Chương 23: Đông Vương
Lan Phượng Cung bị cháy. Hoàng hậu bị thêu chết. Hắn nhìn cung điện chỉ còn tro tàn liền hóa điên dại.
" Á...á... nàng lại dám rời bỏ ta."
Tuyết Băng phi ngựa về phía Bắc. Đột nhập vào mật thất của Bắc Quốc.
" Thích khách. Mau bắt thích khách."
Mật thất bị bom nổ tung. Nàng nhanh chóng bế người phụ nữ cả máu lên.
" Tỷ tỷ..."
Một thanh trùy thủ đâm vào tim của nàng nhưng nàng tránh nhanh bị lệch qua ghim vào bả vai. Máu đen chảy ra.
" Có độc. "
Nàng nhanh chóng chạy trốn. Nuốt viên thuốc Thiên Tuyết Tỷ đã từng đưa cho nàng rời khỏi hoàng cung Bắc Quốc.
Trên đường gặp vô số binh lính truy sát, vết thương nhiều vô số kể. Áo đẫm máu nhỏ giọt xuống đất. Té xuống bất tỉnh.
Đau đớn khiến nàng tỉnh lại cảnh trước mắt khiến nàng bật khóc.
" Tỷ tỷ.. có phải ta đang nằm mơ không?"
" Ngốc. Ta ở đây. Không tin muội sờ thử xem."
" Muội nhớ tỷ lắm."
" Ta cũng rất nhớ muội."
" Muội nhất định sẽ lột da ả. Đem ả cho cá mập ăn."
" Bọn nó cũng ngại bẩn miệng."
Họ đang ở Đông Quốc. Ma Thiên Tuyết sau khi hái Bạch Tuyết Liên ở núi Mẫu Sơn ở Đông Quốc quay về cứu Lang Vương dùng máu làm thuốc dẫn ngày đêm bất độc cho hắn. Thân thể vì thế mà cạn kiệt suy nhược. Em gái Phùng Hoa cho người đánh lén nàng nhốt vào mật thất tra tấn. Đông Quốc Vương cứu nàng ra tịnh dưỡng ổn định.
" Tỷ không sao."
Tuyết Băng nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt.
" Cám ơn ngươi đã cứu tỷ tỷ của ta."
" Không có gì chỉ tiện tay giúp đỡ thôi."
" Ngươi tên gì?"
" Hỗn xược."
" Tên của bệ hạ để cho ngươi gọi sao hả?"
" Ta là Đông Dương Thần."
" Vô lễ, lôi xuống đáng 30 bản."
" Nô tài biết tội, bệ hạ khai ân."
" Hạ Tuyết Băng."
Khu săn bắn, Dương Thần mang con hồ ly trắng như tuyết đưa trước mặt nàng.
" Tặng cho nàng."
" Cám ơn ngươi."
" Không cần câu nệ tiểu tiết."
" Vậy lột da làm áo khoát.Thịt hồ ly ta chưa ăn bao giờ."
" Được, đưa người xuống xử lí đi."
" Mang áo khoát lại đây."
" Đây thưa bệ hạ."
" Ta khoát cho nàng, không cần đâu."
" Cơ thể vết thương của nàng vừa lành đừng để lạnh."
" Được."
Phong cảnh núi xanh hồ nước trong veo mây trắng trôi nhẹ tiếng vó ngựa trên thảo nguyên bao la.
" Cẩn thận."
" Ta không sao."
" Nàng bị thương ta sẽ đau lòng."
" Ngươi đau lòng vì ta sao?"
" Phải."
" Ngươi thích ta."
" Thích."
" Khi nào?"
" Không biết."
Nàng liếc mắt nhìn hắn.
" Ngốc."
" Ngươi biết ta có lang quân cùng hài nhi rồi không?"
" Biết."
" Vậy tại sao ngươi lại như vậy?"
" Ngay lần đầu tiên, ta nhìn thấy nàng đã xác định được ông trời sắp xếp cho ta gặp nàng. Này là duyên trời đã định."
" Người tỉnh lại đi. Chúng ta chỉ có thể là huynh muội thôi."
" Ta không muốn làm huynh đệ với nàng."
" Vậy để xem ngươi biểu hiện như thế nào?"
" Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy ta thật lòng yêu nàng."
Nàng ngước mắt trên cười cười to như chuông vang .
" Ngươi gặp xui xẻo rồi."
Đông Quốc khí hậu ôn hòa rất thích hợp để tịnh dưỡng. Hoa cỏ khoe sắc khắp mọi nơi. Chim chóc ríu rít bay lượn trên bầu trời. Non xanh nước biếc trải dài vô tận.
" Ngươi đã thượng triều xong rồi sao?"
" Sao ngươi làm hoàng đế lại rãnh rỗi như ngươi chứ?"
" Ngươi lại trốn việc làm biếng đúng không?"
" Nàng thật là ..."
" Ta làm sao?"
" Vô phép vô tắc."
" Cám ơn! Ngươi quá khen rồi."
" Ta tự biết bản thân xinh đẹp như hoa, vạn vật đều phải ghen tị."
" Phải nàng đẹp nhất."
" Ngươi dám trêu đùa ta à?"
" Không dám!"
" Ngươi có dám."
Nàng đi theo một cung nữ lén la lén lúc. Nhìn qua cánh cửa hé mở, một người phụ nữ tóc tai rối bời chân tay không thấy đâu chỉ thấy mỗi cái đầu lộ ra khỏi chiếc lu sứ to bự. Nếu đôi môi không mấp máy nàng còn tưởng nàng ta đã chết rồi.
" Ngươi ăn nhanh đi."
" Ư... ư."
Cung nữ vội vàng nhét bánh bao vào miệng nàng ta.
" Miếng bánh bao phun ra vấy vào xiêm y của cung nữ đó. Nàng ta tức giận quăng nữa cái bánh bao vào khay.
" Ngươi nghĩ ngươi vẫn còn là Đông Hậu cao cao tại thượng sao?"
" Không ai còn nhớ đến ngươi đâu."
" Ngươi không ăn cũng không sao. Sớm muộn ngươi cũng chết thôi. Lãng phí đồ ăn."
" Giết ta đi... giết ta đi..."
" Ngươi nghĩ ta không muốn người chết nhanh sao?"
" Mỗi ngày, ta nhìn thấy ngươi cơm cũng nuốt không trôi đây."
" Hoàng thượng muốn ngươi sống không bằng chết."
" Ngươi cứ từ từ mà tận hưởng đi."
Cung nữ áo lam miệng không ngừng lải nhải bên ta nàng ta. Đôi mắt nàng ta như hận muốn xé nát cái miệng đó nhưng không thể lại gì được.
" Cút."
Tuyết Băng lạnh nhạt rơi đi xem như chưa có chuyện gì cả.
Mỗi ngày, hắn đều đưa nàng đi du sơn ngọa thủy. Chăm sóc nàng từng li từng tí một. Vết thương trên vai cũng đã khép kín miệng dù đã bôi đủ loại thảo dược cung đình điều chế nhưng vẫn để lại vết sẹo xấu xí.
" Quá xấu."
Nữ nhân mà không thích đẹp nàng thật nhớ thương công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ tiên tiến của hiện đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro