Chương 2: Địa ngục chào đón ta
Làn sương dày đặc che khuất đi tầm nhìn, trước mắt chỉ toàn là mùa khói ảm đạm
Niêm Thanh Du không biết mình đang đi đâu, đang ở đâu cứ vô định đi về phía trước
Đi mãi, đi mãi chẳng thấy đường ra cũng chẳng thấy được thứ gì bao bọc xung quanh thân hình Niêm Thanh Du là sự lạnh lẽo cùng cô đơn
Cô cũng chẳng buồn để ý những chuyện phiến đó chỉ có hướng phía trước mà đi tới chẳng cần quan tâm mình sẽ đi tới nơi nào chẳng cần biết phía trước làn sương kia là thứ quái dị gì
Đi mãi...bước mãi...lết mãi
Lòng bàn chân cũng đã bắt đầu rỉ máu
Hai chân cũng dần mất cảm giác
Làn sương dày đặc quanh Niêm Thanh Du bắt đầu tản đi
Để lại trước mắt cô một khung cảnh làm cô hết hồn con chồn
Và khung cảnh hiện tại là
Một cô gái mang mái tóc vàng óng dài tới ngang eo trên người là bộ đầm xanh lơ còn vương máu tươi đứng giữ cánh đồng hoa bỉ ngạn đỏ tươi
Màu đỏ của sự bi thương
Phía xa xa chân trời lại là màu đen ghê rợn
Màu sắc đỏ tươi như máu rỡ dưới nền trời đen cùng làn khói trắng kì lạ lượn lờ khắp nơi
Khung cảnh quái dị này
Chắc là....địa ngục nhỉ!!!
Địa ngục đã mở của và mời tôi bước vào rồi
Thật thú vị quá đi
Niêm Thanh Du cô chết rồi
Có phải được đi đầu thai không
Có phải sẽ sống lại với thân phận khác không
Có phải không phải đau khổ không
Có phải không còn nhớ bọn họ nữa không
Cơn đau này khi nào mới chấm dứt được đây
Nhưng mà chết rồi cũng không quá tệ
Có thể rời bỏ cái thế giới đầy rẫy nguy hiểm kia là quá tốt rồi
Mùi hương của loài hoa bỉ ngạn này khá thơm đấy chứ!!!
Hoa bỉ ngạn..... loài hoa của sự chia ly
Loài hoa của ác ma!!!
Đứng lại ngẫm nghĩ cuộc đời một chút sau đó lại tiếp tục bước đi
Đi đầu thai thôi
Ở đó làm gì nữa
Thế là hành trình bước đi trên đôi chân đã mỏi nhừ cùng rỉ máu kia
Sao mà đường dài thế
Tưởng ngắn lắm chứ
Tính cho người ta đi tới mùa thu năm sau hay gì????
Vừa đi vừa bực dọc không biết từ khi nào cô đã bước lên một cây cầu nào đó
Cái lạnh thấu sương làm cô ý thức được mình đang ở nơi nào
Sao ở đây lạnh dữ thần
Nhìn vế phía bên kia cây cầu là một toàn nhà hay ngôi đền gì đó thì tâm trạng Niêm Thanh Du vui vẻ hẳn lên
Cuối cùng cũng tới được rồi
Lạy chúa chân con sắp gãy rồi
Đi thêm lâu chứt nữa là liệt luôn chứ chẳng đùa
Đang tí ta tí tởn chạy về phía bên kia
Từ mặt nước đen ngòn sâu hoắc bên dưới nổi lên nhưng bong bóng lớn
Nhũng chùm bong bóng đó kết lại thành một khối hướng cô mà bay tới
Niêm Thanh Du không đè phòng bị bong bóng ấy nuốt trọn
Sau đó từ từ lôi cô xuống nước
Ôi mẹ ơi!!!!!!!
Cái gì vừa sảy ra vậy???
"Ọc....ọc.." không đè phòng cô nuốt phải một ngụm nước lớn.... Eooooo
Nước gì mà ghê vậy
Không ngon!!!!!!
Ma cũng sặc nước sao!!!! Ma cũng cần thở à
Sao phi lí thế
Bóng bóng nước ấy nuốt trọn cô kéo cô thẳng xuống dòng suối đen ngòm bên dưới sau đó vỡ tan
Đang tính bơi lên thì cả cơ thể bị đám rong rêu dấy leo gì đó lôi xuống
What the hợi
Ta muốn đi đầu thai cũng khó khăn vậy sao
Tại sao trớ trêu vậy
Đám rêu đáng ghét kia
Mau thả ta ra đi
Ta muốn đi đầu thai
Ta muốn làm em bé
Ta muốn ăn sung mặc sướng
Ta muôn một cuộc sống sâu gạo không phải lo nghĩ gì hết
Tại sao ước mơ nhỏ nhoi như vậy cũng không thực hiện được cho ta sao
Ta không cam tâm
KHÔNG CAM TÂM
Ta tạo nghiệp gì sao
Cứ thế cả thân thể của Niêm Thanh du bị bống tối sâu thăm thẳm nuốt trọn
Không vui tý nào cả
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
❤❤Ana❤❤
Truyện chỉ đăng trên wattpad
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro