# Chap 30
- Mau đưa ta tới đó!
Căn phòng tối tăm bẩn thỉu hiện lên, Isis thoáng bất ngờ nhìn cô công chúa trước mặt, làm da của cô vàng vọt xanh xao, gương mặt tối bung xù, ánh mắt hằn lên tia đỏ như máu, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu khó hiểu. Trên người cô ta vận một bộ váy trắng như tuyết đã bị bôi đen phần nào, hai tay bị xích lại đỏ rực, không ngừng vò đầu.
Cách một bức song sắt, Isis bất giác lùi một bước.
- Isis, cô không cần sợ cô ta, chỉ là cô ta bị trúng nhiều loại độc tác dụng nhỏ như tiêu chảy, ... Kê thuộc đầy đủ sau một thời gian sẽ trở lại bình thường thôi.- Keria khuyên giải Isis, thấy nàng ấy cũng không sợ hãi gì lắm, khóe môi bất giác cong lên, Isis là không để ý thấy con dao dưới tay nàng...
- Um, vậy ta đi đày, có gì cứ tới tìm ta nhé.- Isis nở nụ cười ngọt ngào, Keria không khỏi thở dài, nỗi chịu đựng này đối với Isis quả kinh khủng lắm đi, làm nàng lại nhớ tới ngày trước...
...
- Carol, muội muội có muốn đi tham quan lần nữa không?- Keria nhẹ nhàng hỏi Carol, chỉ thấy nàng ta đang khám núm dưới lớp bông thỏ mềm mại, thấy vậy, nàng nhẹ nhàng xoa đầu, nói :'' Có vẻ muội đã chán lắm rồi, quả thật, ta ở trên này cũng không vui vẻ gì...- Đôi mắt của nàng như nhìn xa xăm, tuyệt nhiên trên mặt nàng vẫn không hề khắc một tia gọi là không vui vẻ, chỉ thấy khuôn mặt ấy rất lạnh lẽo và một cảm giác gì đó...
Keria sững lại, bộ lông mềm mại ấy,... Đang dựa vào người nàng khẽ cọ cọ như đang an ủi, Keria phì cười. '' Carol, muội không cần làm vậy đâu, ta luôn ổn.'' - Carol nghe vậy cũng yên tâm phần nào.
Rồi từ hôm ấy, tối nào Carol cũng tới chỗ Keria chơi cùng nàng, nhưng buổi sáng thì tuyệt nhiên không thấy bóng dáng nàng ta. Lâu dần cũng trở thành thói quen.
Một hôm, nàng tâm sự với Carol.
- Muội muội đã từng nghe kể về viên Kỷ Vân Châu chưa? Đó nó được tạo ra từ một phần, cũng chính là một phần trong người ta, nó làm cho cơ thể ta có thể dễ dàng kiềm chế cảm xúc, cũng có thể khiến người bình thường có năng lực xuyên không từ nơi này về một nơi nhất định nào đó...
....
- Keria, ta nghĩ con cần biết điều này... Thực ra Carol... Là do ta mang từ hạ giới về đây mỗi đêm, vì thế nó không thể xuất hiện vào ban ngày được, thế nên với Carol, mỗi sáng sau khi thức dậy, nó đều không thể nhớ được gì...- Keria không cảm xúc, nàng thừa biết điều đó, đã biết lâu lắm rồi, nên mới có thể thân thiết được với cô ta, thực ra nàng chưa từng coi cô em gái ấy là em mình, vì đó.... Không phải em ruột của nàng.
Nếu một người muốn lên thiên giới thì luôn phải bỏ lại những chấp niệm hồng trần, nếu không lòng tham sẽ nổi lên, không biết có thể làm ra chuyện gì. Cũng như nếu viên Kỷ Vân đấy biến mất, nàng sẽ yếu ớt nhường nào...
Và nỗi đau đó cuối cùng cũng tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro