Chương 31
"Hội đấu giá này so với tôi tưởng còn long trọng hơn." Thượng Quan Mật cầm một ly rượu cốc tai, đối với Quyền Du Lợi kế bên nói.
"Lý Hân hẳn là muốn đem danh tiếng từ Đông Nam Á về trong nước a, xem ra nàng lần này tẩy trắng rất thành công." Quyền Du Lợi nhìn quét hội trường một lần, rất nhiều ông chủ đại tập đoàn tài chính trong nước, còn không thiếu một số quan viên cao cấp của chính phủ.
Lúc này hội trường dẫn đến một tiếng náo động nho nhỏ, Thượng Quan Mật vung lên khóe miệng, châm biếm nhìn nữ nhân vừa mới bước vào hội trường.
"Cùng hỏa công kê y như nhau !" Thượng Quan Mật lạnh lùng nói, Thượng Quan Mật không thừa nhận trong lòng mình có một loại ghen ghét đố kỵ.
Quyền Du Lợi nhìn Trịnh Tú Nghiên vừa mới bước vào hội trường, khẽ cười, một thân trang phục đỏ rực, phi thường chói mắt, đem ngũ quan minh diễm tôn lên càng thêm mỹ lệ, làm cho nhiều người mãi kinh diễm không thôi, có vài phần còn muốn lấn lướt chủ cuộc đấu giá, xem ra nàng hôm nay trang phục tốn không ít tâm tư a, Trịnh tiểu thư ý chí chiến đấu quả rất cao nha....
"Nàng rất đẹp, điểm ấy trước giờ chưa hề thay đổi." Quyền Du Lợi ngữ khí có vần điệu nhẹ nhàng nói, tuy rằng biết có thể sẽ kích động Thượng Quan Mật, thế nhưng nàng chỉ là nói chuyện thực tế. Trịnh Tú Nghiên từ bé đã vô cùng xinh đẹp, thế nhưng Thượng Quan Mật thì không, Thượng Quan Mật lúc bé không có xinh đẹp ,có thể nói là có chút xấu, đây là lý do vì sao Hà Nhan yêu thích đi theo sau Trịnh Tú Nghiên, nhìn hiện tại ngũ quan Thượng Quan Mật có phần trưởng thành hơn, thực sự là khó có thể tưởng tượng trước đây dung mạo của Thượng Quan Mật là thế nào,rất giống một con vịt xấu xí biến thành thiên nga.
Quả nhiên Thượng Quan Mật xem thường hừ lạnh một tiếng, Quyền Du Lợi không cho là đúng nở nụ cười.
Hà Nhan còn đang muốn ẩn núp Thượng Quan Mật, vừa thấy Trịnh Tú Nghiên tới,đã hiện thân ra, đáng tiếc là Trịnh Tú Nghiên bị rất nhiều công tử ca tầng tầng vây quanh, làm cho Hà Nhan khó có thể đến gần nàng.
Thượng Quan Mật nhìn Hà Nhan nỗ lực bon chen đi vào bên trong, nàng ta lại lần nữa bị chen lấn, Thượng Quan Mật sắc mặt thoáng cái trầm xuống, nàng có chút tức giận đi đến bên cạnh Hà Nhan, mạnh bạo đem Hà Nhan lôi đi, Hà Nhan liều chết giãy giụa, ánh mắt như kẻ thù trừng Thượng Quan Mật, sau đó hai người tại hội trường bất nhã giằng co qua lại.
Ai kêu người khi bé đã không đẹp làm chi ? khi còn bé không đẹp đã không tính,tính tình còn bất hảo, mồm miệng độc muốn chết, Quyền Du Lợi nhớ tới khi bé Hà Nhan bị Thượng Quan Mật mắng đến khóc lóc, nhớ tới tình cảnh kia thì nàng hơi mỉm cười. Khi bé không hiểu chuyện dùng phương pháp ức hiếp để người ta chú ý đến mình, đến bây giờ, Thượng Quan Mật vẫn còn là dùng chiêu này, bình thường tại tình trường luôn như cá gặp nước, không ngờ Thượng Quan Mật cũng có lúc lại như thế không thông suốt.
Quyền Du Lợi lực chú ý bị một người phía sau Hà Nhan và Thượng Quan Mật thu hút, nàng cũng tới, Quyền Du Lợi có chút bất ngờ, nàng luôn không tới những nơi này, nàng là vì Lâm Duẫn Nhi mà tới, Quyền Du Lợi trong lòng hơi thất lạc. Mộ thân lễ phục bạch sắc rất thích hợp với vóc dáng nàng, sự cao quý lịch sự thanh nhã,Quyền Du Lợi luôn cảm thấy không ai có thể so với nàng mặc đồ trắng đẹp hơn.
Hà Nhan không hề đếm xỉa đến hình tượng cắn tay Thượng Quan Mật một cái, để nàng buông mình ra, Thượng Quan Mật nhìn Hà Nhan bỏ trốn mất dạng, tức giận đến khuôn mặt mỹ lệ có chút méo mó.
"Nữ nhân ngu ngốc đáng ghét, dám cắn ta !" Thượng Quan Mật nhìn mu bàn tay xinh đẹp nổi lên vết cắn rõ ràng, trong lòng phát khí, tại trước mặt Trịnh Tú Nghiên là tiểu cừu, ở trước mặt ta thì lại là con mèo hoang, ngươi một nữ nhân ngu ngốc,đừng để ta bắt được...
"Ai lại muốn bị người khác xem là ngu ngốc chứ?" Mở miệng là ngu ngốc ngu ngốc,Hà Nhan không bài xích ngươi mới là lạ ! Quyền Du Lợi thu hồi ánh mắt thất lạc của mình, bởi vì nàng biết dường như người kia đang có chút tới gần, Quyền Du Lợi hơi khẩn trương.
"Nàng vốn là ngu ngốc !" Cái nữ nhân kia từ bé đã là ngu ngốc, số học còn không đếm được, không phải ngu ngốc chứ là cái gì, nếu không phải ngu ngốc, thế nào lại như một tên ngớ ngẩn say mê nữ nhân chỉ có vẻ bên ngoài Trịnh Tú Nghiên kia chứ? Bị bỏ rới vẫn còn ngây ngốc để cho người ta lợi dụng ?
Quyền Du Lợi lắc đầu, Hà Nhan không ngu ngốc, mà là mọi người xung quanh nàng quá thông minh, là may mắn hay bất hạnh đây chứ?
Từ Châu Hiền không thấy Quyền Du Lợi, Quyền Du Lợi bị Thượng Quan Mật che lại,nàng cách Quyền Du Lợi không tới 3 thước, lòng vòng đi một chút, sau đó tìm lấy một nơi vắng vẻ ngồi xuống.
Thượng Quan Mật rõ ràng cảm giác được Quyền Du Lợi đãng trí, nàng lén lút theo đường nhìn của Quyền Du Lợi thấy Từ Châu Hiền ở phía kia, Thượng Quan Mật khóe miệng giương lên nụ cười, thì ra là thế.
"Quyền Du Lợi, cô nhìn cái gì đó?" Thượng Quan Mật cố tình điều cao âm lượng,làm cho Từ Châu Hiền có thể nghe thấy mà chú ý tới, mà trên thực tế cũng là thành công, Từ Châu Hiền khi nghe đến Quyền Du Lợi, đường nhìn hướng về phía Quyền Du Lợi, quả nhiên thấy Quyền Du Lợi, đang do dự có muốn đi tới chào hỏi hay không, thế nhưng nghe được người kia nói, Từ Châu Hiền lại không dám đi qua.
"Không có gì." Quyền Du Lợi quay lại, nàng khó hiểu vì sao Thượng Quan Mật lại nâng cao âm lượng của mình.
"Cô thầm mến người ta đã lâu như vậy, hiện tại người ta ở chỗ đó, cô thế nào lại không đến bắt chuyện đi chứ ?" Thượng Quan Mật lo sợ thiên hạ bất loạn nói.
"Cô nói bậy bạ cái gì đó?" Nàng yêu Từ Châu Hiền, ngoại trừ Từ Châu Hiền biết, hẳn là không có người khác biết mới phải.
"Cô đem hình của nhân gia len lén đặt ở trong ví, đã qua nhiều năm, cô dám nói cô không có thầm mến người ta hả, còn là hình ảnh của người ta lúc còn thiếu nữ trung học, thực sự là trường tình a..."
"Thượng Quan Mật!" Quyền Du Lợi lạnh lùng cảnh cáo, biểu tình trở nên có chút hỗn loạn, vẻ bình tĩnh cùng lý trí thường ngày không còn nữa, cảm giác như là một điều gì đó rất tư mật bị người khác vạch tìm tòi, lúng túng đến làm cho Quyền Du Lợi có chút muốn tìm một cái hang mà chui vào trốn, nàng không xác định Từ Châu Hiền nghe được bao nhiêu, nàng đột nhiên liều mạng ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Châu Hiền, làm cho Từ Châu Hiền không kịp thu hồi đường nhìn, cứ như vậy 2 người ánh mắt chống lại nhau, Từ Châu Hiền phản ứng rất nhanh, nhất quán mỉm cười che giấu sự xấu hổ, thế nhưng Quyền Du Lợi lúc nay vô luận như thế nào cũng cười không nổi.
Nhìn biểu tình Quyền Du Lợi, Thượng Quan Mật trong lòng có chút sợ hãi, xong rồi,muốn đùa một chút, ai ngờ đâu, Quyền Du Lợi phản ứng lớn như vậy. Bình thường Quyền Du Lợi không nói, tính tình rất tốt, thế nhưng tính tình càng tốt bị chọc giận,nổi giận sẽ càng lớn a.
"Thượng Quan Mật, chị ở chỗ này, em tìm chị nãy giờ a..." vừa lúc một tình nhân của Thượng Quan Mật xuất hiện, làm cho Thượng Quan Mật thở dài một hơi.
"Quyền Du Lợi, tôi đi trước...." Thượng Quan Mật vội vàng ôm tình nhân ly khai, tội nghiệp Quyền Du Lợi, trong lòng không biết bị tùng xẻo bao nhiêu lần.
Còn tệ hơn Quyền Du Lợi, Trịnh Tú Nghiên tình huống lúc này cũng không hề tốt hơn, vốn ban đầu tâm tình đã không tốt, còn bị một đám công tử vây quanh, Trịnh Tú Nghiên dùng giày cao gót hung hăng giẫm lên một bị Trần công tử gần nàng nhất, Trần công tử thảm thiết kêu lên như heo bị giết, Trịnh Tú Nghiên giả vờ một bộ dạng vô tội, giả lả xin lỗi, Trần công tử không thể làm gì khác hơn là đành nhịn đau mỉm cười. Thế nhưng giết gà dọa khỉ quả nhiên hiệu nghiệm, rất nhiều quý công tử bắt đầu tăng khoảng cách, lấy sách an toàn, phải biết đại tiểu thư giày cao gót 10 ly, nhọn không gì sánh được.
Trịnh Tú Nghiên thấy Quyền Du Lợi, cũng thấy được Từ Châu Hiền, nàng chuẩn bị dự định đi qua đó để chào hỏi, vừa lúc Lý Hân xuất hiện, một thân y phục dạ hội đen, toàn thân tỏa ra một loại mị lực trưởng thành, như vị rượu lâu năm, hương thơm ngon miệng, làm cho người ta trầm mê trong đó, lại như cây thuốc phiện,mang theo nguy hiểm.
"Hoan nghênh mọi người tới tham gia buổi đấu giá do tập đoàn Thịnh Nguyên tổ chức nhằm ủng hộ những mảnh đời bất hạnh, toàn bộ khoản tiền đầu giá đều sẽ được cấp cho những khu dân nghèo khó, đêm nay tác phẩm được đấu giá chính là của một họa sĩ mới trong giới hội họa, họa sĩ Lâm, sự kiện này làm cho người khác vô cùng phấn chấn, đêm nay chúng ta may mắn mới được họa sĩ Lâm đích thân đến cuộc đấu giá này, xin mời họa sĩ Lâm..."
Đều là đánh bóng cho việc kinh doanh, không biết Lâm Duẫn Nhi nghĩ cái gì, nàng trước đây không phải là rất ghét những thứ này sao ? Trịnh Tú Nghiên thầm nghĩ,bất quá, nàng vẫn là dài cổ chờ Lâm Duẫn Nhi xuất hiện.
Lâm Duẫn Nhi một thân lễ phục kim hoàng, y phục ôm gọn thích hợp, làm lộ ra vóc người thon thả, tóc búi cao cao, khuyên tai xinh đẹp, trang điểm lãnh diễm tinh tế,làm cho nàng càng rõ ràng nổi lên nét đẹp tuyệt luân, hơi hơi hướng cái cằm nhọn lên, lãnh diễm mà cao ngạo, mộ màn khuôn mặt xinh đẹp kinh diễm xuất hiện, tựa hồ như ở nơi này, nàng mới là nữ vương, thế nhưng lúc này nàng là nữ vương, điều này không một ai có thể nghi ngờ.
Trịnh Tú Nghiên tại dưới khán đài ngây người, thời gian như quay về 3 năm trước đây, cũng như thế trang điểm, tư thái cũng giống như thế nữ vương, đều làm cho mình vô pháp kiềm chế, đều làm cho mình bất an lo lắng.
"Nàng giống như một nữ vương, thích hợp sống ở tầng lớp thượng lưu, năm đó nếu không phải cô đem nàng dồn đến đường cùng, cho dù tranh của nàng không đáng giá, nàng cũng có thể tiếp tục được các giới quý tộc kia tán dương, ngạo khí cùng tư thái cao cao sinh ra trên người nàng một chút cũng không quá cao, chỉ có tài năng của nàng mới đem ngạo khí quý tộc diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, mặc dù nàng chỉ là dân thường." Quyền Du Lợi nhìn Lâm Duẫn Nhi nói.
"Đúng, nàng ở trong giới thượng lưu như cá gặp nước, tôi thậm chí sợ nàng còn leo cao hơn, mà tôi vô pháp đuổi theo nàng, tôi hối hận đem nàng gia nhập vào giới thượng lưu, nỗi sợ hãi nàng sẽ chọn người so với tôi ưu việt hơn, do đó mà bản thân tôi vô cùng sợ hãi, hơn nữa Lý Hân lại xuất hiện, càng làm cho tôi cảm thấy vô cùng bất an. Rõ ràng là tôi khai thác được, vì cái gì lại làm lợi cho người khác, sỡ dĩ vì thế mà tôi muốn hủy nàng, lòng tôi rất thâm độc đi chứ ?" Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi trên sân khấu, nói ngắn vài câu, một đám người học làm sang, đúng là điên rồi, bắt đầu cạnh tranh lẫn nhau.
"Cô chỉ là quá để ý nàng mà thôi, hơn nữa nàng xác thực rất khiến cho người khác không khống chế được cảm xúc." Quyền Du Lợi nói, Trịnh Tú Nghiên lúc này không phải cũng là không kiềm chế được sao? Cho tới bây giờ chưa thấy qua một Trịnh Tú Nghiên luôn cao cao tại thượng cũng có lúc như thế kém tự tin.
"Có lẽ cô nói đúng, tôi yêu nàng, trước đây tôi có thể dùng tiền đến gần nàng, thế nhưng hiện tại không được, một Lý Hân, một Từ Châu Hiền, còn có những người kia,chỉ cần là nàng nguyện ý, mỗi người đều có thể vì nàng mà cung cấp tiền tài cho nàng, tôi và nàng, cũng không có quan hệ gì." Trịnh Tú Nghiên đột nhiên nở nụ cười,dáng tươi cười vẫn như trước mỹ lệ, thế nhưng đã có chút gượng ép và thất lạc.
"Tú Nghiên, nàng muốn không phải là tiền." Lâm Duẫn Nhi không muốn tiền không muốn danh, Quyền Du Lợi không cảm thấy nàng biết yêu. Thế nhưng có lẽ an ủi mà nói, nàng cảm giác Trịnh Tú Nghiên tựa hồ như sụp đổ, không phải người nào cũng có thể chấp nhận tự mình nội tâm khiếp nhược, Trịnh Tú Nghiên luôn luôn kiêu hãnh, ý thức được mình vô luận về phương diện nào, nàng cũng là bất lực đối với Lâm Duẫn Nhi, hơn nữa thừa nhận yêu Lâm Duẫn Nhi, cần rất nhiều dũng khí. Nàng so với mình trong tưởng tượng, còn muốn yêu nhiều hơn cái nữ nhân biết không thể yêu kia.
Quyền Du Lợi cũng thừa nhận, lúc này Lâm Duẫn Nhi rất mê người, Quyền Du Lợi nhìn về phía Từ Châu Hiền, Từ Châu Hiền cũng là đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Duẫn Nhi. Có đúng hay không ánh trăng rất đẹp, rất cả mọi người đều yêu thích, thế nhưng, biết rõ là không chiếm được, vẫn còn hư ảo gì đó! Quyền Du Lợi không thích Lâm Duẫn Nhi, mặc dù nàng có mị lực làm cho người ta trầm mê, với nàng, Lâm Duẫn Nhi bất quá chỉ là một tác phẩm nghệ thuật hoa lệ, không có bất luận giá trị gì.
Các nàng ấy đều không rảnh quan tâm bức tranh là do ai mua, chỉ biết khi vũ hội bắt đầu, Lý Hân mời Lâm Duẫn Nhi nhảy trận đầu, hai người nữ nhận mỹ lệ nhảy cùng nhau, phi thường đẹp mắt.
Kia một màn xinh đẹp làm cho Trịnh Tú Nghiên ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất,có phần cam chịu, nàng uống rất nhiều rượu, cũng không biết cùng nam nhân nào khiêu vũ, có chút vi túy, tầm mắt hơi mê man, khuôn mặt tuyệt đẹp không gì sánh được, càng tăng thêm vẻ phong tình, các nam nhân bên cạnh lại bắt đầu vây quanh.
Lâm Duẫn Nhi sơ khi trên sân khấu thì nhẹ nhàng liếc nhìn phía dưới, thấy được Trịnh Tú Nghiên, ai kêu Trịnh Tú Nghiên mộ thân hỏa hồng nổi bật trong đám người, vô cùng chói mắt, mặc như thế chói lọi làm cái gì chứ? Định câu dẫn ai nữa đây?
Lâm Duẫn Nhi tâm tình bắt đầu khó chịu, tiểu công chúa đáng ghét, lại uống rượu,còn liều mạng bên cạnh nam nhân vẻ mặt phong tình loạn bậy, nàng không biết nàng rất chiêu dụ những con ruồi kia sao ?
Đám nam nhân chết tiệt kia hảo tâm liều mạng cấp rượu cho tiểu công chúa, nữ nhân ngu ngốc kia không biết khước từ mà còn đem uống vào, nàng nghĩ là uống nước sao?
"Cô vì sao mất hứng ?" Lý Hân hỏi, khi khiêu vũ rất tốt, lúc này lại thay đổi thành một bộ dạng lạnh lùng cảnh cáo người khác chớ lại gần, hù dọa không ít những nam nhân đến đây khiêu vũ.
"Không việc gì !" Lâm Duẫn Nhi lạnh nhạt nói.
"Bởi vì nàng sao?" Lý Hân chỉ tay về Trịnh Tú Nghiên, thân thể lại hướng gần đến Lâm Duẫn Nhi.
"Tôi đi tolet." Lâm Duẫn Nhi đẩy Lý Hân ra, vào tolet, nàng không thèm quản Trịnh Tú Nghiên sống chết làm gì, Trịnh Tú Nghiên có ngã xuống, sẽ có người đặc biệt chú ý đến nàng !
"Lâm Duẫn Nhi, tôi muốn nói chuyện với cô." Quyền Du Lợi bất ngờ gặp Lâm Duẫn Nhi tại tolet, khi Lâm Duẫn Nhi quay người đi thì gọi lại Lâm Duẫn Nhi.
"Chuyện gì?" Lâm Duẫn Nhi hỏi.
"Cô không biết hay là cố tình không biết?" Quyền Du Lợi hỏi.
"Cái gì?" Nàng chán ghét Quyền Du Lợi khi nói chuyện thì lòng vòng quanh co.
"Nàng thích cô, thậm chí có thể nói, nàng yêu cô." Quyền Du Lợi nghiêm túc nói,nàng thì gà mẹ một lần, nếu Lâm Duẫn Nhi không thương, cũng đã đến lúc chặt đứt ý niệm trong đầu Nghiên.
"Cô nói cái gì, tôi nghe không hiểu." Lâm Duẫn Nhi biết người Quyền Du Lợi nói đến là Trịnh Tú Nghiên, thế nhưng Trịnh Tú Nghiên thế nào lại có thể yêu mình chứ.
"Cô muốn biết tại sao, nàng lúc năm đó lại vì cái gì đối với cô như thế không?"Quyền Du Lợi hỏi.
"Chuyện quá khứ, tôi không muốn biết." Lâm Duẫn Nhi không đã cảm giác đối với đề tài này vô cùng cáu kỉnh.
"Thế nhưng tôi nghĩ cô hẳn là nên biết." Quyền Du Lợi cương quyết nói.
"Năm đó, cô tại Paris làm triển lãm tranh, không ngừng cùng Lý Hân truyền ra vụ bê bối tình dục, Tú Nghiên cảm thấy bất an, nên đã nhanh chóng đi đến Paris, vừa lúc tôi cũng ở đó, cô cùng Lý Hân hôn nhau, lúc đó Trịnh Tú Nghiên cố tình gọi điện thoại cho cô, cô lại đem điện thoại cúp máy, cô phản bội nàng, dù là các người chỉ là quan hệ khế ước." Ngay lúc chuyện bê bối vừa đồn ra, lại tận mắt chứng kiến cảnh kia, cho dù là Quyền Du Lợi, nàng cũng cảm thấy Lâm Duẫn Nhi đúng là phản bội.
Thảo nào Trịnh Tú Nghiên lúc đó tức giận phi thường, bình thường không cho nàng chạm vào môi, lại cùng kẻ khác hôn nhau, đây đã là một cú làm cho Trịnh Tú Nghiên vô cùng phẫn nộ, Lâm Duẫn Nhi còn đem điện thoại cúp máy, hoàn toàn chọc giận Trịnh Tú Nghiên.
"Thì sao ?" Lâm Duẫn Nhi hỏi, nàng không muốn cùng Quyền Du Lợi giải thích lý do, nàng kỳ thực cùng Lý Hân căn bản không có gì, cái nụ hôn kia, bất quá là nàng cùng Lý Hân có đánh cược. Lúc đó Lý Hân xác thực luôn tặng hoa cho Lâm Duẫn Nhi, sở dĩ mà chuyện xấu mới đồn ra, trên thực tế, nàng không hề tiếp nhận, nàng biết Lý Hân không dễ đối phó, do đó Lý Hân cùng nàng đánh cuộc một phen, nếu như nàng có thể để mình hôn đáp trả, tự mình sẽ đáp ứng bồi nàng lên giường, nếu như không thể, sẽ không tái dây dưa. Chỉ là không ngờ tới, nụ hôn kia lại bị Trịnh Tú Nghiên tận mắt thấy.
"Kỳ thực khi đó,Nghiên chỉ là muốn đối phó ngươi, thế nhưng để nàng hạ quyết tâm hẳn là phía sau còn có phát sinh chuyện khác."
"Chuyện gì ?"
"Hành động của cô làm nàng đau đớn, đêm đó nàng uống rất nhiều rượu, và sau khi uống say, nàng thất thân."
"khoan khoan.... Nàng cũng không phải là nữ nhân tam trinh cửu liệt, thất thân cũng là có chuyện gì đáng ngại đâu." Nàng nhớ kỹ tiểu công chúa tình nhân rất nhiều, đừng đem việc này đổ lên đầu mình chứ.
"Nàng tình nhân đông đảo, bất quá chỉ là làm ra vẻ cho cô xem thôi, lúc đó nàng mất chính là tấm thân xử nữ, nàng đã khóc. Từ nhỏ nàng đã rất ít khóc, cô hẳn là biết rõ niềm cao ngạo của nàng, nàng mà khóc, tôi nghĩ khi đó, nàng hẳn là rất hận cô." Hà Nhan nói, nàng sợ hãi, nàng bất quá chỉ là muốn Trịnh Tú Nghiên nên mới giậu đổ bìm leo, thế nhưng không nghĩ tới Trịnh Tú Nghiên luôn kiêu hãnh kia lại khóc, nàng luống cuống, từ đó nàng quyết định phải đối xử thật tốt với Trịnh Tú Nghiên, đây cũng là vì sao, cho dù bị lợi dụng, Hà Nhan cũng là cam lòng, nàng đối với Trịnh Tú Nghiên không chỉ có yêu, mà còn là mắc nợ.
Lâm Duẫn Nhi khó có thể tưởng tượng, cái nữ nhân Trịnh Tú Nghiên kia bởi vì thất thân mà khóc, đây không phải phong thái của Trịnh Tú Nghiên.
"Đây không phải là chuyện mà tiểu công chúa sẽ làm." Lâm Duẫn Nhi biểu tình không tin.
"Lúc đó tôi cũng rất ngạc nhiên, thế nhưng về sau suy nghĩ lại, nàng lúc đó yêu cô,cho nên nàng vẫn luôn muốn lưu lại tấm thân xử nữ cho cô, ngoại trừ điểm này, tôi không nghĩ ra cái nguyên nhân khác." Quyền Du Lợi thản nhiên nói.
"Nàng không phải là nữ nhân ngây thơ như thế!" Lâm Duẫn Nhi cảm thấy, không phải là Quyền Du Lợi điên, mà chính nàng cũng điên rồi, Trịnh Tú Nghiên thế nào lại là nữ nhân ngây thơ như vậy, hơn nữa phải yêu mình rất nhiều, mới có thể vì một cái màng mỏng kia khóc nức nở, tự mình vì công danh lợi lộc, mới đem thân vô cùng đơn giản bán cho Trịnh Tú Nghiên, khi mình đánh mất cái màng kia, ngoại trừ thân thể đau đớn, trong lòng vẫn còn sự chết lặng.
"Lâm Duẫn Nhi, nàng hiện tại cùng 3 năm trước giống nhau, mới có thể giẫm lên vết xe đổ, cô nếu như không quan tâm, thì không cần xen vào đời nàng, nàng sau khi thất thân, phỏng chừng là có thể chặt đứt tình yêu đối với cô, nếu cô còn một chút quan tâm nàng, thì mang theo nàng quay về..."
Lâm Duẫn Nhi cắt đứt lời Quyền Du Lợi, dùng ngữ khí châm chọc nói "Ái tình gì gì đó, rất nhàm chán!"
Ái tình, trước giờ không có, giờ cũng không có, Lâm Duẫn Nhi đi ra khỏi tolet, chứng kiến Trịnh Tú Nghiên say rượu ngày càng nghiêm trọng, ngả nghiêng trước mắt bọn nam nhân vô cùng gai mắt.
Lâm Duẫn Nhi không tin Quyền Du Lợi thực sự sẽ để chuyện kia tái diễn, Lâm Duẫn Nhi muốn quay về nhà, tất cả mọi thứ của Trịnh Tú Nghiên cũng không quan hệ đến mình. Buổi đấu giá đã sớm kết thúc, do đó Lâm Duẫn Nhi cũng bắt đầu muốn ly khai khỏi hội trường.
Quyền Du Lợi nhìn Lâm Duẫn Nhi ly khai, Trịnh Tú Nghiên, cuộc cá cược này, tôi thay cô nhận thua, lòng của nàng so với tôi tưởng tượng còn lạnh hơn! Cũng được thôi, đau ngắn còn hơn đau dài.
Lâm Duẫn Nhi lái xe là xe mượn của Lý Hân, nàng muốn mau chóng thoát khỏi hiện trường, dường như sợ đụng phải cái con vi rút mang tên ái tình, Trịnh Tú Nghiên sẽ không đời nào ngây thơ như thế, vì thất thân mà khóc, Trịnh Tú Nghiên mới không yêu một Lâm Duẫn Nhi vô tâm, đều là Quyền Du Lợi nói xằng nói bậy...
Thế nhưng Lâm Duẫn Nhi tâm dị thường cáu kỉnh, nàng trong đầu hiện ra hình ảnh Trịnh Tú Nghiên nằm trên ngực của một nam nhân, còn có một màn khóc nức nở hối hận, một dàn hình ảnh nàng nghĩ ra, tựa như một mớ lời nguyền chĩa thẳng vào Lâm Duẫn Nhi, biết rõ Quyền Du Lợi sẽ không thể nào để chuyện đó phát sinh, thế nhưng đáng ghét, nàng lại rất lo lắng.
Thắng xe gấp, Lâm Duẫn Nhi đem xe quay trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro