Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31 - Thổ lộ không có kết quả

Ngại là đang có người ngoài như Tô Ninh, Lục Hạo Vũ cũng không kiên trì đôi co, hắn yên lặng nhìn Tiêu Ý Hàn nằm ở trên giường một hồi rồi mặc vào áo khoác ngoài, cẩn thận dặn dò Tiêu Ý Hàn chú ý thân thể, sau đó mang theo Iran đi ra phòng bệnh.

Trong phòng bệnh mới vừa rồi còn ồn ào, giờ khắc này đột nhiên yên tĩnh trở lại, Tô Ninh ngồi trước giường mím môi không nói chuyện, Tiêu Ý Hàn thì vẻ mặt hiện ra chút mệt mỏi, Tô Ninh nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại Tô Ninh.

Hai người trầm mặc vài phút, Tiêu Ý Hàn nhớ tới tin nhắn Tô Ninh gởi cho mình, nàng quay đầu nhìn cô bé trước mặt, suy đoán không biết lúc đối phương gửi tin nhắn trong lòng rốt cuộc là nghĩ như thế nào .

Nàng mở miệng nói: "Điện thoại hết pin, lúc gọi cho em, tôi cũng vừa trông thấy tin nhắn..." Ngữ khí Tiêu Ý Hàn lúc nói chuyện thường là nghiêm túc, dễ dàng làm người khác tin tưởng không chút hoài nghi.

Tô Ninh thấy thị trưởng đại nhân thẳng thắng nói ra chuyện tin nhắn, cô nhẹ gật đầu tỏ ý đã biết. Trong lòng cô đang nghĩ: "Chuyện hôn môi còn có thể thảo luận trên tin nhắn, chứ trực tiếp nói ra trước mặt thì mình không cách nào làm được...".

Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh lại bắt đầu thẹn thùng, nàng chăm chú nhìn Tô Ninh hỏi: "Muốn bây giờ tôi trả lời vấn đề em hỏi không?".

Tô Ninh oán trách liếc mắt nhìn nàng, "Sao có cảm giác thị trưởng đại nhân đang trêu chọc mình đây? Nhưng dáng vẻ chị ấy lại nghiêm túc không giống như đang đùa cợt". Tô Ninh đành thuận theo gật đầu.

Tiêu Ý Hàn ngoắc tay, kêu Tô Ninh tới gần một chút.

Tô Ninh có chút ngoài ý muốn đứng dậy tiến đến ngồi trên giường bệnh.

Tiêu Ý Hàn bình tĩnh nhìn Tô Ninh một hồi, trong ánh mắt của nàng chậm rãi lộ ra nhu tình cùng kiên định. Tô Ninh cảm thấy bàn tay mát lạnh, cô cúi đầu nhìn xuống, bàn tay thị trưởng mang xúc cảm lành lạnh mềm mại đang cầm tay của cô, bất giác có dòng điện theo ngón tay lan tràn đến trong lòng, Tô Ninh có chút khẩn trương, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt đỏ lên.

Tiêu Ý Hàn buông tay, nàng nhẹ nhàng vuốt gò má Tô Ninh khiến cô ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt nàng chăm chú, nghiêm túc nói, "Tôi sẽ chờ em tốt nghiệp...".

Tô Ninh trong mắt hiện lên kinh ngạc, "Đợi mình tốt nghiệp? Những lời này là có ý gì?". Cô vừa định mở miệng hỏi thì bị một hồi chuông điện thoại cắt đứt.

"Em nghe đi". Tiêu Ý Hàn ngoài miệng nói, nội tâm quở trách, "Người nào thật không hiểu chuyện a, chọn ngay lúc này mà gọi điện tới...".

Tô Ninh gật đầu, lấy điện thoại di động trong túi ra xem, là Phương Đào gọi đến.

Điện thoại trong tay cứ vang lên, cô chần chờ nhìn thị trưởng đại nhân rồi cũng miễn cưỡng mỉm cười đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhấn phím nghe.

"Anh Tiểu Đào...". Tô Ninh tận lực giảm nhỏ thanh âm.

"Không được, bây giờ em đang ở bên ngoài, không có tiện...".

"Không có, em không ở trường học cũng không có ở nhà...".

"Tóm lại anh có chuyện gì? Em còn có việc, không nói thì em tắt điện thoại...".

"Thôi được rồi, nửa tiếng sau gặp trước cửa thương xá". Tô Ninh cau mày, cực kỳ bất đắc dĩ nói xong câu đó liền cúp điện thoại.

Cô trở lại bên giường, không cần nghĩ cũng biết nếu cô nói mình cần phải rời đi thị trưởng nhất định sẽ giận, nhưng mà khẩu khí Phương Đào lúc nãy làm cho cô không yên tâm...

Tô Ninh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của thị trưởng, có chút khó xử nói: "Em...Chuyện là...anh Tiểu Đào bảo có chuyện muốn nói với em, kêu em đến gặp...".

Tiêu Ý Hàn thu hồi tất cả cảm xúc, mặt không biểu tình nhìn Tô Ninh, lạnh băng hỏi: "Anh Tiểu Đào?".

"Là hàng xóm của em, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ảnh lớn hơn em vài tuổi...". Tô Ninh nhẹ giọng giải thích, giờ phút này cô chẳng khác gì một học sinh đang làm chuyện có lỗi.

"Trễ như vậy còn tìm em làm gì? Thường xuyên như vậy sao?". Tiêu Ý Hàn nghe Tô Ninh gọi "anh Tiểu Đào" cảm thấy rất chướng tai.

Tô Ninh vội lắc đầu: "Không có thường xuyên, đây là lần đầu tiên, em nghe giống như là đã uống rượu ...".

"Uống rượu? Khuya rồi em đi một mình ở ngoài không an toàn, có cần tôi gọi người đưa em đi không?".

Tô Ninh lại lắc đầu: "Không cần, thật sự không cần đâu, em hẹn anh ấy ở thương xá gần đây, em ngồi taxi là được rồi".

Thấy Tô Ninh kiên quyết, Tiêu Ý Hàn cũng không nói thêm cái gì, khoát tay nói: "Vậy em đi đi, nhanh đi nhanh trở về...".

Tô Ninh dạ một tiếng, cầm túi ra tới cửa ngừng lại quay đầu hỏi: "Chị, chị không giận chứ?".

Tô Ninh thấy thị trưởng không thèm nhìn mình mà chỉ khoát tay ý bảo mình đi nhanh lên, cô cắn môi, đẩy cửa đi ra ngoài...

Ra bệnh viện Tô Ninh mới phát hiện bên ngoài đang mưa, sắp vào mùa đông vậy mà Giang Vịnh lại vẫn còn mưa, Tô Ninh chán ngán thở dài, cô giữ chặt quần áo mỏng manh trên người đứng bắt taxi, may là trời mưa không lớn, đứng bên ngoài không lâu cũng không ướt đẫm quần áo.

Tô Ninh xuống xe taxi, từ xa liền trông thấy Phương Đào đang ngồi trên thềm đá trước cửa thương xá, trong tay kẹp lấy một điếu thuốc.

Tô Ninh đi mau vài bước đến trước mặt Phương Đào có chút tức giận hỏi: "Anh Tiểu Đào, sao anh không ở trong đó đợi mà ngồi ngoài này như vậy, trời đang mưa đó...". Cô vừa nói vừa bắt lấy tay Phương Đào muốn kéo hắn đứng lên.

Phương Đào ngẩng đầu nhìn Tô Ninh, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Hắn nở nụ cười, Tô Ninh đúng là luôn hiểu chuyện.

"Ninh Ninh, em đến rồi". Phương Đào hớn hở, hắn tránh tay Tô Ninh, lớn giọng nói: "Em...Em nói là..là gặp ở trước cửa thương xá....Anh...anh liền ngồi ở đây chờ em". Nói xong còn tự gật đầu thì thào, "Ở yên chỗ này chờ em, tuyệt đối không bỏ đi...".

Tô Ninh ngửi thấy mùi rượu rất nồng trên người Phương Đào, cô không đủ sức kéo hắn đứng dậy.

"Anh đi đâu? Làm gì uống nhiều như vậy?".

"A?" Phương Đào lắc lắc đầu nhìn Tô Ninh, "Hôm nay anh đi dự đám cưới người bạn, cao hứng uống hơi nhiều...". Hắn loạng choạng đứng lên, hai tay khoát lên vai Tô Ninh nói ra: "Ninh Ninh, bọn họ....bọn họ đều có bạn gái, chỉ có anh là đến một mình, bọn họ chê cười anh".

Tô Ninh quả thật bị Phương Đào làm cho tức chết, đàn ông con trai gì đi nói ra lời tràn đầy uỷ khuất thế này. Cô bỏ thị trưởng chạy tới đây, lại đối mặt một kẻ say, Tô Ninh bực mình nhưng cũng không thể bỏ mặc. Hết cách cô đành nâng tay Phương Đào, cố sức đỡ người hắn, nói: "Anh uống nhiều quá rồi, đi, em đưa anh về nhà".

"Ninh Ninh, hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngày đó anh hôn em, em lại tránh né...Anh, anh chưa từng hôn môi cô gái nào...Em...Anh từ nhỏ đến lớn vẫn chỉ thích một mình em... Ninh Ninh..." Phương Đào lảo đảo bị Tô Ninh kéo đi, miệng hắn thỉnh thoảng nói năng lộn xộn...

Tô Ninh thấy mưa hình như to hơn , cô cũng lười phản ứng Phương Đào, một lòng chỉ nghĩ nhanh đến ven đường đón chiếc xe đưa Phương Đào về nhà. Cô không muốn dầm mưa trong khi trời lạnh thế này, hơn nữa thị trưởng đại nhân còn đang ở bệnh viện chờ cô trở về...

"Ninh Ninh, em có nghe anh nói gì hay không?" Phương Đào đột nhiên dừng bước, hắn dùng lực kéo tay Tô Ninh, nhíu mày nhìn cô.

Tô Ninh thiếu chút nữa té ngã, mưa rơi ngày càng lớn, người này còn đùa giỡn điên khùng gì đây...Tô Ninh nổi giận, nhưng cảm thấy Phương Đào uống say nên không muốn cùng hắn so đo, cô không trả lời, tiến lên một bước tiếp tục dùng sức kéo Phương Đào đi về phía trước.

Hai người cuối cùng tới bên đường, có điều trời không chiều lòng người, Tô Ninh càng sốt ruột càng không bắt được xe, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn taxi từng chiếc từng chiếc vụt qua trước mặt, thân thể mỏng manh của cô trong mưa gió bắt đầu run rẩy, cũng không biết là bởi vì quá lạnh hay là bị Phương Đào làm cho giận phát run.

Tô Ninh để Phương Đào dựa vào thanh chắn bảo hộ, bản thân đứng co ro lo lắng nhìn con đường vắng rất ít xe qua lại, cũng khó trách, đã bắt đầu mùa đông trời còn mưa, đa số mọi người đều muốn về nhà sớm cho ấm cúng...

"Ninh Ninh..." Phương Đào thấy Tô Ninh đứng ôm hai cánh tay, hắn gọi Tô Ninh một tiếng, tiếp đó dùng tay chống thành lan can lảo đảo đi đến bên người Tô Ninh, mở ra hai tay đem Tô Ninh ôm vào trong ngực.

Đột nhiên xuất hiện cái ôm, Tô Ninh đầu tiên là sững sờ sau đó kịp phản ứng, cô giãy thoát khỏi Phương Đào: "Anh làm gì? Thả em ra...".

"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích Ninh Ninh, để cho anh ôm em một chút, anh chỉ là sợ em quá lạnh ...". Phương Đào thấy Tô Ninh giãy dụa, hắn dùng lực ôm Tô Ninh, lên tiếng an ủi. Hắn đã muốn ôm Tô Ninh từ sớm, bất kể là xuất phát từ say rượu hay không, hiện tại hắn không muốn nghĩ gì hết, trong đầu duy nhất một ý niệm chính là đến gần Tô Ninh, chỉ có ôm cô vào lòng, hắn mới có thể cảm giác được sự hiện hữu của cô...

Tô Ninh ngưng động tác, cô ngẩng đầu nhìn Phương Đào bằng ánh mắt lạnh lẽo, người từ trước tới nay luôn giữ hình tượng anh trai lớn với cô vậy mà giờ cũng sẽ làm cô khó xử như vậy?!

Tô Ninh dựa vào thanh chắn, dùng sức đẩy người hắn ra.

"Phương Đào!!!" Tô Ninh lớn tiếng kêu tên Phương Đào, cố gắng làm cho hắn tỉnh táo lại. Từ lúc cô hiểu chuyện đến nay, hai người liền như người nhà, khi ở cùng nhau chưa từng có hành động thân mật, hắn chưa từng làm chuyện khiến Tô Ninh tức giận đến vậy.

Tô Ninh trừng mắt chằm chằm nhìn Phương Đào, mưa đã xối ướt hai người, Tô Ninh trong lòng sốt ruột, cứ tiếp tục như vậy thì ngày mai không thể nào không bị cảm sốt a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro