
30. Vương Miện Bóng Đêm
Châu Quý đứng bên ngoài căn phòng khẽ rít một hơi thuốc, ông hơi mỉm cười. Bên trong chắc giải quyết sắp xong rồi. Từ xa thiếu niên kia đi lại thì thầm gì với ông.
"Còn chuyện gì nữa sao tiểu Triệu?" Châu Quý hơi chau mài ghé tai về phía cậu.
Tiểu Triệu vừa định nói vào tai ông, tay kia lật ra một con dao găm đâm trực diện vào Châu Quý.
"Phập"
"Tiểu Triệu!!! Cậu....." con dao đâm.vào phần bụng mềm của ông làm Châu Quý ngồi bệt xuống đất.
Tiểu Triệu khuôn mặt lạnh lùng nhìn ông ấy làm Châu Quý phát run, bên trong đột nhiên có động tĩnh, cánh cửa khẽ mở ra. Khuôn mặt của tiểu Triệu bỗng chốc vui vẻ hẳn lên.
"Anh, em hoàn thành nhiệm vụ rồi"
Triệu ca hơi gật đầu với cậu nhóc, rồi liếc nhìn Châu Quý đang ôm bụng. Ông ta khẽ hừ nhẹ một hơi, mưu kế của điện hạ nhà ông đến ông còn không nắm bắt nổi, bọn tép riu mà đòi bày kế cô. Chán sống!!!
Ông ta nhìn về phía tiểu Triệu, hơi cảm thán điện hạ nhà ông ta từ đầu đã sắp xếp em trai ông ta ngay dưới trướng Châu Quý, cô đã tính trước tất cả? Mặc kệ đám suy nghĩ loạn thất bát tao, Triệu ca để cho tiểu Triệu lôi Châu Quý vào phòng.
Nhan Đình lúc này toàn thân đã nhiễm hoàn toàn sắc đỏ, chân cô dẫm đạp lên những thi thể của bọn họ chầm chậm bước tới chổ Châu Trì.
Triệu ca nhìn cô một cái rồi lặng lẽ đưa mấy tên cấp cao còn đang thoi thóp ngồi lên bàn. Nhan Đình vẫy vẫy tay, tiểu Triệu từ đằng sau hiểu ý đưa cho cô một cái khăn tay, cô lau lau tay lại nâng khuôn mặt Châu Trì lên.
Đôi mắt hắn trống rỗng không có tiêu cự, Nhan Đình vừa định đỡ hắn lên thì bất ngờ hân rút một con dao đầy chất lỏng sóng sánh màu bạc ra, một đường đâm thằng vào ngực trái cô.
Nhan Đình ngay lập tức chụp lấy tay hắn lại, cô cẩn thận dò xét hắn một chút, mắt vô thần không có tiêu cự, gọi không trả lời, có lẽ đã bị thôi miên rồi.
Cô đang dò xét vài việc thì hình ảnh của Loan Ái chợt xẹt ngang đầu cô. Nhan Đình trầm ngâm, tay trái lấy ra một bình sứ nhỏ.
Nhan Đình hít sâu một hơi, nắm lấy tay hắn đang cầm con dao, đâm vào ngực trái mình, tay kia đưa bình sứ lên mũi hắn, ánh mắt Châu Trì tan rã, cả người đổ vào người cô.
"Xì xèo" vết thương chậm rãi cháy xém lên.
"...." cmn đau vậy!!!!!!!! Cái trò chết chó chết này.
"..." ký chủ!!! Cô! Làm! Gì! Vậy!???????
"Điện hạ!!!" Triệu ca vội vàng chạy lại chổ cô, Nhan Đình nhịn đau giơ tay tỏ ý không sao. Cô cmn đã canh cho nó đâm không quá sâu, nhưng cmn vẫn đau.
"Bọn họ thì giết cả đi, Châu Quý thì tạm thời giữ mạng lại" Nhan Đình nhe nanh cười, phất phất tay bế Châu Trì trên tay xoay người ra ngoài.
Tiếng hét ai oán rền rĩ vang lên trong căn phòng ấy, Châu Quý nhìn kết cục của bọn họ lại lạnh cả sống lưng.
Triệu ca liếc nhìn Châu Quý một chút, bộ mặt hung thần ác sát ghét sát mặt ông ta.
"Giữ mạng thì chỉ cần còn 'sống' là được rồi nhỉ?".
-------------
Nhan Đình phiền muộn bế Châu Trì lên xe, nhìn qua hắn như đang mệt mỏi ngủ say, cả người hơi co lại. Con mẹ nó dao này đâm đau lắm đấy.
Dù bực tức trong lòng, nhưng khi nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của hắn, Nhan Đình khẽ thở dài.
Chỉ là một trò chơi, thử một chút cũng được......
Vừa nghĩ vậy, bình thuốc trên tay cô lại bị nhét vào không gian. Nhan Đình thở dài để tiểu Triệu lái xe về dinh thự. Càng đi vết thương trên ngực càng đau đớn hơn, Nhan Đình cảm thấy cơ thể này sắp mất ý thức rồi, bèn kêu tiểu Triệu đi nhanh một chút.
Về được đến dinh thự thì cả cơ thể cô dường như tê liệt, Nhan Đình cho người đưa Châu Trì về phòng mình nghĩ còn cô trực tiếp bị Vu Việt đưa đi.
Vu Việt lo lắng cho cô, đến cả lúc trị thương cũng vô cùng nhẹ nhàng, chỉ là đau như thế này chỉ động nhẹ cũng đã rất đau rồi. Nhan Đình hít thở đều đều, chậm rãi nói vài câu đùa với Vu Việt.
Cô chẳng sợ thứ này đâu, chỉ là có chút đau. Dù gì cũng là thế giới ảo, cô không chết được.
"Ký chủ!!! Tôi đã nói nhiều lần rồi!!! Đây cũng là một thế giới thật!!!"
"Thế ta có chết không?" Nhan Đình khẽ hừ nhẹ.
"...." cũng thật là không có chết....nhưng.....
"Thôi, thôi, thôi!!!!! Không trình bày gì cả, cút cút đi" Nhan Đình phất tay đuổi người.
"Đáng ghét!!!!" Ảo Ảnh hừ một tiếng.
"Vết thương lan sâu quá, chắc ta phải cắt đi mấy phần thịt bị dính nước thánh của con, Đình Đình, sao con lại không tránh?" Vu Việt vừa nói vừa lấy một con dao nhỏ, giọng điệu vó chút trách móc.
"Cha cứ cắt đi, con không sao. Với cả, có những thứ nên thử một lần" Nhan Đình cười cười.
Vu Việt nhìn cô, cốc lên đầu cô một cái, lại nhẹ xoa xoa. Nhan Đình giật giật khóe môi, đây là vừa đấm vừa xoa à????
Cả quá trình cắt mấy phần thịt bị cháy, thịt đã cắt sâu tới mức nhìn thấy xương trắng bên trong. Vu Việt có chút chùn tay, cho dù mạnh, bọn họ vẫn có cảm giác đau đớn. Nhưng con bé từ nãy đến giờ vẫn không than một tiếng, làm ông có chút đau lòng.
---------------
Châu Trì chầm chậm tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Vừa mở mắt lại nhìn thấy một trần nhà xa hoa, cả căn phòng trang trí theo hướng Châu Âu cổ.
"Cậu tỉnh rồi?" Vu Quí ngồi trên bệ cửa sổ gần đó, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn hắn.
"Đây là đâu?" hắn nhớ mang máng cậu bạn này là người hay đi cùng Nhan Đình.
"Đây là phòng của Nhan Đình "
"Vậy cô ấy đâu?"
Vu Quí không trả lời, ánh mắt cuồn cuộn như sóng như muốn nhấn chìm hắn. Châu Trì đột nhiên hoảng hốt hắn ngồi bật dậy, cơn đau trên cơ thể ập đến làm hắn hít sâu một hơi.
"Cô ấy đâu?" Hắn lao xuống giường, cơ thể ngã sụp xuống nhưng vẫn bò lại chổ Vu Quí.
Vu Quí ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, khẽ hừ một cái. Không những làm Nhan Đình bị thương mà mình còn phải "chăm sóc " cho hắn nữa chứ!!!
"Cậu vẫn nên tự nhìn thì hơn, đi theo tôi" Vu Quí xoay người mở cửa ra ngoài, Châu Trì cũng chật vật theo sau.
Hành lang được soi sáng bằng những đèn chùm nhỏ, trên tường có những bức tranh theo phong cách phục hưng xinh đẹp nhưng Châu Trì cũng không có tâm trạng ngắm nhìn. Trước mặt hắn có một căn phòng đang mở hé cửa, có vài ba cô gái mặc đồ hầu bưng những chiếc chậu đựng vải băng cùng bông băng dính đầy máu ra ngoài.
Tim Châu Trì thắt lại từng đợt, rốt cuộc đã có chuyện gì, Vu Quí hơi đẩy cửa ra để hắn đi vào. Bên trong có một tấm rèm che bên trong, hai bóng người hắt lên tấm rèm có chút mờ ảo.
Mùi máu tanh trong không khí nồng nặc lan tỏa, Châu Trì khẽ nuốt nước bọt, cánh tay hắn vừa vươn ra đã bị Vu Quí bắt lại. Câu ta khẽ lắc đầu, kéo hắn đến một góc có thể nhìn lén vào trong.
Châu Trì nhìn thấy Nhan Đình nằm dựa vào thành giường, bộ dáng có chút yếu ớt , ngực trái máu thịt nhầy nhụa cháy đen, còn Vu Việt đang dùng dao cắt đi từng thớ thịt một. Đồng tử hắn co rụt, Vu Quí nhẹ thì thầm vào tai hắn, từng chữ từng chữ như đâm sâu vào tim hắn.
Đây......những gì mình đã làm......
Hắn đứng trân trân ở đó, nhìn những chậu đựng bông băng máu, chậu đựng những lát thịt bị cắt đi ấy từng chậu từng chậu bị đem ra ngoài. Tay hắn nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào da thịt đến bật máu.
"Châu Trì, nếu như Nhan Đình không đặc biệt để ý đến cậu như vậy thì sớm cậu đã không toàn mạng" Vu Quí khẽ liếc hắn, rồi cậu xoay người đi ra ngoài.
Châu Trì vẫn ngây ngốc đứng ở đó đến tận khi Vu Việt làm xong, hắn nhìn ông khẽ vuốt gương mặt Nhan Đình rồi kéo rèm đi ra. Ngay khi vừa kéo rèm, ông đã nhìn thấy Châu Trì đứng trong góc, mày ông nhíu lại.
"Chào cậu"
Vu Việt đi ra ngoài cũng thuận tay khép cửa lại, Nhan Đình lúc này đang mỉm cười nhìn hắn, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy chột dạ, hắn muốn xoay người đi chạy ngay, chẳng muốn đối diện với nụ cười của cô, nhưng rốt cuộc hắn chỉ đứng ở đó cúi gằm mặt.
"Châu Trì? Làm gì thế, lại đây đi" Nhan Đình vẫy vẫy hắn.
"..." ký chủ không giống người vừa bị cắt mất mấy khối thịt chút nào......
Nhìn hắn vẫn đứng chết trân ở đó làm cô có chút bực bội, bổn cô nương đã bị khoét mất một khối thịt mà hắn vẫn muốn cô đi lại dỗ dành hắn à!?? Mẹ nó, làm gì mà khó chiều vậy??
Ngay khi cô vừa phát cáu trong lòng, cuối cùng hắn cũng nhấc chân đi về phía cô, Châu Trì ngồi trên chiếc ghế gần đó, đôi mày nhíu chặt lại trên mắt lại có nước mắt ngưng đọng.
Nhan Đình có chút bối rối, người bị đau là cô mà?????
Châu Trì vươn tay, có chút rụt rè chạm lên bả vai cô, vừa muốn chạm vừa sợ sệt, Nhan Đình hơi nhích người tới để tay hắn chạm lên vai mình.
"Đừng khóc" Nhan Đình vươn tay kia xoa mặt hắn.
Châu Trì cẩn thân rê ngón tay trên lớp băng vải chằng chịt, cảm giác nơi đầu ngón tay gồ ghề, vài chổ hơi lõm vào. Tay hắn run run, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Châu Trì yên lặng rơi nước mắt.
"Đau lắm....đúng không?" hắn ngước đôi mắt mông lung nhìn cô.
Nhìn hắn như vậy, bất giác cô thấy trong lòng mình như có gió thổi qua, cả người mát mẻ dễ chịu. Tay cô nhẹ quệt đi nước mắt của hắn.
"Đau, nên lại đây hôn một chút đi" Nhan Đình vừa nói, đã kéo gương mặt hắn lại, nhẹ ngậm lấy cánh môi của hắn.
Châu Trì nhìn khuôn mặt của thiếu nữ phóng đại trong gang tấc, trái tim đau nhức lại càng đau hơn. Nhan Đình nhẹ nhàng tách môi hắn ra, đem lưỡi của mình tiến vào đoạt thành, hắn cũng để bản thân thuận theo cô, hai người hòa vào một nhịp, trước khi rời đi cô còn cắn nhẹ môi hắn.
Tiếp xúc gần trong gang tấc như vậy với hắn , làm cơn đói bụng trong cô như trỗi dậy, mùi máu của hắn nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi cô làm Nhan Đình rục rịch.
"Đừng khóc nữa, hôn một cái hết đau rồi" Nhan Đình cười cười xoa xoa khuôn mặt hắn.
Nhìn hắn đau lòng như vậy làm cô cảm thấy........đói bụng.
"Châu Trì, đói" nói đoạn, cô ngước mắt nhìn hắn.
Châu Trì nhìn cô hơi lúng túng, hắn bèn lấy áo mình lau lau cổ tay, rồi vươn tới trước mặt cô.
"Em cắn ở cổ tay nhé,đã....đã mấy ngày rồi tôi chưa được tắm tử tế" hắn đưa cổ tay mình đến bên miệng cô.
Nhan Đình nhìn hắn, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, ranh nanh nhanh chóng trồi ra. Cô cắn xuống, khẽ nuốt vài ngụm, Nhan Đình cảm nhận được tay Châu Trì run run, cô cũng không uống nhiều đã buông hắn ra.
Châu Trì nhìn cô hơi ngạc nhiên, bình thường cô uống rất nhiều mà.....
"Em đừng lo cho tôi, cứ uống đi" dường như trong lời nói của hắn chứa mấy phần dịu dàng thủ thỉ.
Nhan Đình liếm cổ tay hắn cho đến khi vết cắn hoàn toàn lành lại. Cô kéo hắn lại gần mình, nhẹ hôn phớt lên trán hắn.
"Lên đây!!" Nhan Đình vỗ vỗ chổ bên cạnh mình, Châu Trì có hơi chần chờ nhưng cũng đi vòng qua đó. Cô ra hiệu cho hắn nằm bên cạnh mình, dường như sợ cô tức giận hắn cũng không phản bác.
Tâm trạng vui vẻ, cô lại hôn lên mắt hắn, Châu Trì khẽ nắm tay cô. Hắn áp môi lên tay cô, như một con ấu thú nép vào lòng thú mẹ, cả người hắn vẫn run run.
Một lúc sau dường như Châu Trì đã ngủ thiếp đi, bàn tay hắn vẫn nắm chặt tay cô, dường như chỉ cần buông ra là cô sẽ biến mất vậy. Nhan Đình cảm thấy có chút phiền phức nhưng cũng không rút tay đi, nhẹ lấy chăn trên giường choàng cho hắn.
Ngoài trời đột nhiên trút mưa, Vu Việt đi vào nhẹ khép cửa sổ lại, ông nhìn cô rồi lại nhìn Châu Trì, Nhan Đình cũng mỉm cười vẫy vẫy tay với ông.
--------------
Ánh mặt trời dần dần soi rọi, bên trong căn phòng vẫn là một mảng tối đen. Nhan Đình nhíu mài ho khan vài tiếng, mùi sắt nồng nặc trong cuống họng, cô nhìn bàn tay đầy máu của mình có chút suy nghĩ.
"..." đây không phải là tự đào hố chôn mình hay sao???
"Ha ký chủ nhà nó cũng có lúc ngu ngốc như vậy, cười chết máy!!!" Ảo Ảnh dùng chút thủ thuật, đem hai chữ ngu ngốc phóng to bay lơ lửng trước mặt Nhan Đình.
"..." khóe môi cô giật giật, mẹ nó, ngươi được lắm!!!
"Đình Đình con thấy sao rồi?" Vu Việt mở cửa phòng đi lại, vừa nhìn thấy trên tay cô toàn máu ông đã vội chạy lại chổ cô, Nhan Đình đưa ngón trỏ lên miệng, Vu Việt liếc nhìn người bên cạnh cô vẫn còn ngủ thì hiểu ngay ý cô.
Ông bắt đầu tháo lớp băng ra, nhìn những thớ thịt mặc dù đang lành lại nhưng lại chậm hơn bình thường rất nhiều, Vu Việt nói với cô e là trong con dao đó ngoài nước thánh vẫn còn thứ khác nữa.
Nhan Đình hơi trầm mặc, nhưng rất nhanh đã trở về với nụ cười nhẹ trên môi.
"Không sao đâu cha, con sẽ tìm cách" cô vỗ vỗ bàn tay hơi run rẩy của ông.
Vu Việt sau khi rời đi là một mảng trầm mặc. Nhan Đình bèn kiểm tra nhiệm vụ của mình, nhiệm vụ của Châu Trì thì xong rồi, chỉ là cái nhiệm vụ chính thì vẫn chưa, nhưng cô cũng bắt được con chó điên Nghị Ẩn đó rồi.
Vậy bây giờ cũng coi như là nhàn hạ đi, nhưng cmn lại không ngờ mình tự đào hố chôn mình cmnr. Chết tiệt!!!!!
Nhan Đình vừa nghĩ vừa nhìn sang Châu Trì.
Đợi ngươi lành lặn phải làm ngươi xuống giường không nổi mới được!!!!
----------------
Đã qua một tháng vết thương của Nhan Đình vẫn chỉ chậm chạp lành lại, nếu không để ý kỹ thì còn có thể bị thối rữa, việc này đã làm Vu Việt vô bức bối.
Hằng ngày, Châu Trì vẫn đợi Vu Việt kiểm tra cho cô xong thì ở đó bầu bạn với cô. Thần sắc Nhan Đình vẫn vậy, huyết tộc vốn là một chủng loài da dẻ nhợt nhạt.
"Hay hôm nay ra ngoài chút đi" Nhan Đình lười biếng duỗi tay, mặc dù vết thương như vậy nhưng bây giờ cả hai tay cô có thể hoạt động bình thường, một phần có lẽ là do dòng máu huyết tộc chảy trong người cô.
Ngoài sân bây giờ bên trên đã có mái che dài ra tận gốc cây mà Nhan Đình thích ngồi, Châu Trì cầm theo một giỏ trái cây, nhìn qua như một cặp đôi đi dã ngoại tràn đầy cảm giác thanh thuần tuổi trẻ.
"Chị!! Chị!!" Cố Tiếu vui vẻ từ xa chạy đến.
Ngay khi cô ấy vừa dang tay ra định ôm Nhan Đình thì đã bị Vu Quí chụp lại.
"Vết thương của Nhan Đình chưa khỏi hẳn, cô quên rồi à?" cậu ấy xách Cố Tiếu lên như một con mèo nhỏ.
"Chỉ là nhớ chị ấy quá thôi mà, tôi sẽ cẩn thận" Cố Tiếu nói.
Cả bốn người ngồi ở dưới gốc cây trò chuyện ăn trái cây vô cùng hòa hợp. Nhan Đình nhờ Châu Trì lấy thêm một ít hoa quả thuạn tiện lại nhờ Cố Tiếu lấy cho cô một cái áo choàng.
"Khụ khụ" hai người họ vừa đi Nhan Đình đã ho rất lâu.
Vu Quí ở sau hơi vỗ lưng cho cô, hắn nhìn máu trong tay cô, sửng sốt hỏi.
"Sao lại ho ra máu? Chuyện gì vậy, không phải vết thương chỉ là hơi lâu lành sao??? Nhan Đình!?? "
"Ồn chết mất, khụ...." Nhan Đình quệt miệng "có lẽ trong con dao kia còn có thứ khác, không thể loại bỏ bằng cách lóc thịt được, cậu đừng để hai người kia biết, phiền lắm khụ...".
"Nhưng....." Vu Quí đưa nước cho cô.
Nhan Đình miễn cưỡng uống một chút, mùi sắt gỉ trong miệng làm cô không quá khó chịu, có lẽ hút máu nhiều nên quen.
"Đáng đời ký chủ " Ảo Ảnh lại dùng thủ thuật để hai chữ "đáng đời" trôi lềnh bềnh rồi đụng vào gốc cây, "bóc" một tiếng nổ tung.
"....." làm một nhân vật phong vân, ta không chấp chó.
Vừa nói cô đã che cái hệ thống chết bầm đó đi, ngoảnh lại, lại nói với Vu Quí vài chuyện khác.
"Chó điê....à không Nghị Ẩn hắn sao rồi?" Nhan Đình xém chút đã kêu nam chính bằng chó điên cmnr, nói ra thì mất hình tượng chết!!!!
Sau hôm bị tống vào ngục dưới lâu đài, Vu Quí đã theo lời cô nói, đóng cọc gỗ vào tim hắn nhưng lại không ngừng truyền máu của các huyết tộc cấp thấp, làm vậy hắn ta vừa đau đớn thống khổ lại không thể chết đi được, mỗi ngày trôi qua là cực hình với hắn.
"..." Ảo Ảnh cảm thấy dàn máy móc của nó bị gió thổi lạnh căm căm....
Nhan Đình hơi hạ mi, nhìn về Châu Trì đang xách một giỏ trái cây, tay kia đang cầm một chiếc áo khoác cho cô. Khuôn mặt điển trai đón lấy ánh nhìn của cô cười nhẹ, mày mắt hắn cong cong gió nhẹ lùa tán loạn tóc hắn.
Ánh mắt cô như bị ánh sáng của hắn nhiễm lên một tầng màu sắc tươi rói, khóe miệng cô hơi nhấc lên thành một độ cong mềm mại.
"Châu Trì...." coi như cũng không tệ...
Gió nhẹ lùa qua lớp hoa oải hương, vài cánh hoa bay theo gió. Dưới gốc cây cổ thụ Châu Trì nhẹ nhàng khoác áo qua cho Nhan Đình, cười dịu dàng.
---------------------
"Ưm....." Châu Trì vừa đưa cô về phòng thì đã không hiểu thấu mà bị đè dưới thân ai đó, cuồng loạn mà hôn.
Nhan Đình cắn nhẹ môi hắn, đưa lưỡi của mình len vào trong, mùi vị trái cây ban nãy vẫn còn dư âm lại, càng làm cả hai đắm chìm vào nụ hôn này.
"Ưm.....v..vết thương của e....." Châu Trì vừa đẩy nhẹ cô ra lại sợ chạm đến vết thương của, nhưng đã bị cô nhào người tới chặn lấy môi.
Châu Trì bị cô hôn đến có chút ngơ, môi của cô di chuyển lên tai hắn, Nhan Đình cắn lên vành tai, phả hơi thở nóng rực.
"Đã lâu rồi nhỉ?" Vừa nói cô đã đưa tay giật phăng hàng cúc áo của Châu Trì. Đưa tay đùa nghịch đầu ngực đã cứng của hắn.
"..." Châu Trì gác tay lên che lấy mặt mình, hai tai đã đỏ bừng, hắn trước nay trong những trận mây mưa đều chưa từng hợp tình hợp lý như hai người yêu nhau, đột nhiên lần này hắn lại thấy ngại.
Môi cô đã lướt tới trước ngực hắn, răng khẽ cắn nhẹ, nghe được tiếng rên trầm thấp trong cổ họng hắn làm cô hài lòng không ngớt.
"Nhưng mà vết thương vẫn là có chút đau" đột nhiên Nhan Đình ngẩng đầu, lại xoa nhẹ ngực trái mình.
"Đ..đau sao?? Anh đã nói em rồi còn gì..." Châu Trì có chút gấp, tay chụp lấy bả vai cô.
Nhan Đình cười cười, đưa cho hắn một lọ gel bôi trơn.
"Hay là lần này anh chủ động đi..."
Châu Trì trừng mắt nhìn cô, lại cúi gằm mặt, hai tai đỏ bừng, Nhan Đình mơ hồ nhìn thấy khói bốc lên từ đỉnh đầu hắn.
Có chút đáng yêu.....
-------------
"A......"
Nhan Đình hơi ngả người về sau, hai tay đỡ lấy hông Châu Trì, còn hắn đang chậm rãi đem dương vật giả mà cô đeo lên nuốt xuống.
Hai tay hắn chống lên tường sau lưng cô, đôi mắt hơi phiếm hồng có lẽ là tự chuẩn bị chưa tới.....
Nhan Đình nhìn hắn lại nảy lên chút tà ý, cô đột ngột chụp lấy eo hắn ấn xuống, dương vật giả một đường cắm vào chổ sâu nhất làm hắn hét lớn một tiếng, phía trước cũng rỉ ra chút dịch.
"Đau....a.....a..." Châu Trì hai tay chụp lấy vai cô đến dùng sức cũng không dám, vì đau mà nước mắt lặng lẽ chảy ra.
Nhan Đình hôn hôn hắn một chút lại động lên. Châu Trì đành gục mặt vào hõm vai cô mà run rẩy, đã qua một thời gian dài nơi đó không bị vật lạ tiến vào làm cho bây giờ vẫn chưa thích ứng được.
Tay Nhan Đình lần mò xuống mông hắn, nắn lấy cặp mông tròn trịa, lại sờ vào chổ tư mật đang bị dương cụ mạnh mẽ tiến vào kia.
"Thầy Châu có vẻ rất thích tư thế này" Nhan Đình cầm lấy dương vật của hắn mà xoa đến khi nó cứng rắn hẳn.
"Đ...ừng...nói....a...."
Tiếng rên rỉ nhè nhẹ của Châu Trì như cọ vào lòng Nhan Đình. Cô điều chỉnh dương cụ đúng hướng lại ấn eo của hắn xuống, thô bạo đè ép điểm G của Châu Trì.
"A...."
Nơi tư mật vang lên tiếng động làm người khác phải đỏ mặt, Châu Trì cũng tùy ý để cô dày vò mình, nhưng đột nhiên Nhan Đình lại dừng lại.
"Thầy Châu nên tự động đi chứ, đã nói lần này là thầy chủ động mà" Nhan Đình ngả ngớn cười cười, vừa nói lại thúc mạnh dương cụ vào trong.
Mặt Châu Trì lấm tấm mồ hôi, ánh mắt mông lung hơi nước chỉ nhìn cô hơi cự tuyệt, lát sau hắn chống tay về sau, tự nhấc người mình lên rồi thả xuống.
Nhan Đình lại càng cười đến xán lạn hơn, tay cô vừa xoa nắn dương vật của hắn, tay lại trêu đùa hai hạt đậu đỏ kia.
"Thầy Châu nên tập trung vào đây này" "Đừng....a..." Nhan Đình nắm lấy vau hắn ấn xuống, nhìn người hắn run run lại lại mỉm cười thích thú.
"Thời gian còn dài mà thầy Châu....." Nhan Đình đưa dương cụ đâm thật sâu vào nhục huyệt của hắn, lại cắn lên vai hắn, Châu Trì ngửa đầu gian nan hít từng ngụm khí.
Nhan Đình chậm rãi nuốt từng ngụm, mùi vị ngọt lành mà sau một khoảng thời gian cô chờ đợi để vỗ về cái bụng đói của mình. Cô vừa hút lại vừa động bên dưới, làm cho Châu Trì không biết là rên rỉ vì đau hay vì khoái cảm.
Đến khi Nhan Đình uống đến đủ no, Châu Trì cũng đã bắn ra tới, hắn dựa người vào cô mà thở. Khuôn mặt đẹp trai làm người khác nghẹt thở, nhưng hắn lại rên rỉ dưới thân cô, nghĩ đến đó cũng biết cô vui vẻ đến mức nào.
Nhan Đình cũng muốn hăng hái cày bừa lắm mỗi tội vết thương trên vai nói tiện thì không tiện nói không tiện lại mẹ nó vô cùng bất tiện!!!!
Cô bức bối trong lòng lại nhìn thấy ly nước cạnh đó, trong đầu lại nghĩ đến mấy thứ không đứng đắn.
Nhan Đình đưa ly nước cho Châu Trì uống, nhìn hắn uống xong cô lại lật úp người hắn lại, bẻ ra cánh mông của hắn mà đâm vào.
"Khoan.....a......" Châu Trì chưa kịp nói thì dương cụ đã tiến vào.
Nhục huyệt non mềm bên trong vẫn còn ướt nên lại vô cùng dễ dàng tiến vào, mỗi lần Nhan Đình thúc hông lại mạnh mẽ đâm vào điểm G của hắn làm hai chân hắn run lên.
Châu Trì úp mặt vào gối, tiếng rên rỉ vang lên sau mỗi lần tiếng vang của hai da thịt chạm nhau.
Nhan Đình luồn tay bắt lấy dương vật hắn mà xốc, lâu lâu lại miết lấy phần đầu làm hắn rên lên.
"Chát" "Ư......" Châu Trì nhắm chặt mắt, môi hơi run run.
Cánh môi của cô khẽ nhếch lên, tay lại vung lên cao.
"Chát"
"Chát"
"Chát"
Cả người Châu Trì run rẩy đến kịch liệt hơn, dương vật cũng rỉ ra tinh dịch, Nhan Đình đưa tay đến trước mặt hắn.
"Thầy dường như rất thích bị phạt nha...."
"Kh..ông...không...có....a...." cả mặt đều chôn trong gối làm giọng hắn nhỏ lại như tiếng mèo kêu.
"Vậy sao" "Chát" Nhan Đình vừa đánh mông hắn, lại vừa đưa đẩy hông, lắp đi lặp lại nhiều lần Châu Trì đã sắp chịu không nổi.
Ngón tay cô khẽ xoa tròn lỗ chuông nhỏ, hông vẫn không ngừng thúc vào trong, Châu Trì dường như đang kìm nén gì đó làm Nhan Đình cười tủm tỉm.
"Thầy Châu đừng nhịn chứ"
"A.....em...em...." hắn trừng mắt nhìn cô, vậy là cô biết hắn muốn......
Cô nhếch môi cười, tay lại xốc dương vật hắn, hông cũng không ngừng đâm vào nơi kia làm hắn đến bàn chân cũng co rút lại.
"Đừng....đừn...a....a...." Châu Trì vùng vẫy muốn tránh thoát cô dương đã bị cô nhanh chóng đè lại, cả bên trong lẫn bên ngoài đều đang bức hắn đến sảng.
Sắp không chịu nổi nữa rồi...
Đừng......
Châu Trì túm chặt chiếc gối bên dưới cả người run rẩy bắn ra, nhưng dường như không chỉ là tinh dịch mà còn là nước tiểu, Nhan Đình nhìn hắn khẽ mỉm cười, lại không buông tha mà vẫn mạnh bạo đè ép điểm G.
"A...a...đừng mà....." nước mắt sinh lý không ngừng trào ra làm tầm nhìn của hắn mờ cả đi.
Dường như trôi qua mấy phút thì Châu Trì mới ngừng run rẩy, Nhan Đình vuốt vuốt tóc hắn, hôn nhẹ lên trán Châu Trì.
Cô túm lấy cái chăn ban nãy lót ở phía dưới vứt vào cái sọt gần đấy, rồi nhờ người hầu đem đi. Châu Trì dường như đã ngủ thiếp đi, cô ngồi bên mép giường nhìn hắn rồi lại bật cười.
Nhan Đình lau người cho hắn lại lau qua loa cho mình rồi ôm hắn đi ngủ. Cảm nhận cơ thể ấm áp của hắn ở trong vòng tay cô làm bản thân cô thấy có chút không thực.
------------------------
"Thầy Châu đừng giận em nữa, hôm nay đưa thầy đi gặp một người nhé" Nhan Đình cười cười nói với gương mặt "mây đen" của Châu Trì.
"Hừ"
Hắn phất người đi ra ngoài, Nhan Đình cũng chỉ đành đi theo hắn, cô khoác lấy tay hắn kéo đi.
Nhan Đình đưa hắn xuống hầm ngục bên dưới lâu đài, cầu thang dẫn xuống cũng chỉ leo lét vài ánh đèn dầu, Châu Trì dường như cũng không quá lo lắng.
Đi ngang một căn phòng, Châu Trì có thể ngửi thấy mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, còn có tiếng thở nặng nề, hắn hơi nhíu mày lại. Nhan Đình nắm lấy bàn tay hắn vỗ vỗ, khuôn mặt treo một nụ cười nhỏ.
"Đừng bận tâm"
Châu Trì nhẹ gật đầu, cô dẫn hắn đến một căn phòng tương đối sạch sẽ hơn căn phòng còn lại, tiểu Triệu đang đứng trước cửa chờ cô.
"Điện hạ" cậu ấy hơi khom người, ánh mắt bất thiện khẽ liếc Châu Trì.
"Được rồi, cẩn thận bậc cửa" Nhan Đình dẫn Châu Trì vào trong, người đàn ông bị xích vào góc tường, cả người Châu Quý gầy đi trông thấy.
Châu Trì nhìn cha mình, bàn tay hắn khẽ xiết lại, bà nội của hắn mất rồi, tất cả cũng do một tay ông ta....
Nhan Đình ngồi xuống cái ghế mà tiểu Triệu vừa đem đến cho mình, ánh mắt cô hơi nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, tặc lưỡi.
"Cạch" Nhan Đình thả một con dao găm xuống, ánh mắt cong cong.
"Vật hoàn chủ cũ".
Trong mắt Châu Quý bây giờ tràn đầy khiếp sợ, nào còn dáng vẻ dương dương tự đắc nữa. Ông ta bị Triệu ca xách cổ quẳng đến dưới chân Châu Trì, ông ta quỳ sụp xuống âm thanh khàn đục cầu xin Châu Trì.
"Con trai, con hãy tha cho cha, cha....cha có lỗi với mẹ con con, cha....." ông ta liên tục dập đầu, Nhan Đình nhìn đến có chút chán.
Cô để lại khoảng không gian riêng cho Châu Trì, để tiểu Triệu ở lại canh cửa. Ánh mắt cô hướng về căn phòng kia, con chó điên Nghị Ẩn kia tìm ngày lành tháng tốt giết đi mới được.
Nhan Đình nhìn lại vẫn chưa thấy Châu Trì ra nên bèn đi vào nhìn Nghị Ẩn một lát. Cảnh cửa vừa mở ra, mùi máu tanh ngòm xộc vào cánh mũi cô.
Nghị Ẩn bị treo lên tường, ngay vị trí ngực trái là một cái cọc cắm ở đấy, máu vẫn chảy dài dọc theo cơ thể hắn, cũng có các loại dây ống khác cắm vào người hắn, không ngừng truyền chất lỏng màu đen vào.
Hắn vẫn còn giữ được lý trí, nhìn cô vừa bước vào hắn đã giãy giụa làm xích sắt đập vào nhau, miệng hắn đã không thể phát ra âm thanh nào nữa.
"Thân vương Nghị Ẩn sao lại thảm thương vậy..." Nhan Đình khẽ nâng cằm hắn lên, ngắm nghía trái phải.
Ánh mặt ngậm nụ cười làm cho Nghị Ẩn cuồng loạn hơn, hắn hận, hận người đàn bà này, cô ta...cô ta....
"Hộc" Nghị Ẩn phun ra một búng máu, cô đã nhanh nhẹn né đi, bàn tay cô đưa đến trước bụng hắn ta, hắn ta lại càng đau đớn hộc ra máu đen ngòm.
"Haha, thực đẹp" ánh mắt cô cười lên cong cong như nắng ban mai lại làm hắn rét run.
"Đồ vật ngày trước ta để ngươi nuốt, là một ấu bào, nó đã trưởng thành trong bụng ngươi, ngày ngày cắn nuốt nội tạng ngươi, ngươi bây giờ chắc hẳn hoàn toàn có thể cảm nhận nó di chuyển trong người ngươi mà nhỉ" Nhan Đình xoa nhẹ bụng hắn, con vật bên trong như nhận ra chủ nhân lại càng hăng say càn quấy.
Cả cơ thể Nghị Ẩn run lên từng hồi, ánh mắt hắn đỏ ngầu, nước mắt ầng ậng trào ra. Biểu tình kinh khủng không thể diễn tả hết được, Nhan Đình lại nhìn biểu cảm của hắn lại thấy hưng phấn trong lòng.
Đúng vậy, tuyệt vọng đi, thống khổ đi...
Cô nhìn thanh tiến độ nhiệm vụ đã đầy, tâm tình lại vui vẻ hơn. Nhưng cổ họng lại ngứa rang, nhìn máu trong tay có chút sầu.
Thứ có thể moi được từ miệng Châu Quý đã moi hết rồi, đã làm ra độc dược chí mạng để giết huyết tộc thì con người cần gì chế ra giải dược.
"...."
Hệ thống chó điên muốn nói gì, nãy giờ ta biết cái hệ thống chó chết nhà ngươi đang online, sao hôm nay không sủa gì đi. Nhan Đình khẽ lườm "không khí".
"Ký chủ nhà nó hung tàn thành thói, không chọc, không chọc" Ảo Ảnh nếu như có tay thì bây giờ sẽ xua tay liên tục. Nhìn Nghị Ẩn nó có chút sợ hãi cô!!!
"Coi như ngươi khôn"
"Điện hạ nói gì vậy?" Triệu ca nhìn cô làm Nhan Đình giật mình, cmn lỡ miệng nói ra ngoài miệng rồi.
"Không có gì, giữ cho hắn sống, nhưng cũng đừng nhẹ nhàng quá, cắm thêm vài cái cọc đi" Nhan Đình tằng hắng hai cái, rồi xoay người đi ra ngoài.
Châu Trì đang đợi cô ở ngoài, khuôn mặt hắn có chút âm trầm, nhìn thấy bàn tay cô dính máu lại hoảng hốt chạy lại.
"Máu ở đâu vậy? Vết thương rách ra sao?"
Nhìn hắn lo lắng như vậy làm cô cảm thấy buồn cười, cô lấy từ tiểu Triệu một chiếc khăn tay, lau sạch máu rồi đưa ty cho hắn.
"Nhìn xem, là máu của người khác" Nhan Đình sờ nhẹ gương mặt hắn, cười tươi như hoa dắt tay hắn đi lên trên.
Châu Quý chết rồi, nhưng một dao kia của Châu Trì không đủ tàn độc, sau đó tiểu Triệu dứt khoát đâm nát tim hắn, coi như trả thù cho Nhan Đình.
----------------
Huyết tộc bây giờ hoàn toàn nằm trong tay cô, Nhan Đình muốn đưa cho Vu Việt làm vương nhưng ông lại từ chối, nên đành như cũ quẳng việc này cho Vu Quí làm.
Vu Quí: "....." ta cũng không tình nguyện đâu.
Vết thương của Nhan Đình vẫn như cũ không tiến triển nhiều, bây giờ lại càng thường xuyên ho ra máu hơn nữa, cũng không giấu được Châu Trì nữa.
Lúc hắn thấy cô ho ra máu, gương mặt lại tuyệt vọng đến kì lạ, kì lạ bởi vì cô không hiểu được tại sao hắn như vậy, phải chăng tình yêu là khi người mà họ yêu sắp chết đi họ sẽ thấy tuyệt vọng?
Câu hỏi này làm Nhan Đình khó chịu, nhìn hắn tuyệt vọng cô cũng cảm thấy khó chịu nơi ngực trái, không biết là do vết thương hay do thứ gì khác.
Nhan Đình dành ra một khoảng thời gian an bài mọi chuyện ở huyết tộc, bay giờ huyết tộc cùng con người sống chung, nhưng huyết tộc sẽ không được tùy tiện hút máu người, cũng không tùy tiện được giết người.
Cô đã tạo ra một thời đại mới, giữa người và huyết tộc an ổn sống chung, cô để cho Cố Tiếu cùng tiểu Triệu quản lý những chuyện của con người, còn Triệu ca làm chủ quản, quản lý cả huyết tộc lẫn loài người.
Vương của huyết tộc là Vu Quí đã cho người dựng một bức tượng của cô, lúc nhìn thấy tượng được khánh thành cô muốn đập chết hắn, tượng gì mà không khai thác được một phần vẻ đẹp của cô nữa chứ!!!!!
Vu Việt thì chọn ngày ngày đi chu du khắp mọi nơi, hàng tháng sẽ gửi thư về cho Vu Quí và Nhan Đình, trong mỗi bức thư sẽ không bao giờ thiếu một đóa oải hương.
Mọi việc đến khi xong xuôi thì tình trạng của Nhan Đình cũng tệ hơn, chốc chốc lại ho ra máu. Những lúc như vậy Châu Trì sẽ vỗ nhẹ lưng cô, đưa cho cô nước ấm.
Hắn sẽ chủ động cho cô uống máu hắn nhưng lại không cho cô làm hắn, Nhan Đình có chút bất mãn nhưng cứ ho miết làm cô thấy vô cùng phiền phức nên cũng lãng quên việc này.
Mỗi buổi tối Châu Trì sẽ ôm cô vào ngực, để cô uống máu của hắn rồi ôm cô ngủ thật chặt.
Nhan Đình nằm trong lòng hắn, hôn hắn một chút, cắn cắn lấy môi hắn dường như lưu luyến. Hôm nay cô sẽ ra đi, cũng dễ để biết thôi mà, Ảo Ảnh nó sẽ thông báo trước cho cô.
"Châu Trì, anh yêu tôi sao?" cô nhẹ sờ gương mặt của hắn, nhìn đến gương mặt này có chút tiều tụy làm tâm trạng cô cũng chùng xuống.
"Yêu, rất yêu em" hắn lại càng ôm cô chặt hơn, cánh môi run rẩy đặt lên trán cô một nụ hôn.
"Nhưng tôi sắp chết rồi"
"Không, em sẽ không chết" Châu Trì chôn mặt vào hõm vai cô.
"Hôm nay tôi sẽ...." Nhan Đình chưa nói hết câu, đã cảm nhận thấy người kia run rẩy, cổ mình ươn ướt. Từ tận đáy lòng cô như có từng luồng từng luồng sóng biển dạt dào, rung chuyển.
Tay cô đơ ra một lúc, lại ôm nhẹ lấy hắn vỗ về.
"Đừng khóc, ai rồi chẳng phải chết"
Châu Trì không đáp lại, hắn ôm chặt cô hơn nữa như muốn khảm cô vào lòng, Nhan Đình trong đêm tối mò mẫm đến môi hắn, kéo hắn vào một nụ hôn sâu triền miên.
Cánh môi Nhan Đình khẽ mấp máy nói gì đó, lại kéo Châu Trì vào một nụ hôn khác.
Sáng hôm sau thức giấc, Nhan Đình vẫn nằm đó tựa như đang ngủ nhưng Châu Trì lại biết rằng cô đã đi rồi. Hắn không gào khóc đến thương tâm, chỉ lẳng lặng thông báo cho Vu Quí rồi ôm lấy cơ thể vốn lạnh giá của cô.
---------
Nhan Đình mở mắt ra, không phải là không gian hệ thống mà là trần quà đầy máy móc. Khuôn mặt của Phỉ Vũ bên ngoài đang lo lắng, cô đẩy cửa kính ra ngồi dậy.
Khuôn mặt có chút thất thần.
"Phỉ Vũ, có thể xem phần tiếp theo của thế giới mà tôi vừa ra không?" Nhan Đình xoa xoa trán.
"Được"
Nhan Đình ngồi trước màn hình, trong lòng là một mảng bình lặng nhưng sau khi nhìn thấy Châu Trì ôm lấy cơ thể cô cùng nằm vào quan tài thủy tinh thì không lòng cô lại cuồn cuộn sóng vỗ.
"Tắt đi"
Cô xoay người đi ra bên ngoài, nhìn vũ trụ tối tăm có chút hoảng hốt. Nhan Đình có chút bực bội vì những dao động trong lòng mình.
"Trở về Nhan gia đi"
------------------------
Thế giới thứ ba - hoàn.
--------------------
Éc chào mọi ngườiiiiiiiiiii
E hèm, không phải ta trốn việc đâu, thật đấy, là do hôm trước có vài sự cố nên ta mất kha khá thời gian để hoàn thành chương này, bù lại chương này dài ơi là dài nè!!!!!
Mà các bé ngoan đã thi cử xong hết chưa đó? Ta sắp đối diện với bộ phim bom tấn mỗi năm chiếu một lần - "Thi THPTQG" nè :))))))))))
Chúc ta đi :(((((
Mà lần trước bỏ phiếu thì Cẩm Vận được cmt nhiều nhất nên ngoại truyện sẽ về cô ấy nha.
Chúc các bé ngoan có một mùa hè sôi động.
Điều cuối cùng:
Ném phiếu ném phiếu ném phiếu aaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro