Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Hoàng hậu xuất gia.

Gió thổi tuyết bay bay. Khắp nơi phủ một lớp tuyết mỏng. Những bông tuyết rơi trên mái tóc của cô. Tuyết Băng đứng trên tường thành.
" Đủ rồi. Ngươi không cần phải đóng kịch nữa."
" Ha..ha...."
" Ta không muốn làm người thế thân."
" Càng không có giá trị để ngươi lợi dụng."
" Không, nàng có đó. Chỉ cần một ngày nàng còn ở đây. Âu Phong, hắn ta sẽ không bao giờ dám đánh vào đây."
" Ngươi sai lầm rồi. Nam nhân các người giang sơn mới quan trọng. Một nữ nhân chỉ đơn giản có giá trị thì lợi dụng. Hết giá trị thì vứt đi mà thôi."
" Tại sao nàng lại khiến người ta cảm thấy thất bại như vậy?"
" Ngươi không có bản lĩnh. Bản thân ngươi không đủ tự tin vào chính mình. Còn trách người khác. Ta hay tỷ của ta cũng sẽ không đặt ngươi vào trái tim. Bởi vì ngươi căn bản không xứng."
" Vậy ai mới xứng ?"
" Ngươi tỷ ta yêu thì thà phụ cả thiên hạ cũng không bao giờ phụ tỷ của ta."
" Ha ...ha... các ngươi quá ngây thơ rồi." "Trên thế gian này làm gì có Quân Vương nào vì một nữ nhân mà vứt bỏ cả thiên hạ?"
" Ngươi cứ chờ đợi mà xem. Ta tin nhất định sẽ có người đó."
Dưới tường thành, Âu Phong mặc áo giáp sắt mang theo binh lính tìm kiếm nàng. Hình bóng nàng đang đứng cạnh Đông Vương khiến hắn bực tức đến điên lên.
"Phá Thành."
Cánh cổng thành Đông Quốc vô cùng chắc chắn. Nhưng không bền với sự công phá điên cuồng của quân lính Nam Quốc do Âu Phong mang tới.
Quân lính tinh nhuệ sắp thành công phá thành một lưõi dao nhẹ nhàng đặt lên chiếc cổ trắng của nàng. Một vệt cứa đi vào da thịt khiến máu loan ra miêngn vết thương.
" Âu Phong, hoàng hậu của ngươi trong tay ta. Ngươi lập tức cho quân đội rút lui. Nếu không chỉ cần ta sơ ý một chút thì ngươi tự biết hậu quả."
" Ngươi dám đụng vào một sợi tóc của nàng. Ta sẽ san bằng Đông Quốc của ngươi."
Lưỡi dao cứa sâu vào máu bắt đầu chạy xuống chiếc cổ trắng mịn của nàng. Tuyết Băng thản nhiên nhìn hắn như một người xa lạ.
" Không cần ngươi quan tâm."
" Nhanh rút quân lui cho ta, chậm trễ chém không tha." Quân Đông Nam Quốc dần lui ra xa.
Khi quân của Âu Phong rút lui, Đông Dương Thần bắt hắn ký kết hòa bình không được xâm phạm Đông Quốc.
Âu Phong nhìn nàng đứng trên tường thành bạch y nhiễm màu máu đỏ tươi mà đau đớn.
" Thả nàng ra."
" Được." Đông Dương Thần thu kiếm đẩy  nàng từ trên tường thành xuống.
" Khônggggggg... Dương Thần ta nhất định sẽ giết ngươi bắt ngươi trả món nợ này. "
Tuyết Băng nhẹ nhàng rơi xuống nhưng một bông tuyết trắng bay trong gió.
Âu Phong phi thân đỡ lấy nàng ôm vào lòng.
" Buông ta ra."
" Không, ta không buông."
Nàng ngất đi vì mất máu quá nhiều. Tuyết Băng tỉnh lại đã thấy mình ở Lan Phượng Cung của Nam Quốc.
Những ngày tháng chờ đợi mỏi mòn khiến tim nàng từ nhớ nhung dần dần trở nên đau đớn rồi từ từ chết lặng.
Tình yêu của nàng héo úa như những cánh hoa không còn sức sống.
" Ta muốn xuất gia đi tu."
" Ta không cho phép nàng xuống tóc. Nàng hận ta cũng được, đánh chửi ta cũng được. Ta chỉ cầu xin nàng đừng lạnh nhạt với ta như vậy. "
Những giọt nước mắt của quân vương thấm ướt ta áo của nàng. Nhưng sao trái tim nàng cảm thấy nam nhân này sao đổi quá xa lạ. Một chút cảm giác cũng không còn.
" Hãy để ta đi đi."
" Không bao giờ... có chết ta cũng muốn chôn cùng nàng."
" Ngươi tội tình gì phải làm như thế. Tình nghĩa vợ chồng của chúng ta kết thúc rồi. Hết rồi."
" Ta không tin. Nàng yêu ta như thế ? Tại sao nói thay đổi là thay đổi? Nói hết là hết?"
" Hạ Tuyết Băng đã chết ở Lan Phương Cung rồi. Chính ngươi đã giết chết nàng ấy."
" Ta không có. Nàng lừa ta. Nàng không được phép hết yêu ta. Ta không cho phép."
" Ngươi điên rồi."
" Đúng ta điên rồi. Từ lúc gặp nàng ta như kẻ điên dại. Chỉ cần nàng ở bên cạnh có chết ta cũng sẽ giữ chặt nàng. Có chết ta cùng nàng chết chung."
" Âu Phong ngươi tỉnh lại đi."
" Ta rất tỉnh táo."
Từ đó Lan Phượng Cung truyền đến tiếng gõ mõ tụng kinh.
Hoàng Thượng mỗi ngày thượng triều xong đều dặn đứng trước Lan Phượng Cung thở dài.
" Cha , người và mẹ lại cãi nhau à."
" Không có."
" Ngươi lại chọc mẹ giận đúng không?"
" Đúng là không có phép tắc trên dưới."
" Người bị con nói trúng rồi đúng không?"
" Ngươi thì biết cái gì?"
" Con chỉ rời đi một thời gian, cha đã thảm hại như vậy? Chọc mẹ con tức giận đến xuất gia đi tu. Cha người quá là vô dụng."
" Ta vô dụng vậy ngươi có giỏi thì làm mẹ ngươi hết giận ta xem?"
" Nếu ta làm mẹ hết giận thì ta được cái gì? "
" Ngươi muốn cái gì ta cũng chuẩn cho ngươi."
" Ngươi nói lời giữ lời đó."
" Nhất ngôn cửa đỉnh. Tứ mã nan truy." Móc ngóe.
" Người nào thất hứa làm con tiểu cẩu."
" Ngươi... thôi được rồi, nhanh đi.."
Âu Thiên đi vào một lúc sau đi ra cùng nàng.
" Cha người nhớ giữ lời đó."
" Được."
" Cháu nội của ta đâu, mau dắt ta đi xem nhanh lên."
Âu Thiên đưa Nàng xuất cung.
" Thiên Băng, nàng xem ta dẫn ai đến gặp nàng nà."
" Dì Tuyết Băng, con nhớ dì quá."
" Dì cũng rất nhớ con nha."
" Cháu của mẹ đâu?"
" Mẹ hỏi cô ấy đi."
" Tại sao?"
" Cháu của mẹ trong bụng của cô ấy đó."
" Tên tiểu tử nhà ngươi lại giở trò lưu manh à. Có tin ta đánh chết ngươi không hả?"
" A Dì ơi, hắn nói thật. Trong bụng cháu có con của hắn. Cháu của người."
" Có phải hắn uy hiếp con nói những lời này chọc ta vui vẻ đúng không? Con đừng sợ có Dì đây."
" Mẹ...."
" Im miệng... không ta đánh ngươi chết bây giờ."
" Không, hắn không có uy hiếp con. Ngươi lại đây sờ thử xem."
" Cháu của ta..."
" Tiểu tử đáng chết... ta tạm tha cho ngươi đó."
" Mẹ có phải mẹ nhặt con ngoài đường không?"
" Đúng."
" Nương tử...."
" Tránh xa ra ... cháu ta mà có mệnh hệ gì ngươi liệu hồn đấy."
Hôn lễ của hai người được nhanh chóng tổ chức.
Nàng bận rộn sắp xếp cưới hỏi rồi chuẩn bị cho cháu chào đời chăm sóc nó...
Cuộc sống hoàng cung dần dần trở nên ấm áp và đông vui hơn.
" Ngươi lấy ván giặt cùi xuống đó cho ta."
" Nhưng ta là hoàng thượng..."
" Hoàng thượng thì sao?"
" Được, ta cùi."
" May cho ngươi là ở đâu không có vỏ sầu riêng đó."
" Sầu riêng là cái thứ gì?"
" Ngươi cứ đợi đi. Lần sau nếu tái phạm ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết."
" Không có lần sau. Ta thề."
" Đầu ngươi không đủ chỗ để ta cắm sừng đâu."
" Sừng gì?"
" Ngươi không cần biết đâu."
Cung nữ thái giám đều giả vờ như tai điếc mắt mù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro