Chương 22: Lan Phượng Cung
Tuyết Băng hôn mê 3 ngày 3 đêm, tỉnh dậy tứ chi đều đau nhức không thể cử động. Cô nhìn xung quanh mới phát hiện mình đang nằm trong một căn nhà gỗ kỳ lạ.
" Nước..."
" Nha đầu, nước của ngươi đây!" Đôi môi nàng tái nhợt khô khốc nuốt từng ngụm nước ngọt mát. Cô nhìn trái rồi lại nhìn phải hết một lượt xung quanh.
" Đây là đâu?"
" Quỷ Cốc."
" Âu Phong, chàng đang ở đâu? "
" Hắn sắp chết rồi."
" Không, bà lừa ta. "
" Cũng không phải không có cách cứu hắn."
" Cách gì?"
Bà già lạnh lùng nói :
" Hắn và cô phải ở lại đây 10 năm học hết võ công bí truyền của ta cùng lão Diêm. "
" Được ta đồng ý. Chỉ cần chàng sống chuyện gì ta cũng đồng ý với ngươi."
" Võ công của hắn bị phế rồi."
" Không thể được."
Cô lắc đầu không dám tin. Chàng sẽ không chấp được sống như một phế nhân đâu.
" Bà có cách gì không? Bà cứu được hắn ta tin bà có thể giúp hắn khôi phục võ công đã mất. "
" Cách thì có nhưng phải xem hắn có cơ duyên hay không?"
" Á.... bà nói cái gì? Ta mang thai... đứa nhỏ đã mất....sau này ta không thể có con được nữa...ta không tin..."
Cánh cửa phòng đóng im ắng.
Nàng tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống.
" Âu Thiên chạy nhanh đi..." Nàng mơ thấy con trai mình đang bị sử tử đuổi bắt.
Âu Phong tỉnh lại nội lực và võ công như không như có gần như vô dụng. Điều đó cũng không quan trọng bằng tin nàng mất đi đứa con cùng nhốt mình không chịu ăn chịu uống.
Trị thương mấy tháng trời cùng học võ công hắn đã quen với thái độ hững hờ lạnh nhạt của nàng.
Hắn cũng đã cố khuyên bảo nàng nhưng mà nàng cứ chìm dần trong tuyệt vọng lạnh lẽo không có một chút sinh khí.
Ma Thiên Tuyết , Lang Vương và Thiên Băng cùng con hắn xuất hiện. Hắn nghĩ nàng sẽ vui mừng nhưng nàng vẫn lạnh nhạt như thế. Cánh cửa đóng lại với tất cả mọi người.
" Tuyết Băng, nàng uống thuốc đi."
" Ta không muốn uống."
" Ngươi đi đi."
Khi nàng cứu Thiên Tuyết người ướt đẫm hai người trở về đã vui vẻ trở lại. Hắn nấu nước ấm cho nàng tắm rửa xong chuẩn vị nước gừng ấm cùng áo choàng.
" Nàng thay đồ nhanh đi không Hàn khi lại xâm nhập bệnh nặng hơn đó."
" Nàng ở lại bảo trọng nhé."
Ngày mai hắn phải quay trở về kinh thành. Hoàng huynh lâm trọng bệnh.
" Phong đệ, giang sơn lâm nguy bá tánh lầm than đệ mau hồi cung. Huynh lực bất tòng tâm rồi chỉ còn trông cậy vào một mình đệ mà thôi."
Đất nước cần hắn, nguy hiểm trùng trùng để nàng ở đây cũng rất an toàn.
Hắn vừa chuẩn bị sắp xếp cho nàng xong liền vội vàng lên đường. Mọi người cũng theo sau đó.
Về đến hoàng cung hoàng huynh hắn đã bị trúng độc hấp hối.
" Thánh Chỉ đến."
" Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết. Nay trẫm thân thể bất an. Truyền chỉ cho Vương Gia Âu Phong lên làm Nhiếp Chính vương. Thay trẫm ổn định giang sơn. Quần thần không được phản đối. Kẻ nào náo loạn giết không tha."
Âu Phong lên làm nhiếp chính vương mang quân đến phía đông dẹp loạn nước sôi lửa bỏng nhưng nhờ vũ khí hiện đại của nàng và Ma cung cùng Thiên Tuyết Lang Vương trợ giúp ép sát dồn quân dịch tiêu diệt gần hết.
" Tùng ... Tùng......"
" Ba quân nghe lệnh, địch tàn sát dân chúng bừa bãi tội không thể tha. Dân chúng người mất vợ, kẻ mất con, của cải đi cướp bóc tàn ác tiếng khóc than nhiều vô kể. Để bảo vệ người thân của chúng ta không để chúng một bước tiến đến.
" Quyết chiến quyết thắng."
" Giết."
" Giết."
" Giết."
" Bảo vệ Nam Quốc, bảo vệ bá tánh, đầu rơi máu chảy không sợ."
" Tiến!"
Quân dịch vội vàng rút đi lãnh thổ không dám xâm phạm phía Nam nữa. Hắn lại đến phía bắc ổn định. Nghị hòa công chúa Phùng Hoa làm vợ hắn nhưng hắn không đồng ý dẫn đến chiến tranh triền miên. Quân Bắc người to khỏe vũ khí cũng rất lợi hại. Chiến thuật thiên biến vạn hóa xuất quỷ nhập thần khiến hắn phải dốc hết sức lực ứng chiến.
" Vương quân địch đã rút lui."
" Quay về kinh thành."
Khi vừa mới ổn định hoàng huynh hắn đã băng hà, Âu Phong lên làm hoàng thượng.
" Hoàng thượng thiên thiên tuế."
Sắc phong Tuyết Băng là hoàng hậu ban thưởng Lan Phượng Cung.
" Hoàng hậu vạn vạn tuế."
Triều thần nhiều lần ép tuyển phi hắn đều từ chối. Nàng cũng bị bọn hắn làm phiền đến bức bối trong lòng. Tin đồn thuê dệt ngày càng nhiều.
" Độc Yêu Hậu."
Âu Thiên được phong làm Thái tử như ở nơi xa xôi. Sức ép mỗi ngày một lớn, cuối cùng phi tần mỗi ngày một nhiều được đưa vào cung.
Lan Phượng Cung mỗi ngày một vắng vẻ. Cung điện rộng lớn càng ngày càng lạnh giá không có hơi người.
Nàng chăm sóc Lan, thưởng Mai, ngắm tuyết rơi. Lòng đau thắt cùng bất lực dày vò. Mỗi ngày đều như hoa tàn không có sức sống. Ngồi dưới một người trên vạn người mỗi lời ăn tiếng nói bước đi điều phải cẩn thận được ghi chép đầy đủ.
Nàng tự cảm thấy mình già nua rồi. Không tranh, không chấp, không giận, không hờn. Hỉ nộ ái ố dường như đều nhạt dần.
" Nương nương, xin người bảo trọng thân thể."
Nàng cũng không để ý. Tâm hướng về phía ngọn núi cao rất xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro