nàng thở dài. "Ngài không thể dễ dàng quyết định thay ta như vậy."

Ánh mắt Hoàng đế lóe lên một tia sắc bén, nhưng không nói gì thêm. Hắn chỉ đứng đó, nhìn nàng một lúc, rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

– "Ta chỉ muốn ngươi biết rằng, Sở Yến, ta không để ai chia cắt chúng ta."

Những lời này, dù đơn giản, nhưng lại khiến trái tim nàng như nghẹt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro