Phần Không Tên 5
Cô ngồi xuống ghế, nhìn căn phòng cô muốn chỉ muốn hét lên' thảm họa nghệ thuật', cần phải tu sửa lại rồi, chỉ một màu hồng cộng chấm bi.Nhưng cô nghĩ căn phòng nên bị niêm phong lại, vì nơi này bị vấy bẩn hoan ái của hai cẩu nam nữ kia rồi, thật bẩn. Mặc Hi chính là con người luôn chỉ biết tới công việc và công việc, ngoài ra còn có em trai, còn lại cuộc đời cô không bạn, không tình yêu, không được như bao cô gái khác mà gánh trên mình trọng trách của Huyết gia chủ, bây giờ cô sẽ không phiền muộn nữa, cô muốn được biết nhiều thứ bên ngoài mà trước đây cô không biết. Đi lại tủ quần áo cô như muốn chết luôn, thoát luôn cả thân xác thân chủ này, thẩm mỹ của thân chủ này thảm, tất cả đều màu hồng, áo hồng, quần hồng, mũ hồng.........' thôi nhanh tống khứ những thứ này đi.
Cô lên tiếng gọi quản gia Mộc" bác Mộc ơi, bác lên đây cháu nhờ bác chút chuyện"
Từ xa đã có bóng của một người có mái tóc hạt tiêu, bác Mộc đã làm quản gia từ rất lâu rồi, bác rất yêu vị tiểu thư này như đứa con gái ruột của mình:" cô chủ gọi có việc gì ạ"
Kính trọng bề chủ là đúng nhưng như vậy hơi quá, Mặc Hi thấY rất gò bó:" bác gọi cháu là tiểu Hi đi ạ"
" ừ, tiểu Hi" bác Mộc thất gật đầu mỉm cười.
" à, bác thanh lý tủ quần áo, son phấn, thanh lí hết đi ạ, còn căn phòng này cháu sẽ niêm phong lại, sau này sẽ trở thành căn phòng cho khách, còn cháu sẽ tạm tìm một chỗ mới" nhanh chóng đi thôi.
" ờ, cháu sao cũng được, nhưng vừa mới tỉnh dậy, thân thể không khỏe thì đừng gắng nhé" bác Mộc quan tâm hỏi
" cháu biết mà"
Cô đứng ở ban công nhìn căn nhà mà trầm trồ, mọi thứ như tráng lệ, như một tòa lâu đài, khung cảnh rất dễ chịu, nhưng cô tia được một thứ làm cô nghĩ ra một kế rất hay cho việc tìm phòng của cô, một khu đất rộng, thoáng mát, sau này có thể lên đó ngắm trăng, đáp ứng nhu cầu.
Cô quay sang chỉ tay khu đất trống nói với bác" Bác ơi, khu đất này có ai cần không"
" à, khu đất này để hoang lâu rồi, không ai cần cả, cháu muốn sao"
" vâng" cô nhẹ nói' nhưng thứ cô cần bây giờ tìm phòng cái đã
" Bác, phòng bên cạnh này của ai ạ" cô đứng ở cửa chỉ tay về phía bên trái
Bác quản gia giật mình, tiểu Hi bị mất trí nhớ" đây là của phòng của gia gia và nãi nãi cháu, cháu không nhớ hả"
"cháu vừa dậy, nên có một số thứ có hơi quên quên, di chứng thôi ạ"
Vậy là cô có gia gia và nãi nãi, nghĩ thôi cô lại thấy vui không tả nổi, cuối cùng cô cũng có người nhà rồi nhưng cô vẫn thiếu một thứ,đó là tiểu Dực nhà cô, bây giờ cô nhớ nó khôn xiết, không biết nó đang làm gì.
Cô đứng đó 1 lúc rồi đi xuống nhà, nãy giờ cô lục mãi mới thấy được bộ đồ vừa mắt mặc tạm
Mái tóc thả, làn da trắng bóc như trứng gà, đôi môi đỏ mọng như máu , đôi mặt tực như dòng nước mùa thu, vũ trụ bao la như thu vào tầm mắt của cô, cùng với bộ quần áo toát lên vẻ đẹp duyên dáng, mặc dù cô đang bị thương vẫn có chút gì đó của một vương giả.Bao người giúp việc đang làm việc thì bị hút hồn bởi vẻ đẹp ấy
" cô chủ hôm nay xinh quá"
" cô chủ như thiên thần, vậy mà có kẻ đã đánh tiểu thư đấy"
" quân ác ôn"
" không, hơn cả ác ôn"
" cô chủ hình như đang nhìn tôi thì phải"
" ai bảo, nhìn tôi"
" tôi"
.................
Cô đi xuống, đi ra phòng khách nói với Mặc phu nhân:" Mẹ đại nhân, con đi mua ít đồ con về nhé"
Mặc phu nhân đang xem tivi thì giật mình" con vừa mới tỉnh, đừng chạy lung tung không lại vết thương lại rách đấy, không đi"
" mẹ, con sẽ chú ý mà, yên tâm, cho con đi nha, đại nhân" cô năn nỉ mới được, không tối nay cô lại mặc mấy bộ đồ hồng hồng, hường hường kia chắc chết mất
" KHÔNG" Mặc phu nhân dứt khoát
Cô bây giờ đang bất lực, chỉ đi thôi mà, sao xin khó khăn vậy trời:" mẹ đại nhân, con sẽ chú ý an toàn, đi nhẹ nói khẽ, cười duyên không làm gì cả" đôi mắt cô long lanh như cún con nhìn mẹ
Mặc phu nhân cuối cùng cũng thở dài, vô lực với con bé này:" thôi được rồi, đi, đi, có cần mẹ cho v..." chưa kịp nói hết thì cô đã mất dạng rồi, Mặc phu nhân thở dà, lắc đầui:" con bé này, không chịu nghe hết câu đã đi rồi"
Cô xuống gara mà trầm trồ, không hổ là Mặc gia, thứ gì cũng có bản giới hạn, lấy tạm chiếc vậy
Cô sờ chiếc xe, nhẹ nhếch nụ cười đểu lên' có nên khấu động đường phố không nhỉ"
Trên con đường có chiếc xe chạy như điên , ai thấy cũng chạy toán loạn, già trẻ đều chạy vội không chạy chỉ có nước chết, cô nhấn ga vượt đèn đỏ, khiến cho con đường tắc nghẽn lại khoảng 1 tiếng đồng hồ, khiến cho cảnh sát giao thông cũng phải có mặt tại hiện trường, không khí trở nên ồn ào, chiếc xe đó chạy mất dạng nhưng không biết chủ nhân chiếc xe đó là ai, đúng là hung thần đường phố.
Cô bước vào làm mọi thứ như ngưng đọng, thướt tha với mái tóc tím huyền ảo, đôi mắt vũ trụ và khí chất cao sang đó, mọi người ai cũng trầm trồ lên, cô gái đó là ai, tiên giáng trần ư. Cô đang là tiêu điểm của mọi thứ, mặc dù người cô đang bị thương nhưng vẫn có khí lạnh tỏa ra 4 phía.
Khu trung tâm này rộng đấy, đi 30' nặng nhọc lắm, mới tìm được khu mua sắm. Tầng 1 là đồ gia dụng nhà bếp, tầng hai là khu đồ chơi cho trẻ em, tầng 3 là khu quần áo, tầng 4 là khu mua đồ ăn, tầng 5là khu mua đồ trang sức, tầng 6 là khu đá quý, gỗ quý.Cô trầm trồ, rộng thật, không hộ gia tộc của Dị gia,' hình như là thanh mai trúc mã của Mặc Hi thì phải'..........
Đi một vòng cô mới thấy vừa mắt một bộ váy màu tím, trên bộ váy có họa tiết rất tinh tế, cổ áo có hình hoa sẽ tím và đính một viên đá rubi đỏ đó là điểm thu hút cô, cánh tay là vải màn, nhìn có vẻ rất hợp tạo nên một vẻ đẹp quý phái khó cưỡng, cô lại gần thì một giọng nói hiền dịu, ngọt ngào, điệu đà, tiếng chim sơn ca" Bạch, bộ váy kia đẹp đấy"
" Hoa nhi thích thì để anh mua" giọng nam tính vang lên........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro