Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Tâm địa độc ác


Từ sau ngày yến hội đó, mấy ngày gần đây hoàng đế chưa từng tuyên Đàm Như, vẫn luôn là Thục phi chăm sóc.

Tuy vậy, Đàm Như vẫn gặp lại hoàng đế một lần khi dạo chơi trong vườn hoa.

So với mấy ngày trước tinh thần tốt lên không ít, ngồi ôm eo Thục phi bên hồ ngắm cảnh.

Khi Đàm Như hành lễ thỉnh an, hoàng đế không hề nâng đầu lên, như cũ chôn ở cổ Thục phi không ngừng hôn lên, "A Dao, trên người nàng thơm quá!"

Đồng thời, một bàn tay để ở phía sau xoa nắn cánh mông Thục phi.

Trên mặt Thục phi đỏ ửng, ngượng ngùng đẩy hoàng đế, "Bệ hạ, Trân tần còn ở đây đâu?"

"Trân tần?"

Ngữ khí hoàng đế mơ hồ không rõ, "Nàng không phải Trân tần sao? Còn có Trân tần khác?"

Đối với cảnh tưởng tán tỉnh này, Đàm Như sâu sắc cảm thấy không khỏe.

Cũng mặc kệ hoàng đế có nghe thấy không, tùy tiện tìm cớ để lui đi.

Trở về cung điện, nàng càng nghĩ càng thấy không đúng lắm.

Thân thể này so với Thục phi trẻ trung mỹ mạo hơn, nhưng vào cung lâu như vậy, hoàng đế gần gũi vô cùng ít.

Vì sao mấy ngày nay...Hoàng đế như biến thành sắc quỷ, mỗi ngày đều ôm hôn Thục phi, một tấc cũng không rời.

Đang lúc Đàm Như nghĩ mãi cũng không ra, Xuân Hoa bưng một chén canh nấm tuyết đi đến.

"Chủ tử, đây là cô cô trong cung Thục phi đưa tới."

"Nhắn lại là Thục phi nương nương nghe nói giọng ngài bị khàn, lo lắng ngài sẽ bị cảm lạnh, cho nên lệnh người hầu hầm canh nấm tuyết mang đến cho nương nương."

Đàm Như sửng sốt.

Mấy ngày trước mưa phùn, giọng nói của nàng vẫn luôn không được thoải mái.

Không ngờ Thục phi cũng nghe thấy được.

Trước mắt nàng không cấm hiện ra khuôn mặt ôn nhu hòa ái kia.

Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều đi?

Đàm Như nhận lấy canh nấm tuyết, tinh tế nhấm nháp.

Cổ họng dường như thoải mái không ít.

Trong lòng nàng không khỏi sinh ra vài phần áy náy, "Thay ta cảm ơn Thục phi nương nương."

Đêm đến.

Toàn bộ hành cung chìm trong yên tĩnh, chỉ có trong điện Thục phi ở, ngọn đèn dầu còn thắp sáng.

Thục phi ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, điểm lông mày.

Ánh mắt nàng nhìn vào chưởng sự cô cô phía sau, lạnh nhạt hỏi: "Người đã đến chưa?"

"Đã đến."

"Vậy mang vào đây đi."

Trên mặt chưởng sự cô cô hơi chần chờ, "Chủ tử, đi bước này...không thể quay đầu."

"Quay đầu?"

Thục phi nhéo khuôn mặt, nhìn vào gương.

"Từ năm ấy vào cung, ta đã bị chú định không thể quay đầu."

Trong gương sắc mặt nữ tử âm lãnh, so với khuôn mặt ôn thiện ngày thường như hai con người khác nhau.

......

Đàm Như là bị nóng tỉnh.

Nàng giãy giụa tỉnh lại, bỗng nhận thấy phía sau có một nguồn nhiệt nóng bỏng.

Nàng xoay đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.

"Ngũ, Ngũ điện hạ!"

Tựa hồ bị tiếng hét của Đàm Như ảnh hưởng, lông mi Trần Huyền Lễ khẽ run lên, nhưng không hoàn toàn mở ra.

"Nóng, nóng quá!"

Vừa nói, hắn vừa vươn bàn tay hướng đến eo Đàm Như.

Đàm Như sợ hãi lui về phía sau, tránh khỏi cái ôm của hắn.

Lúc này nàng mới phát hiện mảnh áo ngoài nàng xuyên trước khi ngủ đã biến mất, chỉ còn làn váy lụa mỏng bên trong.

Lại cúi đầu nhìn Trần Huyền Lễ cũng quần áo bất chỉnh.

Nếu lúc này có người đẩy cửa vào, chắc chắn sẽ bị gắn tội thông dâm.

Trong lúc suy nghĩ lung tung, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân đến gần.

Không có thời gian suy nghĩ ai là người hãm hại, nàng vội vàng đứng dậy kéo áo ngoài của Trần Huyền Lễ xuống, khoác lên người mình.

Sau đó nắm lấy chăn gấm bị rơi xuống mặt đất, ném lên người Trần Huyền Lễ.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.

Đàm Như đã sớm sửa sang lại quần áo, ngồi ở bên cạnh bàn gỗ.

Ánh nến chiếu sáng phòng ngủ đen tối, cũng chiếu rọi hình dáng người đến.

"Là ngươi?!"

Người tới lại là Thục phi.

Ánh mắt lãnh đạm của Thục phi nhìn thấy quần áo chỉnh tề trên người Đàm Như, môi đỏ hé mở, cười nhạo: "Thật đáng tiếc."

"Ban đầu còn muốn Hoàng thượng nhìn được trò hay, không nghĩ tới con cờ lại tỉnh trước."

Nàng ta bước sang bên để lộ ra phía sau một chiếc xe lăn.

Hoàng đế ăn mặc áo ngủ mỏng manh, tay chân bị dây thừng bó chặn, cột vào hai bên.

Nhìn khuôn mặt bị biến dạng của hoàng đế, trong lòng Đàm Như lộp bộp.

Cốt truyện gì thế này?!

Trong sách không nói còn có chuyện này a!

Nàng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, quay đầu đối mặt với Thục phi, nổi giận nói:

"Ngươi hạ độc ta và Ngũ điện hạ?"

"Chỉ là một chút thuốc trợ hứng thôi."

Thục phi vươn ngón tay thon dài trắng nõn, vuốt ve gò má già nua của hoàng đế, "Đây chính là đồ vật bệ hạ chúng ta thích nhất, đúng không?"

Hốc mắt hoàng đế nứt ra, hai môi run run, "Tiện, tiện phụ!"

Thục phi không phản ứng hắn, ánh mắt thẳng tắp nhìn Đàm Như, "Nhưng bản cung cũng rất tò mò, vì sao người không trúng độc?"

"Độc này trừ khi cùng nam nữ giao hoan, không có cách nào giải được."

Sau lưng Đàm Như tê rần, cưỡng chế nhịp tim, "Từ nhỏ ta đã bách độc bất xâm."

"Bách độc bất xâm?"

Thục phi như nghe thấy chuyện cười, cười lạnh vài tiếng.

Dường như nghĩ đến cái gì, nàng ta tiến lại gần đánh giá khuôn mặt Đàm Như, "Hắn rốt cuộc đã tiêu phí không ít tâm tư để ngươi có thể bách độc bất xâm?"

Hắn?

Chẳng lẽ là chỉ hữu tướng?

Đàm Như nhớ đến lời mật thám kia "Thục phi có thể tin".

Rốt cuộc là quan hệ như thế nào mới có thể khiến hữu tướng đánh giá là "có thể tin"?

Đàm Như hạ giọng, tính toán mở miệng: "Hữu tướng bảo ta giúp ngươi."

Thần sắc Thục phi hơi giao động, "Giúp cái gì?"

Hoàng đế còn ở phía sau, Đàm Như không dám nói thẳng ra, âm thanh nhỏ xuống: "Hữu tướng không đành lòng để ngươi ở hành cung sinh hoạt kham khổ, muốn ta giúp ngươi hồi cung."

"Không đành lòng?"

Cũng không biết Thục phi lấy sức lực ở đâu, thế nhưng trực tiếp bóp lấy cổ Đàm Như, hung hăng ấn nàng lên giá cắm nến bên cạnh.

"Hiện tại hắn không đành lòng để ta ở hành cung, vậy sao lúc trước lại tàn nhẫn đưa ta tiến cung?!"

Đàm Như đột nhiên cảm thấy không ổn.

Không phải chứ?!

Hữu tướng cùng Thục phi thật sự có một đoạn?!

Trong truyện gốc Thục phi là cao môn quý nữ, sao có thể cam tâm tình nguyện trở thành con cờ của hữu tướng?

Âm thanh như quỷ mị của Thục phi ở bên tai Đàm Như quanh quẩn, "Đều tại gương mặt này..."

"Tiện nữ Trân tần kia chết cũng chưa đủ, cả gương mặt này cũng không nên tồn tại trên đời!"

Cảm giác nóng bỏng đến gần gương mặt Đàm Như, nàng theo bản năng nhắm mắt lại, không dám lộn xộn,
Hoàng đế trên xe liều mạng giãy giụa, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ: "Không! Tiện... Tiện nhân!"

Có lẽ đã xem diễn đủ rồi, bỗng nhiên Thục phi thu hồi giá cắm nến, cười lạnh véo cằm Đàm Như.

"Muốn giữ lại khuôn mặt này sao?"

Đàm Như mở mắt, theo hướng ngón tay nàng ta nhìn lên.

Trên giường, chăn gấm không biết từ lúc nào bị xốc lên, Trần Huyền Lễ đổ đầy mồ hôi, nhắm mắt cuộn tròn trong góc giường.

Trên người hắn, áo ngủ mỏng manh không che được dương vật đang dương cao.

"Vậy ngươi mau làm xong sự tình còn dở dang này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro