
(2) Phần 12: Thục Sơn vs Đại Tần
Chương 208: Không cần coi trọng tông môn.
Khói mù nồng đậm trong mắt Thường Mẫn mới vừa thoáng tản đi một chút, liền nghe được âm thanh vũ khí sắc bén xuyên thủng không khí truyền vào bên tai.
Nàng có chút không kiên nhẫn phất tay bổ đạo công kích này ra, nhưng ngay một khắc sau lại mạnh mẽ trợn to hai mắt.
Cho đến chết nàng vẫn không hiểu rốt cuộc là xuất hiện vấn đề ở chỗ nào, rõ ràng nàng đã ngăn lại công kích...
Thường Mẫn té xuống. Mi tâm, cổ họng cùng ngực đều bị cắm ba căn mũi tên tản ra vầng sáng nhàn nhạt. Bất quá chỉ qua chốc lát, ba căn mũi tên nọ đã hóa thành linh khí tiêu tán không thấy.
Trong Cực Giới, Đường Hân đưa tay điểm một cái ở phía trên màn hình. Nàng cũng chỉ tùy ý quét mắt qua thi thể Thường Mẫn, bảo đảm đệ đệ ngốc nhà mình đã hoàn thành nhiệm vụ mà nàng giao phó, sau đó không để ý tới nữa.
Đối với kẻ trăm phương ngàn kế muốn tính kế nàng kia, cho tới bây giờ Đường Hân chưa từng để ở trong lòng. Nàng không hiểu thứ mà Thường Mẫn theo đuổi, Thường Mẫn cũng không hiểu thứ mà nàng xem trọng.
Có lẽ cho đến chết Thường Mẫn vẫn là đắc ý, bởi vì đã tính kế được công chúa Đại Tần, khiến cho Đại Tần cùng Thục Sơn khai chiến.
Nhưng ngược lại mà nói, nếu Đường Hân không mượn tay Thường Mẫn để tiến vào Cực Giới rèn luyện, thì chính Đại Tần cũng sẽ mượn cơ hội lần này để thử một lần mức độ sâu cạn của tông môn.
Cho nên có thể nói, Thường Mẫn chỉ như một ngòi nổ nho nhỏ. Không là nàng, cũng sẽ là người khác.
Mặc dù Thường Mẫn đã tới Thục Sơn tu tiên, nhưng vẫn không cải biến được bối cảnh xuất thân từ một tiểu trang viên của mình. Cái bối cảnh kia đã hạn chế tầm nhìn cùng lòng dạ của nàng.
Theo Thường Mẫn tử vong, tấm màn che đậy kết cục thê thảm của đệ tử Thục Sơn giống như cũng được kéo ra.
Một đám đệ tử Toàn chiếu kỳ cùng Động tâm kỳ chỉ cần sơ suất một tí liền bỏ mạng. Bảy vị phong chủ không những phải vội vàng ứng phó với công kích trực diện, còn phải bớt chút thời gian chiếu cố đám đệ tử phía dưới, nhất thời có chút luống cuống tay chân.
"Oanh!" Sau một tiếng vang lớn, mấy người Vô Trần quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một góc Đăng Tiên Đài đã bị thế trận của Hắc Giáp Quân đánh nát. Mà ở giữa đống đá vụn kia, nhiều cỗ thi thể của đệ tử Thục Sơn nằm ở nơi đó không nhúc nhích.
Sắc mặt Vô Trần có chút khó coi. Kia đều là lực lượng chủ chốt của Thục Sơn, cũng là trụ cột vững vàng để gánh vác Thục Sơn trong tương lai, nhưng lại cứ như vậy mà bỏ mạng ở chỗ này...
Vô Trần úp lòng bàn tay xuống dưới, một đoàn linh khí cường đại tụ tập ở trong lòng bàn tay.
"Bản vương khuyên ngươi không nên động thủ." Thanh âm của Hoa Thiên Mạch truyền đến, mang theo hơi thở lạnh lùng không có tình người.
"Ngươi vừa động thủ, liền chết."
Thân thể Vô Trần khựng lại một chút, nói:
"Vậy thì để xem khả năng của Hoa vực chủ đi."
Dứt lời, gương mặt Vô Trần lập tức trở nên lạnh lùng. Một đạo công kích lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hướng về phía binh đoàn Hắc Giáp Quân vừa leo lên được Đăng Tiên Đài đánh tới. Mắt thấy sắp phải đụng vào, một con băng long vô căn vô thức toát ra.
"Gào!" Sau một tiếng thét dài, nó liền mở miệng đem đạo công kích kia nuốt chửng.
Một khắc sau, hai đồng tử cực đại như hai cái đèn lồng của băng long lóe ra lửa giận, lao thẳng đến chỗ Vô Trần.
Vô Trần đứng ở trước Đăng Tiên Đài, không hề lui về sau nửa bước. Hắn nhìn băng long, trong nội tâm dâng lên một cỗ buồn bực. Đại Tần chỉ mới phái tới một vị vực chủ đã khiến tông môn bọn họ không chịu nổi. Nếu cả vài vị trưởng lão luôn được cung phụng gì kia cũng được phái ra, không phải là tông môn sẽ không còn con đường sống nào sao?
Nhưng hắn không tin Đại Tần cường đại đến như vậy. Nếu đã cường đại đến thế, vì cái gì Đại Tần vẫn liên tục không diệt trừ cái đinh trong mắt là thế lực tông môn bọn họ đây.
Trông thấy băng long phóng tới hướng Vô Trần, Mai Nhược cùng một đám phong chủ đều biến sắc:
"Chưởng môn, cẩn thận."
Vô Trần mặt không thay đổi. Sau lưng hắn, một thanh trường kiếm màu đỏ mang theo uy lực động trời chậm rãi ra khỏi vỏ.
"Gào!" Băng long gào to một tiếng, nhưng thế đi đã dừng lại.
Ánh mắt Hoa Thiên Mạch ngưng đọng ở thanh kiếm đã ra khỏi vỏ phân nửa kia. Đôi mắt khẽ rủ xuống, lông mi thật dài che kín cảm xúc trong mắt.
...Thanh kiếm kia chỉ dựa vào kiếm khí đã chặn được công kích của hắn, xem ra không phải là phàm phẩm.
Thứ tốt như vậy hắn thật sự muốn đoạt lấy. Hắn không dùng kiếm, bất quá, nha đầu Mộ Vũ ở tại lãnh thổ La Sát đã nhiều năm, kiếm pháp luyện được tựa hồ cũng không tồi, có thể đưa cho nàng chơi đùa a.
-Đại Tần-
Nam Hạo ngồi bên trong cung điện treo ở trên hư không cao cao, ánh mắt xuyên thấu qua tầng tầng hư không vô tận, rơi vào trên Thục Sơn.
Đầu tiên hắn nhìn về phía Cực Giới, tựa hồ phát giác thấy Đường Hân cũng không gặp phải vấn đề gì, lúc này mới đưa mắt đến trên chiến trường. Thần thức cực đại trong nháy mắt bao trùm toàn bộ thiên địa.
Giờ khắc này, ngay cả Xích Kiếm thần bí sau lưng Vô Trần cũng như ẩn như hiện thu hồi vào vỏ kiếm.
"Gào!" Từng tiếng rồng gầm truyền đến, một bóng đen cường đại lập tức che kín hào quang trên bầu trời.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, kia đích thực là một con kim long cửu trảo đang sôi trào giữa tầng mây. Thân thể của nó cao lớn đến mức che khuất cả bầu trời. Từng cái vảy đều tản ra vẻ tôn quý cùng uy áp cường đại khiến cho mọi người tâm thần chấn động, không hẹn mà cùng sinh ra cảm giác thần phục cùng kính sợ từ tận đáy lòng.
Cái loại khí thế quân lâm thiên hạ, ngang ngược bén nhọn, lẫm liệt và uy nghiêm đó, cường hãn đến mức không thể nắm lấy.
Hắn tựa như một vị thần cao cao tại thượng, làm cho người ta không thể sinh ra một tia phản kháng.
Không thể địch nổi!
Sâu không lường được!
"Thiên Mạch." Trong giọng nói trầm thấp của cự long lộ ra nụ cười thản nhiên. Nhưng cho dù là cười, cũng tự có một phen uy nghi khiến người ta không dám khinh thường.
Hoa Thiên Mạch gật đầu, trong mắt chợt lóe qua một tia nghi hoặc:
"Bệ hạ có gì phân phó sao?"
"Thiên Mạch, cứ giao cho thái tử là được." Giọng nói ôn hòa nhưng lại ẩn chứa một tia uy nghiêm không thể cự tuyệt. Đây không phải là lời thương lượng hay thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh.
Thoại âm vừa rơi xuống, thần thức khổng lồ lập tức rút đi giống như thủy triều. Kim long che khuất bầu trời kia cũng hóa thành một đạo kim quang nhanh chóng biến mất, nhưng mỗi một người ở đây đều đã mồ hôi lạnh đầm đìa, toàn thân cứng ngắc.
Đó là Đại Tần bệ hạ!
Chỉ vẻn vẹn một đạo thần thức phủ xuống đã có khả năng ngưng kết thành thực thể, cũng chỉ một đạo thần thức đã khiến mọi người không còn chút sức lực để phản kháng.
Rốt cuộc hoàng đế Đại Tần cường đại đến trình độ nào!
Thời khắc này, chúng nhân ở Thục Sơn vốn đang nhiệt huyết sôi trào, nhất thời liền giống như bị giội cho một thân nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.
Bọn họ lấy cái gì cùng Đại Tần chống lại đây. Bọn họ cứ cho là mình đã đủ mạnh, nhưng lúc này xem ra bọn họ chỉ như một trò cười, một đám kiến hôi. Ở trước mặt Tần Hoàng, bọn họ căn bản chính là con kiến hôi!!
Kể từ lúc Nam Hạo nói ra những lời trên, Hoa Thiên Mạch liền thối lui qua một bên, giống như Doãn Thiên làm người tàng hình hộ ở bên người Nam Nam.
Hắn coi như đã hiểu mục đích của tiểu sư đệ. Chuyến đi này không phải là để thu thập Thục Sơn, mà là để thái tử tiến hành tôi luyện.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Hoa Thiên Mạch nhịn không được giật một cái, hình như ngay từ đầu hắn vẫn luôn đoạt danh tiếng với thái tử, đoạt lời thoại với thái tử, đoạt quyền chỉ đạo với thái tử...
Tên tiểu nhân trong lòng Hoa Thiên Mạch thiếu chút nữa rơi nước mắt như bão tố, không trách được tiểu sư đệ tự mình phủ xuống thần thức, thì ra là hắn đã cản đường thái tử trưởng thành.
Không biết lúc trở về có bị mọi người túm lại đánh hay không, thật lo lắng phải làm sao?
Nam Nam nhìn những thứ người đã đánh mất dũng khí cùng tự tin kia, trong mắt chợt lóe qua một tia lạnh lùng. Tâm trí yếu ớt như thế còn tu cái gì tiên, một đám phế vật không cần giả thích. Hèn gì phụ hoàng luôn nói không cần quá coi trọng tông môn.
"Ánh đom đóm mà cũng dám cùng trăng sáng tranh nhau phát sáng!" Nam Nam lạnh giọng nói. Nhất thời, sự kiêu ngạo của thái tử Đại Tần đã lên đến đỉnh núi, đồng thời cũng tràn đầy sùng kính đối với phụ hoàng cường đại của mình.
Chương 209: Vấn đề xuất hiện ở chỗ nào
Trong Cực Giới, Đường Hân nhếch miệng nhìn kim long biến mất trong chớp mắt, không chút khách khí nói:
"Bất quá là muốn đến xem náo nhiệt, sẵn tiện hù dọa người, hết lần này tới lần khác lại cầm đệ đệ ngốc của ta ra làm cớ. Già mà không đứng đắn!"
Tuy nhiên, vừa dứt lời, bên tai lập tức truyền đến một tiếng hừ lạnh:
"Hừ! Ngươi ngược lại có tiền đồ, cũng biết ở sau lưng quở trách bổn hoàng a!"
Đường Hân sợ hết hồn. Nàng mãnh liệt ngẩng đầu lên liền chứng kiến Nam Hạo một thân long bào màu đen đẹp đẽ quý giá, đầu đội mũ miện kết bằng chuỗi ngọc đang hư ảo đứng ở trước mặt nàng.
Đường Hân cười khan hai tiếng kêu:
"Phụ hoàng!"
Nam Hạo lạnh lùng nói:
"Còn biết ta là phụ hoàng của ngươi sao?"
"..." Đường Hân rơi nước mắt đầy mặt. Về sau nàng sẽ không nói xấu người khác ở sau lưng nữa.
Nhìn y phục rách rưới trên người Đường Hân, trong mắt Nam Hạo chợt lóe qua một tia đau lòng. Hắn đưa tay, một chiếc váy dài màu đỏ thêu hoa văn hình rồng màu bạc liền xuất hiện ở trong tay.
Nam Hạo giơ tay lên, váy đỏ nhanh chóng bay đến trước người Đường Hân, trong chớp mắt đã xuyên thấu qua xiềng xích vô hình, tự động nhập vào trên người nàng, còn món y phục trước đó thì trực tiếp hóa thành bột vỡ tiêu tán trong Cực Giới.
"Phụ hoàng, không nghĩ tới một đại nam nhân như ngài còn rất tỉ mỉ nha." Đường Hân nhìn y phục mới trên người, vui vẻ nói.
Nam Hạo tối sầm mặt:
"Bớt cùng ta nói ngọt đi. Y phục này là pháp bảo ta tiện tay luyện chế ra. Tác dụng duy nhất chính là để phòng ngừa ngươi ở trong Cực Giới đánh mất mặt mũi hoàng gia, khi mà ngươi mất thể thống Không! Một! Tấc! Vải! Che! Thân!"
Đường Hân: "..." Phụ hoàng, ngươi ngạo kiều như vậy, dân chúng cả nước biết không?
"Ngây ngốc ở chỗ này thoải mái sao?" Nam Hạo đột nhiên thâm ý hỏi.
Đường Hân lập tức lắc đầu. Này tuyệt đối phải phản ứng nhanh a! Nếu cha nàng cũng giống như tên Thận Vi kia cộng thêm cho nàng mười roi, vậy thì nàng có muốn sống cũng khó mà sống.
"Nhưng ta cảm thấy ngươi rất thoải mái a." Ánh mắt Nam Hạo như có như không lướt qua cái màn hình trước mặt Đường Hân. Không biết có phải Đường Hân bị ảo giác hay không, hình như cái màn hình kia vừa run rẩy.
Xem cuộc vui gì gì đó, lén lút tiến hành là tốt rồi, một khi bị người khác phát hiện, liền tính người nọ là cha nàng, vẫn cảm thấy xấu hổ đến cực điểm.
Chứng kiến ánh mắt lơ lửng cùng gò má ửng đỏ của tiểu cô nương, thân hình Nam Hạo từ từ phiêu dạt lên phía trước. Hắn nhẹ nhàng sờ đầu Đường Hân, giọng nói ôn hòa mang theo từ ái cùng đau lòng:
"Có trách ta không?"
Đường Hân nhíu lại lông mày, ánh mắt chân thành tha thiết:
"Không trách."
Nam Hạo không nói là chuyện gì, Đường Hân cũng không hỏi. Bởi trong lòng hai người đều biết rõ.
Thân là một đế vương, Nam Hạo không cảm thấy mình lợi dụng cơ hội lần này là sai. Nhưng thân là một phụ thân, hắn lại cảm thấy mình đã thua thiệt hài tử.
Đường Hân không tức giận vì nàng rõ ràng Nam Hạo là thật lòng yêu thương nàng. Hắn chỉ làm chuyện hắn nên làm khi ở trên vị trí kia mà thôi. Điều này cũng không có gì sai.
Hoán vị suy tư một tý, Đường Hân cảm thấy, nếu như chính nàng ở vào vị trí của Nam Hạo...
...Có khi kết cục còn thê thảm hơn!
Ngay lúc Đường Hân đang nghiêm túc tự hỏi nhân sinh, lại nghe thấy thanh âm kinh ngạc không thôi của Nam Hạo truyền tới:
"Ngươi đã đến Kim đan kỳ ba tầng?"
Đây là kết quả lịch luyện trong thượng cổ pháp trường sao?
Thật không phải là nhồi nhét đan dược??
Đường Hân mở to mắt nhìn, có chút vô tội nói:
"Đúng vậy, cũng nhờ có bán tiên chi thể."
Nam Hạo: "..."
Nhìn cái bản mặt vênh váo kia của nữ nhi, hắn kỳ thật lần nào cũng quên nàng là thiên phú dị bẩm.
Nếu Nam Hạo biết về nền văn minh ở hiện đại, nhất định sẽ phản ứng ở trên mạng như vầy:
#Cứu mạng! Mỗi lần nhìn thấy nữ nhi ưu tú như vậy, phản ứng đầu tiên lại không phải là tự hào, mà là cảm thấy nữ nhi có phải bị hư ở đâu rồi hay không?#
#Hắn quả nhiên vẫn là một vị phụ hoàng manh manh đát.#
Nam Hạo nhìn sương trắng tung bay trong không khí, hỏi:
"Nữ nhi của ta chắc là đã sắp ra khỏi đây đi."
Đường Hân gật đầu, thoạt nhìn thập phần nhu thuận:
"Đúng vậy phụ hoàng, rất nhanh là có thể ra ngoài."
"Như vậy, sau khi ra ngoài rồi có trở về Đại Tần không?" Nam Hạo hỏi.
Mặc dù hài tử đã lớn, nhưng Nam Hạo vẫn muốn giữ nữ nhi ở bên người dạy bảo cho thật tốt.
Lần trước đi Vũ Các nhìn mấy lão nhân kia lúc nào cũng khoe khoang nữ nhi của mình. Có gì đặc biệt hơn người đâu! Hắn cũng có nữ nhi, hơn nữa ngoại trừ đầu óc không dùng được ra, những phương diện khác hoàn toàn nghiền ép được người khác.
Cùng bổn hoàng so nữ nhi của ai ưu tú? Hết thảy đều phải cúi đầu nhận thua!
Nữ nhi của bổn hoàng chỉ sau vài phút sẽ cho đám ngu dân các ngươi biết cái gì gọi là Bị! Ngược! Khóc!
Đợi chút, trước tiên đừng nghĩ quá tốt đẹp, vị tiểu tổ tông trước mặt còn chưa có tỏ thái độ đâu.
Ánh mắt của Tần Hoàng mang theo mịt mờ chờ mong nhìn Đường Hân. Đường Hân rụt rụt cái cổ. Đây là thế nào, đột nhiên có cảm giác lạnh sống lưng.
"Ra Cực Giới rồi, trước báo thù, sau sẽ nghe lời phụ hoàng trở về Vũ Các chăm chỉ tu luyện." Lúc này, tư duy của Đường Hân thế mà lại cùng tư duy của Nam Hạo giao nhau một cách thần kỳ!
Trong mắt Nam Hạo chợt lóe qua một nụ cười:
"Vậy ngươi cố gắng mau mau đi ra, nếu không mẫu hậu ngươi thật có thể cùng bổn hoàng đánh nhau."
A?
Đường Hân có chút bất lực lý giải. Vị mẫu hậu nhìn qua vĩnh viễn tựa như một tiểu thư khuê các, điển hình của hiền thê lương mẫu, thế mà cũng có lúc dữ dội tàn khốc như vậy?
Ngẫm lại liền thấy kích động, thật muốn đi vây xem phụ hoàng bị bạo hành phải làm sao?
Sương trắng trong Cực Giới dần dần trở nên nồng nặc, Nam Hạo rốt cuộc vẫn nhịn không được đưa tay...nhéo nhéo khuôn mặt của nữ nhi bảo bối nhà mình. Ân! Xúc cảm so với nữ nhi của lão đầu kia tốt hơn nhiều.
Quả nhiên không hổ là nữ nhi của hắn, trong lòng Nam Hạo bỗng có một loại cảm giác kiêu ngạo quỷ dị.
Bất quá...
Chuyện này cùng là nữ nhi của ai có quan hệ gì sao? Bệ hạ, ngươi kiêu ngạo như vậy thực đáng mặt đại trượng phu chứ? Logic đâu?
"Ta đi đây." Nam Hạo nhẹ giọng nói.
Đường Hân mở to mắt nhìn, không hề có một tia lưu luyến nói:
"Đi mau đi phụ hoàng."
"..." Nam Hạo tối sầm mặt. Làm sao lại thành ra như vậy, còn nữa, bầu không khí rõ ràng thế kia, sao nàng một chút cũng không phân biệt được?
Nam Hạo buồn bực không thôi, vô số ảo tưởng trong đầu về tình cảnh lúc hai phụ tử gặp nhau ríu rít ríu rít, rồi lúc ly biệt hai phụ tử lại ríu rít ríu rít căn bản là không thành hiện thực.
Đến cùng là xuất hiện vấn đề ở chỗ nào? Tần hoàng bệ hạ trăm mối như tơ vò.
Ngay thời điểm Nam Hạo vừa mới chuẩn bị rời đi, sau lưng truyền đến một thanh âm trong vắt:
"Phụ hoàng."
Trong nội tâm Nam Hạo thầm vui mừng. Hắn biết mà, loại tình cảnh này sao có thể không xuất hiện, thì ra vấn đề ở chỗ nữ nhi nhà mình phản ứng có chút chậm hơn người khác.
Sau đó, Nam Hạo thận trọng xoay người lại, mong đợi nhìn nữ nhi, tựa hồ muốn biết khi nào thì nàng bắt đầu khóc.
"Phụ hoàng, mấy hôm trước có một người khác đến đây. Hắn gọi Không Dạ, đạo hiệu là Thận Vi, ngươi biết hắn không?" Trong mắt tiểu cô nương mang theo vẻ đơn thuần nghi hoặc hỏi.
Đã dọn xong tạo hình, chuẩn bị cùng nữ nhi ôm nhau ríu rít ríu rít~, Đại Tần bệ hạ: "..."
Đột nhiên cảm thấy quá ngược. Chân tướng thật tàn khốc, ta thích ứng không được a uy!
"Phụ hoàng, người kia có phải là kẻ địch không? Ngươi đánh thắng được hắn không? Nếu có thể đánh thắng liền giết luôn đi, đỡ vướng bận." Thanh âm bất mãn của tiểu cô nương vẫn còn tiếp tục, nhìn qua tựa hồ thật sự tức giận. Cũng không biết như thế nào, Nam Hạo lại nghe ra vài phần dò xét.
Hắn đột nhiên giác ngộ ra...
Vấn đề không phải xuất hiện ở chỗ hắn, cũng không phải ở chỗ Đường Hân, mà là ở chỗ phương thức câu thông của hai người a!
Chương 210: Chớ hạ đám mây
Đối với những hài tử bình thường, phụ mẫu chỉ cần gợi ra chút hướng dẫn, thổ lộ một tý tâm tình của hai bên, thật tốt khen ngợi hoặc là khích lệ đối phương một chút. Ở thời điểm hài tử chịu khổ thì cố gắng bày tỏ rằng bản thân sẽ liên tục ở bên cạnh chúng, vậy là đủ.
Nhưng đối với hài tử...đã bước lên con đường mà một lời khó nói hết này của nhà mình, vẫn là không thể dùng tư duy của người bình thường để lý giải, về phần tư duy kỳ ba của người không bình thường...thì khỏi cần phải nói nữa.
Nam Hạo thở dài, nhưng trong nháy mắt ý chí chiến đấu lại dâng cao ngùn ngụt. Hắn quyết định, khi trở về sẽ một lần nữa nghiên cứu lại phương án tác chiến "như thế nào cùng nữ nhi chung đụng" cho thật tốt, bèn ném xuống một câu "người kia cứ để ta lo" liền biến mất.
Đường Hân: "..." Chạy nhanh như vậy là bị cái gì kích thích sao?
Đường Hân đương nhiên không biết, một viên từ phụ tâm hừng hực của Đại Tần bệ hạ đã vô hình bị nàng tưới tắt, sau đó lại vô tình hình thành nên quan niệm mới.
Ở thời khắc Nam Hạo vừa biến mất, sương trắng cũng vừa vặn bao phủ toàn bộ Cực Giới.
Lúc bên tai truyền đến âm thanh xiềng xích cùng roi phá vỡ không khí, Đường Hân buồn rầu cau lại lông mày. Cuộc sống này, khi nào thì mới kết thúc đây?!
"Pằng!" Một âm thanh vang lên, roi đã quất vào trên thân.
Đường Hân cúi đầu nhìn. Ồ! Y phục không có bị phá hư.
Thì ra tay nghề luyện khí của phụ hoàng thật sự rất tốt a! Đường Hân nghiêng đầu nghĩ, xem ra Khí Tông kia cũng không còn giá trị tồn tại.
Đường Hân đại nhân! Trước đó ngươi đâu có đánh chủ ý đến Khí Tông, bây giờ lại vì cái gì mà nghĩ ngợi về việc có nên lưu bọn họ hay không?!
-Thục Sơn-
Đăng Tiên Đài đã bị hủy hơn phân nửa, toàn bộ Thục Sơn chìm trong một mảnh trầm lặng, còn Hắc Giáp Quân vẫn đang sĩ khí đại thịnh.
Khi nãy là bệ hạ đi, thật sự là bệ hạ a! Thì ra thật sự không phải mơ.
Lúc sinh thời có thể nhìn thấy bệ hạ...mặc dù chỉ là một tia thần thức...thì có chết cũng đáng!
"Tiến công!" Hắc Giáp Quân đồng thanh hô, bước chân kiên định hướng vào trong Thục Sơn công kích.
Niếp Đông Giáo đỡ Thường Triết trên người đã tràn đầy miệng vết thương, cùng những người khác một bước cũng không lùi. Chỉ cần lui một bước, Thục Sơn liền thực tiêu tùng.
Nam Nam lạnh lùng nhìn xuống đám người Thục Sơn giãy giụa phía dưới, trong mắt chợt lóe qua một tia bi ai cùng do dự.
Đây chính là cái giá phải trả sao? Nam Nam tự hỏi trong lòng.
Đây là cái giá đắt để thống trị tu chân giới sao?
"Đây không phải là cái giá đắt, mà là hiện thế báo ứng." Thanh âm thập phần cao ngạo vừa vang lên, chút điểm buồn đau xuân thu trong đáy lòng Nam Nam nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
"Nếu bọn họ đã dám gây hấn với Đại Tần, thì nên tự biết sẽ có kết quả như thế." Thanh âm mềm mại mang theo một tia ôn nhu vui vẻ quen thuộc khiến Nam Nam kích động.
"Hoàng tỷ!" Trong mắt Nam Nam lóe ra nhàn nhạt vui sướng.
"Là ta! Nam Nam, ngươi phải nhớ kỹ, bởi vì ngươi còn nhỏ tuổi, ta có thể cho phép ngươi mềm yếu lúc này. Nhưng ngươi chính là thái tử Đại Tần, trách nhiệm mà ngươi gánh trên vai tuyệt đối không cho phép ngươi xuất hiện cái loại cảm xúc ngu xuẩn đó, chỉ có kẻ yếu mới thể hiện như vậy."
"Ngươi vốn đã đứng trên đám mây, vậy thì cứ vĩnh viễn đứng vững, đừng nên bị bất kỳ thứ gì kéo vào vũng bùn, bằng không chờ đợi ngươi chính là muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Phải luôn nhớ, chớ hạ đám mây!"
Muôn đời muôn kiếp không trở lại được, chớ hạ đám mây sao?
Nam Nam mấp máy miệng. Ánh mắt chợt lóe, vẻ bi ai cùng do dự bên trong lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Hắn lại biến trở về vị thái tử Đại Tần cao ngạo, ngông cuồng tự đại.
"Hoàng tỷ, ta hiểu rồi." Nam Nam lần đầu tiên không dùng tới tự xưng.
Đường Hân trầm mặc một lát, khẽ lên tiếng hỏi:
"Đệ tử Đan Tông, Khí Tông, Phật Tông, còn có binh mã của Vân Quốc đã tới chưa?"
"Đã tới." Nam Nam trả lời.
"Rất tốt." Giọng nói mềm mại của Đường Hân mang theo vẻ thận trọng cùng cao cao tại thượng.
"Lập tức điều động năm vạn Hắc Giáp Khinh Vân Kỵ đến Bán Bộ Tiên Trấn ngoài Thục Sơn, đem những thứ viện binh đó...toàn bộ tru sát!"
Ngữ khí vẫn chưa thỏa mãn thị huyết cùng sát khí kia khiến Nam Nam ngây ngẩn cả người, ý này...là giết không tha sao?
Nam Nam cũng không lo lắng năm vạn Khinh Vân Kỵ nhà mình đánh không lại mười mấy vạn binh mã kia. Một đám ô hợp mà thôi, sao có thể lên được mặt bàn.
Điều mà hắn thấy kỳ quái là, tại sao phải giết hết toàn bộ, vậy không phải là sẽ chọc giận tới Vân Quốc cùng tứ đại tông môn sao?
Tựa hồ cảm ứng được nghi vấn của Nam Nam, trong giọng nói của Đường Hân khó nén được vẻ trào phúng:
"Cái gọi là đồng khí liên chi của tứ đại tông môn bất quá là vì cùng chung ích lợi. Về phần Vân Quốc, phỏng đoán cũng chỉ muốn lợi dụng tông môn tới thử xem Đại Tần sâu hay cạn mà thôi. Mấy năm nay thái bình có chút lâu, nhiều người đã bắt đầu không an phận."
Phát giác thấy Nam Nam đang nghiêm túc lắng nghe, Đường Hân cười cười. Đối với người đệ đệ này, nàng vẫn rất có kiên nhẫn.
Đường Hân giải thích:
"Nếu bọn họ vì bất đồng mục đích mà kết hợp đến cùng nhau, như vậy chỉ cần châm ngòi một chút là đã rất dễ dàng tan rã. Hơn nữa, Đại Tần chúng ta diệt đi binh lực trọng yếu của bọn họ, bọn họ biết lấy cái gì cùng Đại Tần đấu nữa, khi đó còn không phải chúng ta nói cái gì thì chính là cái đó sao? Quản khỉ gió cái gì mà bọn họ sẽ sống ra sao, sẽ có lửa giận nhiều như thế nào."
Ai có thời gian rảnh rỗi để chịu trách nhiệm dập tắt lửa cho bọn họ, không đem bọn họ diệt môn là đã khoan dung lắm rồi.
"Ngươi nên nhớ cho kỹ, kẻ nào dám phạm vào Đại Tần ta, nhất định phải giết!"
Ánh mắt Nam Nam sáng long lanh. Sự sùng bái trong ngực quả thực sắp sửa yếu dật xuất lai. Hắn bèn mở miệng, theo bản năng khen ngợi:
"Hoàng tỷ, ngươi thực gian trá."
Không xong, dùng sai từ!
Quả nhiên, một khắc sau hắn liền nghe được thanh âm kiêu ngạo ương ngạnh của hoàng tỷ nhà mình:
"Nam Nam, trở về Đại Tần đem cái từ "gian trá" này viết một ngàn lần cho bổn công chúa."
Nam Nam: "..." Lập tức rơi nước mắt tại hiện trường. Hắn thực sự chỉ là nói nhầm a! Quỳ cầu xin ban cho một cơ hội giải thích!
Đáng tiếc, công chúa điện hạ lãnh huyết vô tình, kiêu ngạo ương ngạnh đã đơn phương chặt đứt liên lạc với người nào đó.
Nam Nam: "..." Còn có thể khoái trá đánh trận hay không!
Trong Cực Giới, hình phạt vẫn còn đang tiếp tục, Đường Hân kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu.
Nàng mở mắt. Cặp mắt hoa đào mênh mông bị bao phủ bởi một mảnh sương mù mờ mịt, như yêu như ma.
Xem ra "nhất tâm nhị dụng" quả thật có chút miễn cưỡng, bất quá, thằng nhãi con Nam Nam kia thật đúng là không để người ta bớt lo!
Đường Hân hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng điều động sương trắng đến chữa trị thương thế, cường hóa thân thể của mình. Về phần đại chiến bên ngoài, nàng đã dặn dò xong xuôi, tiếp theo cứ xem tên đệ đệ ngốc kia của nàng đi.
Ở đám mây phía trên Đăng Tiên Đài, Nam Nam xuất ra binh phù, ánh mắt chuyên tâm nhìn tất cả binh sĩ Hắc Giáp Quân phía trước.
Những người này, đều là vì bảo vệ hắn, bảo vệ Đại Tần mà tồn tại, hắn không thể cô phụ bọn họ.
Trong mắt Nam Nam chợt lóe qua một tia kiên định. Hoàng tỷ nói đúng, trên vai của hắn gánh vác toàn bộ Đại Tần.
Nam Nam mở miệng, thanh âm trầm ổn và thành thục trước nay chưa từng có:
"Hoa Thiên Mạch nghe lệnh."
Hoa Thiên Mạch không hiểu ra sao, nhưng vẫn khom lưng bày tỏ cung kính:
"...Thần có mặt."
Bộ dáng tiểu vũ trụ bộc phát này của tiểu thái tử là thế nào?
"Lập tức triệu tập năm vạn Khinh Vân Kỵ đến Bán Bộ Tiên Trấn, đem toàn bộ viện binh của Thục Sơn tru sát!" Nam Nam tràn ngập sát ý nói.
Hoa Thiên Mạch ngẩn ngơ, lúc này mới lĩnh mệnh đáp:
"Thần tuân lệnh."
Nhưng đạo mệnh lệnh này thấy thế nào cũng không giống như là thái tử có thể phát ra. Thật là kỳ quái!
Chương 211: Chỉ có thể khâm phục địch
Ánh mắt Hoa Thiên Mạch ở trên đoàn người Hắc Giáp Quân chuyển một cái, mở miệng:
"Cung Khinh đội trưởng, lập tức mang theo Khinh Vân Kỵ của ngươi đi đến Bán Bộ Tiên Trấn, truy sát viện quân của Thục Sơn."
Từ giữa Hắc Giáp Quân bước ra một người nhỏ nhắn xinh xắn. Tướng mạo phá lệ thanh tú, cười rộ lên phá lệ sáng sủa như ánh mặt trời, thoạt nhìn cực kì đáng yêu. Hắn cung kính nói:
"Vâng, mạt tướng lĩnh mệnh."
Nói xong, hắn giơ tay lên. Từ trong đoàn Hắc Giáp Quân đang tấn công núi, một đội năm vạn nhân mã bỗng nhiên dừng lại, xoay người hóa thành vô số lưu quang đi theo Cung Khinh biến mất không thấy gì nữa.
Vô Trần trông thấy đệ tử Thục Sơn liên tiếp lui về phía sau, không khỏi mở miệng trấn an:
"Mọi người cố gắng chịu đựng, chốc lát nữa viện quân sẽ tới."
Viện quân?
Bọn họ thật có thể còn mạng chứng kiến viện quân xuất hiện sao?
Trong lúc nhất thời, đệ tử Thục Sơn đang sa vào khổ chiến kia có chút không xác định.
Những binh mã sau lưng Tần thái tử cùng vị vực chủ nhìn rất mạnh kia còn chưa có ra tay, bọn họ đã không chống đỡ nổi, nếu họ cũng ra tay thì...
Nam Cung Vũ dứt khoát kéo áo bào trên người xuống, hướng tới miệng vết thương trên cánh tay buộc lại. Hắn có chút buồn bực, không phải chỉ tới Thục Sơn bái cái sư sao? Sao đột nhiên lại có uy hiếp đến tính mạng thế này.
Nếu cha hắn mà biết...
Nam Cung Vũ sợ run cả người, lập tức xông lên cùng Hắc Giáp Quân liều mạng.
Vẫn là cố gắng bảo trụ mạng nhỏ đi, Minh Tông vẫn còn chờ hắn tới thừa kế a.
"Sát trận!" Trong Hắc Giáp Quân phát ra một khẩu lệnh. Mấy vạn Hắc Giáp Quân trong nháy mắt liền phân chia thành vô số tiểu đoàn thể, xây dựng thành nguyên một đám máy giết chóc, chỉ cần có thể đánh được kẻ địch, thủ đoạn gì cũng không trọng yếu.
Sát trận này chính là phát triển từ phù trận mà ra. Vị trí của mỗi người đều căn cứ theo ngũ hành bát quái, từng hành động đều phối hợp lẫn nhau.
"Giết!" Sát khí ngất trời lan tràn khắp Thục Sơn. Thì ra nơi tiên khí mười phần này cũng có lúc giống như chiến trường. Máu tươi bay tứ tung, đất đai khô cằn ngàn dặm.
Trước mặt bảy vị phong chủ cùng Vô Trần là một đoàn lực lượng cường đại, ngăn trở bọn họ đi tới.
Sắc mặt Mai Nhược có chút tái nhợt hỏi:
"Chưởng môn, đây đến cùng là vật gì?"
Vô Trần đưa tay hung hăng phất về phía quang đoàn trước mặt, bớt chút thời gian đáp:
"Nếu như bổn tọa đoán không lầm, những thứ này phải là từ đội trưởng Hắc Giáp Quân."
Đội trưởng?!
Chỉ là đội trưởng thôi đã mạnh đến mức có thể chống lại bọn họ sao?!
Mấy người còn lại đều biến sắc, chợt thấy lực lượng ngang ngược này nhanh chóng thu về. Một khắc sau, quang đoàn tản đi, thay vào đó là tám vị Hắc Giáp tướng quân mỉm cười đứng ở trước mặt bọn họ.
"Xem ra vẫn là chưởng môn Thục Sơn có kiến thức." Một người trong đó nói, cũng không đợi Vô Trần hồi đáp đã giơ tay xuất ra một cây đao dài xông tới. Mấy người khác lập tức cũng có cùng động tác.
-Bán Bộ Tiên Trấn-
Lần đầu tiên dân trong trấn phát hiện Bán Bộ Tiên Trấn rất là chật chội. Đang yên đang lành, trong nháy mắt chín vạn đệ tử Đan Tông, Khí Tông cùng Phật Tông ùn ùn kéo tới, rồi lại tới thêm sáu vạn quân đội Vân Quốc. Tổng cộng là mười lăm vạn người.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều dâng lên một loại cảm giác gió thổi báo giông tố sắp đến.
Này là chuẩn bị cùng Thục Sơn khai chiến hay là cùng Đại Tần khai chiến. Mặc dù nơi này là Thục Sơn, nhưng đồng thời nó vẫn ở trong biên giới Đại Tần a.
Mà lúc này, tất cả thủ lĩnh bốn phương đều tụ hội lại trong khách điếm lớn nhất của Bán Bộ Tiên Trấn.
Còn toàn bộ dân chúng của Bán Bộ Tiên Trấn thì co đầu rút cổ ở trong nhà đóng cửa không ra. Xem tình huống này liền tính không có đánh nhau cũng không xê xích gì nhiều. Bọn họ vẫn là không cần mù quáng nhúng vào, vô luận là phương nào bọn họ đều không đắc tội được.
Ngoài Mỏ Thiết Thành, Vân Lam vẻ mặt tươi cười nhìn cửa thành đang chậm rãi đóng chặt, tại trong thức hải hỏi:
"Ý của ngươi là, những người kia đã tiến vào khách điếm của ngươi?"
Phía sau hắn, đám người Thẩm Phi cung kính đứng ở nơi đó, không dám nói nhảm nhiều một câu. Bọn họ không muốn lại bị biến thành đầu heo.
Trong thức hải, Kim Hà nghe được câu hỏi của Vân Lam liền vội gật đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mang theo chút cổ quái. Những người kia làm cái gì vậy, ở đâu không ở, nhất định phải ở tại khách điếm của hắn, nhưng hắn là cùng một phe với Đại Tần a.
Vân Lam mấp máy miệng, cặp mắt mèo to tròn loe lóe ánh sáng. Đã như vậy...thì đi săn bắn đi!
Tại một nơi hoang vu lâm dã ngoài Bán Bộ Tiên Trấn, vô số lưu quang từ từ rơi xuống, hóa thành một đội quân tản ra hàn khí lẫm liệt.
Cung Khinh quét thần thức qua Bán Bộ Tiên Trấn, khóe miệng khẽ câu lên một nụ cười tà tứ.
Hắn...à không...nàng đưa thay sờ sờ cái cằm, trong cặp mắt xinh đẹp chợt lóe qua một nụ cười.
Những người kia thế mà lại toàn bộ tràn vào Bán Bộ Tiên Trấn. Ai nha nha! Chen chúc cùng một chỗ như vậy lúc giết khẳng định hết sức dễ dàng, đây thật sự là đưa công lao đến tặng không cho nàng, thật ngại quá a!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong đôi mắt Cung Khinh vẫn mang theo hưng phấn cùng nhao nhao muốn thử.
Là nữ đội trưởng duy nhất trong Hắc Giáp Quân, Cung Khinh làm việc cũng mưu trí cùng cường đại không kém gì nam nhân. Ô! Mặc dù trước mắt nàng vẫn liên tục mặc nam trang.
Nhìn sắc trời âm trầm, Cung Khinh đưa tay xẹt qua người, trong nháy mắt đã phủ lên một tầng trường bào màu đen phía ngoài áo giáp. Sau đó nàng lại xuất ra một thanh kiếm song lưỡi, vung lên hai tay phân phó:
"Xé chẵn ra lẻ, mau chóng đem những người kia xử lý sạch sẽ, thái tử vẫn còn chờ ta về phục mệnh."
"Vâng, đội trưởng."
Còn chưa dứt lời, ở nơi hoang vu này đã không còn một bóng người.
"Ầm ầm!" Từng tiếng sấm vang lên, mây đen từ từ bao trùm cả bầu trời, tựa hồ sắp có mưa to buông xuống.
Con mắt Cung Khinh loe lóe, hy vọng trước lúc mưa to đổ xuống có thể đem những người kia xử lý xong.
Nàng buộc lại áo bào bị gió thổi bay phất phới. Thân hình nhoáng một cái, một khắc sau đã xuất hiện trước mặt một đội đệ tử Khí Tông, còn chưa chờ những người kia hô thành tiếng, Cung Khinh đã giống như một đạo lưu quang xẹt qua giữa đoàn người.
Chờ lưu quang biến mất không thấy gì nữa, cần cổ của đội đệ tử Khí Tông liền mãnh liệt phun ra một cỗ máu tươi, trợn to hai mắt ngã trên mặt đất.
Cùng thời khắc đó, những người khác trong năm vạn Khinh Vân Kỵ cũng giống như Cung Khinh, bước chân nhoáng một cái, song kiếm trong tay nhanh chóng hoa đoạn cổ của kẻ địch. Bọn họ không có chút nào ngừng nghỉ, chỉ có thêm dũng khí trước nay chưa từng có.
"Ầm ầm!" Lại một tiếng sấm vang lên ở bên tai. Một đạo bóng người màu đen chợt lóe qua, đệ tử Đan Tông đang tuần tra chợt nghi hoặc dừng lại nhìn một chút, không có gì cả.
Sau một khắc, bóng đen trên nóc nhà vung tay lên, thanh kiếm song lưỡi xoay tròn từ cần cổ mọi người xẹt qua. Máu tươi rơi đầy đất, đồng thời bóng người trên nóc nhà đã biến mất không thấy gì nữa.
"Được lắm, thật xinh đẹp!" Hai mắt Thẩm Phi toát ra lưu quang màu đỏ, từ một góc bóng ma đi ra.
Thẩm Hạ hắc tuyến đầy đầu:
"Ca ca, ngươi đến cùng có đi hay không a? Nếu để chủ tử sốt ruột chờ, chắc chắn sẽ đánh người."
"Không sao, cứ để hắn đánh." Thẩm Phi vẻ mặt si hán nhìn theo phương hướng ly khai của đạo hắc ảnh kia.
Thẩm Hạ có chút bất khả tư nghị nói:
"Ngươi đừng nói với ta là ngươi nhất kiến chung tình với người vừa rồi nha."
Thẩm Phi do dự một lát, lập tức gật đầu:
"Đúng vậy, thủ pháp giết người thật là đẹp mắt. Hơn nữa ngươi không thấy là hắn thoạt nhìn hết sức uy phong sao? Lớn lên cũng khả ái như vậy..."
"Ca ca!" Thẩm Hạ mãnh liệt tăng cao thanh âm.
Thẩm Phi bị giật mình:
"Thẩm Hạ! Ngươi lớn tiếng như vậy là muốn tìm đường chết a."
Thẩm Hạ: "...Ca ca, đó là Nam! Nhân! bộ ngươi không nhìn ra sao?"
Thẩm Phi chẳng hề để ý nói:
"Nhìn ra thì thế nào, hôm nay ca ca ngươi mới biết vì cái gì liên tục vài thập niên mà vẫn không có yêu mến nữ nhân nào, thì ra là ca ca ngươi đời này chú định cùng nữ nhân là quan hệ tình địch a!"
Chương 212: Mau tỉnh lại, đó là một hán tử
Thẩm Hạ nghe được lời Thẩm Phi nói, nhịn không được kéo ra khóe miệng. Cùng nữ nhân...là quan hệ tình địch...?
Ngươi mẹ nó thật không phải đang trêu chọc ta??
"Ca ca, coi chừng tổ tông ngươi giết chết ngươi." Thẩm Hạ cố gắng khiến người nào đó hồi tâm chuyển ý. Nàng thật muốn treo Thẩm Phi lên hung hăng đánh một hồi. Ngươi không phải là liên tục thích muội tử sao? Đó là một hán tử a, ngươi mau tỉnh lại.
Không nghĩ tới Thẩm Phi ngược lại chẳng hề quan tâm, trương mặt tuấn mỹ kia thế mà vẫn Xuân! Phong! Tràn! Đầy! nhìn về phía nóc nhà.
"Ca ca ngươi đời này liền thích một người như vậy, quản khỉ gió hắn là nam hay nữ."
Giọng nói của Thẩm Phi có chút nóng nảy:
"Tiểu Hạ, ngươi tới chỗ quân đội Vân Quốc bên kia tìm chủ tử. Nếu chủ tử có hỏi thì nói ta đã đi theo đuổi hạnh phúc của mình."
Thoại âm vừa rơi xuống, người đã biến mất không thấy.
Thẩm Hạ: "..." Ca ca, ngươi thực sẽ bị chủ tử đánh chết...
Thẩm Hạ không hiểu, ca ca nàng đang tốt đẹp, như thế nào nói cong liền cong. Nam nhân có cái gì tốt, nào được như nữ nhân mềm mại thơm tho...
Đợi chút, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì a?!
Khuôn mặt Thẩm Hạ đỏ lên, nhanh chóng hướng tới chỗ Vân Lam tiến đến.
Về phần Thẩm Phi, quản hắn đi chết!
Bên này, Cung Khinh đã đến trước mặt một đội đệ tử Phật Tông, vừa mới chuẩn bị ra tay, người trước mặt đã té xuống.
Trong mắt Cung Khinh chợt lóe qua một tia tức giận. Đến tột cùng là kẻ nào không có mắt đến đoạt công lao của nàng. Kết quả vừa quay đầu lại nhìn liền thấy một nam nhân mặc một thân áo bào xanh, mang trên mặt nụ cười vô cùng sáng lạn, vô cùng vui vẻ cùng nàng chào hỏi.
Cung Khinh: "..." Có chút không đành lòng nhìn thẳng quay đầu sang chỗ khác. Người này cười nhìn thực ngu xuẩn.
Thẩm Phi: "..." Hắn là bị ghét bỏ sao??
Thẩm Phi không rõ, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với một người mà có loại cảm giác tim đập gia tốc này, hơn nữa còn mới chỉ gặp một lần. Quan trọng nhất chính là...
Đây là một Nam! Nhân! A!
Nghĩ tới đây, Thẩm Phi cũng có chút say.
Bất quá tất cả đều không trọng yếu, nếu Thẩm Phi có thể mặt dày mày dạn tiếp nhận chuyện bản thân là cong, thì cũng có thể mặt dày mày dạn đem người trước mặt bẻ cong!
Thẩm Phi lập tức ý chí chiến đấu dâng trào. Hắn ngẩng đầu lên. Gào!! Đối tượng mà hắn nhất kiến chung tình sao không thấy nữa??
----------------~♤~----------------
Thủ lĩnh bốn đội viện binh đột nhiên đều bị vây trong khách điếm một cách quỷ dị. Hết thảy đã thành kết cục đã định.
Vân Lam mang vẻ mặt ôn nhuận như ngọc đứng trước một gian khách phòng hạng trung. Tuy nhiên, lúc hắn nhìn đến vị khách nhân trong phòng, ánh mắt có chút tối tăm khó hiểu.
"Đế sư..." Vân Lam nhẹ giọng kêu.
Đứng ở trong khách phòng là một nam nhân thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi. Một thân áo lam thanh lịch, thoạt nhìn thanh nhã mà cao quý. Cặp mắt thâm thúy như biển kia vẫn như cũ thanh thấu đến mức khiến lòng người run sợ, phảng phất như hết thảy những dơ bẩn trên thế gian đều không lọt nổi vào mắt xanh của hắn. Bộ dáng này vẫn y như tám năm trước, một chút cũng không thay đổi.
Dung Nghi nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt, trong mắt chợt lóe qua một tia nghi hoặc. Nhưng sau khi hắn cẩn thận đánh giá thanh niên xong, trong mắt lại khẽ lóe lên một nụ cười, thanh âm cũng mang theo ngữ điệu đặc biệt nhu hòa cùng nghiêm nghị.
"Cảnh Vương điện hạ!" Hắn khẽ vuốt cằm, cùng ngày xưa giống nhau như đúc, ngay cả góc độ mỉm cười cùng hành lễ cũng không có gì thay đổi.
Chứng kiến cảnh tượng này, Vân Lam đột nhiên nở nụ cười. Ngữ khí của hắn ôn nhu nhẹ nhàng như mây bay, không có chút lực uy hiếp nào:
"Thật sự là đế sư a! Ta còn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội gặp lại."
Dung Nghi lắc đầu nói:
"Cảnh Vương nói năng vẫn trẻ con như vậy."
Vân Lam trầm mặc một lát mới tiến lên trước hai bước, mang trên mặt nụ cười ôn nhu, cả người tỏ ra phá lệ bình dị gần gũi:
"Đế sư, ta không ngờ rằng phụ hoàng lại đem ngài phái ra dẫn quân. Không phải là ngài cần phải dạy học cho tam đệ sao?" Giọng nói ôn nhu mang theo chút nghi hoặc, tựa hồ hắn hỏi cũng chỉ vì đơn thuần xuất phát từ quan tâm.
Dung Nghi cười cười đáp:
"Bệ hạ không yên tâm tứ đại tông môn."
Vân Lam không tiếp lời, ngược lại nói:
"Đế sư ở chỗ này hết thảy đều phải cẩn thận, bên ngoài đã rất loạn."
Dung Nghi nhìn sắc trời âm u, thâm ý nói:
"Cảnh Vương ở Đại Tần cũng đã lâu, nhớ trở về thăm Vân Quốc một chút."
Dáng tươi cười của Vân Lam vẫn không thay đổi. Hắn gật đầu đáp ứng, sau đó liền xoay người ly khai.
Chứng kiến thân ảnh Vân Lam đã rời đi, trong khách phòng, một nam tử trẻ tuổi đi ra.
"Đế sư, sao đột nhiên Cảnh Vương điện hạ lại tới chỗ này?" Vũ Vượt nhíu mày hỏi.
Hiện tại cả gian khách sạn đều bị kết giới vây quanh, căn bản không một ai có thể ra vào, Cảnh Vương đến tột cùng là vào bằng cách nào?
Dung Nghi nhìn qua phương hướng Vân Lam biến mất, thu hồi nụ cười trên mặt, trong mắt chợt lóe qua một tia ngưng trọng:
"Đứa bé kia đã trở nên khiến ta nhìn không thấu."
Vũ Vượt kinh ngạc nói:
"Ngay cả đế sư cũng nhìn không thấu sao?"
Dung Nghi thở dài:
"Nhìn không thấu vẫn là nhìn không thấu, đứa bé kia đã hoàn toàn thay đổi. Chẳng lẽ lúc nãy ngươi không phát hiện tu vi của hắn đã đến Nguyên anh sao?"
Cái gì?
Vũ Vượt hít một hơi khí lạnh. Hai mươi mấy tuổi đã thành Nguyên anh đại năng, điều này sao có thể!
#Nhất định là tư thế mở cửa vừa rồi của hắn không đúng.#
Nguyên anh đại năng nhỏ tuổi nhất Trường Sinh Giới cũng là hơn tám mươi tuổi a! Hiện tại một thanh niên mới hai mươi mấy tuổi thế mà đã đạt đến loại trình độ này. Đây là tiết tấu muốn bức tất cả tiền bối ở tu chân giới chắp tay tự bạo sao? Nhiều năm như vậy, tất cả đều là sống ở trên thân chó đi. (*ý như ếch ngồi đáy giếng*)
Đợi chút, vậy tức là Vân Quốc bọn họ đã đem một vị thiên tài trước nay chưa từng có trục xuất??
#Ma ma cứu mạng, thiên tài sẽ trở lại hủy diệt chúng ta.#
Vũ Vượt có thể tưởng tượng ra sắc mặt của mấy đại thần lúc nghe được tin tức này sẽ đặc sắc như thế nào.
"Chỉ hy vọng đứa bé kia không hận Vân Quốc, nếu không..." Dung Nghi nhìn bầu trời đang áp xuống từng đợt mây đen, trong mắt chợt lóe qua một tia lo lắng.
Sau khi Vân Lam ra khỏi kết giới, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Vừa rồi đế sư là đang nhắc nhở hắn chớ quên bản thân là người của Vân Quốc sao?
Đáng tiếc, đối với hắn mà nói, người nước nào cũng không quan trọng, quan trọng là...người nào nên hủy diệt, người nào nên giữ lại!
Vân Lam đứng ở ngoài khách điếm, nụ cười trên mặt trở nên lương bạc mà lạnh như băng.
"Thẩm Phi, tiếp tục truyền lệnh, trợ giúp Khinh Vân Kỵ xử lý đệ tử Phật Tông, Đan Tông cùng Khí Tông." Vân Lam phân phó.
Sau lưng, đám người Mạc Trầm lập tức đưa mắt đến trên người Thẩm Hạ.
Thân thể mềm mại của Thẩm Hạ khẽ run rẩy, đáng thương giống như cây đèn cầy sắp tắt trong gió.
"Thẩm Phi." Vân Lam kêu.
"..."
Không có phản ứng!?
Vân Lam từ từ thu hồi nụ cười trên mặt, quay đầu lại, vẻ mặt trong nháy mắt trống rỗng.
Hắn nhìn Thẩm Hạ đang có chút run run, ôn nhu hỏi:
"Thẩm Phi đâu?"
Thẩm Hạ hít sâu một hơi, nói:
"Hồi bẩm chủ tử, ca ca đã đuổi theo chân ái rồi."
Chân ái?
Trong mắt đám người Diệp Nhất chợt lóe qua một tia kinh ngạc. Tên kia khi nào thì có chân ái, sao bọn họ một chút tiếng gió cũng không nghe thấy? Đúng là giấu thật kín a!
Vân Lam nguy hiểm nheo mắt lại, hỏi:
"Là cô nương nhà ai? Có điều tra qua hay chưa?"
Nếu Thẩm Phi bởi vì vị cô nương này mà hỏng việc, thì cũng đừng trách người làm chủ tử hắn đây vô tình.
Thẩm Hạ nhìn thấy biểu tình vô cùng nguy hiểm của chủ tử, hiên ngang lẫm liệt nói:
"Là một vị thiếu niên trong Khinh Vân Kỵ."
Mọi người: (°_°) Hả? Là bọn hắn nghe lầm sao? Xác thực là thiếu niên mà không phải thiếu nữ??
Vân Lam: (⊙o⊙)? Dù lấy trình độ biến thái của Vân Lam, vẻ mặt hắn lúc này cũng đã nứt toác.
Chương 213: Vài phút đứt nhân duyên
Vân Lam biết Thẩm Phi thoạt nhìn không đáng tín nhiệm, nhưng kỳ thật vẫn rất hữu dụng. Tuy nhiên, cái sự tình không đâu ra đâu này hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
Thuộc hạ của hắn thế mà lại coi trọng một vị...thiếu niên!
Cho dù thiếu niên kia có xuất sắc thế nào, hắn cũng là một nam nhân a!
Con mắt Thẩm Phi xác định không có bị mù chứ??
Khuôn mặt Diệp Nhất vẫn không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại lóe qua một tia may mắn. Quen biết Thẩm Phi lâu như vậy, hôm nay mới đột nhiên có loại nguy cơ trinh tiết nhàn nhạt. Cùng Thẩm Phi chung đụng bao lâu nay, hắn còn có thể từ trong tay tên cơ lão này bình an sống sót, thật không biết là may mắn của ai.
Mạc Trầm cùng những người còn lại: Hoàn hảo chưa cùng Thẩm Phi đi quá thân cận, thì ra tên kia thích hán tử. Nhưng cũng không có đạo lý chủ tử đẹp mắt như vậy hắn không thích lại đi thích người của Khinh Vân Kỵ, chẳng lẽ vì trình độ biến thái của chủ tử quá vượt trội nên đã khiến người ta bỏ quên tướng mạo của hắn?!
"Đã như vậy, Mạc Trầm, Thiệu Húc, hai người các ngươi mang theo những người khác đi xử lý chuyện này. Diệp Nhất, ngươi lưu lại cùng bổn thiếu gia." Vân Lam an bài lại một lần nữa.
"Vâng." Mọi người lập tức đáp.
Lúc này Thẩm Phi vẫn chưa biết rằng thanh danh của mình đã bị hủy không còn một mảnh. Hắn còn đang phiền não về việc đối tượng nhất kiến chung tình của hắn đột nhiên biến mất.
Tại Bán Bộ Tiên Trấn, đồ sát vẫn đang tiếp tục.
Một đạo hắc ảnh từ trước mặt Thẩm Phi bay qua, một kiếm đem toàn bộ đệ tử mới vừa đi tới chém chết, sau đó đưa ánh mắt lạnh thấu xương nhìn về phía Thẩm Phi.
Thẩm Phi: "...Ta đang tìm người. Ngươi có thấy một người ăn mặc giống như ngươi, nhưng nhìn lại thập phần đáng yêu, cũng hết sức lợi hại, lúc cười rộ lên...Chao ôi đợi chút, đợi chút...đừng đi a!"
Thẩm Phi hết lần này đến lần khác kêu gọi, đáng tiếc người trước mặt đã nhanh chóng biến mất không thấy.
Hắc ảnh: "..." Vẫn là mau chóng báo cho đội trưởng biết, có một tên ngu ngốc đang tìm nàng, xem ra giống như đã thầm yêu nàng.
Đây là tiết tấu đội trưởng sắp gả ra ngoài sao?
Thật hưng phấn!
Không được, chuyện tốt như vậy nhất định phải kể cho các huynh đệ vui vẻ một tý.
Vì vậy, trong lúc Thẩm Phi đang tìm kiếm "nhất kiến chung tình" của mình, chợt phát hiện quân sĩ Khinh Vân Kỵ bên cạnh hắn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều...
Bộ hắn là con khỉ được phái tới diễn hài sao? Vì cái gì đều đến vây xem hắn?
Đến cùng ở địa phương hắn không biết đã có chuyện gì xảy ra??
------------~♧~-------------
Vân Lam đứng ở ngoài khách điếm, Diệp Nhất làm tròn hết chức trách canh giữ bên cạnh hắn.
Vân Lam đưa tay, Ô Sao Kiếm mang theo hào quang đỏ thắm xuất hiện. "Ong ong~" từng đợt tiếng vang hưng phấn kia khiến lông mao toàn thân Diệp Nhất dựng đứng.
"Ngươi thoạt nhìn rất vui vẻ!" Vân Lam ôn nhu nói.
Ô Sao Kiếm thoát ly khỏi lòng bàn tay Vân Lam, kích động xoay vòng ở chung quanh hắn.
Vân Lam nhếch miệng cười một tiếng, tựa như một hài tử hay bày trò đùa dai.
"Linh hồn cùng năng lượng ở đây xác thực tinh thuần hơn rất nhiều, không trách được ngươi sẽ thích chúng. Bất quá, ngoại trừ ngươi ra, có một người khác cũng thật thích."
Đầu ngón tay Vân Lam lóe lên tia sáng màu tím. Một khắc sau, sương mù tím liền xuất hiện ở trước mặt hắn. Bộ dáng kịch liệt sôi trào kia thoạt nhìn cũng kích động không kém gì Ô Sao Kiếm.
Bên trong cặp mắt mèo to tròn của Vân Lam lóe ra hào quang quỷ dị, đường cong khóe miệng không khỏi hướng lên trên, hai viên răng mèo nhọn nhọn phá lệ có cảm giác tồn tại. Nếu như Đường Hân ở chỗ này, nhất định sẽ bị manh đến máu huyết đầy mặt.
Vân Lam nhìn hai thứ đang xao động khó an trước mặt, giọng nói dị thường ôn nhu:
"Mặc dù năng lượng ở đây không cường đại bằng lúc tàn sát hàng loạt dân trong thành, nhưng thắng ở độ tinh thuần. Các ngươi cùng đi đi, ai lợi hại hơn thì đoạt được nhiều năng lượng hơn."
Còn chưa dứt lời, Ô Sao Kiếm đã hóa thành một đạo lưu quang biến mất không thấy gì nữa. Sương mù tím ngẩn ngơ, lập tức cũng hóa thành một đạo tím sắc hướng tới phía ngược lại bay đến.
Vân Lam khẽ cười một tiếng, xem ra còn không đến nỗi quá ngốc.
#Nuôi trong nhà hai con sủng vật, khẩu phần lương thực luôn bị tranh giành, thật chua xót lòng người!#
#Luận dưỡng sủng vật lãng phí bao nhiêu thời gian hủy diệt thế giới của hắn.#
"Ầm ầm" Một tiếng sấm vang lên ở bên tai, nụ cười trên mặt Vân Lam lập tức bị thu liễm, trong mắt bỗng nhiên dâng lên một cỗ cuồng bạo cùng vặn vẹo.
"Tới chỗ quân đội Vân Quốc." Vân Lam ôn nhu phân phó.
Nấp trong chỗ tối, chó dẫn đường...à không...Diệp Nhất lập tức thân hình chợt lóe, đi đằng trước Vân Lam dẫn đường.
#Luận về viên nội tâm thủy tinh của dân mù đường.#
Dưới sự hướng dẫn của Diệp Nhất, Vân Lam rất nhanh liền đi tới chỗ quân đội Vân Quốc chiếm đóng.
Biểu Nghi cũng không lệnh cho đám người này tách ra tuần tra, bởi vậy Khinh Vân Kỵ cũng chỉ có thể xử lý đệ tử tam tông trước, sau đó mới có thể tới nơi này, xem ra cũng phải mất không ít thời gian.
Nhìn đoàn quân tinh thần sung mãn, còn chưa đến gần đã tản ra một cỗ sát khí đặc trưng của quân nhân, trong mắt Vân Lam chợt lóe qua một tia tán thưởng, quân đội do đế sư huấn luyện quả nhiên phá lệ lợi hại.
Một đội quân tốt như vậy, nếu có thể thu phục...
Vẫn là thôi đi, đám quân đội này đã đi tới ranh giới Đại Tần, rõ ràng là để khiêu khích cùng xâm lược, tiểu cô nương của hắn nhất định không thích. Hắn sẽ không để Tiểu Đường Hân có bất kỳ chỗ nào ghét hắn, một chút xíu tỳ vết cũng không thể.
Bất kể bọn họ có lợi hại thế nào, nếu đã không thể cho hắn sở dụng, thì cũng chỉ có thể bị phá huỷ.
Vân Lam giơ tay, năng lượng màu đen trên người bắt đầu quằn quại, tà khí nồng nặc khuấy động mây đen trên bầu trời.
"Răng rắc!" Tảng đá lớn ven đường lập tức liền bị một đạo thiểm điện chém nát. Vân Lam vẫn không đổi sắc, từng ngón tay thon dài mà tái nhợt kia khẽ nắm lại, mây đen trên bầu trời lại mãnh liệt quằn quại một tý, sau một khắc liền ngưng tụ thành một bóng kiếm khổng lồ, mơ hồ còn mang theo khí thế sát phạt.
Nắm tay của Vân Lam nhẹ nhàng chúi xuống dưới, bóng kiếm khổng lồ từ giữa mây đen liền mang theo tiếng sấm rầm vang, vài tia chớp toán loạn thỉnh thoảng lại hướng tới chỗ quân đội Vân Quốc chém xuống.
Tình cảnh tựa như ngày tận thế kia làm binh sĩ Vân Quốc sợ choáng váng. Mây đen đè xuống, sấm sét vang dội, bọn họ đây là chọc giận tới ông trời sao?
Chờ đến lúc bọn họ kịp phản ứng muốn phòng thủ, đã không còn kịp nữa.
"Oanh!" Sau một tiếng vang lớn, cự kiếm chém xuống. Thây phơi khắp đồng, nhà nhà nghiền nát, đất đai khô cằn, khói đen hun hút. Xung quanh chỉ còn vang vẳng những thanh âm thê thảm ưu tư.
Sau lưng Vân Lam, Diệp Nhất trợn mắt há hốc mồm. Trong nội tâm điên cuồng lặp lại câu: F*ck, lần đầu tiên hắn mới biết chủ tử trâu bò như vậy, khí thế mãnh liệt như vậy.
Trước kia cứ cho rằng chủ tử ngoại trừ ném lá bùa chính là ném linh thạch, sợ là Thanh Vân Đằng kia một chút tác dụng của cũng không có. Hiện tại, Diệp Nhất đã bị chính sự ngu xuẩn của mình chọc khóc.
Hắn phải sớm biết, ngoại trừ thuộc tính dân mù đường cùng kỹ năng hủy tam quan người khác, chủ tử còn rất am hiểu tỏ ra bí hiểm.
Vừa chậm một bước chạy tới, Khinh Vân Kỵ chứng kiến bức tình cảnh này xong, trong một khắc ánh mắt liền trở nên ngốc trệ.
Cung Khinh vung lên ống tay áo màu đen, thân ảnh nhanh chóng vọt vào bên trong quân đội Vân Quốc:
"Lập tức kiểm tra chiến trường, không lưu người sống."
Mặc dù sau lưng không có tiếng trả lời nào, nhưng tất cả binh sĩ Khinh Vân Kỵ đều đã hóa thành một đoàn lưu quang bay theo Cung Khinh.
Vân Lam từ một góc đi ra, như có điều suy nghĩ nhìn qua phương hướng Khinh Vân Kỵ vừa ly khai.
Sau lưng hắn, Diệp Nhất chảy mồ hôi lạnh đầy đầu. Chủ tử nhà hắn không phải là muốn thuận tay giết luôn Khinh Vân Kỵ của Đại Tần chứ. Này mẹ nó không phải chuyện đùa đâu a! Tiêu tùng, thực sự sẽ tiêu tùng.
Mắt thấy Vân Lam sắp hướng về phía Khinh Vân Kỵ đuổi theo, ánh mắt Diệp Nhất liền biến đổi. Chủ tử, ngươi mau tỉnh táo lại, đó là người của Đại Tần a!
Trước không nói đến Đại Tần bệ hạ, ngay từ cửa thông quan của tiểu chủ mẫu đã qua không được a! Giết người của Đại Tần như thế là tiết tấu vài phút đứt nhân duyên a! Chủ tử ngươi mau mau tỉnh!!
Chương 214: Người hầu hay tiểu đệ
Vân Lam vừa bước lên hai bước liền phát hiện thủ hạ đắc lực của mình thế mà vẫn chưa đuổi tới. Quay đầu lại nhìn, Vân Lam lập tức tê cứng cả mặt, sao cảm xúc trong mắt Diệp Nhất lại phong phú như vậy.
Đầu tiên là Thẩm Phi, giờ lại là Diệp Nhất. Mà thôi, bản thân thuộc hạ cũng có chút ít tiểu bí mật, làm chủ tử là phải biết khoan dung không phải sao?
Vân Lam chợt phát hiện hắn đúng là một chủ tử tốt trước nay chưa từng có. Ai làm thuộc hạ của hắn thật có phúc, nhất định phải điểm cho hắn ba mươi hai cái khen.
Thu hồi những thứ suy nghĩ không đâu ra đâu này, Vân Lam cảm thấy, hắn nhất định đã bị xú nha đầu Tiểu Đường Hân làm sai lệch.
Trông thấy ánh mắt Diệp Nhất vẫn còn rối rắm, Vân Lam nhàn nhạt nói:
"Diệp Nhất, mau đuổi kịp, hình như thiếu gia ta phát hiện được chút chuyện có ý tứ."
Diệp Nhất: "..." Thì ra chủ tử chỉ là phát hiện ra một chút chuyện thú vị sao?
Diệp Nhất lần đầu tiên cảm thấy, não bổ của mình hơi lớn. Có phải hắn đã không thể cứu vớt hay không?!
Vì vậy, mới vừa tỉnh hồn lại, Diệp Nhất lại một lần nữa cảm thấy rối rắm.
Ngay lúc Diệp Nhất vừa mới cùng Vân Lam hướng về phía Khinh Vân Kỵ đuổi theo, Thẩm Phi cùng đám người Mạc Trầm bất ngờ đụng phải nhau.
Thẩm Phi cúi đầu phất phất móng vuốt chào hỏi:
"Sao các ngươi lại ở chỗ này?"
Đám người Mạc Trầm cũng theo bản năng phất phất móng vuốt. Vừa mới chuẩn bị chào hỏi, bỗng giống như nghĩ tới điều gì, lập tức lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt cảnh giác nói:
"Chủ tử phân phó chúng ta đến đây chấp hành nhiệm vụ."
Thẩm Phi nghi hoặc trừng mắt nhìn, tiến lên hai bước, kỳ quái hỏi:
"A? Thế chủ tử có trách tội ta hay không?"
Mọi người lại lần nữa lui về phía sau, chỉ có Thiệu Húc bị mấy người xô xô đẩy đẩy đi ra. Hắn nhìn tới một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình của Thẩm Phi, cúc hoa liền căng thẳng, vội ho một tiếng nói:
"Không có không có, tuyệt đối không có."
Trên mặt Thẩm Phi chợt lóe qua chút hồ nghi:
"Hôm nay các ngươi...có gì đó là lạ!"
Ánh mắt Thẩm Phi trầm xuống:
"Chẳng lẽ chủ tử muốn xử phạt ta? Không đúng, nếu thực là vậy, các ngươi không thể nào lạnh nhạt như thế."
Hơn nữa bọn họ còn luôn cảnh giác hắn một cách rất quỷ dị!
Chẳng lẽ là...
"Thẩm Hạ, có phải ngươi đã nói gì đó hay không?" Thẩm Phi nguy hiểm hỏi.
Thẩm Hạ: "..." Ta khinh! Đến tột cùng là ai nói người đang yêu sẽ không có đầu óc, mau lăn tới đây, lão nương tuyệt đối sẽ không đánh chết ngươi.
Thẩm Hạ cười khan hai tiếng, không dấu vết lui về phía sau hai bước, lại phát hiện những người bên cạnh không biết từ khi nào đều chạy ra xa.
Thẩm Hạ: "..." Cái đám không có nghĩa khí này!
"Thẩm Hạ, ta đang hỏi ngươi đó?" Thẩm Phi cười tủm tỉm nói, nhưng bộ dáng kia làm Thẩm Hạ nhìn mà huyệt thái dương thình thịch nhảy không ngừng.
Lúc mới vừa trở thành thuộc hạ của chủ tử, nàng chính là bị Thẩm Phi cười tủm tỉm như vậy tiến hành huấn luyện ma quỷ, hiện giờ lại chứng kiến thấy dáng tươi cười này một lần nữa, quả thực là lông tơ toàn thân đều dựng đứng.
Nàng theo bản năng hóp bụng, ngẩng đầu đứng nghiêm, giòn giã trả lời:
"Thuộc hạ chỉ nói cho bọn họ biết ngươi đi theo đuổi tình yêu, tuyệt đối không có nói rằng người trong lòng của ngươi là nam nhân..."
Thẩm Phi: "..." Hít sâu một hơi, đè xuống câu chửi tục sắp sửa xuất khẩu.
Không trách được đám người kia cảnh giác hắn như vậy. Nhưng cho dù hắn bụng đói ăn quàng, cũng sẽ không bao giờ coi trọng bọn họ đâu a.
Đặc biệt là lão nam nhân Mạc Trầm, tiểu quỷ nhát gan Thiệu Húc cùng mấy tên ngu ngốc trong lòng chỉ có tiểu công chúa của mình, còn tên giả gái Tuân Khải nữa...chỉ cần ngẫm lại đã thấy buồn nôn.
Quả nhiên, vẫn là không phải "nhất kiến chung tình" của hắn thì không thể a!
Nghĩ tới đây, Thẩm Phi trong nháy mắt lại treo lên nụ cười ngốc hề hề. Thân hình chợt lóe liền hướng tới phía quân đội Vân Quốc trú đóng bay đi.
"Ca ca!" Thẩm Hạ lớn tiếng gọi, vội đuổi theo.
Mạc Trầm cùng mấy người Tuân Khải nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn đuổi theo. Dù sao chủ tử cũng đang ở nơi đó, bọn họ hoàn thành nhiệm vụ rồi, tất phải đi qua phục mệnh.
Cung Khinh đang kiểm tra từng thi thể trên đất. Bất chợt, nàng mãnh liệt ngẩng đầu nhìn hai người chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Vân Lam đem Cung Khinh từ trên xuống dưới xem xét cẩn thận một lần, lúc này mới mang theo nụ cười cổ quái nói:
"Chắc chắn sau này chúng ta sẽ gặp lại." Dứt lời, liền mang theo Lá Nhất biến mất ở trước mặt Cung Khinh.
Cung Khinh: "..." Bệnh thần kinh!!
Mới vừa rời đi, Vân Lam liền cùng một đám thuộc hạ ngu xuẩn của mình đụng phải.
"Chủ tử." Bọn họ lập tức hành lễ.
Vân Lam gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Phi, mơ hồ còn mang theo vài phần đồng tình.
#Thật đáng thương, vất vả tự thuyết phục rằng bản thân là cong, lại không biết người mình yêu đích thực là nữ.#
Về phần vì sao Vân Lam biết được người Thẩm Phi yêu chính là Cung Khinh...
Rất đơn giản, bởi vì bên trong Khinh Vân Kỵ ngoại trừ Cung Khinh ra, những người khác đều che mặt.
Nếu Thẩm Phi có thể vừa ý một kẻ che mặt, vậy thì thật đúng là làm trò cười cho người trong nghề.
Lúc Thẩm Phi phát giác ra ánh mắt của chủ tử nhà mình, nụ cười trên mặt liền cứng đờ. Đây là thế nào, vì cái gì chủ tử nhà hắn lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn! Bất quá xem ở thời gian qua hắn chưa bao giờ hiểu được ý tưởng của chủ tử, Thẩm Phi cũng đem chuyện này ném sau ót.
"Các ngươi tự động ly khai đi, bổn thiếu gia phải về Thục Sơn xem náo nhiệt." Vân Lam tràn trề vui vẻ nói.
Mọi người: "..." Hiện tại ở Thục Sơn đang có chiến tranh a, ngươi quang minh chính đại nói muốn đi xem náo nhiệt như vậy thực không thành vấn đề gì chứ?
Cho dù nhìn ra nghi hoặc của đám thuộc hạ, Vân Lam cũng không có ý định nói nhiều thêm hai câu. Một đạo ánh sáng màu tím xuất hiện, quấn quanh người hắn. Bóng kiếm đỏ thắm từ phương xa cũng bay tới chui vào trong cơ thể Vân Lam. Nháy mắt tiếp theo, Vân Lam liền biến mất không thấy gì nữa.
Mọi người: "..." Chủ tử đi thật nhanh a!
Không đúng, đợi đã!
Chủ tử~, ngài thực biết đường đến Thục Sơn sao?
#Luận sự bi ai của người vô luận là bay trên trời, chạy dưới đất hay bơi ở trong nước đều phân không rõ phương hướng.#
Đúng lúc này, một tiếng ho nhẹ vang lên.
Tất cả mọi người lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vân Lam nghiêm trang đứng ở tại chỗ, mang trên mặt nụ cười như tắm gió xuân, ánh mắt lại lạnh như băng nhìn Thiệu Húc.
Thiệu Húc: "..." Đây là thế nào? Hắn lại làm sai cái gì sao?
"Còn đứng đó làm gì, không biết tiến lên dẫn đường sao?" Trong con ngươi thâm thúy của Vân Lam lóe qua một tia bất mãn.
Tên này đi theo hắn lâu như vậy mà sao thấy thế nào cũng vẫn ngu xuẩn.
Thiệu Húc giật giật khóe miệng, nhưng vẫn nhanh chóng...đuổi kịp bước chân của sư thúc đi tới Thục Sơn.
Lúc này hắn mới nhớ ra, hình như mình là đệ tử Thục Sơn chứ đâu phải người hầu hay tiểu đệ của Vân Lam...
Nhưng mới khi nãy...hắn vừa đi theo đám người Vân Lam đem viện quân của Thục Sơn thanh trừ!
Này thật sự là quá ngược!
Thiệu Húc bày tỏ, trên lương tâm hắn nên nhận lấy khiển trách!
Bất quá sau một ánh mắt lạnh của Vân Lam quét tới, hết thảy buồn đau xuân thu kia liền biến mất không thấy gì nữa.
Lương tâm gì gì đó vẫn là từ từ rồi tính, cái mạng nhỏ của hắn mới là trọng yếu nhất.
Kể từ lúc giới hạn cuối bị đổi mới vô số lần, tiết tháo đã thành mây bay!
Hai đạo quang mang chợt lóe qua, Vân Lam cùng Thiệu Húc đã biến mất ở trước mặt mọi người.
Tuân Khải xấu hổ cúi đầu xuống nũng nịu cười nói:
"Ai nha nha! Bây giờ có thể sống yên ổn rồi, có ai muốn cùng người ta đi dạo phố hay không? Gần nhất trong khoảng thời gian này lúc nào cũng đánh đánh giết giết, làn da của người ta đều xấu đi rất nhiều a~"
Lời này vừa nói ra, bốn phía lập tức yên tĩnh.
Chờ đến lúc Tuân Khải cười dài ngẩng đầu lên, trước mặt đã không còn một bóng người.
Tuân Khải: "..." Mẹ nó một đám đầu gỗ không hiểu phong tình, hèn gì mãi mãi vẫn là độc thân cẩu!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro