Chương 67
Buổi trưa, tiệm cơm.
Một trong những khu phố sầm uất nhất Busan, người người chen chúc khắp nơi. Một tiệm cơm nho nhỏ cũng xếp đầy kín ghế. Dae Sung dễ dàng tìm thấy một bàn trống, gọi bọn họ ngồi xuống. Anh ta lười chờ đợi những người phục vụ đang bận rộn xoay vòng đi tới đi lui, liền gọi Doo Joon cùng đi đến cửa sổ gọi cơm.
Ji Yeon quay đầu quan sát vẻ mặt nhàn rỗi của Eun Jung: “Unnie có phát hiện gì rồi?”
Eun Jung cười nhạt: “Cũng đại khái rồi nhưng vẫn cần kiểm chứng lại.”
Ji Yeon gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Một lúc sau, hai người kia quay lại. Dae Sung đặt hai phần cơm trước mặt bọn họ, nói với Ji Yeon: “Không có cơm cá chình cô muốn, cơm vịt quay xá xíu là món bán đắt khách nhất ở đây.”
Ji Yeon cúi đầu nhìn, cả bốn người đều là xá xíu và vịt quay.
Doo Joon cầm lấy đôi đũa, bắt đầu từ từ nhấm nháp bữa ăn. Dae Sung cũng vùi đầu vào ăn. Còn Eun Jung ở bên cạnh cô, đầu mày khẽ nhíu, nhưng cũng thong thả cầm đũa, rõ ràng chỉ nhắm vào vịt quay.
“Đợi đã.” Ji Yeon cầm đũa lên, gắp từng miếng xá xíu trong khay của Eun Jung vào trong bát của mình, lại gắp toàn bộ vịt quay qua cho chị.
Khóe môi Eun Jung khẽ nhếch lên: “Cám ơn.”
Bọn họ hành động vô cùng ăn ý, khiến Dae Sung và Doo Joon ngồi đối diện cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn một cái.
Thái độ của Ji Yeon rất tự nhiên giải thích: “Unnie ấy không ăn xá xíu.” Nhưng đương nhiên cô sẽ không nói sâu thêm.
Dae Sung cười cười, Doo Joon cúi đầu tiếp tục ăn. Lúc này điện thoại của Ji Yeon vang lên, là mẹ cô gọi điện tới, cô đứng dậy đi ra ngoài cửa tiệm nhận điện.
Chỉ còn lại ba người trên bàn, Dae Sung thân là chủ nhà, chủ động tìm đề tài nói chuyện, anh ta cười nói với Eun Jung: “Giáo sư, có được cô bạn gái dịu dàng như Ji Yeon thật đúng là có phúc.”
Eun Jung đang cúi đầu hưởng thụ bữa ăn của bạn gái tri kỷ, nhạy bén cảm giác được trong lời nói khách sáo này, có mấy phần hâm mộ khó che giấu được.
Cảm giác này đối với Eun Jung mà nói rất chi xa lạ và mới mẻ. Trước giờ, mọi người đều kính sợ cô. Cho dù có hâm mộ thì cũng bởi vì trí thông minh của cô. Mà lần này, lại bởi vì thành công của cô trên phương diện tình cảm.
Ờ... đây là điều tất nhiên. Tình yêu của cô, xứng đáng để cho những người khác ao ước và hâm mộ.
Cô khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên: “Cám ơn.”
Dae Sung cũng cười. Lần này ánh mắt Eun Jung lại trượt đến Doo Joon đang trầm mặc ăn cơm.
Doo Joon hoàn toàn không ngờ đến còn có chuyện của mình. Anh ta thoáng yên lặng, nói một cách khách quan: “Top 15% đến 30%. Quả thực không tồi.”
Eun Jung mấy ngày nay đã quen thuộc với anh ta, nghe thấy thế chỉ cười nhạt: “Quả nhiên là những tân binh chưa từng yêu đương gì cả.”
Doo Joon: “Có ý gì?”
Eun Jung xưa nay chưa bao giờ có kiên nhẫn hướng dẫn cho những người mới vào nghề, cô chỉ luôn âm thầm chế nhạo trong lòng.
Trong tình yêu còn cần phải xếp hạng so sánh cái gì chứ? Cô ấy chính là top 1 duy nhất của cô.
Địa điểm viếng thăm thứ ba, là nơi ở của nạn nhân nam Baek Hyun Joong.
Vị kiến trúc sư trẻ tuổi này, lúc còn sống tự thuê một phòng trọ đơn giản tinh xảo ở một mình. Người tiếp đãi bọn họ là anh trai của anh ta.
“Tại sao tên biến thái đó lại ra tay với Hyun Joong?” Người anh trai hốc mắt đỏ lên, cảm xúc vẫn còn có chút kích động: “Trước giờ nó chưa từng đắc tội với ai cả, tương lai lại rộng mở...”
Nhóm Ji Yeon liếc một vòng trong phòng. Quả thực giống như lời của người anh, đây là một thanh niên tương lai rộng mở. Không cần nói đến việc tuổi còn trẻ mà đã là một kiến trúc sư ưu tú, tiền lương hậu hĩnh. Anh ta còn là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết, thậm chí còn có thể tiến xa hơn nữa. Giống như trong nhà của Choi Ki Myung, xếp đầy những cúp và huy chương. Thậm chí từ hồi tiểu học, anh ta đã liên tục giành được giải trong các cuộc thi văn học.
Eun Jung cầm lấy một huy chương, trên mặt viết ‘Giải thưởng ngân hà khoa học viễn tưởng Đại Hàn Dân Quốc 2013’. Giọng người anh trai khàn khàn giải thích: “Đây là vinh dự cao nhất mà nó nhận được cho tới nay. Mới tháng trước thôi, toàn Busan chỉ có hai người đoạt giải. Nó đã thực hiện được giấc mộng văn học của mình, vốn dự định sẽ thôi không làm kiến trúc sư nữa để chuyên tâm sáng tác.”
Eun Jung lại cầm một xấp giấy dày lên, lướt nhanh qua. Ji Yeon sáp tới gần nhìn, đây...
Đều là những bức thư mà độc giả viết cho anh ta, xem ra tiểu thuyết của anh ta rất được hoan nghênh, độc giả lứa tuổi nào cũng có. Eun Jung nhìn Dae Sung, Dae Sung hiểu ý, trầm giọng giải thích: “Những cái này đều đã điều tra hết rồi.”
Ý tứ là, ở đây cũng không có manh mối gì.
Ji Yeon lại dịu giọng hỏi người anh trai: “Anh ấy có bạn gái chưa?”
Người anh lắc đầu: “Tâm tư của em trai tôi đều đặt vào công việc hết, vốn lên kế hoạch giảm bớt một phần việc, sẽ có thời gian để qua lại với bạn gái. Nó cũng đang xem nhà, dự định mua một bất động sản cho riêng mình, thành gia lập nghiệp. Hiện giờ...”
Mọi người đều im lặng.
Từ khẩu cung của người anh trai và những người khác, bao gồm cả những thứ nhìn thấy tại nơi ở, Baek Hyun Joong cũng là một người lương thiện và ưu tú. Tuy rằng không phải gia đình giàu có mà chỉ là một gia đình bình thường bậc trung, cha mẹ cũng đã qua đời vì bệnh tật mấy năm trước, nhưng anh ta và anh trai lớn lên rất hạnh phúc. Cho đến mấy hôm trước, cuộc đời của anh ta mới vụt tắt.
Địa điểm đến thăm cuối cùng, là nhà của Lee Kyun Hun, nạn nhân nhỏ tuổi nhất.
Nói chính xác hơn, là nhà bác trai bác gái của cậu bé, bởi vì cha mẹ của cậu bé đều đã qua đời vào năm ngoái bởi vì tai nạn xe cộ.
Đứa trẻ qua đời, mang đến sự đau khổ cho gia đình này, nhưng cũng không mãnh liệt như những gia đình trước. Lúc nhóm Ji Yeon đến nơi, bác trai của Lee Kyun Hun đang ở trong tiệm tạp hóa của nhà mình, vẻ mặt mệt mỏi sắp xếp hàng hóa. Còn bác gái đang chăm sóc cho hai đứa trẻ, vẻ mặt đau buồn, nhưng giữa đầu mày cũng có sự bất đắc dĩ sâu sắc.
“Chúng tôi có lỗi với đứa trẻ này.” Bác gái chảy nước mắt nói: “Trong tiệm bận rộn, có lúc quả thực không thể chăm sóc nó. Chúng tôi biết sau khi ba mẹ nó mất, nó vẫn luôn buồn bã. Nhưng nó không chịu nói với chúng tôi, mỗi ngày sau khi tan học, chỉ một mình trốn ở trong phòng. Nhưng nó rất nghe lời, thành tích lại vô cùng tốt. Nếu như ba mẹ nó không mất, có lẽ nó sẽ không gặp phải tên biến thái giết người đó, cũng sẽ không gặp chuyện không may...”
Bác gái cuối cùng cũng khóc nấc không thành tiếng, Ji Yeon dịu giọng an ủi bà một lúc mới hỏi: “Chúng tôi có thể xem phòng của cậu bé được không?”
“Tất nhiên.”
Điều kiện của nhà họ Lee rất bình thường, cũng không phải là một căn phòng rộng rãi gì cho lắm. Đứa trẻ không chịu ở cùng với anh em họ, một mình ở trong một căn phòng nhỏ trên lầu.
Ji Yeon vừa bước vào, lòng liền nhói lên một cái.
Đây quả thực là gian phòng của một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Được sắp xếp chỉnh tề gọn gàng, tủ sách được phân loại xếp theo mã số từng tầng. Trừ sách học ra, còn có mấy cuốn truyện tranh lậu rẻ tiền, đều là những câu chuyện anh hùng như Super Man, Spider Man. Trên tường còn dán rất nhiều bằng khen: Đứng thứ hai toàn ban, quán quân cuộc thi làm văn, giải ba cuộc thi kiến thức lịch sử...
Sau đó ngoài dự liệu của mọi người, Eun Jung chỉ bước vào liếc nhìn một cái, liền quay người đi xuống lầu: “Có thể đi rồi.”
Ba người khác đều ngẩn người, vẫn là Ji Yeon đuổi theo đầu tiên: “Sao vậy?”
Eun Jung liếc mắt nhìn cô một cái: “Manh mối đã đủ.”
Lòng Ji Yeon chấn động, lúc này Dae Sung và Doo Joon cũng đã đuổi tới. Ji Yeon lập tức truy vấn: “Unnie đã biết được ảo tưởng của hắn rồi sao?”
Eun Jung lại lộ ra một nụ cười vô cùng sung sướng, chị quét mắt nhìn ba người, ánh mắt sáng rực bức người.
“Ờ, rõ ràng là Jung đã biết được toàn bộ.” Chị nói: “Ảo tưởng của hắn, khát vọng của hắn, nạn nhân tiếp theo của hắn là ai...”
Cả ba người đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lại nghe thấy Eun Jung nói tiếp: “... Hơn nữa, còn có cách xác định danh tính, thân phận và tướng mạo của hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro