Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38 - Hạnh phúc giản đơn

Tiêu Ý Hàn dừng bước chân, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc nhìn Tô Ninh, chớp mi mắt nói: "Vừa rồi tôi nghe thấy em nói có người yêu thích, tôi suy nghĩ không biết người em yêu thích là ai đây?".

"A..." Tô Ninh hoàn toàn không nghĩ tới thị trưởng đại nhân đột nhiên hỏi vậy, khí thế cô thật vất vả nâng cao thoáng cái bị dìm xuống, trong mắt cô có chút mất tự nhiên, không chắc chắn nói: "Chị đang nói cái gì đó? Em nghe không hiểu..." Nói xong mặt đỏ lên quay đầu đi thẳng về trước.

Tiêu Ý Hàn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nàng cười cười nhìn Tô Ninh đi phía trước, đề cao âm điệu lần nữa: "Được rồi, tiết mục đêm giáng sinh đến đây là kết thúc, tôi đi về đây".

Không ngoài dự đoán, lời vừa ra khỏi miệng, Tô Ninh lập tức ngừng lại đưa lưng về phía nàng đứng do dự một hồi, sau đó cô xoay người ngỡ ngàng nhìn Tiêu Ý Hàn, rồi như hiểu ra chuyện gì, cô cười haha bước trở về phía thị trưởng.

"Chị là dẫn theo em đi chơi đêm giáng sinh thật sao?" Tô Ninh đến bên người Tiêu Ý Hàn, không dám tin hỏi lại.

Tiêu Ý Hàn nhếch miệng nói: "Nếu không em cảm thấy tôi mang em đi đâu chứ hả?".

Tô Ninh cong miệng cười, cô chủ động tiến lên khoác tay thị trưởng đại nhân, không thể chờ đợi đi về phía khu vực náo nhiệt nhất.

Phố đi bộ đêm giáng sinh gần như tấp nập người qua lại, trời đêm thật sự lạnh đến thấu xương, trên đường ngoại trừ mấy người trẻ đi dạo phố còn có rất nhiều người xuôi theo phố rao bán Trứng Phục Sinh, vật phẩm trang sức, quả bình an....Tô Ninh vui vẻ kéo tay thị trưởng đại nhân nhìn ngó xung quanh còn Tiêu Ý Hàn đi theo bên cạnh thì thỉnh thoảng cau mày, ngoài trời lạnh vậycô bé này lại tươi cười hưng phấn ngó hết cái này đến nhìn xem cái kia, thế nhưng một vật cũng không mua.

Cuối cùng Tiêu Ý Hàn nhìn Tô Ninh bị đông lạnh đến đỏ hồng khuôn mặt, thật sự là đi dạo không nổi nữa, nàng nhìn thương xá phía trước, nắm chặt tay Tô Ninh nói, "Mình đi vào trong đó thôi, trời lạnh quá rồi...".

Tô Ninh đang đi dạo vui vẻ, cô quay đầu nhìn vẻ mặt không biểu cảm của thị trưởng lại nhìn nhìn thương xá trước mắt, lắc đầu nói: "Lúc này đừng đi vào đó, đồ mắc lắm, bên ngoài không phải rất tốt sao."

Tiêu Ý Hàn giương mắt nhìn Tô Ninh, kéo tay cô đi một mạch về phía thương xá, vừa đi vừa càu nhàu, "Trời lạnh thế này mà đi ra ngoài em cũng không biết mặc thêm nhiều áo một chút, em có phải là bị ngốc hay không?".

Tô Ninh nhìn đồ trên người mình, thè lưỡi, đây đã là bộ trang phục ấm nhất của cô.

Hai người đi vào thương xá, Tiêu Ý Hàn mang theo Tô Ninh tiến vào thang máy lên tầng cao nhất, không hề có ý tứ muốn đi dạo thêm. Hai người ra thang máy, Tô Ninh liền trông thấy cách không xa có nhiều nhân viên đang đứng chào đón, trên mặt luôn nở nụ cười. Trông thấy bọn họ, Tô Ninh rút tay ra khỏi tay thị trưởng nhưng bị thị trưởng đại nhân ngăn lại, cô thắc mắc nhìn thoáng qua thị trưởng, trong lòng nghĩ: "Quang minh chính đại nắm tay như vậy có ổn không nhỉ?".

Vài nhân viên đi tới trước mặt hai người, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên ước chừng 40 tuổi, nhìn sơ cũng thấy ông là người có chức vụ cao ở đây. Ông bước một bước dài cúi người chào Tiêu Ý Hàn: "Tiêu thị trưởng, hôm nay ngài muốn chọn đồ gì sao?".

Tô Ninh nhìn hết thảy trước mắt, cô yên lặng đứng cạnh thị trưởng, đại nhân vật đi dạo thương xá được tiếp đón vậy sao...

Tiêu Ý Hàn không biểu tình lôi kéo Tô Ninh đi lên phía trước, vừa đi vừa nói: "Chọn cho em gái tôi mấy bộ y phục, không cần phiền đến mọi người".

Ông ta nghe vậy chỉ mỉm cười nhìn Tô Ninh một cái rồi cũng không nhiều lời nữa, dẫn hai người đi lên phía trước, lúc này Tiêu Ý Hàn chợt dừng bước nhìn ông ta nói: "Quản lí Vương hôm nay không cần đi theo, mọi người cứ làm chuyện của mình đi, tôi cùng em gái tùy tiện dạo chơi mà thôi".

Tiêu Ý Hàn nói dứt lời, nắm tay Tô Ninh đi tiếp. Tô Ninh đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn nhìn mấy người đàn ông đứng phía sau, cảm thấy ngượng ngùng cười gật đầu một cái.

Tô Ninh cảm giác thị trưởng đại nhân đối với nơi này rất quen thuộc, đoán chừng là thường tới đây mua sắm, bởi vì trên căn bản là chị ấy không cần nhìn phương hướng nhưng bước đi vẫn rõ ràng có mục đích.

Tiêu Ý Hàn ngừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn mặt tiền cửa hàng kế tiếp không chút do dự nắm tay Tô Ninh đi vào.

Ra nghênh đón là một phụ nữ khoảng 30 tuổi, vóc dáng cao ráo, quần áo mặc trên người vừa thời trang vừa toát lên vẻ thân thiện ý nhị.

Đến khi nhìn thấy người này, trên mặt Tiêu Ý Hàn mới nở nụ cười, không đợi đối phương mở miệng, nàng liền kéo Tô Ninh về trước, lên tiếng, "Tư Tư, mau giúp mình chọn cho em gái vài bộ quần áo phù hợp, giúp em ấy mặc thật đẹp nhé".

Tô Ninh sững sờ, chọn quần áo cho mình? Cô quay đầu nghi hoặc nhìn thị trưởng đại nhân, đáp lại là ánh mắt trấn an của Tiêu Ý Hàn, nàng nói: "Đi thôi, Tư Tư chính là nhà thiết kế nổi tiếng, để cô ấy giúp em phối hợp trang phục thật đẹp".

Tô Ninh vừa định mở miệng nói chuyện thì chị gái tên Tư Tư đã mỉm cười kéo tay cô, nhìn ngắm một chút rồi nói với Tiêu Ý Hàn: "Không có vấn đề, giao em ấy cho mình, một hồi chắc chắn trả lại cho cậu một người khí chất không thua kém cậu đâu". Nói xong liền dẫn Tô Ninh đi vào bên trong.

Thị trưởng đại nhân không vào cùng, Tô Ninh bị động trả lời các loại câu hỏi của chị gái này, cô thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xem thị trưởng đại nhân đang ở đâu, vẫn như trước không phát hiện bóng dáng người kia.

"Không cần nhìn nữa, nhất định là cậu ấy cũng đang đi thử quần áo, có lẽ một chút sẽ đến thôi". Tư Tư trông thấy Tô Ninh có vẻ bất an, nàng tiếp nhận quần áo nhân viên đưa tới, dứt lời đưa qua cho Tô Ninh, ý bảo cô đi mặc thử.

Tô Ninh cảm giác rất bất đắc dĩ, thị trưởng đại nhân trực tiếp giao cô cho người này, sau liền mất dạng, cô hiện tại muốn cự tuyệt những món đồ này cũng không thể. Cô thật sự cũng không biết cùng người xa lạ này giải thích thêm cái gì.

Trong vòng nửa tiếng, Tô Ninh đã thử không dưới năm bộ quần áo, lúc này cô đang mặc loại trang phục mà hiển nhiên cô chưa từng mặc qua giống vậy bao giờ, đứng trước gương ngắm nhìn, trước giờ cô không hề nghĩ rằng bản thân thay đổi quần áo lại có cảm giác biến hoá lớn đến vậy.

"Ừ, quả là không tệ". Đang lúc Tô Ninh ngây người, thị trưởng đại nhân không biết khi nào đã đứng phía sau cô, gật gù tán thưởng.

"Cô bé này thật sự là được trời ưu đãi nha, mặc cái gì cũng rất dễ tôn lên dáng người." Tư Tư đứng cạnh Tiêu Ý Hàn, cùng nhìn qua Tô Ninh trong gương khen ngợi.

Tô Ninh thấy hai người đều vui vẻ nhìn mình, cô bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên, bước nhanh đến bên người thị trưởng, nhè nhẹ lắc cánh tay của nàng nhỏ giọng nói: "Đừng mua, mình đi thôi".

Tiêu Ý Hàn mỉm cười nhìn Tô Ninh, kế tiếp nói với Tư Tư, "Em ấy còn đang học đại học, cậu xem chọn thêm mấy bộ nào thích hợp tuổi em ấy rồi cho bọc lại." Sau đó chỉ vào bộ y phục đang mặc trên người ma nơ canh bày chính giữa shop nói: "Đem mẫu này qua cho mình xem". Rồi như nhớ tới cái gì, nàng nhìn nhìn Tô Ninh, bồi thêm một câu, "Đem ra hai cái đi, để em ấy cùng thử".

Tiêu Ý Hàn vừa ý một cái áo lông dài màu trắng, kiểu dáng vô cùng đơn giản, mặc trên người ma nơ canh cảm giác rất hợp mắt, nàng nhìn khí chất Tô Ninh lúc này đã không giống với trước, trong lòng nghĩ hai người mua cùng kiểu quần áo cũng không có gì không được.

Tư Tư đi rồi, trước gương chỉ còn lại Tô Ninh cùng Tiêu Ý Hàn. Cô ngó nghiêng xung quanh thấy không có ai chú ý, liền nhỏ giọng nói, "Chúng ta đi thôi, em không nhờ chị mua quần áo cho em, đồ ở đây đều rất đắt".

Tiêu Ý Hàn bởi vì đang muốn mua áo lông đôi với Tô Ninh nên tâm tình đặc biệt vui vẻ, nàng nhìn Tô Ninh ý vị thâm trường nở nụ cười, "Ninh Ninh, em nhìn xem chính mình trong gương kìa, em không phát hiện em so với trước hấp dẫn hơn sao?".

Tô Ninh đỏ mặt cúi đầu không nói gì, cô biết rõ hiện tại cô nói cái gì cũng không được, những quần áo này thị trưởng nhất định là sẽ mua cho cô. Vốn cho tới nay khi hai người cùng nhau, cái gì cũng đều là thị trưởng ra quyết định, cái gì cũng đều là nàng an bài, Tô Ninh nửa điểm quyền lợi lựa chọn phản kháng đều không có.

Cuối cùng Tiêu Ý Hàn xem nhẹ vẻ mặt bối rối của Tô Ninh, nàng mua quần áo Tư Tư đề cử cho Tô Ninh cùng cái áo lông trắng mà nàng chọn. Khi cầm lấy hai cái áo lông trên tay, tưởng tượng đến cảnh cả hai cùng mặc trang phục tình nhân, Tiêu Ý Hàn có loại cảm giác hạnh phúc vô cùng, nàng chưa bao giờ biết thì ra hạnh phúc sẽ đến đơn giản như thế.

Quần áo được nhân viên thương xá đưa đến trên xe Tiêu Ý Hàn, còn hai cái áo lông vừa mua, vì ra ngoài trời lạnh nên rất nhanh đã được dùng đến. Nàng cũng không có ý định xuống lầu, mà mang theo Tô Ninh đi vào một cái thang máy khác. Tô Ninh yên lặng đi cạnh thị trưởng, cảm thấy khó hiểu "Cái này không phải đã là tầng cao nhất sao? Như thế nào còn có thể đi lên tiếp a".

Tô Ninh theo thị trưởng ra khỏi thang máy, khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt, cô gần như là ngẩn người, không gian rộng lớn được thiết kế thành một quán bar, chính giữa là sân khấu hình tròn, bốn phía một vòng ghế dài, mà bốn vách tường của gian phòng đều là thủy tinh tạo thành cửa sổ thật to, Tô Ninh ngẩng đầu lên, cô phát hiện ngay cả trần nhà cũng đều là thủy tinh bao phủ.

Nhìn vẻ mặt giật mình ngạc nhiên của Tô Ninh, Tiêu Ý Hàn cười haha, nàng biết Tô Ninh nhất định sẽ có biểu lộ như vậy. Nàng kéo tay Tô Ninh đi đến bên cửa kính, chỉ chỉ ngoài cửa sổ nhìn Tô Ninh hỏi: "Em thấy thế nào? Cảnh thành phố Giang Vịnh về đêm có phải là rất đẹp hay không?".

Tô Ninh sững sờ gật đầu.

"Nơi này là tôi cùng một người bạn đầu tư, bình thường sẽ không mở cho người ngoài, có rất ít người biết đến sự hiện hữu của nó". Tiêu Ý Hàn vừa treo lên áo khoác vừa giải thích với Tô Ninh. Tiếp theo nàng đến bên cạnh Tô Ninh, ngồi xuống ghế salon nói: "Đêm nay giáng sinh, một lát nữa nhất định sẽ có pháo hoa, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta ở chỗ này vừa uống rượu vừa thưởng thức cảnh đẹp là tốt nhất".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro