Chương 15
"Áo ngủ đây, cô nhanh chóng tắm rửa rồi lên lầu đi ngủ đi." Lâm Duẫn Nhi đem áo ngủ đưa cho Trịnh Tú Nghiên.
"Thế nào lại ngủ sớm thế?" Trịnh Tú Nghiên thử nhìn đồng hồ, mới hơn 8h.
"Ở nông thôn thời gian làm việc và nghỉ ngơi thường rất sớm, hơn nữa bố mẹ tôi tối hôm qua đã đón giao thừa đến khuya, để bọn họ có thể nghỉ ngơi sớm một chút,trên lầu không có phòng tắm, chỉ có thể ở dưới lầu tắm rửa, gian phòng không lớn quá, cách âm cũng không tốt, tôi sợ hoạt động ồn áo, mẹ tôi ngủ không tốt, mẹ tôi tương đối thiển miên." ( Ngủ ít). Lâm Duẫn Nhi lý giải, nàng biết việc này đối với tiểu thư thành phố thật là không phải thói quen.
Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi, nàng chưa bao giờ nhận biết được một mặt khác của Lâm Duẫn Nhi là quan tâm cùng hiếu thuận, "Nhìn không ra cô như thế hiếu thuận, kia để làm gì mà còn bằng mặt không bằng lòng chứ?" Trịnh Tú Nghiên có ẩn ý nói.
"Trịnh Tú Nghiên!" Lâm Duẫn Nhi ngữ khí cảnh cáo, hiện tại nàng không muốn nhắc tới chuyện trước đây, lại càng không muốn ở nhà nhắc tới, càng sợ phụ mẫu nàng biết chuyện.
Trịnh Tú Nghiên cười đến hung hăng càn quấy, tâm tình phi thường vui vẻ, chỉ ít ở nhà Lâm Duẫn Nhi mấy ngày nay, Lâm Duẫn Nhi sẽ không dám hướng nàng mà quá kiêu ngạo.
"Cô lên lầu trước đi ." Lâm Duẫn Nhi đối với Trịnh Tú Nghiên sau khi tắm xong nói,sau đó nàng bước vào phòng tắm.
Trịnh Tú Nghiên lễ phép đối với bố mẹ Lâm Duẫn Nhi chúc ngủ ngon rồi mới lên lầu.
Trên lầu rất ngăn nắp, hoàn toàn không giống như cái chỗ ở trên thành phố của Lâm Duẫn Nhi, cái nữ nhân ấy làm ra một mớ hỗn loạn, Trịnh Tú Nghiên không dám khen tặng, nhưng rõ ràng nhận ra Lâm mẫu rất chăm chỉ thu dọn, Lâm mẫu thực là như nàng nghĩ rất hiền lành. Đồ dùng trong nhà rất cổ điển lại tinh xảo, rất khó tưởng tượng Lâm Duẫn Nhi lại từ hoàn cảnh như vậy mà lớn lên. Bất luận là giường hay cái tủ, còn có bàn học, cho dù cổ xưa vẫn không làm mất đi vẻ cao nhã của chủ nhân, mấy thứ này nhất định là không phải do Lâm Duẫn Nhi bày biện, phỏng chừng đều là do mẹ nàng chuẩn bị, trên bàn học còn có nghiên mực cùng ống đựng bút, trong ống đựng bút còn có rất nhiều bút lông, kích thước không giống nhau,độ dài ngắn cũng khác nhau.
Trên tường còn treo một bức tranh sơn thủy, gian phòng cùng với tác phong của chủ nhân hoàn toàn dễ nhận thấy là không phù hợp, đoán chừng Lâm mẫu vẫn luôn đem mẫu người thục nữ thời xưa để bồi dưỡng nàng, tiếc là Lâm Duẫn Nhi gỗ mục không thể khắc chạm được, Trịnh Tú Nghiên nghĩ đến, chỉ là cũng xác thực là Lâm Duẫn Nhi có bị ảnh hưởng. Nàng phát hiện Lâm mẫu kỳ thực không đơn giản,nhìn như không quản Lâm Duẫn Nhi, thế nhưng mọi chi tiết trong cuộc sống bà đều muốn truyền lại lý niệm cùng thông tin, vô hình dành cho Lâm Duẫn Nhi một sự uy hiếp, thực sự là một nữ nhân không đơn giản !
Lúc này Lâm Duẫn Nhi tắm rửa xong cũng đi lên lầu, Trịnh Tú Nghiên đang ngồi xổm giữa giường của nàng, có chút giống như tư thế của một cô dâu Nhật bản, nữ nhân Nhật Bản luôn luôn làm cho người ta có sự kích thích muốn ngược đãi, Trịnh Tú Nghiên cũng khiến cho Lâm Duẫn Nhi bị kích động muốn hành hạ nàng. Nhà thì nhỏ, ngay cả một phòng khách cũng không có, chỉ có thể để Trịnh Tú Nghiên chiếm lấy lãnh địa của mình.
Lâm Duẫn Nhi rất gợi cảm, Trịnh Tú Nghiên vẫn luôn nói thế, lúc này lại càng gợi cảm khiến cho Trịnh Tú Nghiên có chút đố kỵ, Lâm Duẫn Nhi có một đôi chân tiêu chuẩn khiêu gợi nhất trong mắt Trịnh Tú Nghiên, chung quy vẫn làm cho người ta có sự kích thích sờ soạng, nếu như nói Trịnh Tú Nghiên cảm thấy trên người nàng có chỗ nào thua kém Lâm Duẫn Nhi thì đó nhất định chính là đôi chân. Trịnh Tú Nghiên trưởng thành đã là mang dung mạo của một mầm tai họa, nêu không thỏa mãn, sẽ bị trời phạt.
Lâm Duẫn Nhi áo ngủ lộ ra cái cổ trắng ngần, cùng cái chân nhỏ lộ ra nửa chừng,còn có bộ ngực như ẩn như hiện, câu dẫn nói không nên lời, một nữ vương bộ dạng kia thật càng làm cho người ta muốn đem nàng đặt ở dưới thần mà thỏa thích khi dễ, có điều Trịnh Tú Nghiên cũng chỉ có thể ý nghĩ dâm ám một chút. Nhưng mà cho dù nàng bị đè dưới thân, Lâm Duẫn Nhi trước đây cũng không muốn như thế bị khi dễ, xem ra tự mình trước đây quá là thiện lương, Trịnh Tú Nghiên nghĩ thực sự là ân hận mình lúc đầu đã làm sai.
"Trịnh Tú Nghiên qua đây, thay tôi xoa bóp chân a!" Lâm Duẫn Nhi ngữ khí rất nữ vương, ý nghĩa lời nói lại càng thêm nữ vương.
Ngày hôm nay đều là bởi vì mang giày cao gót đi trên đường lớn như thế, chân đã đau đến muốn chết, đây đều là do lỗi của tiểu công chúa, đương nhiên nàng có nghĩa vụ phục vụ cho mình.
Ngữ khí bá đạo ngạo mạn như thế, Trịnh Tú Nghiên thế nào lại chịu đồng ý, mặc dù nàng bây giờ không phải là nữ vương, nhưng vẫn là công chúa, không phải tiểu nữ dong a.
"Lâm Duẫn Nhi, cô tựa hồ đã quên tôi mới là kim chủ ?" Trịnh Tú Nghiên hờn giận hỏi ngược lại.
"Khế ước tôi đã sớm không thừa nhận, ngày hôm nay là ai mang giày cao gót, là ai liên lụy tôi, là ai làm cho chân tôi phải đau thế này ?" Lâm Duẫn Nhi trở lại lòng dạ hẹp hòi khơi lại nợ cũ.
"Là cô nguyện ý đổi giày, tôi không bức cô!" Tiểu công chúa khí thế có phần suy yếu cự cãi lại, Lâm Duẫn Nhi thật là nhỏ mọn.
"Tiểu công chúa mang một đôi giày cao gót tới đây, cô nói lúc quay về làm sao bây giờ a ?" Lâm Duẫn Nhi dọa dẫm nói, còn kiêu ngạo với mình, càng kiêu ngạo lại càng muốn khi dễ nàng.
"Lâm Duẫn Nhi, cô uy hiếp tôi, cô không sợ tôi đem chuyện của cô nói ra sao ?"Trịnh Tú Nghiên phản pháo, trên thương trường nàng là một thiện nghệ đàm phán,trước đây trong tay không nắm lợi thế, mọi nơi đều bị Lâm Duẫn Nhi quản chế, hiện tại trong tay nàng có con át chủ bà, còn sợ nàng sao.
"Át chủ bài chỉ có thể sử dụng một lần, tiểu công chúa sẽ không đem át chủ bài dùng tại đây, cô nói đúng không?"Kỳ thực lúc này giống như đang chơi cờ, chơi chính là do tâm ý. Nữ vương vẫn là nữ vương, Lâm Duẫn Nhi đối với chuyện vừa này bị Trịnh Tú Nghiên uy hiếp vẫn là canh cánh để trong lòng, rất nhanh đã phản chế lại Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên ngôn từ tận cùng, nàng biết tự mình không nên thua, chính là hết lần này đến lần khác lại cứ thua, rõ ràng nàng là chiếm ưu thế, vì cái gì nhất định không thể làm gì Lâm Duẫn Nhi, đây là chuyện mà tuyệt đối trên thương trường sẽ không thể nào phát sinh với nàng, cuối cùng là sai lầm chỗ nào chứ, Trịnh Tú Nghiên thế nào cũng không rõ.
"Không làm!" Trịnh Tú Nghiên cảm thấy lần này nàng thực sự là thua, tại trước mặt Lâm Duẫn Nhi vĩnh viễn không thể vùng lên, sở dĩ vì thế nàng khi trở về sẽ tiếp tục mang giày cao gót, cho dù đau một lần nữa, cũng không có thể làm đổ tự tôn của nàng.
Lâm Duẫn Nhi biết để tiểu công chúa xoa chân cho mình, với một tiểu công chúa kiêu hãnh như thế, không bằng giết nàng đi còn đơn giản hơn, bất quá nàng không thèm để ý, dù sao trận chiến này nàng cũng thắng, tiểu công chúa chí ít sẽ không hơi động một tí là uy hiếp mình.
"Lâm Duẫn Nhi, mẹ cô là làm cái gì thế? Sẽ không phải là giống như một nữ tử thời xưa, chỉ ở nhà thêu thùa chứ ?" Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi tự mình xoa bóp chân không để ý tới nàng, nàng tìm một đề tài để nói.
"Mẹ tôi là họa sĩ, hơn nữa mẹ tôi đúng là ở nhà thêu thùa." Lâm Duẫn Nhi trả lời,nàng vẫn luôn cho là mẹ nàng sinh sai thời đại.
"Nga, nghệ thuật cũng có thể di truyền sao ?" Thân phận họa sĩ cùng khí chất của Lâm mẫu rất tương xứng với nhau, chỉ là vị họa sĩ này cùng họa sĩ Lâm Duẫn Nhi năm xưa cảm giác thực sự là hoàn toàn trái ngược.
"Mẹ tôi tinh thông quốc họa, tôi chỉ là bức tranh sơn dầu.
""Lâm Duẫn Nhi cô rất sùng ngoại, mẹ cô hẳn là rất thất vọng ?" Trịnh Tú Nghiên nói đùa hỏi.
Lâm Duẫn Nhi không phản bác lại, xem ra vô tình bị Trịnh Tú Nghiên nói trúng, Lâm Duẫn Nhi tâm tình có chút hạ xuống. Tuy rằng mẹ nàng chưa bao giờ nói ra, thế nhưng xác thực là rất thất vọng, Lâm Duẫn Nhi vẫn biết điều này. Khi còn bé, cũng từng học qua quốc họa, về sau khi tiếp xúc với tranh sơn dầu, nàng rất yêu thích tranh sơn dầu, điểm ấy có làm cho mẹ nàng hơi thất vọng, Lâm Duẫn Nhi luôn luôn không dám làm trái ý mẹ nàng, thế nhưng yêu thích cùng lựa chọn của nàng,thường thường đối với yêu thích cùng mong muốn của mẹ nàng là không thể điều hòa.
Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi có chút xuống tinh thần, nàng liền đem trọng tâm câu chuyện chuyển sang Lâm phụ, nàng tựa hồ nhìn không được Lâm Duẫn Nhi như vậy tâm sự ngổn ngang.
"Bố cô là làm cái gì chứ?" Lâm phụ thoạt nhìn cũng không giống bình thường.
"Bố tôi là thầy phân biệt trà, ở đây rất nhiều người trồng trà, đánh giá cấp bậc của trà, rất nhiều người tìm tới bố tôi để bình định, bố tôi cũng trồng một vài mẫu trà."
"Vậy cô có phải là hiểu về trà lắm đúng không?" Chỉ là Lâm Duẫn Nhi thoạt nhìn không giống như hiểu biết nhiều về trà.
"Tôi không biết nhiều lắm, mẹ tôi thông thạo, bố tôi có thể thảo luận nghiên cứu với mẹ tôi là được." Lâm Duẫn Nhi khi nói đến bố, tâm tình khôi phục lại không ít.
"Mẹ cô vừa lợi hại lại vừa hòa nhã lịch sự, đem ổ heo của cô thu dọn đặc biệt ngăn nắp." Trịnh Tú Nghiên song song khen Lâm mẫu vẫn không quên chê bai Lâm Duẫn Nhi một chút.
"Đây là do bố tôi thu dọn, với bố tôi, mẹ tôi mới là bảo bối của ông, ông mới không muốn để mẹ tôi làm việc nhà." Lâm Duẫn Nhi nhắc tới phụ mẫu, sắc mặt lộ ra nụ cười vô cùng nhu hòa.
"Đã nhìn ra, cô đúng là bảo bối của bố cô, chưa bao giờ để cô chịu khổ, kết quả là, cô lại giống như heo, cái gì cũng không thông hiểu !" Trịnh Tú Nghiên rốt cuộc cũng biết tính tình nữ vương của Lâm Duẫn Nhi là do ai sủng ái mà ra.
"Tiểu công chúa gần đây cùng bà tám như nhau, đi ngủ thôi !" Lâm Duẫn Nhi thấy tóc đã khô, đang chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên cảm thấy mình cùng Trịnh Tú Nghiên nói rất nhiều. Bất quá hôm nay quá mệt, chẳng lẽ thật là lão rồi, không phải giống vậy lăn qua lăn lại, chính nàng mệt mỏi, còn người nào đó lại vẫn là một bộ tinh thần hoạt bát mười phần, Lâm Duẫn Nhi trong lòng có chút nho nhỏ bất bình.
"Lâm Duẫn Nhi ..." Trịnh Tú Nghiên tinh thần vẫn còn hưng phấn, còn muốn tiếp tục câu chuyện, biết Lâm Duẫn Nhi nhiều năm như vậy, còn không bằng được một ngày hôm nay trò chuyện cùng nàng.
Chính là người nào đó đã đúng thật là buồn ngủ: "Đừng hồ nháo, ngủ đi, không thì tôi đem cô đá xuống giường!" Lâm Duẫn Nhi đem chăn quấn thành con nhộng, chỉ lộ ra có cái đầu, đêm nay ngăn chặn người kia lại tiếp tục tiến vào trong chăn của mình.
"Còn chưa đến 10h a, sao lại ngủ sớm như vậy ?" Trịnh Tú Nghiên nhìn đồng hồ một chút, chỉ mới 9h30, ngủ sớm quá, đây là cuộc sống nông thôn sao ?
"Lâm Duẫn Nhi!" Trịnh Tú Nghiên kêu thêm vài tiếng, vẫn không có tiếng đáp lại,xem ra thật là đang ngủ.
Trịnh Tú Nghiên cũng chỉ là ngoan ngoãn nằm xuống, thế nhưng đại não vẫn là không hiểu sao lại hưng phấn không ngủ được, nàng nằm lật người xuống, nhìn Lâm Duẫn Nhi lộ ra khuôn mặt ngủ say, Lâm Duẫn Nhi quỷ hẹp hòi, đem tự mình bao lại như con nhộng, Trịnh Tú Nghiên phát hiện không thể chiếm lợi từ Lâm Duẫn Nhi, trong lòng có một chút nho nhỏ buồn bực.
Trịnh Tú Nghiên không biết vì sao nàng lại yêu thích nhìn Lâm Duẫn Nhi ngủ như thế, có thể là do khi ngủ nàng mất đi vài phần hung hăng, vài phần không kiên nhẫn, lại cảm thấy có chút đáng yêu cùng gợi cảm, đôi môi kiều diễm kia, khiêu gợi như đóa hoa tươi đẹp, làm cho người ta muốn âu yếm, như thế mê người, làm cho miệng lưỡi Trịnh Tú Nghiên có phần khô khốc.
Ma xui quỷ khiến ngay lúc đó, Trịnh Tú Nghiên cúi người dán đến đôi môi gợi cảm kia, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng khẽ liếm xung quanh cánh hoa, dần dần Trịnh Tú Nghiên cảm thấy chưa đủ, có loại dục vọng muốn nhiều hơn nữa, nàng nhẹ nhàng khiêu mở bờ môi đóng chặt cùng khớp hàm, động tác phi thường nhỏ nhẹ, rất sợ làm người kia đang ngủ say giật mình, giống như một cảm giác phạm tội kẻ trộm,làm cho Trịnh Tú Nghiên không hiểu vô cùng hưng phấn, cuối cùng cũng công chiếm thành trì, đầu lưỡi nàng cẩn thận dè dặt xâm phạm đầu lưỡi đang ngủ ngon của Lâm Duẫn Nhi. Đầu lưỡi Lâm Duẫn Nhi đang ngủ say tựa như bị giật mình thức giấc, sau đó bắt đầu chống lại sự xâm phạm của đầu lưỡi kia, bắt đầu từ chối, làm cho Trịnh Tú Nghiên cả kinh, lưỡi nàng không dám tái di chuyển, chẳng lẽ Lâm Duẫn Nhi tỉnh giấc.
Cũng may là sợ bóng sợ gió một hồi, Lâm Duẫn Nhi cũng không tỉnh lại, chỉ là có hơi chút liễm mi, sau đó lại từ từ giãn ra, bất quá đầu lưỡi nàng chống cự từ từ chuyển thành yếu dần, thậm chí bắt đầu hôn trả Trịnh Tú Nghiên.
Đầu lưỡi triền miên quấn lấy càng lúc càng chặt, Trịnh Tú Nghiên đột nhiên ý thức được, trong lúc ngủ mơ, Lâm Duẫn Nhi đã hôn đáp lại nàng, cái sự nhận biết này làm cho Trịnh Tú Nghiên tim đập tăng tốc không thể kiểm soát, Lâm Duẫn Nhi hôn trả lại mình, sau khi biết được điều đó, Trịnh Tú Nghiên hôn càng thêm sâu, đầu lưỡi càng thêm tiến vào bên trong.
Lâm Duẫn Nhi không thích hôn môi, cho nên số lần các nàng hôn môi rất ít, thỉnh thoảng ép buộc Lâm Duẫn Nhi cùng mình hôn môi, bất luận Trịnh Tú Nghiên nỗ lực thế nào, Lâm Duẫn Nhi cũng chưa bao giờ đáp trả, nàng thậm chí biết Lâm Duẫn Nhi là cảm thấy cùng nàng hôn môi rất là chán ghét, sau khi mạnh mẽ cương hôn,Lâm Duẫn Nhi đô hội súc miệng, cái hành động kia đã đâm bị thương lòng tự tôn của Trịnh Tú Nghiên, từ đó nàng không cưỡng bách Lâm Duẫn Nhi cùng nàng hôn môi nữa, thậm chí ngay cả khi trên giường, cũng không hôn môi, khi đó, nàng mơ hồ cảm thấy Lâm Duẫn Nhi sẽ vĩnh viễn không yêu nàng.
Không biết là bởi vì bầu không khí trong phổi ngày càng ít, hay là do hôn nhiệt tình quá trớn làm cho Lâm Duẫn Nhi có chút động tình, Lâm Duẫn Nhi khẽ nói một tiếng, một tiếng này đem Trịnh Tú Nghiên giật mình tỉnh giấc.
Trịnh Tú Nghiên cảm thấy nhịp tim dồn dập khác lạ, nàng cảm thấy tự mình rất đáng xấu hổ, hôn trộm một nữ nhân đang ngủ say không nói gì, lại còn hôn đến thỏa thích, trống ngực đập thật nhanh, Trịnh Tú Nghiên đưa tay ôm lấy ngực, một nụ hôn thôi mà, tâm làm chi mà đập nhanh như vậy a, Trịnh Tú Nghiên tự mình khách sáo một phen, đường mắt rơi xuống đôi môi có chút sưng đỏ của Lâm Duẫn Nhi, đột nhiên tâm cảm thấy chột dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro