14.
14.
Bọn họ vẫn còn ôm chặt lấy nhau, phía dưới biến đổi rõ ràng cả hai đều cảm nhận được. Lí trí Dạ Bắc dần dần trở về. Hắn sợ hắn nhầm lẫn giữa tình cảm và dục vọng, sẽ làm tổn thương Trịnh Tiểu Vũ. Hắn nhìn thấy cha hắn và tình nhân quá nhiều. Bọn họ ở bên nhau, quấn lấy nhau, có cuồng nhiệt có ôn nhu, làm loại chuyện thân mật nhất, nhưng lại không yêu nhau. Hắn không biết ánh mắt mỗi khi bọn họ nhìn nhau là dục vọng hay tình yêu, hắn chỉ biết bọn họ muốn chiếm hữu nhau.
Những gì Trịnh Tiểu Vũ nói, hắn cái hiểu cái không, nhưng hắn đặc biệt hướng tới. Chỉ cần nghĩ đến Trịnh Tiểu Vũ luôn ở bên cạnh, cả người từ đầu đến chân đều là của hắn, Dạ Bắc cảm thấy thật sự thỏa mãn. Ấm áp từ ngực tràn ra, Dạ Bắc nâng tay vuốt ve sườn mặt của Trịnh Tiểu Vũ.
Cảm giác ngực bị lắp đầy, đặc biệt thỏa mãn này thật mới lạ. Trịnh Tiểu Vũ ngoan ngoãn cọ cọ tay hắn, Dạ Bắc không nhịn được, ngón tay cái xoa xoa môi Trịnh Tiểu Vũ. Trịnh Tiểu Vũ nâng mắt lên nhìn hắn. Cặp mắt thủy nhuận, tình cảm chứa đựng trong đó làm Dạ Bắc hoảng hốt.
Hắn nháy mắt biết được tình yêu là gì. Không giống cha hắn và tình nhân, cũng không giống dì hắn, anh hay chị của hắn. Trịnh Tiểu Vũ nhìn hắn giống như đã nói: Ngươi sẽ cảm thấy hắn là tốt đẹp nhất, nhìn đến hắn, mọi thứ xung quanh đều phai nhạt đi xuống, trong mắt ngươi lúc này chỉ có hắn.
Nhưng Trịnh Tiểu Vũ nhìn hắn xa xa không chỉ như thế. Đó là loại cảm giác Dạ Bắc không thế nào miêu tả được. Hắn sờ sờ ngực, giống như để trấn an trái tim một chút. Dạ Bắc hiểu được, hắn, có lẽ, thật sự yêu Trịnh Tiểu Vũ.
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Trịnh Tiểu Vũ, không nhịn được cong cong khóe môi. Trịnh Tiểu Vũ cũng cười, cọ cọ lên vai Dạ Bắc. Dạ Bắc cảm thấy hắn đáng yêu cực kỳ.
"Trịnh Tiểu Vũ, ta thích ngươi."
Hắn hơi hơi gật đầu, nếu yêu là như thế này, hắn xác định hắn đã yêu Trịnh Tiểu Vũ. Trịnh Tiểu Vũ hẳn là cũng yêu hắn. Nhưng... hắn giống như đã quên mất cái gì.
Trịnh Tiểu Vũ lại xoay mặt đi, trán vẫn đặt lên vai Dạ Bắc, gục đầu xuống, Dạ Bắc cũng không nhìn thấy biểu tình của hắn.
Dạ Bắc đếm đếm, ước chừng mười giây qua đi, hắn bắt đầu không tự tin lên. Hay là Trịnh Tiểu Vũ không thích hắn?
Nhưng đầu óc hắn chưa kịp rối loạn, đã thấy Trịnh Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, kề sát vào bên tai hắn nói nhỏ:
"Dạ Bắc, ta yêu ngươi."
A a a a a muốn mệnh, Trịnh Tiểu Vũ không biết hắn là thanh khống sao? Giọng nói trầm thấp gợi cảm như vậy còn cố tình nói nhỏ bên tai làm cái gì?
Dạ Bắc mặt đỏ bừng, xoay đầu sang một bên.
Trịnh Tiểu Vũ yêu hắn, thật sự?
Hắn không khống chế được tươi cười, lại không muốn Trịnh Tiểu Vũ nhìn thấy hắn thất thố.
"Thật ra... Dạ Bắc, ta có chuyện vẫn luôn không nói cho ngươi..."
Dạ Bắc cố gắng thu liễm tươi cười, Trịnh Tiểu Vũ đã đứng thẳng người, môi nhấp chặt nhìn hắn, có chút khẩn trương. Bất quá tay vẫn thành thật vòng qua eo hắn, không có buông ra.
"Ta... không muốn tiếp tục giấu giếm nữa. Thật ra..."
Dạ Bắc hơi nhíu mày. Trịnh Tiểu Vũ có chuyện giấu hắn?
Trịnh Tiểu Vũ hơi cúi đầu, hoàn toàn không có khí thế gì:
"Ta, ta không có đối tượng, không có bạn trai. Đều là lừa ngươi, để ngươi không đến hẹn hò với Trần tiểu thư."
Dạ Bắc... rốt cuộc nhớ ra hắn đã quên cái gì.
Trịnh Tiểu Vũ lại cười như mèo trộm tanh:
"Nhưng ngươi vẫn luôn chọn ta, không phải sao?"
Dạ Bắc thật vô ngữ. Hắn vỗ vỗ vai Trịnh Tiểu Vũ:
"Không có việc gì."
Ta chỉ là rối rắm mất ăn mất ngủ một thời gian dài, Dạ Bắc hừ lạnh.
"Còn có..."
Còn có? Không nhìn ra Trịnh Tiểu Vũ lại còn có chuyện giấu hắn. Xem ra hắn phải giám sát Trịnh Tiểu Vũ chặt chẽ hơn mới được. Cái này mặt ngoài ngây ngốc, nội tâm phức tạp nam nhân!
Trịnh Tiểu Vũ ngẩng đầu cười nhìn hắn, có chút vui sướng khi người gặp hoạ:
"Dạ Bắc, ta chính là Bách Lý Hương Thyme. Trần tiểu thư là giả."
Dạ Bắc lần này thật sự thất thố không màng hình tượng:
"Cái gì?"
Trịnh Tiểu Vũ nhìn qua càng vui sướng, như cái tiểu ác ma. Hắn hát một đoạn ngắn. Giọng hát nữ tính trong trẻo như có thể gột rửa tâm hồn, lại mềm mại câu nhân.
Dạ Bắc trợn to mắt, Trịnh Tiểu Vũ vừa hát lên, hắn lập tức phân biệt ra được, đây thật sự là Bách Lý Hương. Không phải vì phòng thu âm hay vì Trần Tố Tố khẩn trương không hát giống được phiên bản trên mạng.
Giọng Bách Lý Hương thật đặc biệt, ngây thơ trong trẻo, căn bản không khác gì với giọng hát của Trịnh Tiểu Vũ hiện tại. Nhưng lúc này Trịnh Tiểu Vũ hát lại mang theo vài phần câu nhân.
Hắn cho người ta một loại cảm giác, Bách Lý Hương đã không chỉ là thanh thuần, mà còn trở nên... dụ hoặc.
Dạ Bắc muốn ôm ngực. Dù hình tượng nữ thần hoàn toàn vỡ nát, nhưng nhìn Trịnh Tiểu Vũ hát, hắn như thế nào cũng không chán ghét được. Còn có chút... cảm giác kích thích là thế nào?
Vẻ ngoài ngây ngốc, nội tâm tinh tế. Cả người cơ bắp gợi cảm, giọng nói trầm thấp, lại vì Bách Lý Hương thêm vài phần nữ tính. Hát ra lại vừa ngây thơ trong sáng, vừa dụ hoặc câu nhân. Chưa kể đến sở thích đặc biệt ở phương diện kia của bọn họ là hoàn toàn phù hợp nhau.
Giống như cái gì Dạ Bắc yêu thích, đều có thể tìm thấy trên người Trịnh Tiểu Vũ.
Dạ Bắc cảm thấy hắn muốn xong rồi, hắn thấy Trịnh Tiểu Vũ như thế nào đều hoàn mỹ.
Trịnh Tiểu Vũ giống như nhận ra cái gì, yên lặng không hát nữa, chỉ cười nhìn hắn.
Dạ Bắc buộc miệng thốt ra:
"Tiểu Vũ, làm bạn trai ta thế nào?"
Trịnh Tiểu Vũ bật cười, gật gật đầu.
"Ân."
Ôm lấy nhau nị oai một lát, di động Dạ Bắc lại vang lên.
Là Trần Tố Tố.
Dạ Bắc nhíu mày, Trịnh Tiểu Vũ nhìn thấy, lại cười như không cười. Dạ Bắc thừa nhận áp lực từ Trịnh Tiểu Vũ, ấn tiếp nhận điện thoại, bật loa ngoài.
Điện thoại vừa tiếp được, đã nghe đầu bên kia nức nở. Tiếng khóc nhỏ yếu đáng thương vô cùng:
"Dạ tổng, ta, ta nên làm cái gì bây giờ? Hiện tại cha ta không đủ tiền, cũng thiếu nhân mạch. Làm không khéo, chúng ta... chúng ta không sống nỗi nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro