Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 14

#14Nữ_nhân_ngươi_thật_biến_thái
Tác giả : Lãnh Huyết Thiên Băng
Chap 14
~~~~~~***~~~~~~
Nam Cung Thiên Vũ hắn làm gì vậy . Sao còn không chịu bỏ nàng xuống, tư thế này thật khó chịu a. Dạ dày nàng bị hắn làm cho đảo lộn hết rồi. Cảm giác này giống như bị giáo viên anh văn bắt chồng cây chuối :' đất trời điên đảo '
  -" Tam ... Tam vương gia ta ... Ta ...ta hơi chóng mặt ,người mau bỏ ta xuống "
Nàng thật muốn ói ra cho chết hắn a , tiếc rằng trong bụng rỗng không , không có thứ gì , chỉ đành chờ về phủ may ra hắn mới chịu buông tha cho nàng .Mà khoan đây đâu phải đường về tướng gia . Hắn đưa nàng về tam vương phủ làm gì ? Không lẽ thật sự bắt nàng phải hầu hạ hắn .Bưng trà rót nước nàng có thể làm được , ai bảo nàng nhỏ bé hơn hắn , đành phải cam chịu thôi . Nói nàng rửa chân cho hắn nàng cũng có thể miễn cưỡng nhịn nhục . Từ xưa đến nay người thành việc lớn đều là người có tâm đại nhẫn . Cổ nhân nói không sai :' nhẫn một lúc sóng yên biển lặng , lùi một bước biển rộng trời cao ' chẳng phải thời xưa đã có Hàn Tín chịu nhục chui háng nuôi chí lớn hay sao . Thế nên nàng ' nhẫn ' , nhất định nhẫn , có nhẫn nhịn mới thành đại nghiệp.
~~~
Mẹ kiếp ! bắt nàng nhẫn. hỏi nàng nhẫn cái gì ?
Nàng nhẫn không được . Cái gì là làm ấm giường , chữ nhẫn của nữ nhân có hạn . Muốn nàng làm ấm giường cho hắn trừ khi nàng và hắn chết chung .
- " Tam Vương Gia .... "
Lời còn chưa dứt. Nam Cung Thiên Vũ đã lấy chân đạp cửa bước vào ném nàng xuống giường. Nam Cung Thiên Vũ cởi áo khoác ngoài ra . Ngọc Tuyết Nhi lấy hai tay bịt mắt từ kẽ ngón tay vẫn luôn nhìn nhất cử nhất động của hắn. Hắn treo áo lên giá bước về phía nàng , cầm cánh tay nàng dơ lên .
-"  Muốn xem như vậy ta cho nàng xem ?"
Nụ cười tà mị nữa ẩn nữa hiện trên cánh môi.
Nam Cung Thiên Vũ thu tay về đặt lên thắt lưng . Ngọc Tuyết Nhi tròn mắt mặt đỏ bừng .
  -" Nàng muốn tiếp tục "
Tên nam nhân bỉ ổi vô sỉ ghé sát tai nàng mặc cho hơi thở ấm nóng phả lên gương mặt thanh tú kia .
  -" Bây giờ là ban ngày ... Ban ngày ... Người ..."
Tên nam nhân đó rõ ràng cố ý không hiểu lời nàng
  -" ban ngày ...?_ nàng không biết sáng sớn mới là thời điểm thích hợp sao ? "
Nam Cung Thiên Vũ bật cười lá gan của nữ nhân này không lớn như hắn nghĩ . Hắn chỉ là muốn trêu đùa nàng .Nếu nàng không muốn hắn tuyệt nhiên sẽ không động đến một sợi tóc của nàng . Ánh mắt lưu luyến nhìn xuống thắt lưng nàng chợt nhíu chặt. Với lấy miếng ngọc bội bên eo nàng ánh mắt dận giữ phẫn nộ nhìn Ngọc Tuyết Nhi.
  -" Sao trên người nàng có vật này ? NÓI ..."
Ngọc Tuyết Nhi nhìn hắn đáy mắt lóe lên vài phần kinh sợ , vài phần khó hiểu. Miếng ngọc bội đó rốt cuộc là gì lại làm hắn giận dữ như vậy . Nam Cung Thiên Vũ nhìn sự lo lắng sợ hãi của nàng thật sự không nỡ trách cứ. Giọng nói dã dịu đi ôn nhu hơn vài phần .
-" Là Nam Cung Bạch Nhược đưa cho nàng ? Nàng biết ý nghĩa của nó ?"
Ngọc Tuyết Nhi lắc đầu hôm đó là y đưa nàng , chỉ nói xem đây như quà sinh nhật sớm cho nàng rồi đi ngay ngoài ra không nói thêm gì .Rốt cuộc trong miếng ngọc bội này có ẩn ý gì nàng cũng không rõ. Ánh mắt nghi hoặc nhìn Nam Cung Thiên Vũ . Hắn cau nhẹ mày ngồi xuống cạnh giường tay vẫn siết chặt miếng ngọc bội. Chất giọng đều đều trầm ổn không nghe ra cảm xúc gì lại khiến người ta lo lắng kinh sợ.
  -" Trong hoàng thất chung ta mỗi người đều có 1 miếng ngọc bội như vậy được khắc tên của mình . mỗi miếng ngọc có hai phần một phần do bản thân giữ phần còn lại đem tặng cho ý chung nhân . Đây là tín vật hoàng đế ban tặng cũng xem như tứ hôn. Hắn tặng nàng xem như nàng đã là người của hắn . Ngọc Tuyết Nhi nàng có thể trả lại vật này cho hắn không . Ta thật sự rất sợ vật này ở bên cạnh nàng . Tuyết Nhi ta biết nàng bây giờ chưa có tình cảm với ta . Nhưng xin nàng vì ta mà trả vật này cho hắn được không? "
Nam Cung Thiên Vũ không nhìn nàng tiếp tục nhìn miếng ngọc bội trong tay . Đáy mắt chua xót hắn lại chậm một bước . Năm đó chính vì hắn tới trễ không thể can ngăn mẫu thân , phải tận mắt chứng kiến cảnh người khóc tới sức cùng lực kiệt mà chết. Chỉ trách bạn hắn vô dụng có phải lần nữa hắn lại đến trễ để rồi mất đi nàng .
  -" Đừng đi ở lại đó ta làm đồ ăn đem tới cho nàng , sau đó sẽ đưa nàng về phủ "
Nam Cung Thiên Vũ bước ra khỏi phòng .
Chất giọng nhỏ dần chỉ đủ mk hắn nghe thấy.
-" ta vẫn mong nàng trả lại vật đó cho hắn "
Bóng dáng Nam Cung Thiên Vũ cô độc rời thư phòng .Tuyết bắt đầu rơi. Tuyết đầu mùa mang theo cái lanh thấu xương thấu thịt cũng không lạnh bằng trái tim hắn . Cũng đâu thể âm u bằng cõi lòng nàng .
( còn tiếp )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #din