Chương 18: Người bạn trai bị cưỡng chế
Mò Mẫm
"Không sao đâu, rửa sạch vết thương là được rồi."
Bác sĩ đưa cho Ninh Tây dung dịch i-ốt để rửa vết thương trên bàn tay, lại đưa cho cô hai cái băng keo cá nhân dán lên.
"Trong hai ngày này miệng vết thương không được để dính nước, mấy việc lấy gạo rửa rau, giao cho bạn trai cô làm là được." Ninh Tây yên lặng nghiêng đầu, mắt nhìn người bạn trai bị cưỡng chế là Thường Thời Quy, làm bộ như không có nghe được câu nói của bác sĩ.
"Bây giờ là thời đại mới, đàn ông làm cơm cũng không có gì là lạ." Lão bác sĩ đẩy mắt kính trên sống mũi, quay đầu đi nhìn Thường Thời Quy: "Người bên cạnh mình, thì nên yêu thương."
Bác sĩ à, đừng tán gẫu nữa có được không, về sau cô sẽ không còn mặt mũi gặp lại vị Thường tổng này đâu. Cô lúng túng mở miệng nói: "Bác sĩ, người này không..."
"Bác sĩ nói đúng, người bên cạnh mình, cần phải đau lòng." Mắt Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây, trên mặt vẫn là nụ cười lịch sự như cũ, cười đến nỗi Ninh Tây càng ngày càng quẫn bách.
Bác sĩ đưa cho Ninh Tây lọ nước thuốc rửa vết thương, vài miếng băng keo cá nhân, lần nữa nhắc nhở không được để vết thương chạm vào nước.
Duy trì cái mỉm cười cứng ngắc đi ra khỏi phòng khám bệnh, Ninh Tây nhìn Thường Thời Quy trên tay cầm hai túi mua hàng, cảm thấy hai túi mua hàng này cũng không hề kéo xuống phong độ của Thường tổng.
"Cảm ơn Thường tiên sinh, nhà tôi ở gần ngay phía trước, cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây." Cô cầm lấy túi mua hàng trong tay Thường Thời Quy, ha ha cười khan, liền đi lên phía trước.
"Chờ một chút." Thường Thời Quy đuổi theo cô, sau đó đưa nó trong tay tới trước mặt Ninh Tây: "Nón của em."
"Cảm ơn!" Ninh Tây một tay tiếp nhận cái nón, lại lần nữa nói cám ơn với Thường Thời Quy, sau đó xoay người rời đi. Thường Thời Quy đứng tại chỗ nhìn cô đi xa, cuối cùng tiến vào trong tiểu khu, mới thu hồi ánh mắt.
Nhìn xuống đầu vai mình, mới phát hiện không biết từ lúc nào bông tuyết đã rơi đầy vai. Anh trở lại xe, ngồi ở sau xe còn có một phụ nữ trung niên thấy anh trở về, mỉm cười hỏi: "Cô gái vừa rồi, là bạn của con sao?"
Tay cài dây an toàn dừng một chút, anh khẽ lắc đầu, chẳng hề nghĩ giải thích.
Thấy anh như vậy, người phụ nữ cười cười, không hỏi tới nữa.
Thường Thời Quy nhìn mẹ anh một cái: "Mấy ngày hôm trước con tặng cho mẹ sợi dây chuyền mẹ có thích không?"
"Thích, mang ra ngoài còn được những người khác hâm mộ mẹ có một đứa con tốt. Ngày hôm qua cùng Bạch phu nhân cùng vài người đánh bài, Bạch phu nhân không ngừng khen ngợi con, hận không thể nhận con là con trai bà ấy".
Mẹ Thường trên mặt mang theo vài phân đắc ý.
"Con trai của bà ấy cũng không chịu thua kém, hết lần này tới lần khác toàn trọng nam khinh nữ, chuyện của công ty thà rằng giao cho thằng con trai đại bại, cũng không cho cô con gái tốt nhúng tay, mẹ thấy cái gia đình này..."
Mẹ Thường lắc đầu: "Đáng tiếc cho cái nha đầu nhà Bạch gia kia."
Thường Thời Quy bừng tỉnh nhớ tới mấy năm trước, thầy cô của trường học nhắc tới chuyện xảy ra của Ninh gia, cũng chỉ nói một câu 'Đáng tiếc Ninh Tây này là một đứa bé ngoan'.
Năm anh đang học năm nhất cao trung đi hỏi thăm tin tức của Ninh Tây, thì Ninh Tây đã xử lý xong các thủ tục, ai cũng không biết cô đi đâu, chỉ có chủ nhiệm lớp nhắc tới là cô đi nước ngoài du học. Từ đó về sau, anh không còn có được tin tức của cô nữa.
"Mẹ nghe nói con cự tuyệt kế hoạch hợp tác với Trần gia?"
Thường mẫu thở dài: "Mấy ngày gần đây Trần gia tới nhờ vả cô của con, đến nói với mẹ chuyện này. Mẹ vì cho cô con chút mặt mũi, nên nói lại với con nhưng là chuyện của công ty, đều là do con làm chủ."
"Cô con cùng Trần gia cũng có quan hệ sao?" Giọng nói Thường Thời Quy vô cùng lạnh nhạt.
"Trần gia làm việc cùng con không hợp, thiết kế của bọn họ không được con thông qua."
"Nếu đã là vậy, nếu lần sau cô con có hỏi lại, mẹ liền giúp con từ chối." Mẹ Thường mẫu cười cười: "Cái tính cách thối này của con, cần thay đổi đi, nếu như gặp được cô gái con thích cũng có cái dạng này, coi chừng cô gái đó không để ý tới con."
"Mẹ." Thường Thời Quy nghiêng đầu nhìn bà Thường.
"Mẹ lại dùng tới cách này để thúc giục con kết hôn, năm ngoái đã dùng qua rồi."
"Là sao?"
Bà Thường ngẩn người, bắt đầu suy nghĩ lại xem trước kia có phải là đã dùng qua cách này thật hay không.
Đêm ba mươi, thủ đô tuyết rơi như lông ngỗng, Trương Thanh Vân mời Ninh Tây đến nhà anh tham gia lễ mừng năm mới, Ninh Tây từ chối thẳng.
Đêm 30 là ngày gia đình gặp mặt, cô chỉ là một người ngoài chen vào, vừa quấy rầy người khác, lại để cho mọi người cũng không được tự nhiên, còn không như bây giờ cũng tốt.
Mang vào cái bao tay nilon, lấy nguyên liệu cần nấu ăn rửa sạch sẽ rồi đem cắt, cho vào nồi nấu điện, sau đó ngồi chờ nồi lẩu chín. Một người một nồi lẩu là qua bữa cơm tất niên, có thịt, có đồ ăn chay và còn nhiều thứ khác.
Trong ti vi diễn viên Tướng Thanh cực lực trêu chọc người xem bật cười, Ninh Tây lại cười không nổi.
Mở di động ra ra tìm nhóm liên lạc gửi một loạt tin nhắn chúc tết. Sau đó mở vi tính, vào nhóm liên lạc của công ty đoàn thể gửi lời chúc phúc.
Bên trong nhóm rất náo nhiệt, hậu bối khen tặng tiền bối, các tiền bối cư xử khéo, thỉnh thoảng còn có người phát lì xì, không khí cực kì náo nhiệt.
Trong lúc đoạt hồng bao, tay Ninh Tây rất nhanh nhưng không biết có phải vận khí của cô không tốt hay không, người khác có thể đoạt vài chục cái hồng bao, cô hết lần này tới lần khác lúc nào cũng là chỉ có thể cướp được vài cái.
Có thể nói là vận khí của cô liên tục quá kém, đoàn người bên trong đều có chút đồng tình với cô.
Chu Chính Xuyên: Tây Tây đêm nay em không có rửa tay hả?
Thi Bàng: Vận khí này... Tôi nhìn thấy cũng có chút không đành lòng.
Những người còn lại cùng nhau cười ha ha ha. Công ty Cửu Cát có rất nhiều nam nghệ sĩ nhưng nữ nghệ sĩ lại rất ít, cho nên danh tiếng của Ninh Tây mặc dù không lớn nhưng cùng với người của công ty kết duyên còn không tệ.
Chứng kiến những người này không hề đồng tâm lại còn cười nhạo mình. Ninh Tây gửi đi một cái hình ảnh khinh bỉ đến nhóm liên lạc, sau đó phát một cái khẩu lệnh cho hồng bao.
Nội dung khẩu lệnh là: Ninh nữ vương có vận khí bá đạo nhất.
Cả đám liền tranh giành nhau giựt bao lì xì, sau đó lại nhanh chóng rút về. Mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, cô cảm thấy người trong cái công ty này không thể tốt hơn được, khí chất của nghệ sĩ nổi tiếng ở đâu?
Chu Chính Xuyên: Tôi cần chuẩn bị lên diễn, đợi lát nữa tán gẫu tiếp.
Tin tức này vừa nói ra, bên trong đoàn thể cơ hồ muốn nổ tung, tất cả đều là chúc Chu Chính Xuyên cố gắng diễn tốt.
Chẳng được bao lâu, Ninh Tây liền nhìn thấy Chu Chính Xuyên xuất hiện ở liên hoan tiệc tối ngày tết trực tiếp trên truyền hình, ở phía trên vừa ca hátvừa nhảy múa, sung sướng vô cùng.
"Ting." Di động nhắc nhở có tin nhắn mới.
Cô mở ra vừa nhìn, là tin nhắn chúc têt, số điện thoại là số lạ, cô không biết rõ người kia là ai, vì không thể đắc tội với người ta, cũng khách khí gửi lại một tin nhắn chúc tết.
Không đến một phút, cái số lạ kia lại gửi tới một tin nhắn
Người xa lạ: Cảm ơn, miệng vết thương của em đã lành lại chưa?
Đọc được nội dung này, cô liền ngẩn người, đứng dậy đi đến ngăn kéo bên cạnh, lấy ra danh thiếp Thường Thời Quy đưa cho cô lúc trước, trên mặt in số điện thoại cùng số điện thoại lạ gửi tin nhắn cho cô hoàn toàn giống nhau.
Tổng tài Thường thị chủ động gửi cho cô tin nhắn chúc tết?!
Cô lắc lắc đầu, có chút không dám tin, đối chiếu số điện thoại lại một lần nữa, thật đúng là đến một chữ số cũng không sai. Trong nháy mắt này, sắc mặt cô lập tức thay đổi đến vô cùng rối rắm.
Thường Thời Quy nhìn chằm chằm di động chờ hai phút, di động không có bất cứ động tĩnh gì, tay vô ý thức trượt qua trượt lại trên màn hình, cuối cùng anh là mở khóa, trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Bà Thường lé mắt quan sát trai ngồi trên sô pha tinh thần có chút không tập trung, thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm truyền hình ngẩn người, làm bộ như chính mình cái gì cũng không thấy được.
Uh, cái anh chàng vừa ca hả vừa nhảy múa lớn lên nhìn thực đẹp trai, cũng có thể so với Thời Quy nhà bà.
Trong mắt người mẹ, con trai nhà mình vĩnh viễn đẹp trai nhất.
"Ninh tiểu thư."
Thường Thời Quy từ trên ghế salon đứng lên đi đến bên cửa sổ, nghe trong điện thoại truyền đến tiếng chờ cuộc gọi, khóe miệng không tự giác liền vểnh lên.
Ninh Tây không nghĩ tới Thường Thời Quy sẽ gọi điện thoại lại đây, tay run lên, thiếu chút nữa ném điện thoại vào trong chén.
"Thường tiên sinh, chúc mừng năm mới."
Cô thổi thổi cây nấm trà trên chiếc đũa đang bốc hơi nóng, bỏ vào trong miệng sau mới ý thức được là đang nói chuyện điện thoại mà miệng nhai nhóp nhép thì không lễ phép cho lắm, vì vậy nhai qua loa vài cái liền nuốt vào bụng.
"Khụ khụ khụ..."
Nghe được bên di động đầu kia ho sặc sụa, Thường Thời Quy trầm mặc hai giây: "Ninh tiểu thư, ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì, không có việc gì."
Ninh Tây uống hai hớp đồ uống, đè xuống cảm giác đau rát trong cổ họng.
"Không cẩn thận bị sặc thôi." Ninh Tây lau đi nước mắt, lập tức tâm như tro tàn. Cô coi như là một nữ thần thảm hại nhỉ, như thế này thì sau này làm sao còn có thể duy trì hình tượng lạnh lùng nữa?
Thường Thời Quy nhịn không được cười cười, nhìn ngoài cửa sổ bão tuyết, tâm tình trở nên sung sướng: "Là tôi gọi điện thoại không đúng dịp."
"Không, không liên quan đến anh."
Ninh Tây gãi gãi đầu: "Là do nấu nổi lẩu quá cay đi".
Rõ ràng là một câu rất bình thường nhưng Thường Thời Quy lại cảm thấy tâm có chút đau: "Uhm, tuyết rơi ăn lẩu cũng rất ấm áp."
"Đúng đúng, tôi chính là như vậy nghĩ mới làm nồi lẩu, ăn sủi cảo lại cảm thấy không có ý nghĩa, anh nói đúng không."
Điện thoại bên kia tiếng cười thập phần cởi mở: "Ninh tiểu thư, năm mới vui vẻ."
Trong bầu trời từng đóa từng đóa pháo hoa nổ tung, rền vang rung động nhưng tất cả sự chú ý của anh đều đặt ở đầu bên kia điện thoại.
"Cảm ơn, cũng chúc anh năm mới vui vẻ, tập đoang Thường thị càng ngày lớn mạnh "
Ninh Tây cười nói: "Quan trọng nhất là chúc anh cùng người thân bình an, thân thể khỏe mạnh".
"Tôi sẽ chuyển lời tới bọn họ." Thường Thời Quy quay đầu lại mắt nhìn mẹ.
"Cô bên kia có nhìn thấy pháo hoa không?"
Ninh Tây ngẩn người một chút, để đũa xuống đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ.
Bên ngoài đèn đuốc rực rỡ, xinh đẹp tựa như tiên cảnh.
"Thấy!!!" Nụ cười trên mặt mang một tia thẫn thờ cùng thoải mái.
"Rất đẹp."
Đầu bên kia điện thoại không nói gì, chờ Ninh Tây ngắm pháo hoa nở rộ xong,thanh âm Thường Thời Quy mới lại lần nữa truyền đến.
"Nghe nói ăn lẩu xem chương trình xuân, ngẫu nhiên ngắm pháo hoa, trải qua đêm giao thừa rất tuyệt."
Đầu tiên Ninh Tây sững sờ, sau đó liền bật cười.
Nghe thấy tiếng cười đầu bên kia điện thoại, Thường Thời Quy giọng nói nhu hòa hơn.
"Vậy tôi không quấy rầy cô ăn lẩu, ngủ ngon, còn có... Năm mới phát tài."
"Ngủ ngon."
Ninh Tây cười, chờ đối phương tắt điện thoại, ba mươi giây sau, trò chuyện còn chưa kết thúc.
"Thường tiên sinh?"
"Tôi ở đây."
Nghe được chữ này, tâm tình kỳ dị đã khá hơn nhiều: "Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cuộc trò chuyện cuối cùng kết thúc, Ninh Tây nhìn màn hình điện thoại di động tối đi, quay đầu nhìn lại nồi lẩu, lập tức kêu thảm một tiếng.
Vịt nấu chín quá rồi.!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro