Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

"Tiền bối, ngươi có thể cho ta biết tại sao phải chờ đồ đệ ngươi về mới có thể cứu người này không?" Thiên Hương thấy nên tìm chủ đề nói chuyện tốt, nếu không cứ vậy một già một trẻ vụng về ngồi một chỗ thật không thoải mái .

"Ha hả, Công chúa nói với ngươi cũng không sao, ngươi có biết người của ngươi bị trúng độc?" Thần y thần bí cười cười.

"Trúng độc? Trúng độc gì?"

"Trong cơ thể người này có một cây truy mệnh đoạt hồn châm, chính là châm sẽ không đoạt mạng người, thế nhưng mặt trên có độc, loại độc chất này mỗi tháng phải cần dùng thuốc giải mới có thể kéo dài tánh mạng, người hạ độc hiển nhiên là muốn khống chế người trúng độc."

"Ý ngươi nói, người này là bị người khác khống chế? Vậy người mà người bảo phải cứu hắn có quan hệ gì?" Thiên Hương không giải thích được tại sao thần y phải chờ cái người đồ đệ của hắn.

"Bởi vì ta biết thân phận của người này, ta nhất định phải xác định Công chúa có đúng là nhất định phải cứu hắn" thần y vẫn là vẻ mặt thần bí khiến cho người ta khó nắm bắt .

Thiên Hương thực sự không rõ lão giả đang nghĩ gì, nếu biết thân phận của người này, có cứu hay không cũng hắn cũng nên nói một câu chứ?

"Tiền bối, ngươi biết người này là ai, vậy tại sao còn muốn chờ đồ đệ ngươi trở về mới quyết định có muốn hay không cứu người này?"

"Bởi vì chỉ có đồ nhi ta mới có thể quyết định có muốn hay không cứu người này" thần y nói xong lại nhắm mắt dưỡng thần đi.

"Quái nhân!" Thiên Hương bỉu môi không hài lòng với câu trả lời. Nhưng cũng không có cách nào , nhân gia nhắm mắt dưỡng thần không để ý tới nàng, mình cũng không muốn tự bỉ mặt liền đứng lên đi lại quan sát cái phòng khách.

"Ta đã trở về" Bên tai Thiên Hương vang lên một thanh âm quen tai, nàng kinh ngạc xoay người, người trước mắt đúng là quen thuộc."Ngươi ~~" Thiên Hương chỉ ngón tay về phía nam tử đứng trước mắt.

"Công tử chúng ta quen biết sao?" Nam tử nhìn đứng ở trước mặt vị công tử trẻ tuổi này nghi hoặc người này vì sao vẻ mặt như thế nhìn mình?

"Ngươi?" Thiên Hương kinh hãi nói không ra lời, mắt nhìn về phía thần y tìm kiếm đáp án.

"Tiền bối , vị này chính là đồ đệ ngươi phải đợi?" Thiên Hương nhận thấy thần y không nói lời nào chỉ là nhìn mình.

"Ác, đây là ngọc nguyệt sinh, nghĩa tử của Ngọc tiêu thành ta, người chúng ta phải đợi là đồ đệ của ta "

"Nguyệt sinh, vị này là Văn công tử dẫn theo một bệnh nhân tới, phải đợi Dân nhi trở về mới có thể chữa trị, ngươi đi kêu Dân nhi trở về" Hẳn nhiên Ngọc tiêu thành cũng không muốn để cho nghĩa tử của hắn biết thân phận của Thiên Hương.

"Dạ nghĩa phụ" tên nam tử kia nói xong cũng đi ra ngoài.

"Tiền bối, hắn thật là nghĩa tử của ngươi?" Thiên Hương rất nghi hoặc tại sao có thể như vậy, thiên hạ thật sự có người giống như vậy sao?

"Đúng vậy, hắn chính là nghĩa tử ngọc nguyệt sinh của ta, thế nào ,Công chúa có quen hắn?" Ngọc tiêu thành cười, hỏi ngược lại Thiên Hương.

"Không phải, tiền bối nghĩa tử của ngươi rất giống một vị bằng hữu của ta" Thiên Hương có điểm bất khả tin tưởng.

"Ha ha Công chúa thiên hạ nhiều người như vậy, có giống nhau cũng chẳng có gì lạ" Ngọc Tiêu Thành nâng chén trà trên bàn nhâm nhi thưởng thức.

Thiên Hương biết để ý tới bộ dạng không quan tâm của lão giả kia thật uổng công, liền cảm thấy không hứng thú .Lúc này mới vừa đi ra, nguyệt sinh liền đã trở về, phía còn còn một người nữa , Thiên Hương nghĩ người kia chính là đồ đệ , thì nghiêng đầu nhìn hướng về phía sau người nọ, khi ánh mắt của nàng thấy cái thân ảnh kia thì lần này nàng đúng là ngây dại , ánh mắt chôn chặt ở trên thân người phía sau Nguyệt Sinh

"Nghĩa phụ "

"Sư phụ "

Nguyệt sinh và người nọ cùng nhau hướng Ngọc tiêu thành hành lễ.

"Dân Nhi đã trở về, hôm nay có một bệnh nhân đang đợi ngươi."

Bởi vì người nọ vẫn theo sau nguyệt sinh, lúc đi vào hai người cúi đầu,vừa đi vừa tập trung nói chuyện, không nhìn thấy Thiên Hương đứng ở bên cạnh Ngọc Tiêu Thành.

Khi người nọ ngẩng đầu, thấy Thiên Hương thì hắn kinh ngạc không kém Thiên Hương, xong rất nhanh thì khôi phục thần thái.

"Thiên Hương? Ngươi sao lại ở đây?"

"Phùng Thiệu Dân, ngươi, ngươi" không sai người này chính là của tiền nhiệm tể tướng Phùng Thiệu Dân của chúng ta, cũng là Phùng Tố Trinh.

"Sư phụ ngươi nói bệnh nhân chính là Thiên Hương?" Phùng Thiệu Dân nhìn Ngọc Tiêu Thành đang thành thơi uống trà mà hỏi.

Thế nhưng lão nhân gia ông ta hình như không nghe được vẫn nhâm nhi chén trà trên tay

Thấy sư phụ không trả lời mình, Phùng Tố Trinh nóng nảy chạy tới nắm tay của Thiên Hương "Thiên Hương ngươi làm sao? Khó chịu ở đâu ? Bị thương sao?"

Liên tiếp vấn đề hỏi làm cho Thiên Hương không biết nói từ đâu, gặp lại, vừa rồi nhìn thấy Phùng Tố Trinh đến bây giờ còn chưa định thần, Thiên Hương không nói lời nào, hắn liền đưa tay sờ đầu Thiên Hương, lúc này Thiên Hương mới giật mình tỉnh lại vội vàng lui về phía sau một bước.

"Ta, ta không sao, không phải ta xem bệnh, là ta ở trên đường nhặt được một bệnh nhân" Thiên Hương cuống quít nói.

"Nhặt được một..." Phùng Tố Trinh nói còn chưa dứt lời, Ngọc Tiêu Thành cắt ngang.

"Dân nhi, chúng ta bây giờ nên tới xem người bệnh nhân kia, Nguyệt Sinh đóng cửa nhà ,đừng cho bất luận kẻ nào tiến đến" nói xong đứng dậy đi, Thiên Hương và Phùng Tố Trinh theo sau hướng phòng người bệnh ở hậu viện đi tới.

Tố Trinh thấy nằm người kia nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch tay chân không ngừng run rẩy, hình như đã hôn mê.

Tố Trinh đi tới cầm tay người nọ bắt mạch "Sư phụ, người này là trúng độc "

"Hữu dụng, sư phụ của ngươi nói qua người này chỉ có ngươi nói cứu mới có thể cứu" Thiên Hương vỗ một cái vào vai Phùng Tố Trinh.

"Sư phụ nói như vậy là thế nào?" Phùng Tố Trinh không rõ sư phụ tại sao muốn nói như vậy, liền quay đầu hỏi ngọc tiêu thành.

"Dân nhi, ngươi có biết người này trúng độc gì không?"

"Đồ nhi chưa thấy qua bệnh trạng như vậy, không biết là độc gì, xin hãy sư phụ chỉ giáo" Tố Trinh đúng là chưa thấy qua bệnh trạng.

"Cơ thể người hắn có cây truy mệnh đoạt hồn châm, trên kim có một loại đoạt hồn tán độc, độc này hàng tháng đều phải dùng thuốc giải mới có thể kéo dài tánh mạng" Ngọc Tiêu Thành ngừng một chút nhìn Thiên Hương nói tiếp "Người này bị người khác dùng châm và độc khống chế được, chỉ cần hắn nghe lệnh của người hạ độc, hắn sẽ bị có thuốc giải "

"Nói như vậy người này hiện đang không được chủ nhân của hắn cho thuốc giải, là do hắn không còn nghe mệnh người hạ độc sao?" Phùng Tố Trinh tiếp lời Ngọc Tiêu Thành.

"Có lẽ là như vậy hoặc là không phải như vậy?" Ngọc tiêu thành nói ý lưỡng ngôn.

"Sư phụ ngươi biết chuyện gì sao?" Phùng Tố Trinh chính là nàng nghe được ẩn ý trong lời nói của Ngọc tiêu Thành .

"Dân nhi , ngươi cũng biết , trước mắt người hạ độc ở chỉ có một người "

"Người nào?"


'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''

Editor tự kỷ : ( =.+")

Dân nhi ơi là Dân nhi ! Bỏ đi rồi mà gặp lại người ta liền xáp xáp vô như thía thì phải làm sao //(0.0)//

CP này cực kỳ trong sáng , vì thế bộ này sẽ không có H ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro