Học ư, thiên tài rồi
RENG!RENG!RENG!RENG
BỤP,CHOANG,....
Chiếc đồng nát bép, nằm trơ vơ giữa góc tường. Cô nhẹ nhàng chùm chăn lại, tối hôm qua ngồi thiết kế căn nhà khiến cô thức đến 2h sáng mới xong được một khu, đối với cô có thức thâu đêm là chuyện bình thường nhưng đây là thân xác của một vị tiểu thư chưa trải qua sự đời, sống trong cảnh được cha, mẹ bao bọc bây giờ lăn lộn ra thức đêm thôi đã khiến thân thể cô đau như róc xương..........
Cô nhẹ vào nhà tắm, cẩn thận những vết thương.15 phút sau.
Bức xuống nhà, cô khoác lên mình bộ đồng phục của trường học nổi tiếng của quốc gia. Mặc dù là trên người chằng chịt những vết thương nhưng cô vẫn có khí thế của bậc vương gia. Cô xuống nhà chào hỏi ba, mẹ:" ba , mẹ đại nhân buổi sáng tốt lành"
Ông Mặc đang ngồi đọc báo gật:" buổi sáng tốt lành, Hi nhi
Mặc phu nhân từ trong bếp đi ra:" buổi sáng tốt lành, Hi nhi, à, ngồi ăn sáng đi mà đi học, sắp đến giờ rồi"
Cô nhìn đồng hồ, 7h 40, cô nhẹ kéo ghế nghĩ 'chốc nữa đi nhanh, chắc chỉ mất năm phút, 5 phút cắt xe, 5 phút lên lớp, ok, vừa lúc'Cô ngồi thưởng thức đồ ăn nhanh:" ba, mẹ đại nhân con đi học"
Mặc phu nhân, mặc gia cười:" đi học vui nhé, đi đường cẩn thận nhé"
" VÂNG" giọng nói vọng vào, nghe to nhưng lại là thứ động lực mới của cô, cô đang thấy rất hạnh phúc khi có ba, mẹ quan tâm, chăm sóc cô.
" let's go"
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
tại một nơi hò hét rung trời
"woa, nữ thần đời anh"
" nữ thần, nhìn bên này"
" Lăng ca ca nhìn bọn em"
" Hàn ca, em nguyện là tất cả cho anh"
" nhìn họ cứ như cặp trời sinh vậy"
" ghen tỵ quá đi"
3 người, 2 nam , 1 nữ. Nữ mang khuân mặt dễ thương, dễ gần luôn tạo thiện cảm của mình với mọi người, đôi mắt trong veo, đôi má hồng, đôi môi được đánh lên màu son hồng, tết tóc.
Đi theo sau là hai 2 con trai, Một người mang mái tóc bạc xám mềm mượt, đôi mắt câu hồn bao thiếu nữ mang màu xanh lá, đôi môi cong lên gợi cảm, làm da trắng bóc khiến cho nữ cũng phải ghen tỵ, nam thì hờ, chiều cao 1m 91, khoác lên mình bộ đồng phục khiến Hàn Cung càng trở nên nổi bật trước đám đông với khí thế lạnh lùng, mạnh mẽ, một loại khí thế của một vị chủ tịch, bang chủ của hội Huyết Ám. Người còn lại thì là hoàn trái ngược Mái tóc vàng óng của năng ban mai, đôi mắt màu vàng, sống mũi thanh cao, đôi môi gợi cảm,làn da hơi rám, góc cạnh vô cùng hoang hảo Đông Lăng không mang cái uy thế kinh người như Hàn Cung mà là cái sự dễ gần, dịu dàng, cao 1m92.
...Cô đi đến trường nghe một đoạn hò reo khiến cô vô cùng khó chịu, bây giờ cô không mang khuân mặt khả ái nữa, hay tươi cười, dễ thương kia nữa mà là con người lạnh lùng, hơi thở của bậc đế vương, đôi mắt lạnh đạm, đôi lông mày thanh thanh như núi kia nhíu lại chứng minh cô đang khó chịu vớ tiếng reo hò kia.
Đi xe thành thạo nhanh, chuẩn , xoay đầu xe ra ngoài, đích xe vô trong, một cách vô cùng thành thạo, cuối cùng dừng lại với tiếng KÉT!!!!!!!!!!!đinh tai
Bị đánh động như vậy mọi người tò mò nhìn xem ai là người trong xe lại có thể ngông cuồng như vậy..
" ai thế nhỉ, chắc là nam thần mới chuyển tới"
" chắc là là mỹ nhân"
" không, nam thần"
" không, mỹ nhân"
Cô nhẹ bước xuống xe, tỏa ra khí thế kinh người
" à, con ả này chưa chết à, hôm nó còn hại nữ thần đó"
"ả, sống dai thật"
" nó tới là gì, cút về nhà Mặc kia luôn đi"....
Cô không để ý tiếng nói của thiên hạ, mà trực tiếp lên thẳng phòng hiệu trưởng thì có giọng nó nhỏ nhẹ vang lên.." tiểu Hi, cậu tới rồi, tớ đang định rủ thì Lăng ca và Cung ca dục nên thôi, cậu không giận chứ" giọng nhỏ nhẹ khiến người ta muốn phiêu theo
Cô khó chịu không thích ai gọi tên mình thân mật trừ gia đình cô và tiểu Dực, tên cô phát ra từ cái mồm của ả ta khiến cô ngứa ngáy vô cùng:" tôi nói lại, tôi không muốn cô gọi thân mật với cô, cô nên gọi là Mặc tiểu thư, chúng ta nên giữ khoảng cách" lời nói uy thế kinh hồn.
Kim Hoa ả bắt đầu khóc lóc:" tớ....b...iết.....tớ......s...ai...nh..ưng......tớ...khô...ng...mu..ốn...là..m..tổi...thư..ơng...cậu....là...t..ớ....x..i..l..ỗ..i...kh...ông.....nê....n...chi....a.rẽ...giữa...c...ậu...v..à......lăng...c...a....cung....c....a....hic..hic...hic..hic.."tiếng khóc đủ cho mọi người nghe thấy, ai cũng mềm lòng, đều nghĩ Mặc Hi bắt nạt.
Hàn Cung và Đông Lăng nhẹ nhàng dỗ dành, :" Hoa Hoa, nín nào, không khóc"
" Hoa sao em cứ phải làm bạn với cô ta, em bị hại đến mức này rồi"
" Hoa Hoa, ngoan, anh sẽ không để em bị bắt nạt"
Kim Hoa ả cười trong lòng' xem mày kìa, mày sẽ mãi thua ta thôi'
Hàn Cung quay sang đôi mắt trở nên xẫm lại, phát ra khí lạnh:" sao cô luôn gây khó dễ cho Hoa Hoa , Hoa Hoa cũng vì tốt cho cô mà cô lại đối xử như vậy, rốt cuộc cô có phải là con người được cha mẹ giáo dưỡng hay không, bộ cha mẹ cô không biết dạy cô hay sao, à cô có được cha mẹ giáo dưỡng thì cũng không bằng Hoa Hoa nhà tôi được ngay cả một sợi tóc cũng không"
Đông Lăng dùng đôi mắt cảnh cáo:" may gia đình cô chỉ có cô chứ có thêm đứa em trai chắc là gánh nặng gia đình"
" đúng vậy"
" cô ta sao không chết luôn nhỉ, mọi hôm bị người ta đánh trên đường luôn à"
" à, may cho cô ta"
" cô ta mà chết thì giảm được gánh nặng cho xã hội"
Cô nghe một tràng dài, đừng im, mặt tối sầm lại, họ đang bôi nhọ gia đình mình, và cả tiểu Dực nữa, các ngươi chọc ta giận lên rồi đấy.Ngước lên nhìn, ánh mắt tỏa ra sát khí như A Tỳ đến đòi hồn Qủy Đoạn Mạng .Đông Lăng và Hàn Cung mặc dù lăn lội ở trên con đường thảm sát rất nhiều nhưng ánh mắt ấy chưa bao giờ thấy qua, khí lạnh bao trùm,lạnh từ trong xương tủy, con ngươi trong veo mà lạnh lùng,chỉ cần nhìn một cái đã khiến cho mọi người và 3 tên cẩu nam nữ cũng không dám lộn xộn, thậm chí những người đang nói xấu Mực Hi cũng phải nhường đường, không dám ho hoe, cất tiếng nói trong veo:" con mắt của Đông thiếu gia và lăng thiếu gia thấy tôi bắt nạt cô ta, hử, có chứng cứ không, con mắt của hai người bị như thế sao không đi chữa hay là bẩm sinh rồi, hay trong là mẹ của hai ngươi cũng bị mắt chột mắt lé di truyền sang con, chơi gái nhiều nên không có tiền đi chữa chỉ có tiền chơi gái , không có thuốc chữa hay không có tiền, còn việc tôi có người nuôi dạy không thì cũng không đến lượt 2 thiếu gia để ý, bộ ba, mẹ 2 người không biết dạy con để cho con mình đi cắm đi sủa lung tung, cái đó là cái không biết dạy con, dạy không đến nơi đến chốn, dạy không được có nghĩa là người bất tài, vô dụng, đến con mình cũng không nuôi dạy đàng hoàng, chỉ biết sinh chứ hong biết nuôi, còn việc tôi có em trai hay không thì chắc chắn đứa em trai của tôi sẽ vô cùng tài giỏi, soái, thông minh, tốt bụng là một con người hoàn hảo chứ không phải hai ngươi, Đông thiếu gia và Lăng thiếu gia" nói xong cô tỏa là khí lạnh như băng ngàn năm không bao giờ tan
Đông Lăng và Hàn Cung bị một màn như vậy ngây cả người, anh chưa bao giờ bị đả kích như vậy.
Đôi mắt đó, ánh mắt đó chứa bao nhiêu sự oán hận, anh nhớ có cô bé Mặc Hi hay nói cười với anh, giúp anh, cô bé cứ luôn mang nước bỏ vào ba lô cho anh uống, chia sẻ với anh bao niềm vui, nỗi buồn mà bây giờ nhìn vào con ngươi ấy anh không dám nhìn thẳng, luôn e dè.
Cô nói nhân tiện nói luôn sự thật:" à, Hàn Cung anh có biết cách đây 2 năm ai cứu anh không"
Hàn Cung nói:" không phải Hoa Hoa sao, mà sao cô biết"
Cô nhẹ nhếch mép:" tôi mới là người cứu anh trong vụ thảm sát đó"
Hàn Cung lắc đầu:" không phải, là Hoa Hoa"
Mặc Hi:" vậy hỏi Hoa Hoa nhà anh xem đó là ngày mấy, bị hội này truy sát" liếc nhìn
Kim Hoa như giật mình, đôi mắt trở nên lo lắng:" là..là...là...."đôi mắt ấy bị Đông Lăng nhìn thấy,khiến anh có chút nghi ngờ về cô ta.
Mặc Hi:" không nhớ phải không, vì cô đâu phải người cứu anh ta, vật tôi nhắc lại, đó là ngày 24 tháng 5, khi đó Hàn thiếu gia bị nhóm người hội Hắc Ám truy đuổi, có người dùng súng bắn tỉa bắn anh ta nhưng tôi đã đến cứu, may mắn anh ta được người ta cứu còn tôi thì vật vả bò về nhà, viên đạn nằm trong bả vai tôi, đã thế khi tôi đến thăm thì anh lại vứt cho đôi mắt khinh thường, giọng điệu khinh thường, ánh mắt dành cho bọn nhà quê, đây là cách cảm tạ của Hàn thiếu gia hử "
Hàn Cung nghe ù cả tai, đúng ngày đó, đúng hội đó, anh bất quá run lên, nhìn con người ấy...
Cô nhẹ nhàng rời đi để lại lời nói:" các người đừng tưởng tôi không biết, nếu ai dám làm càng thì tôi sẵn sàng cho các ngươi đi chầu diêm vương một chuyến, một đi không trở lại, đừng tưởng con tiểu thư công tử mà tôi không dám đâu nhé"giọng nói khiến mọi người tin tưởng rằng cô ta nói được làm được.
Cô nhẹ bước lên phòng hiệu trưởng, để lại cho sân trường một mảnh ghê rợn bao trùm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro