Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114 : Xâm Nhập

Editor : meoxuxu

Khúc Mịch cùng đám người đi ra khỏi phòng chủ tịch, gặp được một cô gái trẻ tuổi đang đi tới, tóc dài, áo choàng không tay, ngũ quan tinh xảo, khí chất xuất chúng hơn người. Thấy đám người thì ánh mắt cô ta lóe lên, ngoái lại nhìn rồi mới đi vào văn phòng của Kim Hâm.

"Mỹ nữ, người vừa mới vào phòng chủ tịch là ai vậy? " Mạnh Triết hỏi một cô nhân viên vừa đi qua .Được người ta gọi là mỹ nữ, cô gái mặt nóng lên, như thế nào lại có người mang đến cảm giác gan dạ khí phách đến vậy? "Cô ấy là phó tổng giám đốc bộ phận tiêu thụ Diệp Hồng, cũng là con dâu của chủ tịch chúng tôi." Cô gái đỏ mặt, khi nói chuyện không dám nhìn thẳng vào Mạnh triết .

"Diệp Hồng?" Mạnh Triết nhắc tới mới nhớ, không nghĩ tới vợ của Kim Chí Thành lại xinh đẹp như vậy, không hề có cảm giác của một nữ cường nhân, chỉ thấy được khí chất nhu nhược, điềm đạm đáng yêu đều có thể thu hút được cánh đàn ông. Anh đã nhìn qua ảnh chụp của Kim Chí Thành, bề ngoài bình thường, ánh mắt có chút đăm đăm, vừa nhìn là biết không phải một người khôn ngoan. Thời nay, các cô gái thường hám giàu, tìm vợ tìm chồng tiêu chuẩn chỉ có một chữ ..tiền !

Mạnh triết có chút hơi đáng tiếc nói: "Đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu ."

"Ừm, bọn họ sau lưng cũng nói như vậy........." Tiểu cô nương nói một nửa vội vàng dừng lại, tựa hồ là cảm giác được chính mình lỡ lời . Mạnh Triết thấy bộ dạng của cô nàng nở nụ cười, " Em thật đúng là người thẳng thắn đáng yêu. Sắp đến giờ nghỉ trưa , không biết tôi có có vinh hạnh mời em uống chén cà phê? Đường cái đối diện còn có cả quán cơm Tây, trang hoàng rất lãng mạn." Không biết là bởi vì Mạnh Triết bộ dạng suất khí, hay là hắn đi theo Sử Phượng Yến đến lại còn từ văn phòng chủ tịch đi ra. Tiểu cô nương chần chờ một chút rồi gật gật đầu.

Đám Khúc Mịch về sở cảnh sát trước, buổi chiều Mạnh Triết mới trở về. "Khúc đội trưởng, bữa cơm này thanh toán cho tôi với." Anh ta còn đem hóa đơn bữa cơm Tây ra. " Cậu tán gái mà lại để sở trả hóa đơn?" Lục Ly vỗ vỗ bờ vai anh ta , đem hóa đơn xem qua một cái," Nói xem cậu điều tra được manh mối gì hả? Bữa cơm này tốn đến hai trăm đồng, cũng không được lợi tí nào đâu đấy."

"Gia cảnh Diệp Hồng bần hàn, sáu năm trước vừa tốt nghiệp đại học nhận lời mời đến Kim thị làm việc. Sau này, cùng một chỗ với Kim Chí Thành. Vừa mới bắt đầu Kim Hâm không đồng ý, chẳng là một năm sau cô ta có bầu, Kim Hâm lúc này mới đồng ý cho cô ta vào cửa. Diệp Hồng dã tâm cũng không nhỏ, sinh ra cháu đích tôn cho Kim gia, lúc này mới có chút địa vị vững chắc trong nhà. Nhà mẹ đẻ vốn nghèo khó cũng bỗng đổi đời, cô ta đưa người mẹ bị bệnh tim ra nước ngoài phẫu thuật, em trai thì đang du học ở Nhật Bản. Hiện tại cô ta đang làm phó quản lí ở bộ phận tiêu thụ, mọi người đều nói của cô ta ngồi vững chỗ như vậy đều nhờ tổng giám đốc."

"Làm tốt không bằng gả vào chỗ tốt, quả nhiên có đạo lý !"Lưu Tuấn vừa cảm khái vừa nói.

"Bất quá làm con dâu nhà giàu cũng không phải dễ." Mạnh Triết nói tiếp,"Bố chồng tuy rằng xuất thân bần hàn, chồng lại không được việc gì, người có tài như cô ta lại muốn lấy thiếu gia nhà giàu. Mẹ chồng lại là con người thô tục không chịu nổi, lúc này quan hệ với con riêng không tốt, tất nhiên đối với người con dâu này cũng sẽ không có được thái độ gì tốt. Hơn nữa loại tình yêu này, bất quá là một phản ứng hóa học thoáng qua, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Kim Chí Thành rất nhanh chán cô ta, hai người cảm tình không thể nào tốt. Cũng may cô ta làm việc rất tốt, lại có đứa con ở bên, lúc này mới không bị ly hôn."

"Cái cô bé hồi nãy vừa thấy là người mới vào làm, cô ta làm sao mà biết được nội tình vậy?" Hiển nhiên mọi người đối với việc này giữ nguyên thái độ hoài nghi.

"Tiểu Vương từng thấy trên cổ tay Diệp Hồng có vết bầm tím, lúc ấy Diệp Hồng đeo một cái vòng ngọc che đi, trên đường đi vệ sinh không cẩn thận nên để lộ ra. Hơn nữa tiểu Vương còn nghe thấy Diệp Hồng gọi điện thoại cãi nhau, nghe giọng điệu thì đúng là cãi nhau với chồng mình. Diệp Hồng vừa gọi điện vừa khóc, nói đứa con của mình thật đáng thương và vân vân. Tiểu Vương biết đây là chuyện quan trọng nên tới bây giờ cũng chưa nói cho ai biết." Thông tin này của Mạnh Triết quả nhiên khiến cho người ta kinh ngạc, cho dù có liên qua đến vụ án hay không.

Vương Tịnh nghe xong xúc động không thôi, con gái thích nhất bát quái loại này. Bất quá cô sợ bị Khúc Mịch phê bình, đành phải kiềm chế sự xúc động trong lòng. Lần trước bị nhốt trong xe, cô ta theo bản năng giữ khoảng cách với Khúc Mịch. Nam thần tốt nhất vẫn nên thưởng thức từ xa thì tốt hơn, nhất là kiểu vui buồn không hiện ra mặt, chỉ số thông minh thì không ai hiểu nổi.

"Khúc đội trưởng, tôi vừa liên lạc với bệnh viện Toronto. Bọn họ không chịu tiết lộ thông tin người bệnh, tôi nói rõ mình là cảnh sát, phải điều tra một vụ án mạng, thái độ bọn họ mới tốt lên một chút. Bất quá bọn họ nói vì vấn đề nguyên tắc, kiên trì không chịu nói. Tôi chỉ thay đổi cách điều tra, dùng trang web của chính phủ bọn họ. Căn cứ theo địa chỉ IP thâm nhập vào mạng lưới của họ, tra được bản ghi chép chữa bệnh của Kim Chí Thành." Cố Thành quả nhiên là cao thủ máy tính, dễ dàng xâm nhập được vào mạng lưới của nước ngoài.

"Thế nào? Lại không bị tóm được ?" Vấn đề này nhưng lại liên quan đến nước khác, nếu xảy ra chuyện khó tránh được việc cậu bị cấp trên khiển trách." Lục Ly có phần lo lắng hỏi . Cố Thành gật gật đầu, " Trong vòng hai phút, ai cũng không thể truy tìm được vị trí của tôi. Hơn nữa mạng lưới của bệnh viện khác với mạng lưới bên quân sự, chỉ cần không có ý định phá hoại, bình thường không ai chú ý đến. Có điều là không thấy có thông tin xuất cảnh của Kim Chí Thành, khả năng là hắn dùng máy bay tư nhân đi, cho nên không thể xác định rõ ràng thời gian xuất cảnh của hắn."

"Được rồi." Khúc Mịch gật gật đầu, quay đầu hỏi Lục Ly, "Vụ án của Lí Đại Niên anh thấy thế nào?"

"Thời điểm đêm Lí Đại Niên mất tích, nghi phạm có bốn người, lão Quách, Kim Hâm, Kim Chí Thành còn có Sử Phượng Yến. Trước mắt, Kim Hâm cùng lão Quách đã tiếp nhận điều tra, tạm thời vẫn chưa tìm được manh mối hữu dụng. Nếu là bọn họ bởi vì tiền thưởng chia không đều, không thể chỉ có mỗi Lí Đại Niên chết. Hơn nữa tôi cuối cùng cũng thấy được không có ai đi lĩnh một trăm vạn, nếu là vì tiền, như thế nào lại xuất hiện tình huống này? Kim Chí Thành ở Nhật Bản, tôi nghĩ hẳn là nên tìm Sử Phượng Yến để biết một chút về chuyện năm đó."

Khúc Mịch đồng ý đích gật gật đầu , " Anh cùng Mạnh Triết, Lưu Tuấn theo tôi cùng đến Kim gia, những người khác có thể về được rồi." Kim gia cách khu phố chính không xa một khu biệt thự cao cấp, bảo vệ nhìn thấy thẻ cảnh sát mới cho vào. Bọn họ lái xe vào trong tiểu khu được vài phút, lúc này mới tìm được căn nhà ghi "Kim gia".

Cây xanh hoa hồng thấp thoáng một đống biệt thự ba tầng, trong sân có bãi cỏ được cắt sửa đều đặn, bể phun nước nhỏ cùng hòn non bộ. Trên cây treo một cái xích đu, bên cạnh là cái sân bóng rổ nhỏ. Một đứa bé mặc áo ba lỗ, quần sooc đang ngồi chơi trên chiếc xích đu, bên cạnh nó là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, chắc là người giúp việc của Kim gia.

"Tiểu thiếu gia, nên ngủ trưa rồi."

" Bà đẩy cao một chút, cao một chút!" Đứa bé trai càng không ngừng hô, còn có ý định đứng lên trên cái ghế xích đu. "Ai u, tiểu thiếu gia người đừng động, nguy hiểm!" Người hầu sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, đem nó ôm lấy, "Nếu ngã xuống thì cũng không phải đùa đâu! Mau cùng tôi trở về tắm rửa, sau đó uống sữa ngủ."

" Ta không cần!" Đứa bé tùy hứng mà hô, một bên lấy tay đẩy người hầu phía sau lưng, một bên càng không ngừng vặn vẹo thân mình. Bàn đu dây kịch liệt lay động đứng lên, đứa bé theo bàn đu dây mà ngã xuống. May mắn người hầu vẫn ôm nó, hai người đều ngã sấp xuống ở trên cỏ, nó ngã trên người người hầu nên cũng chưa tổn hại gì.

Nó đứng lên, nhanh như chớp chạy vào trong phòng, người hầu giúp đỡ phải đứng lên, vừa khập khiễng chạy theo. Xem ra đứa cháu đích tôn của Kim gia này rất bướng bỉnh, là một đứa trẻ không được dạy dỗ đàng hoàng. Cái này cũng khó trách, Kim Hâm thích cháu trai, nhiều lần luôn nói muốn đem gia sản để lại cho đứa cháu đích tôn, có thể thấy được thằng bé rất được chiều chuộng.

Lưu Tuấn tiến lên ấn chuông cửa, chỉ chốc  lát sau thấy có một người giúp việc đi ra. Đám Khúc Mịch bấy giờ mới nhận ra, người làm Kim gia đều mặc đồng phục. Báo cho người làm biết được thân phận, cô ta để cho bọn họ chờ, rồi đi vào nhà xin ý kiến của ông chủ. Đợi một lúc lâu sau, cô ta mới đi ra mở cửa cho họ đi vào.

Bước vào biệt thự Kim gia, là đại sảnh tầng một nguy nga lộng lẫy, Sử Phượng Yến đang ngồi trên chiếc sô pha da thuộc Châu Âu. Bà ta mặc quần áo ở nhà, chẳng qua cũng phải là loại quần áo hoa lệ, bộ trang sức so với lúc ở ngoài cũng được đổi thành bộ khác.

"Là các người?" Bà ta nhìn mặt Khúc Mịch thấy quen mắt, lập tức nghĩ đến khi gặp qua ở công ty. Ngoại hình Khúc Mịch rất dễ gây chú ý, gặp qua một lần rất hiếm khi quên được mặt.

Khúc Mịch hướng bà ta gật đầu, " Bà Kim, chúng tôi tới là vì cái chết của Lí Đại Niên !" Sử Phượng Yến nghe thấy lời này thì biến sắc, cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi mới hỏi:" Các người nói tới là Lí Đại Niên, có phải người mà mất tích mười lăm năm trước?"

Thấy Khúc Mịch gật đầu, bà ta còn nói:" Tôi còn nghĩ hắn ta cầm xổ số chạy trốn, bây giờ sống sung sướng rồi."
"Bà có biết chuyện xổ số không?" Khúc Mịch nghe xong thì truy hỏi, "Vào lúc mười hai giờ đêm thời điểm mở thưởng, có phải bà đã trở về nhà mẹ đẻ lúc mười giờ không?"

"Ai, nhà mẹ đẻ tôi ngay cả ăn cơm cũng không được yên ổn. Về nhà phải xem sắc mặt của chị dâu, sáng ngày hôm sau tôi mới trở về nhà. Kim Hâm cùng lão Quách đang nói đến chuyện trúng xổ số, tôi thế mới biết chuyện bọn họ trúng thưởng. Lí Đại Niên tên kia thừa dịp bọn họ uống rượu, thế mà cầm tấm vé trúng giải nhất chạy mất. Tục ngữ có nói, gia hòa vạn sự hưng, lời này thật đúng . Nếu tôi không cãi nhau với Kim Hâm bỏ về nhà mẹ đẻ, tên Lí Đại Niên cũng sẽ không có cơ hội cầm xổ số mà chạy mất." Sử Phượng Yến đến bây giờ đối với chuyện này vẫn còn canh cánh trong lòng, kia tận một trăm vạn a, bây giờ cũng không phải là con số nhỏ, mười lăm năm trước là một con số cực kì lớn!

"Vì sao bà lại cãi nhau với Kim Hâm? Lại vì Kim Chí Thành ?"

"Khi đó trong nhà không có tiền, ông ấy làm thợ mộc ở ngoài kiếm được không ít tiền, nhưng lại ham mê uống rượu, đánh bạc. Tôi kiếm tiền nuôi gia đình, còn phải nuôi con cho ông ta, trong lòng làm sao mà không khó chịu? Buổi tối hôm đó tôi liền nói vài câu, ông ta lại mang bạn về uống rượu, còn phung phí bao nhiêu tiền để mua xổ số. Tôi nhịn không được than vãn vài câu, liền bị ông ta tát một cái.

Sau đó tôi vào phòng thu dọn quần áo mà đứa con trai kia phát bệnh ném xuống đất. Cơn tức của tôi còn chưa nguôi, liền nóng nảy đánh nó hai phát. Nó dáng người to lớn như vậy, thế mà ăn đánh hai phát đã không chịu được. Căn bản là không có việc gì, thế mà bố nó liền trách móc cãi cọ với tôi, tôi mang theo quần áo bỏ đi."

" Chứng uất ức vốn không có khuynh hướng bạo lực, bệnh của Kim Chí Thành quả là có điểm kỳ quái." Khúc Mịch chăm chú nhìn bà ta.

Bà ta nhướng mày, có vẻ không kiên nhẫn, "Ai biết, hết đánh lại lải nhải. Cái gì mà chứng uất ức, cuối cùng chính là bệnh thần kinh! Mấy năm nay uống thuốc kiểm soát thế mà tốt hơn nhiều, số lần phát bệnh càng ngày càng ít. Nó sống chết muốn kết hôn, may đứa nhỏ không có di truyền bệnh tật gì, thật sự là vô cùng may mắn. Chính là bệnh của nó ngày càng nghiêm trọng, luôn chốn ở trong phòng ngẩn người, ngẫu nhiên lộ ra ánh mắt rất dọa người. Bố nó nếu không đưa nó đi, chắc tôi cũng không dám trở về ở."

"Làm sao? Bà sợ anh ta gây bất lợi cho bà?" Mạnh Triết đối với người phụ nữ này không có tí hảo cảm nào,"Anh ta lúc hai mươi tuổi còn muốn đánh bà, khẳng định trong lòng có thù hận. Nếu đột nhiên động thủ đánh người, bất thình lình đánh bà, thật đúng là nguy hiểm!"

"Chính là vậy. Tuy là tôi đánh nó cũng không có mạnh tay đến thế, cũng đều là muốn dạy dỗ nó, nhưng bệnh của nó không rõ. Nó bề ngoài trông là một người ngu ngốc đần độn, ăn uống thì như hổ đói, sức lực một mình cũng không có thể hiện ra, tôi không thể không đề phòng điểm này." Người phụ nữ này không mở miệng còn thấy được vài phần điệu bộ, chỉ cần vừa nói, liền lộ ra bản chất của một con người thấp kém.

"Kim Chí Thành có gây thiệt hại cho ai không?"

Nghe thấy thấy được lời của Khúc Mịch bà ta sửng sốt một chút, nhớ lại một hồi mới nói: "Nó nhưng thật ra không gây tổn thương người, nhiều lắm là thét chói tai vứt đồ đạc này nọ."

"Kim Chí Thành khi nào thì đi Nhật Bản?"

"Ngày 3 tháng hai, tôi nhớ rõ. Ngày đó là ngày hoạt động từ thiện của chúng tôi, bởi vì việc này mà tôi còn đến muộn." Sử Phượng Yến trả lời rất nhanh," Nó không muốn đi, còn bị bố nó mắng một trận, cuối cùng miễn cưỡng bị ép đi."

"Bà nói Kim Chí Thành vẫn có bệnh, như vậy anh ta thế nào mà có thể quen biết được Diệp Hồng? Làm thế nào mà có thể yêu nhau được?"

"Kim Hâm chỉ có mỗi một đứa con, đương nhiên phải nghĩ cách dạy dỗ một chút. Vài năm trước, ông ta khống chế được căn bệnh của đứa con trai rất tốt, liền đưa tới công ty học tập rèn luyện. Vừa lúc Diệp Hồng nhận lời mời tiến vào công ty đi làm, hai người liền quen biết. Hừ, bây giờ đứa con gái nào mà chẳng thích tiền? Không bao lâu, bọn chúng đã hẹn hò, lại còn mang thai.

Chờ sinh hạ cháu trai, Kim Hâm liền đem hy vọng đều chuyển dời đến trên người đứa cháu trai. Ông ta coi đứa con như đồ bỏ đi, một đứa vô dụng, cũng sẽ không ép buộc nữa. Kim Chí Thành thường sẽ không đến công ty, cả ngày buồn ở nhà không biết đang làm cái gì vậy. Người tốt như vậy đều có thể ngột ngạt đến phát bệnh, huống chi vốn chính là người bệnh!"

"Tình cảm vợ chồng của họ như thế nào?"

"Có thể thế nào? Đứa con gái đó tiến vào chính là vì tiền, bây giờ chiếm được tất nhiên cảm thấy mỹ mãn, còn có cái gì không chịu được. Đây là cô ta cam tâm tình nguyện!"

Lời này nghe có thâm ý, hóa ra tình cảm vợ chồng son giống Mạnh Triết nói, cũng không phải hài hòa như vậy.

Nhưng theo Mạnh Triết cảm nhận, anh không nghĩ Diệp Hồng là một người phụ nữ hám tiền, là một người con gái yêu kiều, trên người còn mang theo cả vài phần khí chất thoát tục. Bất quá cái thời đại này nhìn người cũng khó, trên đường mười cô gái mặc váy áo chỉnh tề thì có chín người đã lập gia đình con cái đề huề. Còn nét mặt trong trắng, tóc dài áo choàng hẳn là cô gái thanh tú xinh đẹp, chiếm đa số cũng là tình nhân của người ta.

Sau khi lên xe rời khỏi Kim gia, Khúc Mịch nói với bọn họ, "Các anh thấy thế nào về lí do thoái thác của Sử Phượng Yến?"

Nghe lời này của anh hẳn là trong lời khai có sơ hở, ba người nhất thời không dám nói lung tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro