136 khúc ba ba biện pháp ha
Mẹ Khúc cùng Dĩ Nhu từ trên tầng xuống dưới, thấy 2 bố con đang ở trong bếp to nhỏ, bên trong làm cho rối tung rối loạn, nơi nơi đều là rác rưởi.
"Làm ơn ra ngoài giúp tôi cái, Hai người định dỡ phòng bếp của tôi đi à" Mẹ Khúc đuổi hai cha con họ ra ngoài, bảo Dĩ anhu ta phòng khách xem TV.
"Con có thói quen thích nấu cơm, có thể hỗ trợ được dì ạ." Dĩ Nhu cười nói, "Một người làm thì chán lắm, nếu dì sợ con tay chân không nhanh nhẹn, vậy để con ở lại trò chuyện cùng dì cho vui."
"Được, quả là đứa trẻ ngoan." Mẹ Khúc cười rộ lên.
Dĩ Nhu đã bắt đầu mang cá ra mổ, cô dao thớt không tồi, vi cá trên liưng đã được lấy hết, tảng lớn thịt cá đã lọc ra từng miếng.
"Giỏi quá, con làm thế nào mà được như thế?" Mẹ Khúc nhìn thấy cảm thấy thực ngạc nhiên.
Bà cùng chồng quanh năm bên ngoài, trong nhà vẫn luôn thuê giúp việc, cũng không tự mình nấu cơm. Ngẫu nhiên xuống bếp, cảm thấy bản thân đạt được cảm giác thành tựu, Chồng và con đương nhiên khen bà khéo.
Bà thấy Dĩ Nhu dao thớt làm cá, cắt thành đều đều mảnh nhỏ, càng thêm kinh hô, "Đầu bếp chuyên nghiệp cũng chỉ được như vậy mà thôi."
"Một mình ăn cơm bên ngoài không được bình thường lắm, tùy tiện ăn gì cũng không được, cho nên con mới học nấu ăn. Bất quá con là tự làm tự ăn, hơn nữa thường thường tùy ý nấu nướng, hương vị sao không quan trọng." Dĩ Nhu không cảm thấy chính mình lợi hại, nghe thấy Mẹ Khúc liên tiếp khen ngợi có chút ngượng ngùng.
Mẹ Khúc thấy cô đao pháp thuần thục, làm việc nhanh nhẹn lại có trật tự. Nguyên bản muốn hỗ trợ mình, giờ biến thành chủ lực.
Nửa giờ sau, trong phòng bếp nhập tràn mùi thơm cuả thức ăn.
Mẹ Khúc nấu cơm tẻ, lẩu niêu xương sườn hầm măng, Dĩ Nhu đang ở bếp xào đỗ tương, cho đầy đủ gia vị vào xào,dậy mùi khắp gian bếp.
"Thơm quá, tiếp theo làm gì bây giờ?" Mẹ Khúc cười hỏi.
Dĩ Nhu bảo bà lấy giá đỗ mang đi chần qua.
adĩ Nhu nhanh nhẹn đem đầu cá, thân cá vào trong nồi, phiên xào đại khái năm phút đồng hồ, sau đó cho nước ấm số lượng vừa phải, để lửa lớn. Sau khi sôi tiếp tục đun mười phút, sau đó đem gia vị nấu cá cho vào trong nồi.
Canh sôi lại lần nữa để sôi hai ba phút, Cho vào giá đỗ, món này liền rất ngon.
Mẹ Khúc ngửi được hương thơm, nhịn không được dùng đũa gắp một khối nếm thử, "Rất cay, rất nghiện, rất mềm!" Bà nói liên thanh, nhìn Dĩ Nhu cười.
Tay nghề tốt như vậy, về sau mẹ chồng này lại có lộc ăn!
Thấy bà thích ăn, Dĩ Nhu cũng vui theo, tay chân lanh lẹ xào thêm 2 món rau xanh.
Rất nhanh sau đó, một hầm một nấu hai rau mang lên bàn, Cha con Khúc Mịch ngửi được mùi hương bay tới.
"Thơm quá!" Ba Khúc ngồi xuống, "Một bàn hồng xanh trắng các màu, chỉ nhìn màu sắc liền muốn ăn, không biết hương vị như thế nào."
"Đương nhiên là ngon, so đầu bếp cấp khách sạn làm hương vị còn muốn ngon hơn!" Khúc Mịch ăn qua không chỉ một lần, chỉ dùng cái mũi ngửi đã biết là tay nghề Dĩ Nhu, khen hết sức lực.
Bố Khúc liếc con trai của mình một cái, Bố thì đang muốn thử một chút, con trai lại k hiểu ý, sao trong nháy mắt chỉ số thông minh đã giảm xuống?
"Nào có khoa trương như vậy, bất quá là miễn cưỡng có thể hạ đũa thôi ạ." Dĩ Nhu đem cơm lên,
"Mời chú nếm thử, thử xem mùi vị như thế nào. Dì nói chú thích thanh đạm chút, cho nên con đem các loại gia vị đều giảm một chút."
"Rất vừa vặn. Đồ ăn này xào như thế nào? Rau vẫn xanh màu gốc và vị còn giữ nguyên, lại làm gia vị thấm hương quện vào nhau. Hai cái kết hợp thực hòa hợp, ăn rất ngon miệng." Ba Khúc nếm một ngụm nói, ông muốn khen thêm vài câu, nhưng thoáng nhìn vợ bên cạnh lại nhịn xuống.
Mỗi lần chỉ cần bà xã hứng thú bừng bừng xuống bếp, chính là lúc ông cùng con phải chịu phạt. Tuy rằng Ba Khúc ăn uống không yêu cầu gì nhiều, nhưng không ngon cũng không thể ăn. Nhưng nhìn bà xã bận việc nửa ngày, ông chỉ có thể nói là ăn ngon miệng.
Nghe thấy Ba Khúc khen, Dĩ Nhu không khỏi đỏ mặt. Bất quá là làm đồ ăn đơn giản, lại được mọi người cùng tán dương, việc này trước đây Dĩ Nhu chưa bao giờ trải qua. Nguyên lai, chỉ cần trong sinh hoạt có quan tâm, liền thấy nấu cơm là một loại hạnh phúc!
Dĩ Nhu trong lòng đột nhiên nảy lên một cỗ bi thương, nếu ba mẹ còn sống......
"Đã xong, tất cả ngồi xuống ăn cơm nào." Mẹ Khúc kéo cô ngồi xuống, Gắp cho cô đũa thức ăn.
Ba Khúc lại gắp thêm một đũa, "Thỉnh thoảng con tới trong nhà ăn cơm, nào ăn nhiều một chút."
Khúc Mịch không nói gì, chọn lấy đồ ăn Dĩ Nhu thích, gắp thêm hai đũa qua.
Nháy mắt , Bát cơm trước mặt Dĩ Nhu đã chất đầy đồ ăn, cái này làm cho tâm tình cô thêm ấm áp lần nữa.
"Con tự mình có thể lấy đươc, các mộ người không cần chiếu cố." Ngày trước Dĩ Nhu thường xuyên một mình ăn cơm, sau khi Khúc Mịch xuất hiện, cô mới có thói quen trên bàn cơm ngoài mình còn có người khác. Giống hôm nay vậy, người một nhà bao quanh ngồi vây quanh hoà thuận vui vẻ, càng khién nàng nhớ ....
Nếu ba mẹ còn sống......
Cái suy nghĩ này lại lần nữa nảy lên trong lòng, cô nhịn không được đôi mắt có chút nóng lên, vội cúi đầu ăn một ngụm cơm, nước mắt theo hạt cơm nuốt xuống.
Khúc Mịch thấy rõ mọi chuyện, biết cô suy nghĩ cái gì, cho nên trong mắt đều là thương tiếc. Bên cạnh Mẹ Khúc cũng đem biểu tình của con trai xem rõ ràng, trong lòng suy nghĩ: Tiểu tử này đối với ba mẹ đều lãnh lãnh đạm đạm, cả ngày một bộ mặt lạnh ngắt, đối với Tiểu Nhu lại để tâm đến vậy. Chau mày, cử chỉ tay chân, thậm chí là nháy mắt, nó đều nhìn tỉ mỉ. Khó trách câu cửa miệng nói con lớn không nghe lời mẹ, xem ra nó tâm đều đặt trên người Tiểu Nhu.
"Cơm nước xong chúng ta cùng đi xem điện ảnh." Ba Khúc đột nhiên đề nghị, "Vừa rồi ta ở trên mạng đã đặt vé."
Xem phim điện ảnh, bốn người cùng nhau? Dĩ Nhu sửng sốt một chút gật gật đầu, người một nhà ngồi vây quanh ở bên nhau cơm, sau đó cùng đi xem phim điện ảnh, hẳn là cái lựa chọn không tồi.
Bất quá Ba Khúc cùng Mẹ Khúc tính không thành, bọn họ có việc. Hơn nữa phim điện ảnh cũng không phải là phim tình cảm, là phim kinh dị.
"Nếu em sợ hãi hãy giữ chặt tay của anh!" Rạp chiếu phim tắt đèn, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh khiếp người, Khúc Mịch hạ giọng nói.
Sợ hãi? Cái này có cái gì sợ hãi? Không phải đều là giả sao? Dĩ Nhu quen nhìn máu thật, nhìn là biết giả. Nhìn cảnh tượng khủng bố bên trong, nghe âm nhạc xây dựng quỷ dị, cô cảm giác gì đều không có.
"A ~ thật dọa người!" Bên cạnh một tiểu nữ sinh thấp giọng hét lên một tiếng, túm chặt cánh tay bạn trai không buông.
Có khoa trương như vậy sao? Dĩ Nhu hơi hơi nhíu mày, nhìn xem trên màn hình vươn tới bàn tay kia chỉ trắng bệch.
"Từ góc độ khoa học phân tích, ánh mắt chuyên nghiệp sẽ thấy cái tay kia không giống như là tay người, giống mô hình hơn." Dĩ Nhu bình tĩnh nói.
Khúc Mịch đối với loại phim kinh dị này cũng không có cảm giác, hiện tại xem phản ứng của cô càng thêm phản cảm.
"Trời ơi, quá khủng khiếp." Bên cạnh lại có tiếng cô gái hét lên.
Khúc Mịch quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái đem vùi đầu ở nam trong ngực chàng trai.
"Có phải là có ma không?"
Anh nhìn Dĩ Nhu, cô không cho là đúng lắc đầu, "Ma không phải không có bóng sao? Hơn nữa không hề có ma, bằng không cục điện ảnh cũng không thông qua tình tiết có đồ cổ trong phim. Nhìn xem cuối cùng, không phải ảo tưởng đến tinh thần phân liệt, Đây là thôi miên tạo thành ảo giác."
Tuy rằng Khúc Mịch cũng đồng ý với cái nhìn như vậy, nhưng cô không thể giống những cô gái khác được sao, cho dù là làm bộ sợ hãi một chút cũng được.
Toàn bộ rạp chiếu phim, chỉ sợ chỉ có mình cô là con gái từ đầu tới đuôi đều vẫn duy trì trấn định. Thường thấy cô dùng thái độ như vậy đối mặt thi thể, nghiêm túc công tác, Khúc Mịch cảm thấy cô vô cùng mị lực; nhưng hiện tại xem ra, lại cảm thấy cô không hề tình cảm mà có chút máu lạnh.
Quả nhiên, Dĩ Nhu nói được không có sai. Đến cuối cùng không hề có ma, chính là nhân vật chính tinh thần phân liệt ảo giác.
Xem phim kinh dị biện pháp này đối với Dĩ Nhu không dùng được, cô không giống những cô gái khác.
Phim điện ảnh kết thúc, hai người từ rạp chiếu phim ra. Khúc Mịch thấy bên cạnh có một tiệm cà phê, liền nói muốn mời Dĩ Nhu uống ly cà phê.
Dĩ Nhu mỗi ngày đều uống, đặc biệt là buổi sáng uống một ly, cả ngày đều có tinh thần, công tác lên càng hiệu quả.
Hai người vào quán cà phê, đi vào Dĩ Nhu liền chau mày. Bên trong ánh đèn u ám, âm nhạc nhẹ nhàng, trong đại sảnh không mấy cái bàn, đều là phòng kín. Bàn cũng đều thiết kế ở trong góc, bên cạnh có bồn hoa to che đậy, không thấy rõ người ngồi đang làm gì.
Quán cà phê nên có nhiều ánh sáng, thiết kế như thế này có thể có khách sao? Nhưng cẩn thận nhìn lên, nơi này kinh doanh tựa hồ rất tốt. Bàn bốn phía đã đầy người, có đôi tình nhân ôm nhau tiến vào trực tiếp lên lầu hai.
"Chúng ta ngồi đây đi." Dĩ Nhu khó khăn nhìn đến một cái bàn tương đối sáng sủa. Chỗ này ngồi đối diện cửa chính, chỉ cần vừa tiến vào là có thể nhìn thấy.
Hai người ngồi xuống, kêu cà phê chậm rãi uống.
"Hôm nay cám ơn anh cùng chú, dì chiêu đãi, hôm nào tôi sẽ mời họ đến nhà làm khách." Dĩ Nhu cười nói, trước mắt hiện ra gương mặt hiền lành của Ba Khúc và Mẹ Khúc.
"Anh phải cám ơn em mới đúng." Khúc Mịch nghe xong nói, "Ba mẹ đã lâu không cao hứng như vậy! Em xuất hiện làm trong nhà không ít vui vẻ, anh thấy bọn họ thích em hơn cả thích anh."
Quán cà phê chỗ ngồi thiết kế thật sự gần, hơn nữa Khúc Mịch lại cao to, ngồi ở chỗ nhỏ như vậy cos vẻ hơi chật trội. Anh chỉ cần hơi hơi ngả ra phía trước, liền cảm nhận được cả hô hấp của Dĩ Nhu. Anh ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Dĩ Nhu, so với ở rạp chiếu phim còn rõ ràng hơn.
Dĩ Nhu vừa định nói, liền thấy anh đột nhiên nâng lên, "Từ từ."
Tay anh đụng tới gương mặt Dĩ Nhu, ngón tay cái ở bên môi cô nhẹ nhàng miết, "Có cà phê." Sau đó lấy khăn giấy đưa cho cô.
Dĩ Nhu chỉ cảm thấy môi tê rần, thế nhưng có cảm giác như bị điện giật, toàn bộ thân mình căng cứng không dám động đậy. Cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, bất quá cô giải thích từ góc độ khoa học, là —— sinh ra tĩnh điện!
Khúc Mịch thấy cô biểu tình quái quái, trong lòng không khỏi âm thầm cười trộm, xem ra chiêu cuối cùng của ba rất hữu dụng. Không biết nếu dĩ nhu biết chân tướng sự việc, có thể tức giận đến hộc máu té xỉu không!
Uống xong cà phê, Khúc Mịch về lấy xe lái đưa Dĩ Nhu về nhà.
Rạp chiếu phim gần nhà họ Khúc, cho nên hai người là đi bộ ra rạp chiếu phim. Bọn họ tản bộ trở về, Khúc Mịch đi lấy xe.
Dĩ Nhu lên xe vừa mới ngồi, đột nhiên, Khúc Mịch cả người sát lại, cánh tay vòng qua bả vai cô, cúi đầu xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro