Chương 9
Lâm Duẫn Nhi đối diện với gương hít sâu một hơi, nếu là trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ Trịnh Tú Nghiên, bất quá hiện tại trái lạirất nhanh đã bình tĩnh xuống. Nàng cởi chiếc áo bị Trịnh Tú Nghiên xé rách,nữ nhân kia đúng là chứng nóng nảy vẫn thế sao, lúc nào lại trở nên thô bạo vũ lực, khi nàng xem trên cơ thể mình có một vết bầm nhỏ, trong lòng lại có chút phát hỏa, nữ nhân đáng ghét, có biết thương hoa tiếc ngọc hay không a, Lâm Duẫn Nhi thấp giọng nguyền rủa một câu.
Trịnh Tú Nghiên bình tĩnh lại, thấy Lâm Duẫn Nhi đứng ở trong phòng tắm nửa ngày, nàng có chút không chịu nổi, nàng tuyệt đối không thừa nhận hiện tại tự mình có một chút áy náy.
Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc cũng mở cửa, Trịnh Tú Nghiên đứng không xa cửa phòng tắm, Lâm Duẫn Nhi ánh mắt vẫn còn rất lạnh chống lại Trịnh Tú Nghiên.
"Ngày hôm nay mau tối a, cơm tối chúng ta ăn cái gì?" Trịnh Tú Nghiên không được tự nhiên tìm một đề tài để nói, ngay cả biểu tình cũng có chút ngượng ngùng, nếu như Lâm Duẫn Nhi tỉ mỉ quan sát, kỳ thực tiểu công chúa lúc này biểu tình rất là đáng yêu. Đáng tiếc là Lâm Duẫn Nhi vẫn còn đang ở trong cơn hỏa đại, không thể nhìn thấy.
"Tôi nói tiểu công chúa, cô vẫn còn luyến tiếc không đi a, tôi ở nơi này chật chội như thế, vô căn cứ lại xuất hiện một người, tôi xem rất ngứa mắt a." Lâm Duẫn Nhi lạnh lùng nói, rõ ràng bày tỏ ý trục khách.
"Tôi không ngại nơi này nhỏ." Trịnh Tú Nghiên phản đối.
"Trịnh Tú Nghiên, cô tính chết ở chỗ này sao ? Hảo, cô thì ở lại chỗ này, tôi ngày mai về nhà." Lâm Duẫn Nhi có chút tức giận nói.
"Cô không phải ngày mốt mới về nhà sao ?" Trịnh Tú Nghiên hỏi, Lâm Duẫn Nhi càng muốn mình đi, mình càng không thể đi, Lâm Duẫn Nhi đến bây giờ sẽ không có một lần để mình hài lòng, nàng cũng không muốn Lâm Duẫn Nhi hài lòng, không việc gì, hiện tại nàng có thời gian một tháng cùng Lâm Duẫn Nhi dây dưa.
Lâm Duẫn Nhi phớt lờ câu hỏi Trịnh Tú Nghiên, nàng phát hiện nàng từ khi nhận được điện thoại của Trịnh Tú Nghiên, cuộc sống của nàng đã không còn an ổn, mà cái kẻ đầu têu vẫn còn vô liêm sỉ ở lại nhà nàng.
"Để làm chi mà tức giận như vậy, còn chưa QJ (rape) thành công, bây giờ không phải là hảo hảo sao, không có gì tổn thất, làm như là mất đi trinh tiết,thật là nữ nhân nhỏ mọn." Trịnh Tú Nghiên thầm nói, nhìn như nàng đang độc thoại, thế nhưng nàng chính là để Lâm Duẫn Nhi nghe được.
"Trịnh Tú Nghiên, cô thế nào không thử mùi vị bị người khác cường bạo xem?" Lâm Duẫn Nhi ban đầu tức giận đã muốn dịu xuống, lại nghe được Trịnh Tú Nghiên nói thầm, cơn giận lại nổi lên.
"Hảo, cô có thể cường bạo đáp trả a, tôi có thể không phản kháng." Trịnh Tú Nghiên không hề gì nói ra, thế nhưng khóe mắt lại đang cười, lần này khó có được lại chiếm thế thượng phong, Trịnh Tú Nghiên trong lòng trở nên tốt lên. Lâm Duẫn Nhi chính là vô địch nữ vương thụ, nếu muốn nàng phải đổi công, trừ phi thiên hạ có đại hồng thủy, tối trọng yếu là, nàng sẽ không vì tranh hơn thua, mà làm chuyện mình không muốn làm.
Lâm Duẫn Nhi quay đầu nhìn thẳng Trịnh Tú Nghiên, xem được khóe mắt Trịnh Tú Nghiên có tiếu ý, nhãn thần từ từ thay đổi, có chút hơi thở nguy hiểm, nàng nhìn nhãn thần Trịnh Tú Nghiên, chưa từng nghiêm túc cùng chăm chú như vậy.
"Thật không, tiểu công chúa rất mong được cường bạo a, tôi đây hi sinh một chút, phối hợp cùng tiểu công chúa." Lâm Duẫn Nhi chậm rãi tiến đến gần Trịnh Tú Nghiên, động tác rất chậm, thế nhưng nhãn thần Lâm Duẫn Nhi đã có chút nghiêm túc, điều này khiến cho Trịnh Tú Nghiên có chút hoảng hốt, Lâm Duẫn Nhi sẽ không chủ động chạm lấy mình, lần này cũng sẽ là không ngoại lệ, Trịnh Tú Nghiên trong lòng âm thầm nói với mình, nàng bất quá chỉ là hù dọa mình thôi. Thế nhưng Lâm Duẫn Nhi lại dựa vào mình càng ngày càng gần, gần gũi đến mức có thể cảm giác được Lâm Duẫn Nhi cố tình thở vào bên tai nàng luồng khí nóng ấm, Lâm Duẫn Nhi không ngờ lần đầu tiên như thế chủ động đến gần nàng, nghĩ tới đây, Trịnh Tú Nghiên đột nhiên cảm thấy nhịp tim như gia tốc, tồn tại sự khẩn trương cùng bất an nàng chưa từng có. Nàng rõ ràng là có khả năng đẩy Lâm Duẫn Nhi ra, thế nhưng tay chân lại không hiểu sao không có một chút khí lực.
Lâm Duẫn Nhi đương nhiên chỉ là muốn hù Trịnh Tú Nghiên một chút, để Trịnh Tú Nghiên biết được nàng không phải là dễ bị ức hiếp, chính là không muốn Trịnh Tú Nghiên dáng vẻ đắc ý, sở dĩ vì thế Lâm Duẫn Nhi diễn như thật.
Môi của nàng lại càng hướng đến gần bên tai Trịnh Tú Nghiên, hơi thở càng ngày càng nhiều phả vào trên tai nhạy cảm của Trịnh Tú Nghiên, chỉ là diễn đến đây, Lâm Duẫn Nhi không biết diễn tiếp tục thế nào.
Nàng len lén quan sát biểu tình Trịnh Tú Nghiên một chút, có chút hoảng loạn như chim sợ cành cong, nàng hơi hơi vung lên khóe miệng, tiểu công chúa cũng quá dễ khi dễ, bị nàng hù dọa đến sợ, Lâm Duẫn Nhi vài phần đắc ý, lại diễn càng thêm giống thật.
"Vì cái gì lại khẩn trương như thế?" Môi của nàng đột nhiên như có như không chạm nhẹ một cái vào tai Trịnh Tú Nghiên, động tác cực kỳ nhỏ bé, làm cho Trịnh Tú Nghiên mơ hồ cuối cùng có phải là tại mình cảm giác sai hay không, hiển nhiên nhận thấy cái loại khiêu khích này, làm cho giác quan của Trịnh Tú Nghiên phi thường trở nên mẫn cảm.
"Ai... Ai khẩn trương...." Trịnh Tú Nghiên nói, sau đó phát hiện ra ngữ khí của nàng có chút mềm nhũn.
"Công chúa tựa hồ như rất chờ mong a, chẳng lẽ ham muốn không được nên bất mãn sao ? Ha Ha...." Lâm Duẫn Nhi rất nhanh lui lại, cách rời khỏi thân thể Trịnh Tú Nghiên nói, dường như bởi vì mình đùa giỡn thành công, tâm tình trong lòng tốt lên, sau đó càng làm càn pha trò chế giễu Trịnh Tú Nghiên nói. Lâm Duẫn Nhi tâm tình khá lên rồi liền đẩy Trịnh Tú Nghiên qua một bên,tiếng cười càn rỡ vẫn không dứt.
Trịnh Tú Nghiên nói luôn kiêu căng bây giờ bị một đao của Lâm Duẫn Nhi đâm một nhát chí tử, nàng thế nào lại đơn giản bị Lâm Duẫn Nhi khiêu khích thành công chứ? Bất quá bởi vì Lâm Duẫn Nhi lui lại rời khỏi, cảm giác áp bách nàng ta mang đến cũng bị tiêu trừ, Trịnh Tú Nghiên nói dựa trên cửa, nhịp tim từ từ khôi phục lại bình thường, nhưng mà trong lòng đã có một tia nhàn nhạt cảm giác mất mát, thế nhưng cảm giác mất mát rất nhanh cũng đã biến mất.
Khi Lâm Duẫn Nhi đi ra, trong tay đang cầm một cái chén, tuy rằng đồ đạc bụi bặm chồng chất, nhưng vẫn có một hương thơm nhẹ nhàng. Bất quá Lâm Duẫn Nhi thật là không hiền hậu, trong tay cầm một cái chén, tự mình ăn tự nhiên, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn có một người.
Vừa mới bị đùa giỡn, Trịnh Tú Nghiên nói hơi thở còn không có thuận xuống,nhìn Lâm Duẫn Nhi hành động, Trịnh Tú Nghiên nói đối với Lâm Duẫn Nhi bất mãn tới cực điểm , cái nữ nhân này thật rất ích kỷ, tính tình ích kỷ thật đúng là một chút cũng không thay đổi.
"Lâm Duẫn Nhi cô cũng cho tôi một chén mì." Trịnh Tú Nghiên nói nhịn xuống, dù sao nàng đã tập được thói quen nhẫn nhịn với Lâm Duẫn Nhi.
"Tôi sợ tiểu công chúa ăn cơm nhà hàng năm sao, tôi nhà này đồ ăn thực bụi bặm, tôi rất ngại dùng để chiêu đãi cô." Lâm Duẫn Nhi tâm tình đắc ý, tiểu công chúa hà tất ủy khuất cùng mình ở lại đây một nơi nhỏ lại đơn sơ, hướng về ta xin một chén mì sao? Nàng cũng không tin Trịnh Tú Nghiên nói vẫn có thể hạ mình, làm mất vẻ quý phái sang trọng.
"Cô ăn không chết, tôi sợ cái gì." Trịnh Tú Nghiên nói chỉ có thể tự cứu mình, muốn Lâm Duẫn Nhi cấp mình một chén mì a, quả thực là người si nói mộng.
Lâm Duẫn Nhi nhìn Trịnh Tú Nghiên nói tự mình tiến vào phòng bếp kiếm ăn, Trịnh Tú Nghiên nói tính tình nhẫn nại hiển nhiên so với nàng tốt hơn rất nhiều. Nàng nhớ được tiểu công chúa chính là mười ngón tay không đụng tới nước, nàng chính là không biết, có cần thiết cùng mình đấu khí mà phải chịu ủy khuất như thế sao? Quả nhiên vẫn là một con quỷ ngây thơ.
Lâm Duẫn Nhi nhìn nữ nhân trước mặt ăn mì, kia khí chất cùng chén mì thật không xứng với nhau, Lâm Duẫn Nhi khóe miệng bất giác giương lên một cái, vì cái gì luôn luôn ảo giác nàng dễ khi dễ, là chính nàng ta mở cửa, không thể trách nàng.
"Trịnh Tú Nghiên nói, cô đi ngủ dưới đất, tôi không có thói quen có người khác chiếm lấy giường." Lâm Duẫn Nhi nói, ngày hôm qua là niệm tình Trịnh Tú Nghiên nói bị bệnh nên mới để nàng trên giường ngủ.
Trịnh Tú Nghiên nói mặc kệ Lâm Duẫn Nhi, tự nàng bò lên giường trước, quấn mền, không đếm xỉa Lâm Duẫn Nhi thần tình ngẩn người.
Tiểu công chúa lúc nào lại trở nên da mặt dày như thế, trơ trẽn vô lại, Lâm Duẫn Nhi cũng bò theo lên giường, cùng quấn lấy mền, ý xấu muốn tập kích Trịnh Tú Nghiên nói đem nàng ta đẩy xuống giường. Trịnh Tú Nghiên nói thình lình bị dọa nhảy dựng lên, thiếu chút nữa bị đẩy xuống giường, đáng tiếc là thể lực Lâm Duẫn Nhi vẫn luôn thua kém Trịnh Tú Nghiên nói, rất nhanh tự mình bị phản pháo, ngược lại bị ủi xuống giường. Từ dưới đất bò dậy, Lâm Duẫn Nhi nổi giận phát hỏa, nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên nói cười vẻ mặt đắc ý, nhưng một chút biện pháp đối với Trịnh Tú Nghiên nói cũng không có.
"Quỷ nhỏ !" Lâm Duẫn Nhi lảm nhảm một hơi, thỏa hiệp bò lên trên giường,không hề đẩy Trịnh Tú Nghiên nói, dù sao có đẩy tự mình cũng không thể thắng.
"Cô cũng có trưởng thành đâu!" Trịnh Tú Nghiên nói khinh thường nói, cũng không biết hành động ấu trĩ này là ai làm trước.
"Tôi không muốn cãi nhau với cô, đi ngủ !" Lâm Duẫn Nhi chuyển hướng ngược lại, đây là cái gì thế đạo, chỉ là không nghĩ tới sau 3 năm Trịnh Tú Nghiên nói như thế vô lại làm cho người khác nổi giận.
Lâm Duẫn Nhi hô hấp rất nhanh vững vàng, đang ngủ, cùng heo rất giống nhau, nói ngủ là ngủ, Trịnh Tú Nghiên nói khinh bỉ nghĩ đến, nhưng nàng lại một chút cũng không có buồn ngủ. Kỳ thực Lâm Duẫn Nhi hôm qua chiếu cố Trịnh Tú Nghiên nói cả đêm, ngày hôm nay còn không ngừng cùng Trịnh Tú Nghiên nói đấu nhau, xác thực có chút mệt mỏi.
Lâm Duẫn Nhi vô thức trở mình, khuôn mặt hướng về Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên nhìn khuôn mặt Lâm Duẫn Nhi, sau khi ngủ, gương mặt Lâm Duẫn Nhi mất đi rất nhiều tính công kích, ngũ quan nhu hòa. Lâm Duẫn Nhi có một đặc điểm chính là con mắt, vĩnh viễn mang theo một tia ngạo mạn, ánh mắt kia khiến cả khuôn mặt trở nên dã tính, đương sơ khi chọn Lâm Duẫn Nhi, cũng bởi vì ánh mắt của nàng, làm cho tự mình làm cái quyết định hoang đường ấy.
Cái nữ nhân này quả nhiên bạc tình, ích kỷ, lại cay nghiệt, còn tự coi mình là trung tâm, ngoại trừ khuôn mặt còn có thể xem là khá đẹp, thật là tìm không ra cái ưu điểm gì khác, Trịnh Tú Nghiên nói trong lòng lại bắt đầu trách mắng Lâm Duẫn Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro