
Chương 461 - 465
Chương 461: Người Hầu Liêu
Mặc dù Mộc Cẩn là một nữ tử có học thức, nhưng nàng ấy không hề kiêu ngạo.
Có thể uống rượu!
Có thể kết giao!
Nói cách khác, đây là một nữ tử hai mặt, dễ mến và rất tinh tế.
Nàng ấy nói, "Mặc dù Lý Lương không phải là tài tử mà ta thích nhất, nhưng theo như lời công tử, thơ của ông ấy rất có linh tính. Ta thích nhất hai câu thơ: Nguyệt hạ Tây lũng phẩm trúc sương, đạm khan mạt thế như hạ lộ. Nhưng, nếu xét về ý nghĩa trong thơ, Lý Lương lại không bằng Châu Mặc Hàn.
Nghe nói Mặc Hàn là một huyền thoại trong số các huyền thoại. Thơ của ông ấy thường đối cặp, đối từ, rất hoàn hảo. Mỗi lần đọc thơ của ông ấy, ta luôn cảm thấy vui vẻ thoải mái, nghiền ngẫm lâu hơn."
Sắc mặt của nàng ấy hiện lên một chút say mê!
Cảnh Dung đồng tình, "Đúng vậy, Châu Mặc Hàn đúng là một huyền thoại. Ông ấy đã chép lại tất cả những tác phẩm của đời mình vào trong《Du Lục》, mỗi một tác phẩm đều rất độc đáo hiếm thấy. Nhưng cô nương có từng nghe nói, Hàn Mặc không bằng Đổng Tố, Tố lão ngưỡng mộ Tô Công, tài năng của Tô Công lại do Khuất Thân truyền dạy, và Khuất tử chỉ viết lại những gì mình đã từng nghe thấy."
"Ta cũng từng nghe nói, nhưng rất ít người nói về điều đó. Thật ra nếu nghiên cứu sâu hơn về tài năng của họ, không thể nói rõ được ai hơn ai."
Hai người cùng nhau uống rượu, trò chuyện cực kỳ vui vẻ.
Thật sự chỉ hận sao không gặp nhau sớm hơn!
Với sự hạn chế về nhận thức văn học của mình, Kỷ Vân Thư không thể tham gia vào câu chuyện giữa hai người bọn họ. Nếu những người này nói chuyện về xương cốt, nàng còn có thể phân tích ra được mấy tấc xương.
Nhưng nữ tử vung roi kia lại khinh thường không chút che giấu nói, "Ai ai ai, các ngươi xem chúng ta đều là người chết rồi sao? Ở trên bàn rượu nói chuyện thơ ca làm gì? Thật là nhàm chán."
Nói xong, nàng ta uống một ngụm cạn sạch rượu trong bát.
Mộ Nhược tròn mắt khi nhìn thấy nàng ta uống một cách táo bạo như thế.
"Tiểu cô nương, tên ngươi là gì?" Mộ Nhược cười hỏi.
Nàng ta nheo mắt nhìn hắn một cái, chỉ nói hai chữ, "Đường Tư."
"Đường Tư? Tên rất văn nhã, nhưng ngươi lại không phải là người văn nhã."
"Bổn cô nương thích cưỡi ngựa bắn tên, há miệng ăn thịt, há miệng uống rượu. Đây mới là nữ tử. Những thứ văn thơ lai láng kia, không thích hợp với ta."
"Nhìn khẩu khí uống rượu và cách ăn mặc, đoán chừng là người Viễn Mục đúng không?"
Đường Tư hừ lạnh một tiếng, "Người ta thường gọi là thuật sĩ giang hồ. Mặc dù ta thích cưỡi ngựa bắn tên, nhưng trên người ta có chỗ nào giống người Viễn Mục?"
"Hả? Vậy ngươi từ đâu đến?"
Ánh mắt nàng ta quét quanh một vòng, khinh thường nói, "Các ngươi ngồi đây, văn văn, võ võ, nhưng chẳng có người nào thông minh. Bổn cô nương đã quá xem trọng các ngươi."
Vệ Dịch đang cầm đèn bí đỏ trên tay, đột nhiên thốt ra một câu, "Ta biết, ngươi là con khỉ Hoa Quả Sơn. Thư nhi từng nói, những con khỉ đó ăn mặc giống y như ngươi."
Đơn giản và chất phác!
"Ngươi nói gì?" Nàng ta đột nhiên bùng nổ, "Ngươi dám nói ta là con khỉ?"
Kỷ Vân Thư lập tức kéo Vệ Dịch, để hắn đừng lắm miệng, ngược lại nhã nhặn cười đáp lại, "Cô nương hiểu lầm, không phải hắn nói ngươi là con khỉ, mà là Hầu Liêu nhân."
Đường Tư trừng lớn đôi mắt, "Sao ngươi biết được?"
Thì ra, nàng ta đúng thật là người Hầu Liêu.
"Thật ra rất đơn giản, nhìn thủ pháp cô nương vung roi và hoa văn trên đó, có thể đoán ra được."
Nàng ta theo bản năng vuốt cây roi bạc quấn ở trên eo mình, vừa kinh ngạc, vừa tò mò!
"Ngươi nói tiếp đi."
Kỷ Vân Thư: "Mặc dù người Hầu Liêu là dân du mục nằm ở biên cảnh Đại Lâm, nhưng mười mấy năm trước đã thuộc về Trung Nguyên. Cho dù có phong tục tập quán như thế nào, họ đều giữ lại phần lớn đặc điểm của người Trung Nguyên. Vì vậy, họ cũng có tập tục thờ rồng. Nhưng thờ rồng cần phải thắp hương, và hương đều phải thật thơm. Ngoài ra, họ thường dùng roi quất, bắt chước tiếng pháo trong lúc cầu nguyện. Bất luận là tế trời hay đánh người, có một quy định mà mọi người đều phải tuân theo: roi đầu tiên phải đập xuống mặt đất.
Vừa rồi cô nương đánh roi đầu tiên, hiển nhiên là cố ý đổi hướng, lúc này mới đánh xuống mặt đất. Tập tục này đã được người Hầu Liêu lưu truyền lâu đời từ thế hệ này sang thế hệ khác. Còn có, những sợi chỉ bạc quấn quanh cây roi của ngươi được làm bằng bạc xoắn, thường được gọi là sợi bạc tròn. Loại chỉ bạc này chỉ được sản xuất ở Hầu Liêu. Đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính là cách cô nương quấn roi quanh eo, chỉ có người Hầu Liêu mới có thể làm được."
Kỷ Vân Thư nói từng câu từng chữ, đều cực kỳ chắc chắn.
Trong khi nàng nói, mấy cặp mắt kia cũng nhìn về phía cây roi bạc bên hông Đường Tư.
Ừm, đúng thật là như vậy!
Đường Tư sững sờ một lát!
Nàng ta không nhịn được tán thưởng nói, "Ngươi quả nhiên rất lợi hại. Xem ra Đại Lâm thật đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp!"
Đồng thời với khi nói chuyện, nàng ta đã vòng qua trước mặt bàn, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vân Thư, rót ra hai chén rượu.
Nàng ta nhét thẳng một chén trong đó vào trong tay nàng.
"Tới, ta kính ngươi một chén."
Kỷ Vân Thư cười đẩy đẩy, "Tại hạ không uống rượu."
"Ngươi đúng là không biết ý."
"Rượu không những hại thân thể, còn dễ dàng tổn hại đến não. Tim gan phổi thận não đều chung một nhà, tại hạ còn muốn sống thêm mấy năm."
Đường Tư không tiếp tục khó dễ nàng. Không uống thì thôi. Nàng ta đơn giản đẩy bát rượu qua cho Mộ Nhược.
"Hắn không uống, vậy ngươi uống đi."
Đối với rượu, Mộ Nhược chưa từng cự tuyệt.
Hắn trực tiếp bưng bát rượu lên uống hết.
Đường Tư nhìn chằm chằm vào Kỷ Vân Thư, đôi mắt đầy sùng bái.
Nàng ta cắn môi, "Nam nhân Đại Lâm các ngươi rất đẹp. Ngoài ra, còn thông minh nữa."
Nói xong, ngón tay thon dài mảnh khảnh của nàng ta kéo kéo phía dưới ống tay áo to rộng của Kỷ Vân Thư.
Đúng vậy, nàng đang bị một nữ nhân đùa giỡn!
Tuy nhiên, hai người Cảnh Dung và Mộ Nhược lại đang cười thầm trong bụng!
Nàng nói không nên lời, cực kỳ khó xử, xê dịch thân mình.
Lúc này, Mộc Cẩn lên tiếng, "Bằng hữu của Cảnh công tử đều là kỳ tài, có thể văn có thể võ, thông minh hơn người, thậm chí có thể đoán ra người Hầu Liêu."
Kỷ Vân Thư tự diễu, "Cô nương nghĩ sai rồi, tại hạ không hiểu võ học, chỉ là một thư sinh nghèo khó, tay trói gà không chặt, chỉ đọc sách nhiều hơn một chút mà thôi."
Nàng ấy hơi nhấc hai ống tay áo lên!
"Công tử khiêm tốn."
"Tại hạ thật sự không phải khiêm tốn, so với cô nương, quả thực kém xa. Cô nương không những thông thạo kinh thư, hiểu biết nhiều, còn biết võ công. Tại hạ chẳng qua chính là múa rìu qua mắt thợ."
Mộc Cẩn nghe thấy vậy thì nhấp môi cười, "Công tử nói đùa, ta chỉ biết ném mấy viên đá mà thôi. Năm ngoái ta có mời mấy vị tiên sinh, học một chút thuật bắn ná, dùng để phòng thân."
Vệ Dịch đột nhiên hỏi, "Thuật bắn ná là gì?"
"Chính là dùng ná để bắn chim."
Người nói chuyện, là Cảnh Dung.
Vẻ mặt của hắn trông rất đứng đắn, mắt hơi nhướng lên, vui vẻ uống rượu cùng Mộ Nhược.
Hầu như tất cả mọi người đều tin những gì hắn nói.
Vệ Dịch hưng phấn hỏi Mộc Cẩn, "Vậy ngươi có thể dạy ta được không?"
Thật ra, Mộc Cẩn sớm đã phát hiện ra sự khác thường của Vệ Dịch, nhưng không biểu hiện trên mặt.
Nàng ấy nhẹ nhàng nói, "Đương nhiên."
Đường Tư là người ngay thẳng, trong lòng không giữ được suy nghĩ của mình, liếc mắt nhìn qua một cái, "Thì ra là một tên ngốc."
Bầu không khí trở nên nặng nề, sắc mặt Kỷ Vân Thư ngay lập tức trầm xuống, cầm tay Vệ Dịch, "Chẳng phải ngươi thích xem đèn hay sao? Chúng ta ra sông thả đèn."
Vệ Dịch ủy khuất trong lòng, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh.
Vì thế, hai người rời khỏi chỗ ngồi!
~~~ Hết chương 461 ~~~
Chương 462: Ta từng nhìn thấy đồ án này
Đường Tư biết mình đã nói sai, nhưng tính tình ngạo mạn đã ngăn cản nàng ta nói lời xin lỗi. Nàng ta lập tức đứng dậy đuổi theo Kỷ Vân Thư.
Mộ Nhược ôm bình rượu thét to một tiếng, "Đi thả đèn trên sông."
Hắn kéo dài lời nói, sau đó đi theo!
Ven sông, có rất nhiều nam và nữ đều đang thả đèn trên sông.
Phía trên mặt nước, có đủ các loại kiểu dáng đèn lồng đang trôi lơ lửng. Có những chiếc trôi cùng nhau, có những chiếc tản ra, cũng có những chiếc chìm thẳng xuống nước.
Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng xung quanh chiếu xuống mặt nước thanh bình, nhẹ nhàng đong đưa theo dòng nước!
Đẹp lung linh giống như ảo cảnh.
Kỷ Vân Thư không phải là người mê tín, nhưng nàng tin vào những lời ước!
Nàng tìm hai chiếc đèn lồng, đưa cho Vệ Dịch một chiếc.
"Thư nhi muốn cầu nguyện gì?"
"Bí mật."
Nàng cầm chiếc đèn trong tay, nhắm hai mắt cầu nguyện, sau đó thả xuống dòng sông, ngón tay nhẹ nhàng chạm xuống mặt nước, tạo nên những gợn nước lăn tăn cuốn chiếc đèn càng lúc càng xa.
Vệ Dịch cũng yên lặng cầu nguyện, học theo động tác vừa rồi của nàng, dùng tay khoát vài cái ở trên mặt nước, khiến chiếc đèn trôi đi trên sông.
Chiếc đèn của hắn trôi cùng với chiếc đèn của Kỷ Vân Thư.
"Thư nhi hãy nhìn xem, đèn của chúng ta ở bên nhau."
Nàng cười cười.
"Thư nhi, nàng biết ta cầu nguyện gì không? Ta ước......"
"Bùm!"
Vệ Dịch còn nói chưa nói xong đã nhìn thấy chiếc đèn của mình đang trôi trên sông bị thứ gì đó va trúng, ánh lửa bên trong nháy mắt vụt tắt, sau đó chìm dần vào trong nước.
"Đèn của ta."
Hắn đau khổ trong lòng.
"Ta không cố ý." Đường Tư đi tới.
Trong tay nàng ta vẫn đang cầm mấy cục đá.
Vệ Dịch bỗng nhiên đứng dậy, tra hỏi, "Vì sao ngươi đánh đèn của ta?"
"Ta đã nói ta không cố ý. Ta chỉ tiện tay đánh một cái, ai biết đó là đèn của ngươi."
"Đó là đèn của ta và Thư nhi."
"Cùng lắm thì ta đền cho ngươi một cái."
Vệ Dịch cực kỳ tức giận, nói không nên lời.
Kỷ Vân Thư lập tức giữ chặt hắn, an ủi nói, "Nó chỉ là một chiếc đèn mà thôi. Nếu nó đã chìm trong nước, vậy cứ để nó chìm đi. Chiếc đèn kia của ta nhường cho ngươi, được không?"
"Vậy Thư nhi thì sao?"
"Nguyện vọng lớn nhất của ta là cầu mong cho điều ước của ngươi trở thành hiện thực."
"Ừ!"
Vệ Dịch vui sướng, hoàn toàn quên hết sự tức giận đối với Đường Tư, ngồi xổm xuống và nhìn chiếc đèn còn lại đang trôi trên sông.
Mộ Nhược đang ngồi trên ghế đá bên bờ sông cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này, hắn không nhịn được cười cười, sau đó lại bắt đầu từ từ uống rượu.
Đường Tư tắc ném mấy hòn đá trong tay, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vân Thư, dùng tay kéo kéo góc áo của nàng, hỏi, "Ngươi họ gì?"
"Kỷ."
"Kỷ gì?"
"Ngươi muốn gọi gì thì gọi."
"Vậy...... gọi là A Kỷ. Ở chỗ chúng ta, bọn họ đều gọi ta là A Tư, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy."
"Ừ." Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Đối với Đường Tư, nàng xem như đã dùng hết sự nhẫn nại của mình!
Nhưng, nàng thực sự không muốn ồn ào!
Đường Tư cố ý nhích lại gần nàng, tò mò hỏi, "Ngươi làm gì? Vì sao biết nhiều như vậy? Người Hầu Liêu chúng ta thẳng thắn nhất, đương nhiên rất nể phục những người thông minh như ngươi."
Nàng cười một chút, "Tại hạ không thông minh, chỉ có đôi mắt hơn người, vì thế có thể nhìn nhiều hơn."
"Phải không? Vậy ngươi thử nói xem, từ trên người ta, ngươi còn nhìn thấy gì?"
Đường Tư vươn hai tay, ở quơ quơ trước mặt nàng, những sợi dây trên quần áo rối loại đụng nhau vang lên từng tiếng "keng keng keng".
Tiếng ồn không hề chói tai, ngược lại giống như tiếng chuông gió bị gió thổi qua.
Đó là những âm thanh trong trẻo yên bình.
Ánh mắt Kỷ Vân Thư chú ý tới dài lụa đỏ treo bên hông, dùng cằm chỉ chỉ chiếc đầu lâu nhỏ nhắn, hỏi, "Đó là cái gì?"
Hả?
Đường Tư lấy chiếc đầu lâu xuống.
Nàng ta cầm nó ở trong tay thưởng thức, "Cái này a, ngươi nhất định không thể đoán được, đây là đầu Hào, ta tìm thấy nó ở trong núi. Ngươi biết Hào hay không? Đó là một loài động vật sống về đêm, nếu bị nó cắn một ngụm, chắc chắn sẽ chết. Lúc ấy vì để săn Hào, ta đã mất gần hai tháng ở trong núi. Cha ta luôn nói, ta chính là hài tử được dã quỷ nuôi nấng, không sợ bất cứ thứ gì, nhưng nữ tử Hầu Liêu chúng ta, nên có dũng khí như vậy."
Nàng ta rất tự hào khi nói về điều đó!
Sau đó nàng ta ném chiếc đầu lâu trong tay lên cao rồi bắt lấy nó trong tay lần nữa.
Hành động này được nàng ta lặp đi lặp lại nhiều lần!
Kỷ Vân Thư chuyển ánh mắt, nhìn chiếc đèn lồng trên sông đang dần dần trôi xa.
Lúc này, hai bóng người đang đứng trên cây cầu cạnh đó, một cao một thấp. Bóng hai người phản chiếu trên mặt nước gợn sóng, như tan vào trong ánh sáng đỏ cam, rất đẹp.
Cảnh Dung chắp hai tay sau lưng, đôi mắt lạnh lùng ẩn dấu thâm tình, chăm chú nhìn Kỷ Vân Thư đang ở bờ sông dưới cầu.
Nàng đang ngồi ở bên bờ sông, gương mặt nhỏ nhắn đang nở nụ cười, nhìn chiếc đèn trên sông đang dần dần trôi xa, đôi mắt lấp lánh như những vì sao, rung động lòng người.
Đối với nụ cười của Kỷ Vân Thư, hắn không có khả năng miễn dịch.
Hắn biết rất rõ, cuộc đời này của mình, chỉ có một mình nàng.
Mộc Cẩn đứng ở bên cạnh hắn, không hề chú ý tới ánh mắt của hắn, hỏi "Cảnh công tử, chắc là không phải người An Phủ đúng không?"
Hắn gật đầu.
"Đi ngang qua."
"Công tử là người ở đâu?"
"Phương Nam."
"Đi đâu?"
"Phương bắc."
Phương bắc rộng lớn, hàng ngàn dặm.
Mộc Cẩn không tiếp tục hỏi nữa, chuyển đề tài, "Vị kia công tử vừa rồi thật là thông minh, chỉ dựa vào một cây roi bạc đã nói ra được nhiều kiến thức như vậy."
"Đúng vậy. Hắn là người thông minh nhất mà ta từng gặp. Hắn không chỉ thông minh mà còn là người duy nhất khiến ta có thể hy sinh."
Hắn nói không hề che giấu chút nào!
Đồng thời với khi nói chuyện, một nụ cười nhẹ hiện lên ở trên môi hắn.
Mộc Cẩn ngây người sửng sốt một lúc!
Bọn họ...... có quan hệ gì?
Nàng ta đang định hỏi, đột nhiên bị một người trên cầu vô tình va vào người một cái, thân mình lảo đảo, vừa lúc ngã vào trong lòng Cảnh Dung.
Và hắn cũng thuận bảo vệ nàng ta!
Cảnh này, tình cờ đã bị Kỷ Vân Thư dưới cầu trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy.
Trong lòng nàng tràn ngập thất vọng và buồn bã không diễn tả được, giống như bị ai đó đâm kim vào trong ngực. Khoảnh khắc tiếp theo, nàng lập tức quay mặt đi nơi khác, cảm thấy mình quá keo kiệt, không tín tưởng Cảnh Dung.
Cho tới bây giờ, Cảnh Dung đối với mình như thế nào, sao nàng có thể không biết?
Vì thế nàng âm thầm lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ kia ở sau đầu.
Đường Tư bên cạnh tò mò hỏi, "Đang nghĩ gì vậy? Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc làm gì?"
Nàng chỉ đáp lại một câu, "Thư sinh nghèo."
"Không tin."
"Vì sao?"
Đường Tư đột nhiên cười quỷ dị, nói, "Ta quên nói với ngươi, Đường Tư ta không chỉ có lá gan lớn, tay chân cũng rất nhanh nhẹn. Vừa rồi......"
Ừ! Hả?
Kỷ Vân Thư có dự cảm không tốt.
Đường Tư chậm rãi rút bàn tay giấu ở sau lưng đưa về phía trước, không biết từ lúc nào đã cầm một khối ngọc bài trong tay.
Nàng ta lắc lắc nó ở trước mặt Kỷ Vân Thư.
Ngọc bài kia, chính là mặt dây chuyền mà nương của Kỷ Vân Thư để lại cho nàng?
Sắc mặt nàng lập tức trầm xuống, lạnh lùng, "Trả lại cho ta."
Nàng vươn tay đoạt lại khối ngọc bài!
Đường Tư phóng người lên, tiếp tục lắc lắc khối ngọc bài, hỏi, "Thứ này là của ngươi?"
"Mau trả lại cho ta."
"Ta có thể đưa nó cho ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết. Thứ này là ai cho ngươi."
"Ngươi muốn làm gì?"
Đường Tư thu hồi bộ dáng tinh nghịch thường có, vuốt ve hoa văn được khắc giữa tấm ngọc bài, ánh mắt hơi trầm xuống, nghiêm túc nói một câu.
"Hoa văn này, ta đã từng nhìn thấy."
"Ngươi nói gì?"
"Điều này......"
Nàng ta còn chưa nói dứt lời.
Đột nhiên ——
Một mũi tên sắc nhọn như mang theo ánh sáng chớp nhoáng, xuyên qua đám đông, bắn về phía Kỷ Vân Thư.
~~~ Hết chương 462 ~~~
Chương 463: Ngươi nợ ta một mạng
Đầu mũi tên đó xuyên qua đám đông náo nhiệt, trong chớp mắt đã tới trước mặt Kỷ Vân Thư.
Tốc độ quá nhanh!
Lực đạo rất lớn!
Kỷ Vân Thư thậm chí không kịp phản ứng, cơ thể đã bị ai đó đột nhiên đẩy ra, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Lòng bàn tay của nàng cào trên phiến đá thô ráp, giống như có một ngọn nửa nổi lên, nóng rát đau đớn.
Khi nàng nhìn lên, mũi tên sắc nhọn kia đã đâm thẳng vào ngực Vệ Dịch, xuyên thẳng qua người hắn, bắn tới một tảng đá đối diện.
"Vệ Dịch?" Nàng hét lên vì sốc và hoảng sợ!
Chỉ thấy máu tươi chảy tràn xuống ngực Vệ Dịch, nhuộm đỏ bộ quần áo màu xanh lá giản dị của hắn, cực kỳ chói mắt!
Nàng thậm chí không quan tâm tới phản ứng của những người xung quanh, mọi thứ quanh mình đều trở nên hư ảo, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Vệ Dịch ngay lập tức tái nhợt, khóe miệng nhiễm máu, mi mắt chậm rãi thu hẹp, cơ thể đè nặng lên người nàng.
"Vệ Dịch?"
Nàng tiếp được cơ thể cồng kềnh yếu ớt của hắn. Khi nhìn thấy vết thương trên ngực hắn có một lỗ thủng, nàng sợ tới mức đầu óc đều trở nên trống rỗng.
Cảnh Dung đứng trên cầu nhìn thấy cảnh này, thần kinh hắn cũng trở nên căng thẳng, định nhảy qua đó, nhưng một mũi tên tiếp theo lao từ trong chỗ tối đã nhắm thẳng vào hắn.
Mũi tên mạnh đến nỗi khi hắn tiếp được nó, lòng bàn tay hắn đã bị mũi tên đâm vào!
Máu chảy đầy đất.
Đám đông cũng bắt đầu náo loạn!
Hai ba mươi người mặc áo đen bịt mặt không biết nhảy ra từ đâu, moiõ người đều cầm một thanh kiếm dài, mang theo sát ý lần lượt tấn công về phía Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung.
Đường Tư là người gần với Kỷ Vân Thư nhất. Nàng ấy lập tức rút chiếc roi bạc bên hông ra, vung về phía mấy tên mặc đồ.
"Không ngờ dám phục kích ám toán người, bổn cô nương sẽ lấy mạng các ngươi."
Nàng ấy vung roi quất tới tấp!
Huynh muội Thời gia và Lang Bạc âm thầm đi theo bảo vệ cũng đều nhảy ra!
Sau khi Mộ Nhược giết mấy tên mặc áo đen, lập tức chạy về phía Vệ Dịch đã bị trúng tên.
Hắn nhanh chóng móc ra một viên thuốc ở trên người, cho Vệ Dịch ăn vào.
"Cứu hắn, cứu hắn......"
Kỷ Vân Thư cố gắng cầu xin với giọng run rẩy.
Nàng ấn chặt bàn tay ở trên miệng vết thương của Vệ Dịch, máu tươi nhuộm đỏ bàn tay của nàng.
Nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn máu ngừng chảy!
Đôi mắt của Vệ Dịch khẽ run rẩy, hơi thở rất yếu.
Đôi mây trong veo của hắn nhìn Kỷ Vân Thư, sau khi nhỏ giọng gọi một câu "Thư nhi" liền ngất đi.
Vài tên mặc đồ đen chạy tới, Mộ Nhược n lập tức nhặt mấy viên đá lúc trước Đường Tư ném xuống, bắn qua.
Sau đó không nói lời nào, bế Vệ Dịch lên, chạy ra khỏi đám đông.
Kỷ Vân Thư sững người một lát, sau đó cũng đuổi theo sát hai người!
Lúc này ở trên cầu cũng rất hỗn loạn. Cảnh Dung lo lắng cho sự an nguy của Kỷ Vân Thư, nhưng Mộc Cẩn lại đang ở bên cạnh hắn.
Hắn đành phải đẩy nàng ta vào trong đám đông, "Đi mau."
"Cảnh công tử!" Mộc Cẩn lo lắng.
Cảnh Dung nhảy người lên, sau đó hạ cánh xuống bờ sông.
Hắn ra lệnh cho Thời Tử Nhiên.
"Đi bảo vệ Kỷ tiên sinh."
"Nhưng Vương gia, ngài......"
"Đi."
"Vâng."
Thời Tử Nhiên vâng mệnh, đuổi theo Kỷ Vân Thư và Mộ Nhược.
Những tên mặc đồ màu đen cũng đuổi giết suốt quãng đường.
Toàn bộ lễ hội hoa đăng đều liên tục vang lên những tiếng la hét thảm thiết!
Kỷ Vân Thư và đám người vòng qua con phố phồn hoa, một nhóm người mặc đồ đen khác chặn đường đi của bọn họ lại.
Trong đêm đen, không khí tràn ngập sát khí và quỷ dị thấm người.
"Phía trên có lệnh, không giữ lại tên nào." Nam nhân đứng đầu đám người mặc đồ đen nắm chặt trường kiếm, nhíu chặt lông mày, ra lệnh, "Giết!"
Khoảnh khắc sau, hai mươi mấy tên mặc đồ đen lập tức vọt tới!
Mộ Nhược đành phải buông Vệ Dịch ra, vừa giết địch cùng với huynh muội Thời gia, vừa bảo về Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch.
Những tên mặc đồ đen kia vung kiếm ra chiêu, mỗi một chiêu đều muốn lấy mạng của Kỷ Vân Thư, cho dù Mộ Nhược và huynh đệ Thời gia cũng không dám khinh thường.
Tuy nhiên, quân địch quá đông, hai tay khó địch bốn quyền.
Một tên mặc đồ đen vung kiếm đâm về phía Mộ Nhược, đúng lúc nguy cấp, một cây roi bạc vung tới, đánh thẳng vào thanh kiếm, kiếm phong chuyển hướng lên không trung, đâm vào yết hầu của tên mặc đồ đen đó.
Một kiếm đứt họng.
Đường Tư thu roi lại, vẻ mặt đắc ý, nhướng mày với Mộ Nhược, "Ngươi nợ ta một mạng."
"Đa tạ."
"Mạng của ngươi là của ta, người khác đừng mơ tưởng lấy."
Lúc này, Cảnh Dung và ám vệ của hắn cuối cùng cũng hội tụ lại đây.
Những tên mặc đồ đen đó không phải là đối thủ của bọn họ, hầu hết đều bị cắt cổ.
Ba bốn tên còn lại, đều bị bọn họ bắt sống.
Mộ Nhược nâng Vệ Dịch dậy, "Ta mang Vệ Dịch rời đi trước."
Sau đó hắn nhanh chóng đưa Vệ Dịch về nha môn!
Kỷ Vân Thư đang định đi theo, nhưng trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy cánh tay bị thương của Cảnh Dung, máu tươi theo lòng bàn tay chảy xuống mặt đất.
Trái tim nàng run rẩy.
Cảnh Dung bắt gặp ánh mắt nàng đang nhìn cánh tay của mình, cố ý giấu tay vào trong ống tay áo.
Sau đó hắn phân phó Thời Tử Câm, "Đưa nàng đi!"
"Vâng!"
Thời Tử Câm tuân lệnh, kéo nàng rời đi.
Sau khi nhìn thấy hai người đã an toàn rời đi, lúc này Cảnh Dung mới chất vấn mấy tên mặc đồ đen đang bị bắt quỳ dưới mặt đất.
"Ai phái các ngươi tới đây?"
Không có tên nào lên tiếng đáp lại.
Thật ra trong lòng hắn đã biết, mũi chân khơi một thanh kiếm dưới mặt đất lên, đâm liên tiếp trên miếng vải đen bịt mặt của mấy tên kia.
Mấy người kia mặt đầy ngoan cố!
Không hề khiếp sợ chút nào!
Thậm chí không thể nhìn thấy một chút sợ hãi đối với cái chết trong ánh mắt của chúng.
Ừm, Cảnh Diệc nuôi dưỡng đám tử thi này đều rất lợi hại.
Một hồi lâu vẫn không thấy những tên đó trả lời, Lang Bạc mất kiên nhẫn đá chân, lớn giọng hỏi, "Nói, rốt cuộc là ai phái các ngươi tới đây?"
Không ngờ, khi hắn hỏi những lời này, mấy tên hắc y nhân đột nhiên bật cười, phun ra một búng máu, lần lượt ngã xuống bỏ mình.
Lang Bạc chạy nhanh chóng tiến lên, bẻ miệng của những tên đó ra kiểm tra, báo cáo, "Vương gia, kẽ răng bọn chúng có độc."
Cặp mắt sắc bén của Cảnh Dung quét qua hai mươi thi thể dưới mặt đất.
Không nói lời nào.
"Vương gia, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Nếu đã chết rồi, vậy trực tiếp đưa những thi thể về kinh đi, sau đó bẩm báo với phụ hoàng. Cứ nói trên đường bổn vương tới An Phủ huyện, bị người ám toán, hiện tại đã sai người áo giải hung thủ vào kinh. Nhớ rõ, phải công bố là bắt được người sống."
"Còn sống?"
Cảnh Dung nhếch môi nói, "Cảnh Diệc nuôi dưỡng những sĩ tử này, chưa chắc đều là người rắn rỏi, không phải không có kẻ tham sống sợ chết."
"Vương gia có ý gì?"
Hắn nhặt một thanh kiếm dưới mặt đất, sau đó vung tay ra, chuôi kiếm thoát ra khỏi lòng bàn tay, cuối cùng đâm vào một cọc gỗ bên cạnh.
"Chẳng phải hắn ta muốn giết bổn vương hay sao? Được, vậy bổn vương sẽ cùng hắn tới chơi trò bắt ba ba trong rọ. Nếu hắn ta biết bổn vương bắt được người sống đưa vào kinh thành, chắc chắn lo sợ có chuyện phản bội, hắn ta sẽ phái người ám sát giữa đường ngăn cản. Đến lúc đó, hãy bắt sống những tên tới ám sát, đưa chúng thẳng tới Đại Lý Tự."
"Nhưng Đại Lý Tự Khanh, là người của Diệc Vương."
Cảnh Dung cau mày, lộ ra một chút tàn nhẫn.
"Đừng quên, Đại Lý Tự thiếu khanh Dư đại nhân, chính là người của bổn vương. Lúc trước Thái tử bao vây cung điện, Dư đại nhân đã để bổn vương tiến cung. Nếu hắn đã muốn bổn vương làm chỗ dựa của mình, hắn cũng nên làm điều gì đó thiết thực. Hơn nữa, bổn vương cũng không muốn trạng cáo Diệc Vương, mà chỉ muốn cho phụ hoàng...... một cảnh báo."
Một cuộc chiến thầm lặng trong triều, sắp được bắt đầu......
~~~ Hết chương 463 ~~~
Chương 464: Không có lý do nuốt xuống chuyện này!
Trong nha môn!
Mộ Nhược đang giúp Vệ Dịch cầm máu, từng chậu máu loãng được mang ra khỏi phòng.
Kỷ Vân Thư đứng ở mép giường, lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt như tờ giấy trắng của Vệ Dịch.
Ngay cả khi bất tỉnh, lông mày của Vệ Dịch vẫn đan chặt vào nhau, khiến người đau lòng.
Nàng ngây ngốc, sợ hãi.
Không ngừng tự lẩm bẩm trách bản thân mình, "Là ta sai, ta không nên đưa hắn ra ngoài. Đều là ta sai......"
Hai mắt nàng đỏ hoe, hai tay đan chặt vào nhau, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Một chuỗi nước mắt lớn như ngọc trai chảy dài trên má.
Cảm giác tội lỗi và lo lắng gần như khiến nàng cảm thấy cuộc sống trở nên tồi tệ hơn.
Bên ngoài cửa phòng!
Đường Tư đang ngồi ở hành lang, dùng mép quần áo lau chùi chiếc roi bạc bảo bối của mình, thường xuyên nhìn về phía trong phòng.
Sau đó hỏi Thời Tử Câm cũng đang ở dưới hành lang với mình, "Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại có người muốn ám sát các ngươi? Hơn nữa mỗi chiêu thức đều muốn lấy mạng."
Không có lời đáp lại.
"Ở đây là nha môn An Phủ. Ta nghe nói quan huyện tham ô nên đã bị bắt. Sao các ngươi lại ở trong nha môn? Hay là, các ngươi cũng đều là quan?"
Không có lời đáp lại!
"Ta đang hỏi ngươi!"
Vẫn không có lời đáp lại.
Đường Tư hừ một tiếng, "Một đám đều là quái vật. Dù gì ta cũng đã giúp các ngươi! Chưa tính ngay một câu cảm tạ cũng không có, bây giờ còn lạnh lùng với ta!."
Đường Tư có chút bực mình!
Thời Tử Câm nhìn nàng ấy một cái, thở dài một hơi, nói, "Ngươi tốt nhất nên nhanh chóng rời đi đi."
"Ai da, ngươi biết nói chuyện à? Ta còn tưởng ngươi là người câm!" Nàng ấy giơ roi trong tay lên, đi đến bên cạnh Thời Tử Câm, đôi mắt nhỏ hiện lên một chút điêu ngoa, "Bổn cô nương phát hiện ra rằng, người Trung Nguyên các ngươi thú vị hơn người Hầu Liêu chúng ta nhiều. Bây giờ muốn ta rời đi? Không có cửa đâu! Ta đây đang định ở lại, lỡ may có người lại muốn giết các ngươi, ta có thể giúp các ngươi một tay."
"Không cần!"
"Đương nhiên là cần. Vừa rồi nếu không phải có ta, thuật sĩ giang hồ kia đã chết rồi. Hắn thiếu nợ ta một mạng, dù thế nào ta cũng phải đòi lại. Nếu ta rời đi, chẳng phải ta sẽ bị thiệt thòi hay sao? Hơn nữa......"
Trong khi nói, nàng ấy rút ra tấm mộc bài nhỏ lấy được từ Kỷ Vân Thư, vung nó ở trong tay, nhếch môi và tiếp tục nói, "Trung Nguyên có rất nhiều thứ thú vị, ta không nỡ bỏ đi."
Thời Tử Câm liếc mắt nhìn tiểu cô nương này một cái, đơn giản ôm trường kiếm trong tay, không thèm đáp lại.
Đường Tư cảm thấy nhàm chán nên nhảy vào trong phòng, nhìn thấy Mộ Nhược đang ngồi ở mép giường, vẻ mặt rất nghiêm túc. Hắn vừa thi châm vừa giúp Vệ Dịch cầm máu.
Sau gần nửa canh giờ (1h), cuối cùng máu cũng ngừng chảy.
Bởi vì mất máu quá nhiều, gương mặt Vệ Dịch tái nhợt một cách đáng sợ.
Mộ Nhược lau tay, nhét thêm một viên thuốc vào trong miệng Vệ Dịch, sau đó mới đứng dậy đi đến chiếc bàn bên cạnh rồi ngồi xuống, viết một đơn thuốc đưa cho một nha đầu trong nha môn.
"Mau đi lấy thuốc này đi, đun trong lửa vừa và cao."
"Vâng."
Nha đầu kia cầm đơn thuốc rời đi.
Kỷ Vân Thư ngồi xuống mép giường, nhưng nàng không dám chạm vào Vệ Dịch, sợ sẽ khiến hắn đau đớn.
Trái tùm nàng co thắt lại khi nhìn thấy tấm nệm giường đầy máu.
"Vệ Dịch?" Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng. Không có tiếng đáp lại. Nàng lập tức quay đầu hỏi Mộ Nhược, "Bây giờ hắn thế nào rồi?"
"Tình hình không tốt lắm."
"Không tốt? Không tốt là sao?"
Nàng có chút kích động.
Mộ Nhược nói, "Nếu mũi tên lệch sang một chút nữa, sẽ đâm thẳng vào tim hắn. Hiện tại hắn đã bị mất một lượng máu lớn, còn bị tổn thương tim mạch. Vì vậy, chúng ta cần phải chờ xem tình huống."
Vừa nghe thấy như vậy, nàng cắn chặt môi đến nỗi chảy máu.
"Là ta, đều là ta sai. Ta không nên đưa hắn ra ngoài. Nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện gì, cả đời này của ta đều sẽ không tha thứ cho bản thân mình." Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Vệ Dịch, "Sao ngươi lại ngốc như thế? Vì sao lại cứu ta?"
Mộ Nhược liếc mắt nhìn nàng vài lần, nhàn nhã tự mình rót một tách trà. Sau khi uống xong, hắn mới phun ra một câu, "Yên tâm đi, tiểu tử này mạng lớn, không chết được. Danh hiệu thần y này của ta cũng không phải tự nhiên mà có. Nạt chỉ đùa với ngươi một chút, giảm bớt không khí căng thẳng mà thôi."
Muội ngươi!
Chuyện này cũng có thể đùa giỡn hay sao?
Kỷ Vân Thư cảm thấy mình giống như vừa mới ngồi trên tàu lượn siêu tốc một hồi!
Nàng không thèm so đo với hắn, ngược lại rơi vài giọt nước mắt nhẹ nhõm, sụt sịt mũi, vừa khóc vừa cười.
Mộ Nhược xốc áo bào đứng dậy, bế hòm thuốc lên, nói, "Ta đi xem Cảnh Dung."
Vừa nghe thấy vậy, Kỷ Vân Thư mới sực nhớ tới hắn, lập tức nói, "Tay của hắn......"
"Ta biết, ngươi hãy chăm sóc cố Vệ Dịch đi, bên chỗ Cảnh Dung đã có ta."
Nói xong, Mộ Nhược lập tức đi ra ngoài.
Đường Tư đuổi theo.
"Ngươi thật sự là đại phu?"
Ánh mắt nàng háo hức nhìn hắn.
Mộ Nhược nheo mắt liếc nhìn nàng ấy một cái, "Như thế nào? Không giống?"
Nàng ấy lắc đầu, cau mày, "Không giống, ngươi trông giống như một thuật sĩ giang hồ."
Mộ Nhược khó chịu, "Tiểu cô nương, ngươi vẫn nên rời đi đi, tránh ở đây lâu sẽ gây phiền phức cho bản thân mình."
Nói xong, hắn bước chân nhanh hơn.
Đường Tư giống như khối kẹo mạch nha, chạy vài bước đã đuổi kịp hắn. Nàng ấy dùng khuỷu tay chọc chọc vào cánh tay của hắn, "Ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, sao ngươi có thể đuổi ân nhân cứu mạng của mình đi chứ?"
"......"
"Các ngươi rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ, thật sự là quan? Hay là hiệp sĩ giang hồ gì đó? Hay là...... các ngươi là những kẻ giết người, đang chạy trốn."
"Ừ, đúng là giết người. Chúng ta đều là sát thủ giết người, hơn nữa giết người không chớp mắt. Vì vậy, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng đi đi. Nếu không, chừng nào ngươi chết cũng không hay biết."
"Ngươi đang dọa ta ư?" Đường Tư khinh thường nói, "Bổn cô nương có gì chưa từng gặp qua? Sao có thể bị dăm ba lời hù dọa của ngươi rồi bỏ đi? Ta thấy, các ngươi chính là một đám hiệp sĩ. Vì vậy, bổn cô nương quyết định rồi, từ nay về sau ta sẽ đi theo các ngươi, cùng nhau lưu lạc giang hồ."
Nàng ấy hiện ra dáng vẻ nữ hiệp mang theo trường kiếm đi dù ngoạn giang hồ.
Mộ Nhược vẫn luôn mang vẻ mặt lạnh lùng.
Khi sắp đến chỗ ở của Cảnh Dung, hắn dừng chân lại, quay người về phía Đường Tư, nghiêm túc nói, "Đừng đi theo ta nữa."
"Vì sao?"
Mộ Nhược phớt lờ nàng ấy, cất bước vào phòng Cảnh Dung.
Đường Tư đang định đuổi theo, một thân ảnh đột nhiên nhảy tới trước mặt nàng ấy.
Chắn đường nàng ấy!
"Cô nương dừng bước." Thời Tử Nhiên không tốt tính giống như Mộ Nhược.
Đường Tư biết mình không phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Mộ Nhược, dừng lại ở đó.
Trong phòng Cảnh Dung!
Hắn đang đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Mặc dù hắn chắp hai tay sau lưng, nhưng lại giấu chúng ở trong ống tay áo.
Trên mặt sàn còn vương vài giọt máu khô.
Mộ Nhược vừa tiến vào, lập tức mở hòm thuốc ra.
"Lại đây."
Nghe thấy tiếng của hắn, Cảnh Dung xoay người, bước từng bước nặng nề đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sau đó nâng bàn tay bị thương của mình lên, ném cho Mộ Nhược.
Trên lòng bàn tay to rộng, đầu nhọn của mũi tên đâm vào tạo thành một vết rạch rất sâu. Mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng máu trên vết miệng thương đã hơi dính lại, có xu hướng đóng vảy.
Mộ Nhược vừa bôi thuốc cho hắn, vừa nói, "Ngươi nói xem, đã như thế này rồi vẫn còn cố chống. Vương gia thì sao? Dẫu sao cũng không phải là thần, khí tránh khỏi bị thương một chút. Nếu như không có ta ở bên cạnh, ngươi thật sự phải đợi tới khi máu khô rồi mới đi tìm đại phu hay sao?"
"Chỉ là vết thương nhỏ."
"Vết thương nhỏ?" Mộ Nhược trừng mắt nhìn hắn một cái, "Cảnh Dung a Cảnh Dung, thói quen cứng đầu này của ngươi có thể sửa một chút được không?"
"Không thể."
"Được, ngươi nói gì cũng đúng."
Mộ Nhược cố tình dùng thêm chút lực lên bàn tay thoa thuốc cho hắn, nhìn thấy hắn hơi co tay lại một chút, mặt mày nhăn nhó.
Mộ Nhược cười khẩy.
Sau khi băng bó xong vết thương cho hắn, Mộ Nhược nghiêm túc nói.
"Ngươi sẽ không nuốt xuống chuyện này, đúng không?!"
~~~ Hết chương 464 ~~~
Chương 465: Không thể bỏ qua
Có một câu nói rất đúng, ngươi càng là lùi bước, quân địch sẽ càng mạnh hơn!
Chuyện này, Cảnh Dung không thể nuốt trôi.
Hắn rút bàn tay bị thương lại, dùng những ngón tay chai sạn vuốt lên vuốt xuống những băng vải màu trắng quấn quanh tay mình.
Hắn nói, "Bây giờ ta đã tới Ngự phủ, hắn ta vẫn không muốn thu tay. Ta vẫn có thể tiếp tục bỏ qua lần nữa hay sao? Vì sao?"
"Nếu nói như vậy, ngươi đã có ý định gì ư?" Mộ Nhược hỏi.
Hắn gật đầu.
Sau đó nói những gì mình đã phân phó với Lang Bạc cho Mộ Nhược nghe.
Mộ Nhược kinh ngạc, "Cho dù ngươi thật sự bắt được người sống, nhốt lại trong Đại Lý Tự thì như thế nào? Tố cáo Diệc Vương? Nhưng theo ta thấy, tin tức còn chưa ra khỏi Đại Lý Tự đã bị chặn lại, căn bản không truyền được đến tai hoàng thượng. "
"Ta nói sẽ tố cáo Cảnh Diệc khi nào? "
"Vậy ngươi có ý gì? "
Cảnh Dung mỉm cười, "Cảnh Diệc nhất định sẽ nghĩ mọi cách để giết người kia. Chỉ có người chết, mới có thể chết không đối chứng. Hắn ta không cần phải lo lắng phụ hoàng biết chuyện ta bị đuổi giết. Nhưng mục đích của ta, đúng là muốn người kia chết ở trong nhà giam Đại Lý Tự. Tới lúc đó, Đại Lý Tự thiếu khanh Dư đại nhân sẽ dựa theo sự phân phó của ta, đích thân báo cáo trước mặt phụ hoàng.
Mặc dù không có chứng cứ, hung thủ cũng đã chết, nhưng có một số chuyện không cần chứng cứ, cũng không cần kết quả. Phụ hoàng là người thận trọng, sao sẽ không phát hiện ra điểm khả nghi trong đó? Không có lý do gì khi có người đuổi giết ta, sau khi hung thủ bị áp giải tới Đại Lý Tự thì đột nhiên chết.
Hơn nữa mấy năm nay, Cảnh Diệc vẫn luôn âm thầm móc nối với Đại Lý Tự Khanh, muốn giết chết một người trong nhà giam Đại Lý Tự, quả thực dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên, ngay cả khi phụ hoàng hiểu ra, ông ấy chung quy cũng sẽ lựa chọn bỏ qua vụ này, bởi vì lo lắng hoàng thất sẽ bị gièm pha nếu tiết lộ ra ngoài. Nhưng ngươi đoán xem, phụ hoàng sẽ đối xử với Cảnh Diệc giống như lúc trước hay sao? "
Khi nghe hắn nói những lời này, Mộ Nhược giống như bừng tỉnh.
"Ta hiểu rồi, ngươi đang muốn...... rung một hồi chuông cảnh báo cho phụ hoàng ngươi!"
"Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc." Cảnh Dung nhíu chặt lông mày, "Tham vọng của Cảnh Diệc không phải là chuyện e một sớm một chiều, nhưng phụ hoàng chưa bao giờ bận tâm tới cùng. Hiện tại, ngay cả huynh đệ của mình mà hắn ta cũng không buông tha. Hơn nữa, chỉ cần phụ hoàng tiếp tục suy ngẫm, sẽ phát hiện ra manh mối trong chuyện thái tử bao vây cung điện lúc trước.
Thái tử từ khi sinh ra đã là một người nhát gan, hay sợ phiền phức. Hơn nữa, hắn từ nhỏ đã lớn lên ở bên cạnh phụ hoàng, sao sẽ làm ra chuyện ngu ngốc như vây cung hành thích vua? Sau lưng hắn, nhất định có người châm ngòi thổi gió.
Ngoài ra, Phan tiên sinh vẫn luôn là lão sư của thái tử, vì sao sau khi thái tử rơi đài, ông ta vẫn bình yên vô sự? Nhưng, ngay trong ngày cả nhà ông ta chuẩn bị rời kinh, toàn bộ bảy người một nhà đều chết hết? Chỉ cần phụ hoàng có thể nghĩ tới đây, nhất định sẽ đề cao cảnh giác đối với Cảnh Diệc. Đây cũng coi như một chút hiếu thuận đối với một nhi tử là ta."
Chà, hắn nói ra những lời rất cảm động lòng người!
Kỳ Trinh Đế có một nhi tử như ngươi, đúng là may mắn ba đời của ông ta!
Mộ Nhược trầm giọng, "Trông có vẻ như gió đã đổi hướng, trước sau gì vẫn thổi tới trên người của ngươi."
"Có lẽ vậy."
Mộ Nhược cười thâm thuý, bắt đầu thu dọn hòm thuốc trước mặt, hờ hững hỏi, "Ngươi không quan tâm một chút nào về thương thế của Vệ Dịch ư?"
"Ngươi có thể tới đây gặp ta nhanh như vậy, chứng tỏ hắn ta đã bình yên vô sự."
"Đúng là như vậy, chỉ là Vệ Dịch bị thương, Kỷ tiên sinh luôn tự trách trong lòng. Mấy ngày nay, ta đoán chúng ta sẽ phải lưu lại An Phủ. Tốt nhất ngươi tự xử lý đi, chuyện gì cần làm thì làm nhanh đi."
"Ừ."
Cảnh Dung gật nhẹ đầu, một lần nữa đứng dậy, đi đến trước cánh cửa sổ mở rộng.
Bên ngoài trời đã tối đen như mực!
Ánh sáng từ một chiếc đèn lồng treo trên mái hiên, đúng lúc chiếc vào một chưa chìm nhỏ bên cạnh bức tường. Con chim nhỏ dường như bị thương ở cánh, vỗ cánh tại chỗ, nhưng mãi không bay lên được.
Những chiếc lá phong bị gió thổi rụng rơi xuống, dừng ở bên cạnh con chim nhỏ bị thương. Con chim mất đi sự kiên nhẫn khi cố gắng bay, bắt đầu dùng mỏ nhọn mổ từng cái ở trên lá cây. Một lúc sau, nó mổ hết lỗ nhỏ này đến lỗ nhỏ khác trên những chiếc lá cây.
Ánh mắt hắn dần dần trở nên lạnh lẽo, len lỏi một chút hàn khí, vừa lúc đan xen với ánh sáng ban mai ấm áp bên ngoài.
Quỷ dị và bí ẩn!
Khiến người không thể nắm bắt.
Thật lâu sau, hắn đưa tay đóng cửa sổ lại!
Sau đó hắn xoay người nói với Mộ Nhược, "Ngươi không cần bận tâm về ta nữa, đi nghỉ ngơi đi."
Mộ Nhược lại nói, "Sao ta có thể ngủ vào lúc này? Dù sao ngươi và ta đều thức, vậy cùng nhau ngồi đi."
"Tùy ngươi."
Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm ở trong phòng, toàn là những chuyện vụn vặt, hoặc một số chuyện cũ năm xưa.
Và những chuyện cũ năm xưa đó, bọn họ đều cố tình tránh nói về chuyện của Khổng Ngu!
Không ai nhắc tới!
Ở bên ngoài, Đường Tư chờ mãi không thấy Mộ Nhược ra ngoài, thật sự cảm thấy chán nản. Nàng ấy ngáp một cái, sau đó đành phải quay trở lại chỗ ở của Vệ Dịch.
Kỷ Vân Thư vẫn canh chừng ở bên cạnh mép giường không rời nửa bước, khuôn mặt thư sinh rõ ràng đã tiều tụy rất nhiều.
Nàng liếc xéo Đường Tư đang ngồi chống cằm ngồi ở bên cạnh bàn.
Hỏi, "Sao ngươi vẫn còn chưa đi?"
"Đã muộn thế này rồi, ngươi nói ta đi đâu bây giờ?" Giọng nói của nàng ấy rất đáng thương.
"Đây không phải là nơi ngươi nên đến."
"Sao các ngươi đều nói chuyện kỳ lạ như thế? Chẳng lẽ các ngươi thật sự là tội phạm chạy trốn, giết người không chớp mắt?" Đường Tư nhớ lại những gì Mộ Nhược nói với mình trước đó.
Kỷ Vân Thư không trả lời nàng ấy.
Một lát sau, Đường Tư không chịu ngồi yên, đi tới trước mặt nàng, mở to cặp mắt chỉ chỉ vào Vệ Dịch, tò mò, "Hắn là gì của ngươi?"
Sắc mặt Kỷ Vân Thư khẽ thay đổi, cộc lốc đáp, "Thân nhân."
"Ồ."
Nàng ấy lại hỏi, "Khi ta nhìn thấy mũi tên phóng tới nhắm thẳng vào ngươi, vì sao những tên mặc đồ màu đen đó lại muốn giết ngươi? Bọn chúng rốt cuộc là ai?"
Đúng vậy, mũi tên chính xác là nhắm thẳng vào nàng. Nếu như không có Vệ Dịch, cơ thể này của nàng sao có thể chịu được một mũi tên kia?
Và người muốn giết nàng, ngoại trừ Cảnh Diệc, còn ai vào đây nữa?
Nàng rũ mắt trầm mặc, trước sau không trả lời câu hỏi của Đường Tư.
Ngược lại ——
Nàng vươn tay ra, "Trả đồ lại cho ta."
Nàng muốn lấy lại khối mộc bài nhỏ kia!
Đường Tư giả bộ ngơ ngác, "Trả cái gì? Ngươi không nên vu khống ta."
"Đó là thứ rất quan trọng với ta, không phải là đồ chơi. Đưa đây!." Kỷ Vân Thư nói giọng lạnh lùng nghiêm khắc.
"Thật sao?" Đường Tư trợn tròn mắt, sau này lui lại mấy bước, lấy tấm thẻ bài kia ra, niết ở trong tay, cố gắng mặc cả, "Vậy ngươi nói cho ta biết, ai đưa thứ này cho ngươi? Ta sẽ trả lại nó cho ngươi."
Ánh mắt Kỷ Vân Thư trầm lại, gém mép chăn cho Vệ Dịch, sắc mặt lạnh lùng kéo Đường Tư đi ra bên ngoài.
Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Đường cô nương, tấm thẻ bài này là nương ta để lại cho ta, ta vẫn luôn mang theo bên người. Nó rất quan trọng đối với ta. Ta thực sự rất cảm ơn ngươi đã giúp chúng ta, nhưng tấm thẻ bài này, ta tuyệt đối không thể cho ngươi."
"Nương ngươi để lại cho ngươi?" Đường Tư có chút không tin, nhưng thấy Kỷ Vân Thư dừng như không nhẫn nại nữa, đành phải ngoan ngoãn trả thẻ bài lại cho nàng, hơn nữa nói, "Đồ án trên tấm thẻ bài này của ngươi, khi còn nhỏ ta đã từng nhìn thấy."
"Ngươi thật sự đã từng nhìn thấy?"
Kỷ Vân Thư kích động hỏi!
Đây là chân tướng duy nhất nàng có thể biết được vì sao mẫu thân nàng lại để lại tấm mộc bài này.
Thậm chí ——
Là manh mối duy nhất có thể mở ra danh tính thật sự của mẫu thân nàng.
Nhưng Đường Tư lại lắc đầu, "Ta nhìn thấy nó lúc còn rất nhỏ, có ấn tượng về nó, nhưng ta không nhớ rõ đã nhìn thấy nó ở đâu."
~~~ Hết chương 465 ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro