Chương 3: Đông Dị Nguyệt
Hải Kỳ trườn người sau cánh cửa phòng dột nát nấm bốc mùi mưa, hơi thở em trút xuống, li bì đứt nhịp. Rốt cuộc cũng đã đến thời điểm này, đây là lúc căn bệnh xuất huyết não của mẹ ngày một trở nặng, nữ phụ Hải Kỳ phải chạy đôn chạy đáo tìm thêm việc làm. Trong đó bao gồm cả việc phục vụ tại nhà ăn trường Kỷ Túc, ngôi trường nam chủ, nữ chủ và các nam phụ đang theo học.
Kỷ Túc hội tụ các thiên chi kiêu tử hào môn thế gia, vừa lọt lòng đã dừng chân ngậm thìa vàng ngay tại vạch đích. Học phí một năm của Kỷ Túc cao chót vót có thể sánh ngang với gia tài của một gia đình khá giả. Nơi đó vốn dĩ không dành cho kẻ chân lầy tay bùn như em.
Giữa nam chủ và nữ phụ lúc này bắt đầu xảy ra mâu thuẩn, Cận Triều Vũ rất nhanh sẽ bị Bối Y Na cướp khỏi em.
Trái tim em mang máng đau, xuyên vào thân xác này tính đến thời điểm hiện tại đã được nửa năm, nửa năm em qua lại cùng hắn, nửa năm em yêu đương mãnh liệt cùng hắn. Em có thể không nảy sinh chút ít tình cảm đối với hắn sao? Kỳ thực, thứ tình cảm ấy ngày càng lan tràn vấn vương một nhiều là đằng khác.
Em yêu hắn, em yêu người thiếu niên luôn giéo giắt vẻ bất cần vô cảm ấy. Trái tim em có lẽ đã dung nạp và phụ thuộc tất yếu vào hắn cả rồi. Em phải làm sao... Phải làm sao đây, trong khi em chỉ còn ba năm vỏn vẹn để sống đời.
Đoạn hồi kí thuở trước khiến em day dứt, em không xứng với hắn, em không xứng với Cận Triều Vũ, một chút cũng không!
Em bị Thượng Kiện Trạch vấy bẩn, em bị Thượng Kiện Trạch làm nhục. Yêu anh ta bằng cả sinh mệnh, đổi lại là hàng trăm sự sỉ vả trù dập liên miên. Đâm thủng đôi mắt, bán buôn giao dịch qua đường dây môi giới mại dâm xuyên quốc gia. Anh ta có còn là con người hay không?! Người mà kiếp trước em yêu tại sao lại có thể nhẫn tâm máu lạnh đến vậy...
Hải Kỳ xót xa nhìn bà, đây là mẹ ruột của nữ phụ - Hồng Miên. Dù rằng bà không phải người mang nặng đẻ đau em, dù rằng em không phải huyết nhục máu mủ của bà, nhưng, bà vẫn luôn tận tụy quan tâm em. Bà nghĩ em là Hải Kỳ thực thụ, bà thậm chí không biết rằng con gái bà đã đoản mệnh mang bề bề ưu thương mà chết trẻ, em vốn chỉ là may mắn xuyên không trú tạm vào thân xác của cô ấy.
Hải Kỳ, cô gái ấy cùng tên với em, cả cái chết cắn lưới tự tử cũng đúc hệt em... Tôi và cô cũng thật khốn đốn nhỉ?
Trên chiếc bàn gỗ đẽo kẹt cũ kĩ được bày biện mâm cơm inox đơn giản, một bát canh rau úa và vài miếng thịt khó nhai. Hải Kỳ quan sát mâm cơm trước mắt, sắc mặt không có lấy nửa phần chán ghét.
Kiếp trước em là thiên kim kiều diễm điếu đổ, hiện tại đến cả cơm cả thịt cũng không có mà ăn. Em phải thích nghi với hoàn cảnh, em phải sống thật tốt với sinh mệnh dở dang của cô ấy. Em không buồn, càng không tự ti, bởi lẽ, được tiếp tục sống trên trần thế đã là trân quý vô ngần. Và cả người mẹ này, bà yêu thương em như thế, em việc gì lại phải buồn đau?
Nghèo căn bản chỉ là một khái niệm phán xét, một thước đo tiêu chuẩn, nó đâu thể tha hóa được ta, trừ phi ta lầm đường lạc lối.
"Mẹ, có còn đau không?!"
Em cố nén lệ hoen vào tròng, mẹ gần đây luôn bị các triệu trứng của căn bệnh xuất huyết não dày vò hành hạ không ra tạng người. Bà lú lẫn, thường xuyên mê sảng, hiếm khi lại bình tĩnh như ngày hôm nay.
Em bón ít cơm vào miệng bà, cử chỉ ân cần ôn nhu. Bà yếu một bên cánh tay nên sinh hoạt chuyển động không mấy thuận tiện.
"Kỳ Nhi, mẹ không sao, con đừng quá lo lắng! Mẹ xin lỗi, không cho con đi học đã là một thiệt thòi lớn, ấy thế mà bây giờ tấm thân già này lại đổ bệnh làm khổ con..."
Bà nhìn em, nước mắt sớm tuôn giàn dụa. Bà cảm thấy chính mình là trở ngại lớn lao ngáng đường con gái. Không giúp được gì đã đành, nay lại còn phát bệnh đột ngột hại con bé phải ngày đêm chạy ngược chạy xuôi làm thêm kiếm tiền. Bà đáng trách quá, tương lai con bé lẽ ra sáng soi ngời ngợi như thế rốt cuộc lại vì bà mà đìu hiu tàn ruỗng!
"Mẹ ơi, đừng nói như thế. Lo lắng săn sóc cho mẹ là trách nhiệm và bổn phận của con mà! Mẹ đừng bi quan, bất cứ việc gì cũng đều có hướng giải quyết cả, chúng ta cứ mạnh mẽ vượt qua là được thôi ạ."
Hải Kỳ cắn môi, đôi nhãn cầu thanh anh thấm đượm nỗi niềm buồn bã. Trái tim em giờ đây chằng chịt vết thương hở, không cách chữa lành, không cách hồi phục.
"Mẹ ăn nhiều vào nhé..."
Em ngậm ngùi đút bà ăn, động tác tỉ mỉ lặp đi lặp lại. Hồng Miên nhíu mày nhăn nhóm, bà cười khổ.
"Được rồi, mẹ no rồi! Mẹ vào phòng nghỉ đây."
"Mẹ no thật ạ?!" Hải Kỳ không tin, em dò xét ngang dọc.
"Mẹ no căng bụng rồi, cái con bé này! Mẹ no mà cứ ép mẹ phải ăn."
Như sợ em không tin, bà chỉ chỉ bụng mình ra hiệu. Hồng Miên kéo lê bánh xe lăn trở vào ngôi phòng chật hẹp, lòng bà đầy ắp chua xót.
Hải Kỳ thở dài một hơi, em cầm bát cơm, ngấu nghiến cắn từng độm thịt hắt mùi tanh đã không còn tươi sống. Em cặm cụi húp ngụm canh rau héo nhạt, chất lỏng chán ngấy loang rộng xuống dạ dày bao tử. Không hiểu sao, em lại thấy nó vô cùng ngon, chí ít đối với em là như thế.
Đêm đó, Hải Kỳ trăn trở qua lại. Hôm sau là ngày em chính thức phục vụ tại nhà ăn trường Kỷ Túc, ở nơi đó, em sẽ được diện kiến nữ chủ Bối Y Na và hàng loạt nam nhân của cô ta. Số mệnh liệu có thể thay đổi? Dòng đời liệu có sang trang sách mới?
Sáng hôm sau, Hải Kỳ dậy rất sớm. Em đã chọn một phương pháp, đó là cải trang.
Em búi tóc cao, dùng những món đồ trang điểm rẻ tiền mua được từ các khu chợ, chậm chạp bôi chúng lên nước da trắng nõn. Ngắm mình trong gương, em cơ hồ không nhận ra đó là chính em.
Làn da trắng toát, khóe mi nhem nhuốc, trên mắt là cái kính đen dày cui. Trông em diêm dúa biết bao, nhưng em không hối hận, em cần phải cải trang, em không muốn dính líu đến nữ chủ, càng không muốn vướng bộn vào hệ lụy trải dài của cô ta. Kiếp này xuyên không tái sinh vào thân xác nữ phụ Hải Kỳ, em chỉ mong cuộc sống sẽ an ổn mạch lạc.
Đoạn đường từ nhà đến Kỷ Túc khá xa, vì Kỷ Túc nằm ở trung tâm thành phố, mà nhà em chỉ là một con hẻm hẻo lánh rợp mồ. Hải Kỳ đeo khẩu trang che mặt, em đón chuyến xe buýt sớm nhất. Nhà ăn phục vụ vào ba buổi trọng tâm là sáng, trưa và chiều. Điều kiện trường Kỷ Túc phải nói là dồi dào vô khối, làm thêm tại đó ắt sẽ được trả lương rất cao.
Kỷ Túc.
Đại bản doanh của Kỷ Túc được xây dựng cốt lõi theo phong cách cổ kính trang trọng, cơ sở hạ tầng trang thiết bị đắt đỏ có một không hai. Học sinh phải mặc đồng phục theo quy định của nhà trường, nữ sinh mặc sơ mi trắng, chân váy đỏ, ở cổ thắt chiếc nơ xếp thanh lịch. Nam sinh mặc sơ mi trắng, quần đen, ở cổ thắt caravat tuấn lãm.
Kỷ Túc có một khuôn vườn danh xưng "Băng Khuyết Viên". Băng Khuyết Viên chi chít những dàn hoa đỗ quyên tươi đẹp khoe sắc trẩy mẩy, những dải Louis XIV Rosé bịn rịn giăng giăng phiêu bạt khắp nẻo.
'Reng'
Chuông reo, học sinh ồ ập mang cơn đói khát bước tới nhà ăn. Trải qua tiết học dài đằng đẵng, lúc này đã là giữa trưa. Mỹ vị thơm phức, bụng Hải Kỳ vô tri cồn cào, em cố kiềm lại cơn thèm thuồng. Đúng, kẻ như em chỉ toàn ăn cơm nguội canh thừa, nếu được thưởng thức sơn hào thì cũng là ở kiếp trước.
"Cậu muốn ăn gì?"
Hải Kỳ kinh ngạc nhìn người trước mắt, đó là Đông Dị Nguyệt. Đông Dị Nguyệt là tứ thiếu của Đông Kình Gia, một gia phả lớn mạnh hùng dũng duy trì giống nòi từ hàng đời nay. Anh sở hữu mạo sắc bén liễm, đôi mày cứng cáp đen tuyền, thanh âm lãnh đạm oái ăm. Đây là một trong số những nam nhân của Bối Y Na, và không ngoại lệ, anh mê đắm cô ta chết đi sống lại.
"Như cũ."
Anh lạnh nhạt nói, đuôi mắt không nhích lấy nửa phần. Hài Kỳ rõ ràng có chút lúng túng, anh ta nói như thế không phải quá khái quát rồi sao?
"Xin lỗi, tôi vừa mới làm việc ngày đầu, tôi không biết những món cậu thường ăn trước đó. Cậu có thể liệt kê rõ hơn được không?"
"Đúng là phế vật! Có bấy nhiêu cô cũng không làm xong à?"
Đến cả anh mà cô ta cũng dám cự tuyệt? Muốn chết! Đông Dị Nguyệt một thân ảm đạm thần thương, anh nghiến răng cành cạch.
"Dị Nguyệt, anh bình tĩnh chút đi! Anh chấp nhặt cô ta làm gì, cũng chỉ có Y Na là hiểu rõ anh muốn ăn gì thôi. Anh xem cô ta còn phải đeo khẩu trang, không phải là vì dung mạo quá mức xấu xí sao?! Cũng không hiểu tại sao cô ta lại được nhà ăn tuyển dụng nhỉ. Loại như cô, đúng là chỉ xứng nhặt ve chai!
Đông Noãn Linh cười ha ha, tròng mâu mang đậm ngụ tứ miệt thị. Gì chứ, cô gái trước mắt có lẽ là xấu đến ma chê quỷ hờn nên mới đeo khẩu trang đi? Cả cặp kính đen cộm kia nữa, thật gớm ghiếc. Vẫn là không sánh bằng chị Y Na của cô ta.
Hải Kỳ khó có thể mường tượng được nữ phụ đã phải chịu đựng những câu cú lẽ lời đầy sức sỉ nhục này ra sao trong ngần ấy thời gian. May mắn thay, kiếp trước Thượng Kiện Trạch đã hô biếm em cực độ cay độc, em xem như được anh ta mài dũa tôi luyện.
Đông Noãn Linh là con nuôi của Đông Kình Gia, dù không cùng huyết thống nhưng chung quy vì cô ta biết cách uyển chuyển nịnh hót nên hảo cảo người Kình Gia đối với cô ta đều tăng thêm vài phần.
Cô ta suốt ngày chỉ biết lẽo đẽo theo Bối Y Na mà thao thao bất tuyệt, và Đông Dị Nguyệt, anh đắm say Bối Y Na, trùng hợp là Đông Noãn Linh lại đem lòng yêu anh. Cô ta khen tụng ca ngợi Bối Y Na như thế mà vẫn chẳng được Đông Dị Nguyệt đoái hoài.
"Ừ, Y Na vẫn là tốt nhất!"
Khoé môi bạc bẽo của Đông Dị Nguyệt nhướng nâng vài phần, xuân tình nhu hòa khó kiềm nơi tiếu nụ. Y Na, Y Na của anh, sở thích của anh cô đều nắm rõ! Cô đã thay đổi thao chàm kẻ tuyệt tình như anh. Thiếu nữ trước mắt đúng là nửa miếng da cũng không thể so với Y Na của anh.
Hải Kỳ khẽ thở gấp sau lớp khẩu trang, Đông Dị Nguyệt rất chín chắn, nhưng từ khi trúng sét tình mê loạn của Bối Y Na, anh như kẻ đui mù quáng hận.
Nữ phụ Hải Kỳ nhỡ tay làm rơi bát canh bắn vài giọt lên người Y Na của anh, anh liền thúc ép cô ấy phải liếm sạch số canh vung vãi trên mặt đất. Y Na của anh té ngã, anh liền cho rằng do vận xui đen đủi của Hải Kỳ mà nhốt cô vào ngục sắt đe dọa.
Cận Triều Vũ hắn sống chết bảo vệ em khỏi nộ phẫn đùng đùng của Đông Dị Nguyệt, nhưng chốc lâu sau đó, hắn cũng theo thường trực mà rơi vào lưới tình của Bối Y Na.
Hải Kỳ em là kẻ chia ương rẽ thúy, châm ngòi ly gián sao? Cận Triều Vũ không còn yêu em, hắn rồi sẽ chán ghét em... Em rồi sẽ không có tư cách căn dặn hắn ngừng hút thuốc, em rồi sẽ không có tư cách căn dặn hắn đừng uống rượu, em rồi sẽ không còn lại gì, một chút cũng không.
Rất nhanh, rất nhanh thôi.
... Đều sẽ đến tay Bối Y Na.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro