CHƯƠNG 7-8-9-10
Chương 7: Ngắm trăng
Hồng Đậu hắng hắng giọng, nàng nỗ lực làm ra vẻ thực đứng đắn hỏi hắn, "Sao ngươi lại ở chỗ này? Nha hoàn chăm sóc ngươi đâu?""Ta không cần người chăm sóc." Thức Bạch nói: "Ta chỉ tùy tiện đi dạo một chút, không ngờ lại đúng lúc gặp được phu nhân.""Phải không?" Nàng có chút xấu hổ, dù sao thì cũng đã bị người ta thấy được dáng vẻ rất không rụt rè của mình mà, nàng lại hỏi: "Ta nghe nói Thẩm Lạc Ngôn đến ngày mai đã trở về rồi, đó không phải là thật chứ?"Thức Bạch cười nói: "Theo như lời Phượng di nương, xác thật như thế, phu nhân là vì trang chủ trở về, cho nên cảm thấy cao hứng sao?""Ngươi cảm thấy bộ dáng ta giống như cao hứng hả?" Hồng Đậu chỉ chỉ mặt chính mình, lại thở dài, "Đứa bé như ngươi không hiểu rõ nỗi khổ của ta đâu.""Phu nhân có nỗi khổ gì?""Ta......" Vừa định nói rằng nàng cảm thấy Thẩm Lạc Ngôn kia luôn thích nhất là ăn trong chén lại ngó trong nồi, thật sự là kẻ cặn bã, nhưng nàng rất nhanh liền nghĩ đến Thẩm Lạc Ngôn là cha của Thức Bạch, nói như vậy về cha người ta hình như cũng không tốt lắm, nàng đứng lên, nói thẳng: "Ta hiện giờ cảm thấy mệt mỏi, phải đi về nghỉ ngơi, tiểu gia hỏa, chúng ta có duyên sẽ gặp lại."Thức Bạch nhìn bóng dáng nàng, ánh mắt có chút kỳ quái, đại khái là cảm thấy một câu có duyên gặp lại này của nàng hình như dùng có chút không đúng thời điểm.Nhưng hắn đâu biết rằng, Hồng Đậu nói những lời này, là bởi vì nàng đã nghĩ kỹ rồi, buổi tối hôm nay nàng phải tìm cơ hội trốn đi.Đi đến nửa đường, vừa lúc gặp được Lục Y đang mang nước trở về, tiểu nha đầu cầm ấm trà, hưng phấn nói: "Phu nhân, ta lấy nước tới rồi!"Hồng Đậu liếc mắt một cái, "Ngươi để ta...... Trực tiếp tu cả bình sao?""Phu nhân không phải bảo đi lấy một bình đến đây sao?" Lục Y vô tội nói.Hồng Đậu trầm mặc trong chốc lát, hình như đúng là có chuyện như vậy thật, lúc ấy nàng chẳng qua lanh mồm lanh miệng tùy ý dùng đại một lượng từ mà thôi, nào biết nha đầu này đầu óc lại thẳng như vậy.Thở dài, Hồng Đậu tiếp tục bước trở về."Phu nhân, người không uống sao?""Không uống, không uống." Nàng xua xua tay, hiện tại nàng một lòng một dạ nghĩ cách làm thế nào để rời đi, cứ theo cái tính tình này của Lục Y, tương lai không có người che chở, nàng ấy biết làm sao bây giờ? Khoan đã, nàng hiện tại ngay cả chuyện của chính mình còn giải quyết không xong, sao còn lo được chuyện người khác chứ.Lục Y nói cho nàng, ám vệ trước kia bảo hộ nàng đều đi bảo hộ Phượng Khuynh Liên hết rồi, Lục Y tỏ vẻ thực oán giận, nhưng Hồng Đậu lại thực vui vẻ, vào đêm, sau khi để Lục Y lui xuống nghỉ ngơi, nàng liền thu thập đồ đạc thật tốt, Hồng Đậu đeo một cái tay nải tránh được đông đảo hộ vệ tuần tra, rốt cuộc thật vất vả mà đi tới hoa viên.Lúc này đúng là đêm khuya, ngoại trừ mấy cái đèn lồng thắp sáng, đều không còn thứ nào khác.Hồng Đậu khom lưng đi vào cái góc tường có lỗ chó kia, vừa mới ngồi xổm xuống, liền nghe thấy một giọng nam dễ nghe vang lên phía sau lưng nàng, "Phu nhân, nàng đang làm gì thế?"Bóng dáng Hồng Đậu cứng đờ, máy móc quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân phong thần tuấn dật kia dưới ánh trăng, nàng trong lòng rơi lệ đầy mặt, bên ngoài lại là vẻ hết sức vui mừng, nói: "Tướng công, chàng đã trở lại nha!"Nam nhân này mặc một bộ áo lam, một tay cầm kiếm, dáng người cao dài, đúng là trang chủ đương nhiệm Thẩm Gia Trang - Thẩm Lạc Ngôn.Thẩm Lạc Ngôn không hổ là nam thứ, hắn sinh ra đã có gương mặt đẹp, khí chất cao lãnh, cực kỳ có phong độ quân tử, chỉ cần bị hắn liếc mắt nhìn một cái như vậy, liền rất dễ bị ánh mắt hắn hấp dẫn.Hồng Đậu lại không bị hấp dẫn, nàng chỉ sợ người nam nhân này nhìn ra rằng nàng đang muốn trốn đi.Thẩm Lạc Ngôn lại hỏi: "Đã trễ thế này, không ở trong phòng nghỉ ngơi, phu nhân tới chỗ này làm gì?""Ta......" Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn trịa, "Ta tới ngắm trăng!"
_______________
Chương 8: Chị đây tự do rồi!
"Trời đêm gió lớn, dễ nhiễm phong hàn."
Thẩm Lạc Ngôn quan tâm nói: "Phu nhân bệnh nặng mới khỏi, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt.
""Được, ta nghe chàng, vậy ta liền trở về nghỉ ngơi." Hồng Đậu đứng lên từ bên cạnh góc tường, vừa muốn lướt qua Thẩm Lạc Ngôn, hắn lại mở miệng."Nếu là ngắm trăng, phu nhân vì sao lại mang theo tay nải?"Bước chân nàng khựng lại, sáng kiến chợt lóe lên trong đầu, "Cái này không phải do ta mang theo, là ta nhặt được giữa đường.""Nhặt được?"Thẩm Lạc Ngôn vươn tay, nàng khẽ cắn môi, đưa tay nải ra ngoài.Hắn mở tay nải ra, thấy được bên trong tất cả đều là vàng bạc của cải, chỉ nghĩ một lát, liền nói: "Hẳn là trong trang có kẻ trộm ăn cắp đồ đạc của chủ nhân, không biết sao lại rơi trên mặt đất mới bị phu nhân nhặt được.""Ừ, phải không?" Ánh mắt nàng dán chặt lên trên tay nải, bất chợt khẩn trương, đây chính là toàn bộ tài sản mà nàng có thể tìm được đó!"Nếu là như thế, vậy mấy thứ này ta sẽ giao cho quản gia, để hắn điều tra thật rõ xem rốt cuộc là kẻ nào dám trộm cắp ở Thẩm Gia Trang."Hồng Đậu vừa nghe liền nóng nảy, "Hay là không cần đâu. Bây giờ quá muộn, quản gia chắc đã ngủ rồi."Thẩm Lạc Ngôn đạm nhiên nói: "Phu nhân từ khi nào lại suy nghĩ cho hạ nhân như vậy?""Ta...... Ta luôn luôn suy nghĩ cho hạ nhân như vậy mà." Tầm mắt Hồng Đậu mơ hồ, "Từ trước đến nay ta chính là một phu nhân tốt luôn lo cho sức khỏe của hạ nhân mà, không phải sao?"Từ trước...... Thẩm Lạc Ngôn từ trước đến nay đều không chú ý đến chuyện của Phương Hồng Đậu, cho nên hắn cũng không biết, từ trước nàng là người như thế nào, chỉ là trước nay cũng chưa có ai nói với hắn rằng nàng không tốt, cũng không có ai từng nói nàng tốt, ở cái thôn trang này, so với Liễu Y Y luôn thích tìm phiền toái, cùng Phượng Khuynh Liên luôn bị gây phiền toái, cảm giác tồn tại của Phương Hồng Đậu thấp đến mức gần như là một người trong suốt vậy, nếu không phải lần trước Ma giáo tập kích khiến Phương Hồng Đậu bị thương, Thẩm Lạc Ngôn chắc cũng chỉ mỗi năm gặp nàng một lần vào thời gian ăn tết.Bỗng nhiên, ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn biến đổi, hắn bắt lấy tay Hồng Đậu kéo nàng ra phía sau mình, trường kiếm ra khỏi vỏ, một mũi tên bắn lén liền rơi trên mặt đất, Hồng Đậu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, liền thấy mười mấy hắc y nhân lao về phía Thẩm Lạc Ngôn.Hồng Đậu kinh hoảng thất thố, Thẩm Lạc Ngôn lại đẩy nàng sang một bên, "Trốn kĩ, đừng ra."Dứt lời, Thẩm Lạc Ngôn đã phi thân tiến lên đánh nhau cùng những hắc y nhân đó.Hồng Đậu nấp ở sau cây cột, nàng vươn đầu tới, liền cảm thấy ngay cả tiểu thuyết võ hiệp cũng chỉ được đến như vậy là cùng, rất nhanh, ánh mắt nàng sáng lên, lúc này không đi còn đợi lúc nào? Nàng lại không có cảm tình với Thẩm Lạc Ngôn, hắn có chết hay không cũng không liên quan gì đến nàng hết.Nàng mới vừa bước ra một bước, liền có người đánh về phía nàng, may mà Thẩm Lạc Ngôn khinh công không tồi, hắn chắn trước người Hồng Đậu, trường kiếm đảo qua, hắc y nhân cuối cùng này cũng tắt thở.Tinh thần Hồng Đậu đang kinh hách liền phục hồi lại, nàng liếc mắt, chỉ vào một đám hắc y nhân đang bay qua bay lại trên bầu trời nói: "Bọn họ đây là muốn đi đâu thế?"Thẩm Lạc Ngôn ánh mắt nghiêm trọng, "Là Di Nhân Hiên."Đó là sân của Phượng Khuynh Liên.Thẩm Lạc Ngôn không kịp nghĩ nhiều, liền chạy về hướng đó, nhưng bước chân hắn chợt ngừng lại, quay đầu nói: "Về phòng của ngươi trốn kỹ vào, bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng bước ra."Tiếng nói vừa dứt, hắn cũng phi thân bay lên, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.Hồng Đậu nhặt tay nải bị ném xuống đất lên, không tim không phổi cười một tiếng, cười tủm tỉm vòng qua đám thi thể này, liền bò ra ngoài qua lỗ chó, đến lúc đứng ở ngoài tường, nàng cao hứng hô một câu, "Chị đây tự do rồi!"Nàng giơ tay nải lên cao, vàng bên trong không gói kỹ liền bị vung ra ngoài, theo quán tính văng lên không trung, bỗng nhiên, có tiếng một vật nặng rơi xuống đất.Một nam nhân tức muốn hộc máu gào lên: "Ai dám đánh lén bản giáo chủ!"
____________
Chương 9: Bất nam bất nữ
Hồng Đậu nhìn về phía tiếng nói kia, chỉ thấy một nam nhân dáng người quyến rũ đang bò dậy bằng một tư thế rất không ưu nhã từ trên mặt đất, hắn mặc một thân áo tím, cổ áo mở rộng, ngực hơi hơi lộ ra ngoài, xương quai xanh tinh xảo kia, cùng da thịt trắng nõn còn hơn cả nữ nhân, thật sự rất có ma lực khiến người ta muốn âu yếm.Lại nhìn khuôn mặt yêu mị đa tình này của hắn ...... Hồng Đậu xác thực đã hiểu, mỗi một giáo chủ Ma giáo đều là da trắng mặt đẹp chân dài.Từ từ, giáo chủ Ma giáo?Nàng nháy mắt liền phục hồi tinh thần sau khi chìm đắm trong sắc đẹp, vội vàng quay đầu muốn đi, nam nhân phía sau kia lại lạnh lùng nói: "Đứng lại."Nàng dừng bước, xoay người lại, ánh mắt biến thành không có tiêu điểm, "Công tử đang gọi ta?""Ngươi là ai?" Nam nhân đi đến trước mặt nàng, gương mặt bỗng nhiên tươi cười này, lại thật sự khiến người ta rất không an tâm.Hồng Đậu ánh mắt trống rỗng chớp chớp mắt, "Ta là con gái nhà họ Vương ở thành Tây.""Họ Vương, gọi là gì?""Ta họ Vương, tên Sa Mạc.""Vương Cách Vách?""Công tử, là Vương Sa Mạc, không phải Vương Cách Vách."Nam nhân cười phong tình vạn chủng, "Ngươi là người mù?""Đúng vậy......" Nàng hơi hơi cúi đầu, cô đơn nói: "Trời sinh mắt bị mù, không nói tới cũng được.""Nếu đã là người mù, ngươi một mình đi ra ngoài buổi tối làm gì vậy?""Ta...... Ta ngưỡng mộ Thẩm trang chủ, cho nên mới năn nỉ nha hoàn mang ta đi quanh đây một chút, nhưng trên đường lại lạc mất nha hoàn......"Hắn lại cười, "Ngươi thích Thẩm Lạc Ngôn?""Ừm......" Sắc mặt nàng ửng đỏ, giống hệt vẻ tiểu nữ nhi thẹn thùng biểu lộ không thể nghi ngờ.Hắn dường như cảm thấy tò mò, "Vì sao ngươi lại thích hắn?""Trang chủ hắn hiệp can nghĩa đảm, đối đãi với người khác chân thành, giúp đỡ người nghèo, nâng đỡ kẻ yếu, nghe nói...... Còn tuấn tú đường đường, hắn là đối tượng ngưỡng mộ của mọi nữ tử trong Lạc thủy thành, tiểu nữ dĩ nhiên cũng không ngoại lệ." Nha, nghĩ ra được nhiều lời khen như vậy cho Thẩm Lạc Ngôn, cho dù hôm nay nàng muốn trốn chạy, cũng coi như không làm thất vọng tên gia hỏa Thẩm Lạc Ngôn này. Hắn lại cười cười, quyến rũ phi thường, "Thì ra là thế, không nghĩ tới hoa đào của Thẩm Lạc Ngôn lại nhiều như vậy.""Công tử...... Ta còn muốn tìm thị nữ của ta nữa, nên ta đi trước một bước vậy."Hắn cười, "Cô nương đi thong thả."Hồng Đậu hơi hơi gật đầu, xoay người rời đi.Khi nàng đi được một đoạn, chợt nghe phía sau truyền đến một câu, "Cô nương, đồ trong bao quần áo của ngươi rớt kìa.""Cái gì?" Theo bản năng cúi đầu nhìn lại, Hồng Đậu liền nhanh chóng cứng đờ, nếu nàng là người mù, làm sao lại có bản năng cúi đầu nhìn đồ vật được chứ?Quả nhiên, giọng của nam nhân kia nháy mắt xuất hiện ở sau lưng nàng, "Cô nương, xem ra, ngươi không chỉ là Vương Cách Vách đơn giản như vậy đâu."Hồng Đậu nháy mắt tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, bỗng nhiên, một ánh kiếm lóe lên, nam nhân áo tím lui về phía sau một bước, hắn nhìn bé trai bỗng nhiên xuất hiện phía trước Hồng Đậu, khóe môi nhẹ cong, "Quả nhiên ngươi trốn ở chỗ này."Bé trai này không phải ai khác, mà đúng là Thức Bạch đang cầm kiếm, thân hình tuy nhỏ, nhưng tư thế cầm kiếm lại ra dáng ra hình, "Du Tử Tức, đã lâu không gặp.""Đúng là lâu không gặp.""Ngươi phái ra nhiều người như vậy, gây sóng gió lớn như thế, lại không ngờ rằng Thẩm trang chủ lại trở về trang vào hôm nay."Du Tử Tức cười, "Nhưng ngươi không phải vẫn lộ mặt sao? Ai nha, hiện tại ngươi cũng không phải đối thủ của ta, không bằng ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi."Thức Bạch nói với Hồng Đậu: "Ngươi rời đi trước, đây là chuyện giữa ta và hắn."Hồng Đậu vẻ mặt khủng hoảng nói: "Không được a, nếu ngươi bị hắn bắt đi, nhỡ tương lai lại trở nên bất nam bất nữ giống hắn thì làm sao bây giờ?"Chương 10: Hóa ra nàng cũng có võ công?Lời vừa nói ra, trong chớp mắt liền yên tĩnh.Du Tử Tức không những không tỏ ra giận dữ, ngược lại cười càng thêm mê người, "Sao vậy, cô nương đang ghen ghét ta đẹp hơn ngươi sao?""Xong rồi xong rồi." Hồng Đậu khẩn trương túm lấy tay Thức Bạch, "Hắn không chỉ bất nam bất nữ, hơn nữa thẩm mĩ quan cũng có vấn đề a, ngươi đi cùng hắn sẽ bị hắn dạy hư!"Nếu muốn hỏi Hồng Đậu rằng nàng tự tin nhất về điểm nào của bản thân, đáp án chỉ có một, đó chính là khuôn mặt, chỉ có khuôn mặt này, từ trước đến nay nàng đều cho rằng cực kỳ xinh đẹp, thử nói mà xem, một tên bất nam bất nữ sao có thể xinh đẹp hơn nàng?Thức Bạch dừng một chút, thấp giọng nói: "Mục đích của hắn chỉ là ta, ngươi mau chạy đi.""Vậy chỉ sợ không được." Du Tử Tức từ từ nói: "Vị cô nương này đắc tội ta, nên ta không định thả nàng đi."Hồng Đậu vẫn không hết khủng hoảng, "Ngươi không thể bởi vì ta không cẩn thận đánh rớt ngươi từ trên trời xuống đất mà ghi thù như vậy."Đánh rớt hắn từ trên trời xuống đất?Thức Bạch ngẩng đầu nhìn Hồng Đậu, trong mắt lộ ra ý như này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đây là một trong số những lần ít ỏi mà hắn cảm thấy hiếu kỳ.Hồng Đậu giải thích, "Chính là vừa rồi, lúc hắn đang phi trên trời, ta không cẩn thận......""Câm miệng!" Sắc mặt Du Tử Tức rốt cuộc biến đổi, chuyện mất mặt như vậy, hắn không thể cho Thức Bạch biết, quả nhiên, trước hết vẫn nên giết nữ nhân này đi mới tốt, Du Tử Tức giơ tay lên, một đạo chưởng khí liền phóng về phía Hồng Đậu.Thức Bạch kéo Hồng Đậu dịch sang bên một đoạn, sắc mặt ngưng trọng nói: "Ngươi trốn kỹ đi."Dứt lời, hắn liền rút kiếm chiến đấu với Du Tử Tức.Hồng Đậu cắn ngón tay, trong lòng sốt ruột, nàng vốn dĩ muốn kéo dài thời gian một chút, chờ Thẩm Lạc Ngôn tới cứu người, nhưng Thẩm Lạc Ngôn gia hỏa này lại không tới, nàng nghĩ, hắn hẳn là đang ở đó dỗ dành an ủi Phượng Khuynh Liên rồi.Tuy rằng Hồng Đậu không hiểu võ công, nhưng nàng rõ ràng cũng có thể nhìn ra được Thức Bạch đang phòng thủ là chính, Thức Bạch rốt cuộc còn nhỏ, hắn đương nhiên không phải là đối thủ của Du Tử Tức, nàng đã thấy rất nhiều lần Thức Bạch phải khó khăn mới tránh được dưới tay Du Tử Tức.Sau khi triền đấu được khoảng năm phút đồng hồ, có lẽ thấy được Thức Bạch lực bất tòng tâm, tốc độ công kích của Du Tử Tức càng nhanh, sau một hư chiêu, Thức Bạch tránh không kịp, bị Du Tử Tức đánh một chưởng lên ngực, Hồng Đậu rốt cuộc nhịn không được, lao ra đỡ được thân thể Thức Bạch đang rơi xuống, mà Thức Bạch cũng hộc ra một ngụm máu tươi."Thức Bạch, ngươi sao rồi?"Thức Bạch còn chưa trả lời, bên kia Du Tử Tức đã cười nói: "Ta đã sớm nói, hiện tại ngươi căn bản không phải đối thủ của ta."Du Tử Tức lại đánh một chưởng, Hồng Đậu theo bản năng một tay ôm Thức Bạch vào trong ngực, một tay khác giơ lên che đầu, chẳng qua đột nhiên, không khí chấn động, Du Tử Tức bị luồng nội lực này đột nhiên đẩy ra vài bước, hắn đứng vững, mặt như băng sương, "Nội lực cường đại như vậy ...... Ngươi rốt cuộc là ai?"Hồng Đậu buông tay, nàng mờ mịt chớp chớp mắt, "Ngươi đang nói ta sao?"Du Tử Tức nhíu mày, hắn không thể nào buông tha cơ hội tốt như vậy mà không bắt Thức Bạch, lúc này đây hắn đã có chuẩn bị, rút nhuyễn kiếm ra, hắn lại lần nữa phi thân lên.Thức Bạch cầm kiếm trong tay để vào tay Hồng Đậu, hắn nói nhanh: "Dựa vào bản năng trong thân thể ngươi mà hành động."Cái gì mà bản năng thân thể? Nàng sẽ không a!Nhưng ngay khi mũi kiếm của Du Tử Tức đánh úp lại, thân thể Hồng Đậu phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc nàng, nàng rút kiếm chặn lại, khẽ điểm mũi chân, trong nháy mắt liền ôm Thức Bạch phi thân lui về phía sau một đoạn dài.Sau khi đáp xuống đất, nàng càng ngốc, chẳng lẽ ...... Thân thể này trước kia có võ công sao?Con ngươi Thức Bạch cũng có sự kinh ngạc, hắn vốn dĩ cho rằng Hồng Đậu sẽ chỉ có mấy chiêu công phu mèo quào, nhưng kiếm pháp vừa rồi giúp nàng dễ dàng ngăn cản Du Tử Tức, còn có khinh công dùng để lui về phía sau kia, đây hoàn toàn không phải công phu mèo ba chân đơn giản như vậy.Hiển thị thêm cảm xúc
_________________
Chương 10: Hóa ra nàng cũng có võ công?Lời vừa nói ra, trong chớp mắt liền yên tĩnh.Du Tử Tức không những không tỏ ra giận dữ, ngược lại cười càng thêm mê người, "Sao vậy, cô nương đang ghen ghét ta đẹp hơn ngươi sao?""Xong rồi xong rồi." Hồng Đậu khẩn trương túm lấy tay Thức Bạch, "Hắn không chỉ bất nam bất nữ, hơn nữa thẩm mĩ quan cũng có vấn đề a, ngươi đi cùng hắn sẽ bị hắn dạy hư!"Nếu muốn hỏi Hồng Đậu rằng nàng tự tin nhất về điểm nào của bản thân, đáp án chỉ có một, đó chính là khuôn mặt, chỉ có khuôn mặt này, từ trước đến nay nàng đều cho rằng cực kỳ xinh đẹp, thử nói mà xem, một tên bất nam bất nữ sao có thể xinh đẹp hơn nàng?Thức Bạch dừng một chút, thấp giọng nói: "Mục đích của hắn chỉ là ta, ngươi mau chạy đi.""Vậy chỉ sợ không được." Du Tử Tức từ từ nói: "Vị cô nương này đắc tội ta, nên ta không định thả nàng đi."Hồng Đậu vẫn không hết khủng hoảng, "Ngươi không thể bởi vì ta không cẩn thận đánh rớt ngươi từ trên trời xuống đất mà ghi thù như vậy."Đánh rớt hắn từ trên trời xuống đất?Thức Bạch ngẩng đầu nhìn Hồng Đậu, trong mắt lộ ra ý như này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đây là một trong số những lần ít ỏi mà hắn cảm thấy hiếu kỳ.Hồng Đậu giải thích, "Chính là vừa rồi, lúc hắn đang phi trên trời, ta không cẩn thận......""Câm miệng!" Sắc mặt Du Tử Tức rốt cuộc biến đổi, chuyện mất mặt như vậy, hắn không thể cho Thức Bạch biết, quả nhiên, trước hết vẫn nên giết nữ nhân này đi mới tốt, Du Tử Tức giơ tay lên, một đạo chưởng khí liền phóng về phía Hồng Đậu.Thức Bạch kéo Hồng Đậu dịch sang bên một đoạn, sắc mặt ngưng trọng nói: "Ngươi trốn kỹ đi."Dứt lời, hắn liền rút kiếm chiến đấu với Du Tử Tức.Hồng Đậu cắn ngón tay, trong lòng sốt ruột, nàng vốn dĩ muốn kéo dài thời gian một chút, chờ Thẩm Lạc Ngôn tới cứu người, nhưng Thẩm Lạc Ngôn gia hỏa này lại không tới, nàng nghĩ, hắn hẳn là đang ở đó dỗ dành an ủi Phượng Khuynh Liên rồi.Tuy rằng Hồng Đậu không hiểu võ công, nhưng nàng rõ ràng cũng có thể nhìn ra được Thức Bạch đang phòng thủ là chính, Thức Bạch rốt cuộc còn nhỏ, hắn đương nhiên không phải là đối thủ của Du Tử Tức, nàng đã thấy rất nhiều lần Thức Bạch phải khó khăn mới tránh được dưới tay Du Tử Tức.Sau khi triền đấu được khoảng năm phút đồng hồ, có lẽ thấy được Thức Bạch lực bất tòng tâm, tốc độ công kích của Du Tử Tức càng nhanh, sau một hư chiêu, Thức Bạch tránh không kịp, bị Du Tử Tức đánh một chưởng lên ngực, Hồng Đậu rốt cuộc nhịn không được, lao ra đỡ được thân thể Thức Bạch đang rơi xuống, mà Thức Bạch cũng hộc ra một ngụm máu tươi."Thức Bạch, ngươi sao rồi?"Thức Bạch còn chưa trả lời, bên kia Du Tử Tức đã cười nói: "Ta đã sớm nói, hiện tại ngươi căn bản không phải đối thủ của ta."Du Tử Tức lại đánh một chưởng, Hồng Đậu theo bản năng một tay ôm Thức Bạch vào trong ngực, một tay khác giơ lên che đầu, chẳng qua đột nhiên, không khí chấn động, Du Tử Tức bị luồng nội lực này đột nhiên đẩy ra vài bước, hắn đứng vững, mặt như băng sương, "Nội lực cường đại như vậy ...... Ngươi rốt cuộc là ai?"Hồng Đậu buông tay, nàng mờ mịt chớp chớp mắt, "Ngươi đang nói ta sao?"Du Tử Tức nhíu mày, hắn không thể nào buông tha cơ hội tốt như vậy mà không bắt Thức Bạch, lúc này đây hắn đã có chuẩn bị, rút nhuyễn kiếm ra, hắn lại lần nữa phi thân lên.Thức Bạch cầm kiếm trong tay để vào tay Hồng Đậu, hắn nói nhanh: "Dựa vào bản năng trong thân thể ngươi mà hành động."Cái gì mà bản năng thân thể? Nàng sẽ không a!Nhưng ngay khi mũi kiếm của Du Tử Tức đánh úp lại, thân thể Hồng Đậu phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc nàng, nàng rút kiếm chặn lại, khẽ điểm mũi chân, trong nháy mắt liền ôm Thức Bạch phi thân lui về phía sau một đoạn dài.Sau khi đáp xuống đất, nàng càng ngốc, chẳng lẽ ...... Thân thể này trước kia có võ công sao?Con ngươi Thức Bạch cũng có sự kinh ngạc, hắn vốn dĩ cho rằng Hồng Đậu sẽ chỉ có mấy chiêu công phu mèo quào, nhưng kiếm pháp vừa rồi giúp nàng dễ dàng ngăn cản Du Tử Tức, còn có khinh công dùng để lui về phía sau kia, đây hoàn toàn không phải công phu mèo ba chân đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro