Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tập 5


Truyện: Nữ nhân nàng chạy không thoát đâu

Tác giả: Hoa Ưu Đàm

Chap 5

----------------.--------------

"Được tất cả nghe theo lời cô"

 Đang trên đường lái xe về nhà Kình Thiên đi ngang qua quán cafe muốn vào mua cho ông nội ở nhà một phần. Ông rất thích uống cà phê ở đây nhưng không ngờ vừa vào trong quán lại thấy được cô trong bộ dạng nhếch nhát như vậy. Con thỏ nhỏ của anh lại bị người khác làm cho trở thành bộ dạng này, thật là kẻ nào cũng quá gan dạ rồi, muốn ức hiếp thì cũng phải là anh ức hiếp. Ngay lúc này anh chỉ muốn đem cô hảo hảo mà bảo hộ trong lòng.

- "Tiểu Lạc cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" tiểu Mỹ vừa nói vừa nhìn xung quanh Tô Lạc kiểm tra một lượt. Hôm nay đúng là gặp phải sao chổi rồi.

- "Mình không sao, vẫn chưa chết được đâu. Hihi cậu xem này" Tô Lạc vừa nói vừa cười để trấn an tiểu Mỹ. Kình Thiên  thật không hiểu Tô Lạc này dây dưa như thế nào với tên Thượng Triết kia, thật là không thể chấp nhận được. Kình Thiên cứ đứng đó hai tay đút vào túi quần, mặt xám xịt không nói lời nào.

- "Tiểu Lạc anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Bạn trai cậu sao? Giấu mình bao lâu rồi khai mau" Tiểu Mỹ kéo Tô Lạc đứng trước mặt Kình Thiên giọng điệu treo chọc làm Tô Lạc cũng lúng túng không biết nói như thế nào về sự xuất hiện của Kình Thiên.

- "Không Phải đâu... Anh ta là.." chưa kịp dứt lời thì Kình Thiên chen ngang vào.

- " Tôi là Kình Thiên, Tô Lạc là người của tôi" anh ta đúng là cố tình cắt ngang lời nói không muốn Tô Lạc nói tiếp anh ta là ai. Chắc không phải là lo sợ cô ấy nói là không biết anh là ai đi. Lúc này cả hai cô gái đều há mồm chữ O vì câu trả lời này. Tiểu Mỹ phản ứng rất nhanh liền hớn hở:

- " Em là tiểu Mỹ là bạn của Tô Lạc" Tiểu Mỹ vui vẻ giới thiệu với Kình Thiên nhưng quay sang Tô Lạc thầm thì "Tô Lạc cậu giỏi lắm dám giấu nam nhân xuất sắc này lâu nay mà mình không biết, đợi đi mình trả thù cậu sau"

- "Tiểu Mỹ không phải như..." Tô Lạc chưa nói hết câu thì đã bị Kình Thiên ôm eo đưa đi.

- "Hôm nay có việc cùng Tô Lạc hai chúng tôi đi trước" lời nói kèm theo hành động dứt khoát ôm eo Tô Lạc rời đi làm cả hai cô gái không kịp nói gì.

Ra xe mở cửa nhét Tô Lạc vào xe, Kinh Thiên ngồi vào ghế lái. Không khí tĩnh lặng bên trong xe đến mức nghe được cả tiếng máy điều hòa bên trong, lúc này Tô Lạc ngượng ngập lên tiếng:

- "Anh ...anh sao lại biết tên tôi? Còn nữa... Anh sao lại giúp tôi?" Tô Lạc cảm thấy thật là hít thở không được tốt, rất đang cố gắng để bình tĩnh nhất. Kình Thiên không nói gì chỉ nhẹ nhàng gõ tay lên vô lăng, khoảng 2 phút sau hắn cuối cùng cũng nhìn qua Tô Lạc

- "Tôi muốn biết em là ai chuyện này đối với Kình Thiên tôi rất khó sao? Hửm..mm" Kình Thiên nhìn thằng vào mắt Tô Lạc thanh âm trầm ấm rất vừa nghe. Tô Lạc bị nhìn như vậy không khỏi ngượng ngùng, vội quay sang hướng khác. Không lẽ anh ta biết chuyện tối hôm đó ở cùng anh ta, người đã cắn anh ta là cô. Không thể hôm ấy an ta say với lại trời tối như thế mà...

- "Anh ...tại sao lại giúp tôi? Tôi và anh đâu có quen biết nhau, sao anh lại nói ...lại nói tôi ...tôi là người của anh?" cô hỏi cái ngu ngốc gì thế này Tô Lạc ơi là Tô Lạc mày phải nói cảm ơn và tạm biệt chứ. Tô Lạc hỏi xong mới phát hiện mình lại đi hỏi mấy câu ngớ ngẫn như thế này chứ.

- "Theo như cô thì như thế nào mới được gọi là nữ nhân của Kình Thiên tôi? Hửm...mm" Kình Thiên thật sự bây giờ chỉ muốn trêu chọc cô một lát nhưng biểu cảm ngốc nghếch này lại làm hắn rất muốn ôm cô vào lòng mà từ từ sủng hạnh. Lúc này Kình Thiên chòm người qua định thắt lại dây an toàn cho Tô Lạc nhưng nhìn cô cứ nhắm tịt mắt lại như sợ hắn sẽ làm gì cô, bộ dáng đáng yêu này có phải Thượng Triết cũng từng nhìn qua rồi không? Đáng ghét thật sao hắn lại quên cô từng là người của Thượng Triết chứ.

- "Nhà ở đâu?" giọng điệu cực kì khó nghe rõ ràng mới vừa nãy còn tốt thế nhưng bây giờ lại như một người khác. Lạnh lùng thế cho ai xem chứ!

- "Không cần đâu hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi rất nhiều. Nhà tôi cách đây không xa tôi có thề về nhà được, mặc dù không quen biết nhau nhưng hôm nay thật rất cảm ơn anh" Tô Lạc bây giờ chỉ muốn chạy trốn tên này, chắc hắn không phải là đa nhân cách chứ, cô thật sự vẫn còn ám ảnh đêm hôm đó.

- "Cô tốt nhất là nên nghe lời tôi? Tôi biết cô biết tôi là ai bây giờ cô nên ngoan ngoãn nói địa chỉ trước khi tôi không còn đủ kiên nhẫn trực tiếp "dạy dỗ" cô làm nữ nhân của Kình Thiên thì nên làm gì và không được làm gì?" Kình Thiên thật sự rất không đủ kiên nhẫn với người con gái trước mặt. Cô ta là đang định lừa gạt ai chứ, đêm đó không phải cô ta đã nhìn mặt hắn rồi sao? Camera ở phòng hôm đó hắn đã xem lại hết rồi cũng đã xóa dữ liệu ở quán. Cô đang định chối bỏ đêm đó sao? Chết tiệc.

Tô Lạc cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng không biết nói như thế nào với hắn. Quả thật Kình Thiên là ai, nhân vật ưu tú như thế này làm sao cô không biết được. Nhưng hắn hôm nay cũng đã đứng ra bảo vệ cô và cũng là hắn hôm đó làm tổn thương cô, suýt tý nữa đã cưỡng bức cô bây giờ còn mặt dày mà đến đây ức hiếp cô, thật lá quá đáng quá rồi.

- "Kình Tổng Tôi không biết anh muốn nói gì? Anh cần gì ở tôi. Bất kể thứ gì tôi đều không có và cũng không muốn dây dưa gì với anh cả. Anh nếu muốn tìm kiếm thú vui gì thì không nên ở đây phí thời gian quý báo của mình với tôi. Vì tôi không có thứ anh cần, và cũng không đủ sức để chơi cùng với anh cảm ơn anh, chào anh" Tô Lạc nói xong cũng mở cửa xe bước ra ngoài, cô bước nhanh đi bây giờ cô thật sự không muốn dây vào cái gì là tình ái, cô cũng không còn sức để mà chơi trò chơi cùng mấy tên nhà giàu bẩm sinh này. Kình Thiên nghe xong lời cô nói cũng không rõ hắn nghĩ gì, biểu cảm hoàn toàn không nhìn ra được. Hắn bước xuống xe

- "Tô Lạc đứng lại cho tôi" Kình Thiên giọng nói như mệnh  lệnh Tô Lạc cũng dừng bước nhưng không hề quay mặt lại. Hắn thấy thế cũng sải bước đến đứng trước mặt cô. Nhìn vào đôi mắt to tròn kia rõ ràng là vừa mới khóc xong hắn ma xui quỷ khiến thế nào hắn đưa tay lau lấy giọt nước mắt còn vương lại trên hàng mi của cô, cử chỉ rất ôn nhu.

- "Tô Lạc! Nếu một ngày em còn muốn làm nữ nhân của Kình Thiên tôi thì em còn phải trả giá đắc hơn bây giờ. Vì sao? vì em vừa mới làm một việc không nên làm. Giới hạn của tôi tốt nhất em đừng nên thử khêu khích nó" từng câu từng chữ của Kình Thiên rất nhẹ nhàng nhưng lại lạnh đến mức làm Tô Lạc rung rẩy, cô ngước mắt nhìn hắn. Tại sao anh ta lại có thể dùng lời nói và hành động trái ngược nhau mà lại thể hiện hòa hợp đến mức này chứ.

Kình Thiên cỏi áo vest của mình khoác lên mình Tô Lạc không nói thêm bất kì đều gì liền bỏ đi. Tô Lạc về đến phòng cũng không biết mình về bằng cách gì câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu cô khiến cô không thể thoát ra được.

"Tô Lạc! Nếu một ngày em còn muốn làm nữ nhân của Kình Thiên tôi thì em còn phải trả giá đắc hơn bây giờ. Vì sao? vì em vừa mới làm một việc không nên làm. Giới hạn của tôi tốt nhất em đừng nên thử khêu khích nó" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro