Chương 3: Buổi tiệc
Trước cánh cổng lớn của Lục gia là một cô gái có gương mặt xinh đẹp. Mái tóc đen xoăn uốn lọn buộc hai bên, bộ đồ theo phong cách Gothic, đôi đồng tử màu huyết quỷ mị đến đáng sợ, nụ cười xinh đẹp kiêu sao. Bên cạnh là một cái vali đen. Không cần nói thêm, người này chính là Lục gia Nhị tiểu thư Lục Nguyên.
"Cô tìm ai vậy?..." Quản gia Kim đi từ trong nhà ra, đứng sau cổng lớn nhìn cô.
"Quản gia Kim, bà quên cháu nhanh như vậy sao...?" Giọng nói lãnh đạm, nụ cười xinh đẹp như không thuộc về mặt đất.
"Nhị... Nhị tiểu thư...?" Quản gia Kim không tin nổi người trước mắt mình là cô tiểu thư nhỏ mình từng bế trên tay, 4 năm trước cô còn dễ thương bao nhiêu, thì bây giờ trên gương mặt đó chỉ còn lại khí chất cao quý của một Nữ Vương.
Lục Nguyên cười tinh nghịch "Gia gia và nãi nãi của cháu đâu rồi a?"
"Ông bà chủ đi du lịch cách đây một tháng rồi, chuyện của công ty giao cho Đại tiểu thư nhưng tiểu thư nói là chỉ điều hành đến khi cô về thì sẽ giao lại" Quản gia Kim vứ nói vừa mở cổng cho cô, gọi người làm mang đồ của cô vào nhà.
Lục Nguyên vừa nghe thì trên mặt xuất hiện ba vạch hắc tuyến. Gia gia, nãi nãi, hay người không thể làm vậy a, chị Nghi, sau khi chị lấy chồng liền không ai để ý đến em!!!
"Tối nay Hoàng lão gia sẽ có tiệc mừng thọ, bọn họ biết hôm nay tiểu thư về nên có gửi thiệp cho cô." Quản gia Kim đưa cho cô tấm thiệp mừng màu đỏ chói loá. Hoàng lão gia phô trương quá rồi.
"Được, Quản gia Kim, bà tìm giúp cháu mấy thợ trang điểm và thợ làm tóc! Và một chiếc váy màu đỏ..."
"Dạ được tiểu thư!" Quản gia Kim gật đầu, đi ra ngoài. Lục Nguyên ngồi lên ghế, đưa mắt nhìn trần nhà. Tối nay chắc chắn bọn họ sẽ đến. "Tử, Hy!"
Từ ngoài cửa sổ hai bóng người nhảy vào, cúi đầu chào cô. Là một cặp song sinh nam nữ, đều sở hữu gương mặt và ngoại hình hoàn hảo. Nam là Song Tử, nữ là Song Hy, đều là cô nhi được Lục Nguyên thu nhận, rất có khí chất của một sát thủ. Từ khi được cô cứu, bọn họ là tận chung tận nghĩa, tuyệt nhiên không bao giờ phản bội cô.
"Chủ tử!"
"Tối nay hai người đi dự tiệc với ta!" Lục Nguyên nói, đôi giày đỏ đã được cô vứt sang một bên, nụ cười bí ẩn, cô là đang tính kế đó.
"Dạ!" Song Y gật đầu một cái, sau khi nhận được lệnh, lập tức biến mất.
"Hoàng thị sao...? Nghĩa là bọn họ cũng có mặt" Lục Nguyên lẩm bẩm một hồi, mắt huyết mệt mỏi rũ xuống. Cô thật sự mệt lắm rồi...
---------
Sau khoảng 1 tiếng rưỡi ngồi làm đẹp thì cô thật sự không nhận ra mình nữa. Gương mặt được phủ một lớp phấn nhẹ nhàng, hai má ửng hồng dễ thương, đôi môi hồng quyến rũ, hàng lông mi dài cong nay còn cong hơn. Mái tóc đen buông xoã, mái tóc được giữ bằng một dải ruy-băng ren đỏ. Bộ trang sức ruby đắt tiền. Bộ váy đỏ nhạt cúp ngực công chúa, dước thắt lưng là một sợi dây ngọc trai trắng thuần. Đôi giày đỏ tôn lên đôi chân trắng ngần như bạch ngọc của cô.
"My girl, you is are Queen of the night!" Nhà thiết kế nổi tiếng nhìn cô, có thể nói đây là tác phẩm tâm đắc nhất của ông ta, nhưng với Lục Nguyên mà nói. Khi cô mặc nó lên... Nó thật sự chỉ là chiếc váy tầm thường.
"Tiểu thư! Đến giờ rồi.." Song Y đi vào, cúi đầu kính cẩn nhìn cô. Lục Nguyên gật đầu, bước chân nhẹ nhàng đi phía trước Song Y.
----------
Buổi tiệc mừng thọ của Hoàng lão gia được tổ chức tại một nhà hàng Pháp nổi tiếng nhất nhì thành phố A. Hoàng lão gia Hoàng Đại, là một người có tiếng trong giới thượng lưu, còn là bạn chiến của ông ngoại cô. Hôm nay, những người nổi tiếng trong nền kinh tế thế giới đều có mặt, cô là thay mặt chủ tịch của Lục thị và đến đây với tư cách là chủ tịch Lục Ảnh. Đồng nghĩa với việc, Vũ Nhược Uyên, nam chủ, Vũ gia cũng ở đây.
Chiếc xe limo đen hiện đại dừng lại trước nhà hàng Pháp. Bước xuống xe là hai người mặc áo đen, một nam một nữ. Song Hy đưa tay mở cửa xe. Không khí khiến mọi người nghẹt thở.
Từ trên xe bước xuống là một thiên thần mang vẻ đẹp quyến rũ của một ác quỷ. Sau khi cô bước vào, không khí lập tức khiến người ta nghẹt thở, không thể nói, chỉ có thể nhìn ngắm vị Nữ Vương cao ngạo kia.
"Hoàng lão gia, lâu rồi không gặp!" Lục Nguyên đến gần Hoàng Đại, cúi đầu chào.
"Lục Nguyên, là cháu sao?" Hoàng Đại nhìn cô, Lục Phi lão bạn già này đúng thật là có phúc lớn, có cô cháu gái xinh đẹp tài giỏi như vậy.
"Dạ"
"Haha... Tốt tốt! Lục Phi và ta là bạn chiến hữu, cháu cũng chính là cháu ngoan của ta!" Hoàng Đại cười lớn, tập chung toàn bộ sự chú ý trong căn phòng lớn.
"Đó là Lục Nhị tiểu thư sao?..." "Lục Nhị tiểu thư đã lâu không xuất hiện..." "Thật sự là người xuất sắc như vậy sao?..." Những tiếng xì xào, bàn tán bắt đầu. Những tiểu thư nhà giàu kia thì cắn răng, ghen tỵ nhìn Lục Nguyên, cùng là tiểu thư, nhưng đối với cô, bọn họ chẳng đáng gì. Còn các công tủ, thiếu gia? Dĩ nhiên là đang tìm cách lọt vào mắt xanh của ai đó.
Nói chuyện với Hoàng Đại một hồi, Lục Nguyên yên tĩnh tìm một chỗ ngồi, lấy điện thoại ra nghịch.
"Nguyên Nguyên... Là em sao?..." Long Phi Tịch từ khi cô bước vào, ánh mắt đều không dời đi chỗ khác. Hắn nhìn những ánh mắt mà những tên công tử nhìn cô, hắn rất muốn chạy đến ôm cô, nói cô là của hắn. Nhưng với tư cách gì? 4 năm cô mất tích, 4 năm hắn điên cuồng tìm kiếm...
"Long tổng, lâu rồi không gặp." Lục Nguyên lãnh đạm nói, mắt huyết ánh lên một tia chán ghét.
Hắn ngây ngốc nhìn nàng, nàng bây giờ đã không phải là người mà hắn ghét bỏ nữa. Nàng là cuộc sống của hắn.
"Tiểu Nguyên Nguyên!~" Một giọng nói lảnh lót từ đâu vang lên, một cô nàng với mái tóc nâu hạt dẻ ngắn ngang vai, bộ váy hồng phấn đáng yêu, đôi giày búp bê màu trắng xinh xắn. Khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, đôi mắt xanh ngọc to tròn, môi hình trái tim. Đúng chất một bé loli...
"Hoàng My! Bỏ mình ra" Lục Nguyên cầm ly nước ép, trên mặt xuất hiện vài hắc tuyến. Cô ghét nhất là người khác chạm vào mình.
"No~" Hoàng My là cô bạn thân mà cô gặp ở Mĩ khi du học. Là Đại tiểu thư của tập đoàn Hoàng thị, em gái của nam chủ Hoàng Minh. Và đương nhiên Hoàng My cũng là nữ phụ giống cô.
"Nhanh..." Lục Nguyên mặt đầy hắc tuyến, trên người toả ra hàn khí lạnh thấu xương. Hoàng My toàn thân run nhẹ, bỏ tay ra khỏi người Lục Nguyên, nếu không bỏ ra, ta sợ gia gia cũng không cứu được ta đó!
"Long tổng, tôi không nhầm thì Vũ gia hôm nay cũng tới, sao anh còn ở đây?" Lục Nguyên nhìn Long Phi Tịch, giọng nói lạnh lùng tuyệt tình.
"Nguyên, đã 4 năm rồi, em không thể bỏ qua cho anh sao?" Long Phi Tịch nhìn cô, trong tim như bị người khác dùng dao đâm liên tục vào.
"Long thiếu, tôi và anh khi nào có quan hệ đó?" Cô cười nhạt. Đặt li nước xuống bàn.
"Stop stop! Đây là tiệc mừng thọ của gia gia tôi a! Hai người ngừng nói đi" Hoàng My xen vào, phá vỡ không khi căng thẳng giữ Long Phi Tịch và Lục Nguyên.
Vừa đúng lúc, Vũ tổng-Vũ Kì cùng Vũ phu nhân-Mạc Hạ cũng tới, đằng sau là Bạch Liên Hoa Vũ Nhược Uyên. Cô ta... Đang mặc một chiếc váy trắng thuần, những tiếng xì xào xung quanh cô ta bắt đầu bàn tán, còn cô ta thì đang tưởng mọi người là đang ghen tỵ và hâm mộ trước nhan sắc xinh đẹp của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro