Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C195-196-197:

C195: Phá vỡ chuyện yêu đương vụng trộm.

Hôm sau, trong nha môn của Công bộ vẫn chẳng có ai, Thượng thư ra ngoài, Thị lang cáo ốm, hồ sơ cần tra vẫn không lấy được. Cố Khinh Âm nén giận, thấy một tiểu lại ra đi, bèn bước nhanh đến, hỏi: "Thượng thư đại nhân của các ngươi đâu?"

Tiểu lại né tránh, nói quanh co: "Bẩm, bẩm đại nhân, ty chức không biết."

"Không phải Thượng Thư đại nhân đã về nha môn rồi sao? Người đâu?" Kỳ thực Cố Khinh Âm nói vậy chỉ để thử mà thôi.

Tiểu lại ngẩng đầu, hơi kinh hoảng liếc nhìn nàng một cái, nơm nớp lo sợ nói: "Ty, ty chức vừa rồi nhìn đến Thẩm đại nhân đi đến án phòng của Thượng thư đại nhân. Nhưng ty chức thực sự không gặp Thượng thư đại nhân."

Cố Khinh Âm nghe vậy, bèn quay người đi vào trong, để lại tiểu lại đó run rẩy đứng trong gió, lo lắng con đường làm quan của mình có thể vì câu này mà bị hủy hay không.

Quả thực Công bộ Thượng thư Vương Thành Giác đã hồi kinh đêm qua, sáng sớm hôm nay đã tới nha môn. Sau khi nhận được tin tức, Thẩm Linh Trăn chạy tới, vội vã bước vào nội đường, không nghĩ tới lại bị một tiểu lại bắt gặp.

Mặc dù Vương Thành Giác đã ngoài ngũ tuân, nhưng thân cường thể kiện, tướng mạo tuấn lãng, không kiêng dè nữ sắc. Hơn nữa Thẩm Linh Trăn có mỹ mạo, tâm tư lại lả lướt, nên hai người đã tư thông với nhau từ lâu, có khi mượn cớ trực đêm ở nha môn để làm chuyện mây mưa.

Thẩm Linh Trăn vừa vào án phòng đã bị Vương Thành Giác ôm chầm lấy, đưa tay vuốt ve bờ mông vểnh lên của nàng ta cách lớp quan bào, vừa kể lại lý do hôm qua đột nhiên rời kinh.

Kỳ thực cũng không phải việc cấp tốc gì, chỉ là mấy ngày trước đây mưa to nên một đoạn đê bị sạt lở, lại rơi đúng vào huyện U Châu. Trong huyện cho người đi sửa gấp, đã ngăn không cho nước sông chảy ngược gây nguy hiểm, tri huyện cho người đến báo với Công bộ, thế là Vương Thành Giác vừa vặn tìm được cớ "đích thâb thị sát" để khỏi kinh thành.

Thẩm Linh Trăn đỏ mặt, rúc vào lòng Vương Thành Giác, nói: "Đại nhân đã muốn kéo dài, vì sao lại vội vã chạy về, ở Kỳ huyện thêm mấy ngày chẳng phải tốt hơn sao?"

Vương Thành Giác cười khẽ, khóe mắt nhăn lại. "Nếu chỉ có một mình Cố Khinh Âm thì dễ đối phó, nhưng Thượng Quan Dung Khâm đã đến đây, bản quan còn phải làm bộ làm tịch. Đã kéo dài hai ngày rồi, kế tiếp có tùy tiện ứng phó cũng không sao. Hơn nữa, bản quan cũng không muốn để nàng lao tâm lao lực lo mọi việc chu toàn." Nói xong, ông ta bèn hôn lên cổ Thẩm Linh Trăn một cái.

Thẩm Linh Trăn cười khanh khách, ôm thắt lưng Vương Thành Giác chủ động dâng môi thơm, cọ cọ vào người Vương Thành Giác như mèo con.

Vương Thành Giác thấy Thẩm Linh Trăn như vậy thì không nhịn nổi nữa, cởi quan bào, rồi bế bổng nàng ta lên đi về phía Noãn các.

Lúc này, cừa án phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, vang lên một tiếng "Ầm". Một người đứng ở ngoài cửa, mặc quan phục chỉnh tề, lạnh lùng nói: "Thì ra Vương đại nhân đã về nha môn, làm hạ quan cứ chờ mãi!"

Tiếng nói du dương, khí phách, chính là Cố Khinh Âm.

Lúc này Vương Thành Giác đã cởi mũ quan, áo ngoài mở rộng, dáng vẻ háo sắc, chẳng còn khí thế như lần đầu gặp. Nhưng dù sao ông ta cũng là quan to tam phẩm, nhẹ nhàng thả Thẩm Linh Trăn đã che mặt xuống, miễn cưỡng ổn định tâm thần, điều chỉnh thần sắc, nói: "Hôm qua bản quan tới U Châu thị sát tình hình tai nạn, hôm nay giờ Tý mới trở về, Cố đại nhân, Ngự sử đài muốn tra thì cứ tra, chẳng lẽ còn muốn bản quan lúc nào cũng phải cung kính đợi lệnh?!"

Cố Khinh Âm nhìn ông ta, ánh mắt trong veo, không chút né tránh, "Vương đại nhân đã có thể ở trong nha môn tán tỉnh nữ quan, không bằng cho hạ quan chút thời gian, cung cấp hồ sơ phối hợp với Ngự sử đài. Hoặc nếu đại nhân bận, cũng có thể sắp xếp cho cấp dưới đi làm. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, hạ quan thật sự phải hoài nghi dụng tâm của đại nhân."

Vương Thành Giác cười gằn, "Khẩu khí của Cố đại nhân lớn thật đấy. Bản quan nghe nói Cố đại học sĩ vẫn ở trong thiên lao, cô không đi lo lắng cho địa vị và an nguy của Cố phủ, mà lại nghi ngờ dụng tâm của bản quan, đúng là nực cười."

"Việc trong phủ không nhọc Vương đại nhân lo lắng. Đại nhân chỉ cần phối hợp với Ngự sử đài là được." Cố Khinh Âm trả lời.

"Tốt, " Vương Thành Giác vừ sửa sang lại y bào, vừa nói: "Cố đại nhân đã nói đến vậy, nếu bản quan nếu không đáp ứng thì lại có vẻ Công bộ ta không muốn tuần tra. Nhưng, Cố đại nhân có từng nghĩ, một khi Cố phủ gặp chuyện không may, cô còn có thể giữ thân phận này bao lâu. Cho dù tuần tra có công, thì cũng chỉ có thể dâng cho người khác."

"Hạ quan không cầu có công, cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho bất cứ chuyện khuất tất nào." Cố Khinh Âm gằn từng chữ.

C196: Cố ý làm khó.

Cố Khinh Âm biết lần này đã đắc tội lớn với Công bộ, sắc mặt của chủ sự và tiểu lại đến đưa hồ sơ đều không tốt lắm, thậm chí còn vô cùng khó chịu, mở miệng ra là châm chọc người của Ngự sử đài.

Cố Khinh Âm không hối hận, cách hành sự của nàng xưa nay là vậy, ở trong quan trường có lẽ còn rất nhiều khuất tất, nhưng muốn nàng thay đổi, nàng không làm được. Từ nhỏ nàng đã tiếp xúc học vấn lễ giáo đều rất chính thống, sau khi nhập quan cũng một đường trôi chảy, xử sự rõ ràng, cực có nguyên tắc.

Dù bị châm chọc, nàng cũng không lên tiếng, chỉ cho người của Ngự sử đài thẩm tra cẩn thận, trong lòng tin chắc với thái độ của Vương Thành Giác, Công bộ tuyệt đối không thể trong sạch được.

Thượng Quan Dung Khâm nắm giữ ấn tuần tra, với chức quan của hắn tất nhiên không có khả năng tham dự tất cả mọi chuyện, hơn phân nửa thời gian không ở nha môn Công bộ. Đến tối ngày thứ ba, hắn mới bước vào khoảnh sân Công bộ phân cho những người tham gia tuần tra của Ngự sử đài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dáng người tinh tế đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Hai ngày trước dù không đến Công bộ, nhưng hàng ngày đều có người bẩm báo tình hình tuần tra cho hắn biết, tất nhiên cũng biết Công bộ không chịu phối hợp và chuyện sáng nay Cố Khinh Âm đối chất với Vương Thành Giác.

Vương Thành Giác là người của Giang Lăng vương, ngồi ở vị trí Công bộ Thượng thư đã bốn năm, muốn điều tra được thì gặp phải chút khó khăn cũng là chuyện bình thường.

Vốn dĩ hắn không vội tới Công bộ, là muốn xem Vương Thành Giác đối phó với việc tuần tra như thế nào, bởi một số việc có thể thay đổi bất ngờ.

Có người trong phòng đã nhìn thấy Thượng Quan Dung Khâm, một lát sau Cố Khinh Âm cũng bước ra đón chào, cung kính hành lễ với hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ rõ ràng có vài phần mệt mỏi.

Thượng Quan Dung Khâm than nhẹ một tiếng, "Cố đại nhân không cần đa lễ, không còn sớm nữa, cho mọi người tới hành quán dùng bữa đi."

Cố Khinh Âm do dự, rồi gật đầu.

Thức ăn ở hành quán vốn cũng không tệ, nhưng tối nay có Đại học sĩ Thượng Quan Dung Khâm đích thân tới, nên một bữa cơm đơn giản lại phá lệ phong phú.

Công bộ lang trung Thẩm Linh Trăn đặc biệt tới hành quán tiếp khách, trên khuôn mặt tinh xảo khéo léo luôn giữ ý cười, đều có thể khách khí nói chuyện hai ba câu với vài vị Ngự sử. Nàng ta vô cùng khéo léo, nói năng thận trọng, trước kính rượu Thượng Quan Dung Khâm, sau đó liên tiếp nâng chén với Cố Khinh Âm.

"Cùng là nữ tử làm quan, hạ quan ngưỡng mộ Cố đại nhân đã lâu, mong Cố đại nhân nể mặt hạ quan chút." Thẩm Linh Trăn cười, nói.

Lúc trước Cố Khinh Âm đã uống cùng Thẩm Linh Trăn không ít, tửu lượng của nàng lại bình thường, nên lúc này đã hơi say. Nàng bình tĩnh nhìn nữ tử trước mặt, gần như chắc chắn người ở trong án phòng của Vương Thành Giác ngày ấy chính là nàng ta. Lúc ấy nàng ta bưng kín mặt nên nàng không nhìn rõ, lúc này lại có thể thản nhiên đối mặt với nàng như không có việc, có thể thấy được nàng ta là người vô cùng thông minh. Nàng muốn từ chối, nhưng lại không muốn trở mặt với Thẩm Linh Trăn ở đây, đang định kiên trì uống tiếp, cánh tay cầm ly rượu bỗng bị giữ chặt lại.

Nàng kinh ngạc quay đầu, nhìn khuôn mặt trong trẻo mang ý cười thản nhiên của Thượng Quan Dung Khâm. Hắn nói với Thẩm Linh Trăn: "Thẩm đại nhân, Ngự sử đài còn có nhiệm vụ tuần tra, trọng trách của Cố đại nhân khá nặng nề, rượu này không bằng để sau này rồi uống."

Thẩm Linh Trăn nhướng mày, ánh mắt đảo qua tay Thượng Quan Dung Khâm, còn Thượng Quan Dung Khâm cũng nhanh chóng buông tay ra. Nàng ta vốn muốn áp chế nhuệ khí của Cố Khinh Âm. Dù sao làm nữ quan cũng phải biết ứng đối khi tham gia tiệc rượu, vừa biết ăn nói, tửu lượng lại tốt như nàng ta hiển nhiên đã hoàn toàn trên cớ Cố Khinh Âm.

Thẩm Linh Trăn hơi đắc ý. Ngày ấy Cố Khinh Âm khiến nàng ta và Vương Thành Giác bẽ mặt, nay nàng ta muốn xem Cố Khinh Âm có thể duy trì phong độ ở trong tiệc rượu đến mức nào. Nhìn Cố Khinh Âm đã hơi say, chỉ cần uống thêm hai chén sẽ hoàn toàn say khướt, đến lúc đó nàng ta có rất nhiều biện pháp khiến Cố Khinh Âm xấu mặt trước mặt mọi người. Rõ ràng các quan viên của Ngự sử đài cũng không phải tâm phúc của Cố Khinh Âm, không có ai bước ra ngăn cản nàng ta kính rượu, sao bây giờ lại ra thế này? Thượng Quan Dung Khâm lại lên tiếng vì Cố Khinh Âm, trong lòng Thẩm Linh Trăn dù vô cùng không muốn, cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Thẩm Linh Trăn đảo mắt qua lại trên người Thượng Quan Dung Khâm và Cố Khinh Âm mấy vòng, rồi nũng nịu cười nói: "Vâng, Thượng Quan đại nhân nói rất đúng, là hạ quan suy nghĩ không chu toàn, tự phạt một ly." Nàng ta ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Sau đó mọi người giải tán, Cố Khinh Âm lảo đảo bước vào Phượng Tê viện, lúc đến cửa viện bỗng bị hẫng chân, sắp bị ngã nhào, lại được người đi phía sau giữ chặt eo.

"Tiểu Cố" Người đó có giọng nói dịu dàng trong trẻo làm cho người nghe vô cùng thư thái, trên người còn thoang thoảng mùi đàn hương. "Ta đưa cô về phòng."

C197: Cùng trở về phòng.

Cố Khinh Âm cựa quậy, quay đầu lại, hai mắt híp lại, dưới ánh trăng mông lung, trông người đứng sau thật lịch sự tao nhã. Lúc nhìn rõ mặt mũi người đó, đầu óc nháy mắt tỉnh táo vài phần, nàng vội đứng thẳng dậy, lùi lại từng bước, hành lễ: "Thượng Quan đại nhân."

Nàng không chắc chắn lắm với cách xưng hô vừa rồi của hắn, nên đương nhiên không dám hỏi lại.

Tuy trong hành quán có sắp xếp sương phòng cho Thượng Quan Dung Khâm, nhưng mấy ngày gần đây hắn đều không ngủ lại, cả viện này chỉ có một mình Cố Khinh Âm ở.

Nhìn dáng người cao to trước mặt, nàng hơi hoang mang nghiêng đầu, đôi mắt đẹp không biết có phải vì hơi rượu mà trở nên ướt át mê ly. Nàng cúi đầu nói: "Đã đến giờ này, đại nhân..."

Thượng Quan Dung Khâm buông nàng ra, có lẽ là vì ánh trăng quá đẹp, hắn thấy Cố Khinh Âm hơi khác với lúc trước. Không còn bị chức quan trói buộc, nàng khôi phục lại dáng vẻ chân thực nhất, trong thanh lệ mang theo chút ngây thơ, giống như nhiều năm trước.

"Tối nay ta ở lại đây." Thượng Quan Dung Khâm nói nhỏ: "Rõ ràng tửu lượng không cao, sao còn uống nhiều thế này."

Cố Khinh Âm mở to mắt, "Hạ quan..." Nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì. Vừa rồi nàng uống rượu trước mắt nhiều người như vậy chỉ vì muốn phân cao thấp với nữ quan Thẩm Linh Trăn. Nhưng nàng sao có thể nói suy nghĩ ấu trĩ nàoy cho Thượng Quan Dung Khâm biết được.

"Hạ quan về phòng trước, Thượng Quan đại nhân cũng đi nghỉ sớm đi." Nàng lặng lẽ ngửi mùi hương trên người mình, đúng là có lưu lại mùi rượu. Mặt nàng nóng lên, không biết vì xấu hổ hay là bị cảm xúc khác quấy phá.

Cố Khinh Âm vội vã đi về phía trước vài bước, nhưng hai chân cứ lảo đảo, vất vả lắm mới đứng thẳng được, thở hào hển.

"Tiểu Cố, " Thượng Quan Dung Khâm tiến lên vài bước, muốn đỡ. Bàn tay nâng lên, dừng lại trên cao rồi lại chậm rãi buông xuống, "Đi đứng cẩn thận."

Lúc này Cố Khinh Âm nghe vô cùng rõ ràng, hai chữ "Tiểu Cố" như gõ vào trái tim nàng, lan ra toàn thân, thấp thoáng chút vui mừng bí ẩn.

Nàng choáng váng hồ đồ, đến lúc đẩy cửa phòng ra, bước vào trong, mới ý thức được Thượng Quan Dung Khâm vẫn luôn đi sau nàng.

Nàng xoay người, đỡ khung cửa, liếm liếm môi, cúi đầu xuống, "Ách, Thượng Quan đại nhân, hạ quan đến nơi rồi."

Thượng Quan Dung Khâm liếc nhìn nàng một cái, cười nhẹ: "Đến rồi thì vào đi thôi." Nói xong, hắn bước qua nàng đi vào phòng.

Cố Khinh Âm nghiêng người, ngơ ngác nhìn hắn thong dong đi vào phòng mình, thắp nến, lại thử nhiệt độ của ấm trà đang đặt trên bàn, rồi chậm rãi rót trà vào hai cái cốc bằng sứ trắng. Hắn nhìn về phía nàng nói: "Rượu sau dễ khát, nơi này cũng không còn gì, uống chút nước trà trước vậy."

Cố Khinh Âm cũng không biết mình đi thế nào đến cạnh bàn, nâng tay cầm một cốc trà đổ vào trong miệng. Phần nước chưa kịp nuốt xuống chảy dọc theo cái cằm duyên dáng nhỏ xuống đất.

Không khí như ngưng đọng, Cố Khinh Âm kiên trì ngẩng đầu đối mắt với Thượng Quan Dung Khâm, "Thượng Quan đại nhân, tôi đi nghỉ ngơi trước..." Giọng nàng bất tri bất giác càng ngày càng nhỏ.

Thượng Quan Dung Khâm nhìn nàng, tầm mắt hai người chạm nhau. Dưới ánh nến, đôi mắt long lanh của hắn như có những đốm sáng nhỏ, nốt ruồi son giữa lông mày sáng đến loá mắt, toàn thân như được lồng trong vầng sáng, trong thanh nhã lại thêm phần mị hoặc.

Cố Khinh Âm cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, hơi nóng lén lút lan đến tứ chi bách hải.

Lúc này, gã sai vặt trong hành quán đến gõ vang cửa phòng, đặt ấm nước vừa đun nóng ở ngoài cửa.

Trong lòng Cố Khinh Âm giật thót, nhanh về phía giường, mặc nguyên quần áo, miệng hàm hồ nói: "Tôi, uống nhiều quá, thật sự hơi đau đầu, đại nhân cứ tự nhiên." Nàng biết tình trạng thân thể mình, cũng biết trái tim mình ra sao. Nếu còn đứng cùng Thượng Quan Dung Khâm nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì, đành phải tránh trước cho xong việc.

Thượng Quan Dung Khâm nhìn hành động của nàng mà thấy hơi buồn cười. Hắn mở cửa phòng, cầm bình nước ấm đổ vào chậu rửa mặt, lại lấy khăn bông treo trên giá, nhúng nước, rồi cẩn thận vắt khô, mới chậm rãi đi đến trước giường Cố Khinh Âm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro