Chương 22
"Hoàng đế ca ca ngươi nói thế là có ý gì? Cái gì có chết hay không, lần này hữu dụng quay về chính là tới giúp ngươi, ngươi muốn giết nàng sao?" Thiên Hương vốn đang vui vẻ vì Phùng Tố Trinh lại đi thi trạng nguyên, nàng đang suy nghĩ với tài năng của Phùng Tố Trinh nhất định có thể thi đậu, không nghĩ tới hoàng đế nói một câu nói như vậy làm cho nàng kinh hãi không thoải mái.
"Thiên Hương, kỳ thực bất luận hoàng thượng muốn hay không muốn giết ta, quan trọng là ... Chúng ta nếu như thất bại nhất định toàn bộ sẽ chết" Kỳ thực Phùng Tố Trinh cũng biết lần này trở về tức là nàng đã chịu chết, thất bại đúng là tử , nếu thành công e rằng cũng khó thoát khỏi cái chết .
"Có ngươi ở đây chúng ta sẽ không thất bại, ta cũng sẽ không để hoàng đế ca ca giết ngươi" Thiên Hương biết Phùng Tố Trinh là có ý gì, cho dù bọn họ thành công, hoàng đế cũng không nhất định sẽ bỏ qua cho Phùng Tố Trinh, quan trường vốn là như vậy. Hoàng thượng làm sao có thể dễ dàng tha thứ một người có uy tín cao hơn mình ( ý là Tố Nhi nhà ta công cao hơn chủ , khí thế bất phàm, đa mưu túc trí, được lòng người dễ mưu triều soán vị , nên anh hoàng đế phải diệt hậu hoạn về sau ) , cho dù người đó có là một nữ nhân ( đang tiếc nàng là nữ nhân a, nam nhân là Thiên Hương dâng cả giang sơn rồi +.+")
"Hoàng thượng ca ca nếu như thất bại , chúng ta đều phải chết, hiện tại không ai có thể biết ngày mai sẽ như thế nào, cho nên có rất nhiều lời ta muốn cùng ngươi hôm nay nói hết ------ "
"Thiên Hương bất luận sự tình phát sinh thế nào ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn, cho nên xin ngươi yên tâm, ngươi nhất định không có việc gì" Phùng Tố Trinh cắt lời Thiên Hương , gắt gao nắm tay của nàng, khi nàng vừa nghe Thiên Hương nói đến cái chết liền sợ hãi, nàng không sợ chết thế nhưng nàng sợ Thiên Hương sẽ chết.
Thiên Hương nhìn Phùng Tố Trinh khẩn trương, nàng đây là đang khẩn trương vì mình sao? Có lẽ lão đầu Ngọc Tiêu Thành nói không sai "Bảo vệ ta an toàn, bảo vệ ta an toàn làm gì, là để cho ta nhìn ngươi chết hay là ở bên nhìn ngươi tiếp tục chịu thống khổ?" Điên rồi, Thiên Hương nổi điên hướng tới Phùng Tố Trinh quát mắng một trận cuồng phong dữ dội.
"Ta ------ ta ------" Phùng Tố Trinh trong lúc nhất thời muốn ngăn cản Thiên Hương , lại nói không thành lời.
"Ta cái gì ta, giờ ta nói cho ngươi biết ta không cho phép ngươi chết, nếu như ngươi dám chết ta cũng theo ngươi cùng chết" Tất cả mọi người bị mê muội tại chỗ , Thiên Hương có phải phát điên rồi hay không.
"Thiên Hương, ngươi nói gì vậy" Hoàng thượng nghe Thiên Hương muốn chết theo Phùng Tố Trinh càng hoảng sợ.
"Nói gì , nếu như ngươi giết Phùng Tố Trinh cũng chính là giết ta, còn nếu như nàng, Phùng Tố Trinh nếu phải chết ta liền ------ "
"Thiên Hương, tại sao ngươi có thể nghĩ như vậy, ngươi phải sống thật tốt" Phùng Tố Trinh không dám để cho Thiên Hương nói thêm gì đi nữa, còn nói thêm gì đi nữa không biết nàng sẽ nói ra ngôn từ kinh người nào nữa ( ngôn từ kinh thiên động địa á , lộ hết tình ý ra rồi cô nãi nãi ơi >"< , sống với chết ...một màn cho người nghe rối loạn ... ) .
"Phùng Tố Trinh, rốt cuộc ngươi đang sợ điều gì? Sợ ta chết sao?" Thiên Hương nhất định không nghe theo, không buông tha.
"Thiên Hương ta nói rồi ngươi sẽ không chết, ta sẽ không để cho người khác tổn thương tới ngươi "
"Hừ ~~ miễn là ngươi không chết ta sẽ không phải chết "
"Thiên Hương , Phùng Tố Trinh sẽ không chết" Hoàng thượng cảm thấy sự tình bất thường muốn mau mau kết thúc đề tài này.
"Nói vậy hoàng đế ca ca sẽ không giết hữu dụng?" Thiên Hương nghe hoàng thượng nói sẽ buông tha Phùng Tố Trinh, trước nhất muốn minh xác
"Ta lúc nào nói muốn giết Phùng Tố Trinh" đúng vậy hoàng thượng cũng không có nói hắn muốn giết ai, đều là ngươi tự mình nói ra, đem ý tứ tha tới bước này.
Mấy người đang ngồi như lạc vào trong sương mù, đều bị Thiên Hương nói tới choáng váng, Trương Thiệu Dân đăm chiêu nghe các nàng đối thoại, trong lòng hắn đã có suy đoán.
"Đúng vậy, Thiên Hương à hoàng thượng cũng chưa nói muốn giết ta " Cái này là Phùng Tố Trinh thực sự là thiếu thận trọng, lúc này tốt nhất ngươi không nên mở miệng nếu không mũi dùi sẽ chỉ hướng về ngươi á, xem lấy đi.
"Đúng vậy, là tự ngươi nói muốn chết, ta cho ngươi biết nếu như ngươi dám chết thì thử xem, coi như là vì ta ngươi cũng phải sống thật tốt, mạng của ngươi bây giờ không phải là của ngươi mà là của ta." Thiên Hương kéo Phùng Tố Trinh lại nói .
" Được, ta sẽ hảo hảo còn sống, ta cũng sẽ không để cho người khác tổn thương tới ngươi, cho nên vì ta ngươi cũng sẽ phải thật tốt" Phùng Tố Trinh có lẽ là cảm động ,có lẽ là bởi vì nghe Thiên Hương nói câu kia ,cũng không biết ngày mai sẽ như thế nào trong lúc nhất thời vong tình ( không cầm lòng được ) nắm tay Thiên Hương , trong mắt tràn đầy nhu tình ( tình cảm dạt dào/ tình cảm dịu dang) mà nói .
Thời gian tức khắc dừng lại ,thiên địa vạn vật cũng dừng hô hấp, trong mắt hai người đã không có kẻ khác tồn tại, hết thảy tất cả từ giờ trở đi đều dừng lại ở khoảnh khắc này.
"Sẽ, chúng ta sẽ thật tốt" Phùng Tố Trinh lặp lại hứa hẹn trong miệng, tay nàng nắm chặt tay của Thiên Hương dường như sợ buông ra sẽ mất đi. Thiên Hương nhìn lại vẻ khẩn trương của Phùng Tố Trinh, trong lòng ngoại trừ hưng phấn chính là kích thích, Phùng Tố Trinh là của nàng .
"Các ngươi đây là đang làm gì, trẫm có nói cho phép các ngươi đi tìm cái chết sao?" Hoàng thượng lúc này trong lòng cũng có một ý nghĩ, khi nhìn thấy Phùng Tố Trinh hiện giờ thì tựa như thấy được ngay Phùng Thiệu Dân lúc đó, hắn đương nhiên biết cảm tình của Thiên Hương đối Phùng Tố Trinh , Thiên Hương rời kinh ngay tức khắc hắn liền phái người âm thầm theo dõi nàng, nàng ở bên ngoài mỗi tiếng nói cử động hắn đều biết nhất thanh nhị sở, kỳ thực Phùng Tố Trinh hồi kinh hắn cũng biết, chỉ là tới nửa đường Phùng Tố Trinh và Thiên Hương đột nhiên mỗi người đi một ngả, khiến hắn không để ý điểm qua manh mối, từ sau khi Thiên Hương trở lại công chủ phủ ,người theo dõi cũng rút lui về, cho nên vừa nãy khi nhìn thấy Phùng Tố Trinh, lúc ấy có cả kinh , thế nhưng rất nhanh thì khôi phục thần thái.
"Ta quyết định để cho Phùng Tố Trinh đi tham gia thi Hương, bất quá Phùng Tố Trinh ngươi nhất định phải cho trẫm cái đầu danh trạng nguyên mang về" hoàng thượng nói tiếp một câu, câu nói này làm cho mấy người đang ngồi và hai người đứng kia đều thức tỉnh.
"Thỉnh hoàng thượng yên tâm Tố Trinh nhất định sẽ tận sức "
"Được rồi , từ giờ trở đi ngươi vẫn kêu là Phùng Thiệu Dân đi, ngươi phải bắt đầu chuẩn bị , sau nửa tháng nữa thi Hương, ta cũng muốn hồi cung, ngày mai Trường Doanh huynh nhân tiện với Trương Thiệu Dân cùng lâm triều" nói xong hoàng thượng liền dẫn theo tùy tùng rời khỏi.
"Phùng huynh, vừa rồi ------" Trương Thiệu Dân không biết làm thế nào mở miệng hỏi chuyện ban nãy, hắn luôn cảm thấy hoàng thượng và Thiên Hương còn có Phùng Tố Trinh ba người bọn họ đang chơi trò đánh đố.
"Trương huynh, có một số việc ta bây giờ khó mà nói, chờ thời cơ đến ta sẽ cùng các ngươi giải thích, bất quá các ngươi yên tâm đây chỉ là một việc riêng tư sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta "
"Được rồi, chúng ta nên đi, ta muốn cùng triệu đình quay về nhà cũ của chúng ta , Trương đại nhân cũng cùng chúng ta cùng đi chứ" Lưu Trường Doanh hình như nhìn ra điều gì, có lẽ Trương Thiệu Dân lại muốn ở đây chờ đáp án, chỉ có điều hắn cho rằng bây giờ là lúc nên trở về.
Sau khi Thiên Hương đưa ba người bọn Trương Thiệu Dân rời khỏi liền kéo Phùng Tố Trinh đến hậu viên.
(0653A1A344E380)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro