Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Trách nhiệm, lý trí và...

Ngoài suy nghĩ của Minh Xuân, cả hai người đều không nhận ra cô.
- Cô đây là...- Anh Ngọc thận trọng nhìn cô gái trẻ trước mặt.
- Ta là Cầm Thiên đây mà. Ta nhận ra hai người, hai người lại không nhận ra ta?
Dĩ nhiên Anh Ngọc không thể nhận ra. Bởi vì lúc cô gặp Cầm Thiên, đó chỉ là một thiếu niên mười ba, còn ăn mặc theo lối nam nhân người dân tộc, thân thể vừa đen vừa thô. Còn bộ dạng trước mắt là một cô gái hai mươi tươi trẻ Minh Xuân. Bộ dạng Cầm Thiên chưa phát dục so với Minh Xuân trưởng thành phổng phao thật sự khác một trời một vực.
- Xin lỗi cô, cô là người nhà của cô Diễm My sao?
Mộng Khuê không muốn mất thời gian với màn nhận người vớ vẩn này liền cắt lời.
- Tình trạng cô ấy nguy cấp. Tôi muốn gặp người nhà bệnh nhân để thương lượng.
- Có chuyện gì vậy? Diễm My...em nói là Diễm My...
Anh Ngọc lo lắng nhưng cũng không biết hỏi làm sao với Mộng Khuê. Mộng Khuê lại hiểu được.
- Chị có thể gọi người nhà cô ấy không? Cần phải kí giấy cam kết. Hơn nữa tình trạng cô ấy rất khó nói trước. Sợ là giữa con và mẹ chỉ có thể cứu một.
Anh Ngọc lập tức tái mặt. Nhưng cô vẫn kịp bình tĩnh tìm số điện thoại bấm gọi cho ba mẹ Diễm My.
Rất may, họ đã không chặn cô. Thế nhưng khi họ nhận điện thoại, họ lại đang du lịch ở thành phố H.
Mộng Khuê quay sang nhìn Minh Xuân:
- Cô là gì của cô ấy? Cô có cách liên lạc chồng của cô ấy không?
Minh Xuân lắc đầu:
- Tôi chỉ biết ba chồng của cô ấy. Nhưng không biết cách liên lạc. Cũng không biết ông ấy là ai.
Mộng Khuê hết phương, liền định quay vào hỏi trực tiếp Diễm My thì lại nghe Minh Xuân nói thêm:
- Cô ấy sẽ không nói đâu. Cô ấy sợ bọn họ sẽ bắt đi đứa nhỏ nên trên đường đến đây đã dặn tôi không được để ai biết cô ấy phải sinh.
Mộng Khuê thật chịu thua. Nàng đã đang rất gấp, lo lắng cho sự sống của bệnh nhân mà lại gặp tình huống dở khóc dở cười này.
Nàng đi thẳng đến hướng phòng phẫu thuật. Hai người kia cũng lập tức lon ton chạy theo. Anh Ngọc đã lúng túng rối bời, gặp phải Minh Xuân càng rối bời, lúng túng. Cô có rất nhiều câu muốn hỏi và Minh Xuân cũng như vậy. Nhưng bây giờ không có tâm trí nói chuyện khác.
Nhìn Mộng Khuê khẩn cấp bước vào phòng đổi sang đồ phẫu thuật, Anh Ngọc và Minh Xuân vẫn chưa hết bàng hoàng.
- Cô...thật sự là Cầm Thiên à?
- Ngươi muốn ta dùng song đao chứng minh thân phận hay là dùng dao nhọn khoét lấy thiên độc kì trùng ra giúp ngươi?
- Ngươi...- Anh Ngọc xúc động ôm lấy Minh Xuân. - Nhưng làm sao ngươi đến đây? Và làm sao quen biết với Diễm My?
Minh Xuân sơ lược kể lại chuyện bản thân làm sao xuyên qua và gặp được Diễm My. Sau đó hỏi ngược lại Anh Ngọc:
- Vậy còn ngươi? Làm sao quen biết chị Diễm My? Không lẽ ngươi cũng vì thấy Diễm My giống Diễm Yên nên mới làm quen chị ấy?

Anh Ngọc còn chưa trả lời Minh Xuân thì đã nghe giọng Mộng Khuê trong bộ y phục bác sĩ phẫu thuật đứng tại cửa phòng phẫu thuật gọi cô:
- Chị Ngọc!
"Ngọc?" - Một tia sáng loé lên trong đầu Minh Xuân.
Anh Ngọc chạy đến chỗ Mộng Khuê. Mộng Khuê chỉ qua bàn bên cửa sổ nơi có hai bản giấy cam kết, nàng nói:
- Một bản là kí cho mẹ chị. Một bản là kí thay cho người nhà cô ấy. Hai người ai có thể thì kí thay. Tình trạng không thể kéo dài nữa, nhất định phải mổ ngay.
Bàn tay Anh Ngọc khẽ run. Cô đã kí xong cho bản cam kết cho bà Hiền, lại nhìn sang Minh Xuân. Mà Minh Xuân và Diễm My chỉ là bèo nước gặp nhau. Minh Xuân cũng không dám chắc quan hệ giữa Anh Ngọc và Diễm My thì đã nghe Mộng Khuê bảo:
- Ngọc, chị kí thay luôn đi!
Mộng Khuê có vẻ không tin tưởng Minh Xuân. Cô gái này tự nhận là người nhà Diễm My nhưng thật ra xuất hiện cũng như không, không thể quyết định gì trong tình huống của nàng cả.
Anh Ngọc kí xong, để cho y tá cầm đi.
Mộng Khuê cũng không nói gì thêm, quay đầu trở vào phòng phẫu thuật. Anh Ngọc liền với gọi:
- Mộng Khuê!
Nhìn thấy bước chân nàng chậm lại, nhưng nàng không dừng cũng không nhìn lại. Anh Ngọc vốn muốn nói nhưng tự nhiên giây phút ấy lại mất hết lời. Cuối cùng, lúc cánh cửa sắp đóng vào, cô mới nói được hai chữ:
- Cố lên!
Bên trong phòng phẫu thuật, Mộng Khuê đang tiếp nhận cả hai ca bệnh. Vốn là nàng định mình sẽ phẫu thuật cắt ruột thừa cho bà Hiền. Còn phía Diễm My sẽ do bác sĩ Công và hai bác sĩ khoa sản phụ trợ. Thế nhưng trợ lý nhắc nàng bác sĩ Công đã đi hội thảo ở Hàn Quốc. Bác sĩ Hoà có công việc nên đã xin nghỉ đột xuất để về quê. Hiện tại, bệnh nhân muốn chuyển viện cũng không kịp. Mộng Khuê lại nhờ thêm một bác sĩ thực tập khoa nội đến trợ giúp.
Mộng Khuê trực tiếp thực hiện hai ca mổ. Mổ loại bỏ ruột thừa cho mẹ Anh Ngọc trước rồi để cho bác sĩ khác khâu lại. Nàng lại sang bên Diễm My, chỉ đạo các bác sĩ hỗ trợ làm các thao tác cần thiết sau đó nàng mới cầm dao rạch mổ cứu lấy đứa bé.
Thao tác ban đầu rất thuận lợi. Nàng rạch một đường, một đường, lại thêm một đường. Bởi vì thai phụ mổ bắt con phải cẩn thận mở hết lớp da thịt ở bụng, cắt xuyên từng lớp mô thịt mỡ cẩn thận xâm nhập. Đến tử cung, chỉ còn rạch một nhát nữa thì có thể cứu được em bé thì nội tâm Mộng Khuê bất chợt dậy lên một giọng nói khiến nàng lâm vào bấn loạn hồ đồ.
"Ta muốn cho nữ nhân đó thật dơ bẩn ghê tởm trong mắt hết thảy những người ở kinh thành này.  Ta muốn ả và Mạnh Kì Phong đời đời không thể đối mặt"
....
"Mộng Khuê, đừng mà!"
"Kì Phong, nữ nhân đó là tai tinh, sẽ gieo hoạ cho thiên hạ. Ta nhất định phải giết ả!"
Trong đầu Mộng Khuê bị oanh tạc bởi những đoạn hình ảnh mờ ảo nhưng quỷ dị đó. Trong một gian nhà lớn, một nữ nhân bị người ta trói chặt cởi y phục trưng ra trước mắt bao nhiêu người nơi đó. Ánh mắt dâm tiện cùng những lời ô nhục ghê tởm. Sau đó, một thân ảnh thiếu niên gầy gò tay đeo bao sắt có chứa lưỡi đao không ngừng cắt chém những người ở đó. Máu. Tất cả đều là máu.
Nàng như cảm nhận được mùi máu tanh nồng xông ngộp đến mũi khiến nàng muốn nôn mửa. Đúng lúc, nàng thật sự muốn nôn mửa thì nghe được giọng bác sĩ Hằng ở cạnh bên gọi to:
- Bác sĩ Khuê!
- ...
- Bác sĩ Khuê, cô làm sao vậy?
Mộng Khuê thoáng chốc hoảng hốt, nhưng thật nhanh nàng thức tỉnh lại. Nhìn thấy con dao mổ trên tay và trước mặt là hai sinh mạng bệnh nhân đang cần nàng cứu sống. Mộng Khuê cố định tâm trở lại thực tại. Nàng nhịn xuống hít sâu một ngụm sau đó tiếp tục mổ.
Bác sĩ Hằng và bác sĩ Mỹ liên tục thao tác hỗ trợ. Lúc nhìn thấy em bé, bác sĩ Hằng lập tức bế ra. Liền lúc đó, bác sĩ Mỹ căng thẳng kêu:
- Huyết áp của người mẹ quá thấp!
- Tiếp tục cứu. Chúng ta nhất định sẽ làm được!
Mộng Khuê nói một câu ổn định lòng người sau đó tiếp tục thao tác cứu chữa.
Ở bên ngoài phòng phẫu thuật. Anh Ngọc ngồi như xác chết rồi. Minh Xuân cũng ngơ ngáo. Cô tìm kiếm cho lắm, bây giờ đối diện cô lại không biết phải nói những gì.
Hoá ra, Kì Phong thật là người ở hiện đại, đến cổ đại rồi lại quay trở về hiện đại.
Hơn nữa, Kì Phong ở hiện đại tên là Anh Ngọc. Cũng chính là Ngọc, người mà Diễm My luôn tâm niệm. Nhưng mà Anh Ngọc và Mộng Khuê cũng đang là một đôi. Như vậy, cô ấy và Diễm My...
- Tôi không biết Diễm My thì ra là bị ép buộc mới quyết định như vậy.
Anh Ngọc đau khổ nói ra một câu sau khi nghe Minh Xuân kể lại những chuyện của Diễm My mà cô ấy được biết.
- Kì Phong, ngươi với Diễm My...
- Là người cũ ta từng yêu. Lúc đó, ta nghĩ Diễm My chê bỏ ta là nữ, cùng ta không có tương lai nên mới lấy chồng. Sau đó, ta mắc bệnh rồi tâm thức hôn mê lại bước vào hành trình xuyên không lạ kì đó. Tỉnh dậy đều là hồi ức của giấc mơ xuyên không. Đương nhiên người ta yêu thích cũng chính là Mộng Khuê. Mộng Khuê, ngươi cũng biết rõ nàng ấy...
Minh Xuân khẽ gật đầu. Cô hiểu, Anh Ngọc và Mộng Khuê là một đôi cực kì thích đáng. Những gì mà họ đã trải qua ở cổ đại, chân tình của họ trời đất cũng phải cảm động lung lay.
Như vậy thì Diễm My dù có nỗi khổ cũng đành thôi. Là cô ấy đã bỏ lỡ người ta.
Minh Xuân nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Anh Ngọc:
- Kì Phong, không cần áy náy đâu. Ngươi và Diễm My vốn là không có duyên phận. Hai người không ai làm sai cả. Đừng nghĩ nhiều như vậy. Phải trân trọng hiện tại, trân trọng Mộng Khuê tỷ!
Ngay lúc ấy, cửa phòng mở ra, một nữ y tá bế đứa trẻ đưa đến cho Anh Ngọc và Minh Xuân. Trước mắt, Minh Xuân trông như là em gái nhỏ không biết trông trẻ nên y tá không nghi ngại liền trao em bé cho Anh Ngọc. Anh Ngọc bế đứa trẻ nhỏ xíu mềm mụp vào ngực nhưng vẫn hướng mắt vào trong hỏi y tá:
- Bệnh nhân...người mẹ sao rồi cô Yến?
Anh Ngọc là người yêu của bác sĩ Khuê, con gái tổng giám đốc bệnh viện. Cô ra vào thăm người yêu thường xuyên nên nói chuyện với đồng nghiệp của người yêu dù không nhận dạng được cũng sẽ nhìn bảng tên mà gọi cho thân mật.
Y tá Hải Yến cũng biết Anh Ngọc. Nghe cô hỏi người mẹ, Hải Yến lại nghĩ rằng cô đang hỏi bà Hiền nên liền dịu giọng mỉm cười:
- Ủa, bác gái phẫu thuật thuận lợi đã chuyển xuống phòng hồi sức rồi mà chị? Hì hì, có bác Khuê ra tay, chút bệnh nhỏ thì đáng ngại gì?
Anh Ngọc mặt căng cứng gượng cười. Cô biết mẹ mình không sao nên muốn hỏi Diễm My mà. Nhưng trước nàng y tá bát nháo này, cô lại cứng họng không biết nên hỏi thế nào.
- Cô ấy...
- Bác sĩ Khuê ổn. Chị chuẩn bị đồ uống cho chị ấy đi!
Hải Yến nói xong cũng lại đóng cửa. Minh Xuân bật theo gọi:
- Oái! Còn chưa nói Diễm My ra sao mà?
Minh Xuân có hơi tức nhìn Anh Ngọc. Tên này bị gì mà chỉ có mấy chữ cũng hỏi không được?
Nhưng Anh Ngọc có vẻ như đã có được đáp án. Cô bình tĩnh ôm đứa bé muốn đi lại phòng của bác sĩ Khuê.
- Này, này! Ngươi đi đâu? Vẫn chưa biết Diễm My ra sao mà?
- Cô ấy sẽ không sao.
Anh Ngọc bình tĩnh đáp lại sau đó ôm theo đứa bé đi thẳng.
Trong phòng chăm sóc em bé, Anh Ngọc được y tá Băng đưa cho một bình sữa mẹ do thai phụ trước hiến tặng, bệnh viện bảo quản. Sữa đã được tiệt trùng và làm ấm chu đáo. Anh Ngọc lần đầu bế em bé cho bú, mà còn là con của người yêu cũ. Cô có chút lúng túng, động tác quờ quạng suýt nữa làm đổ sữa lên mặt em bé. Minh Xuân chịu không được nên giằng lấy:
- Để ta!
Cô dễ dàng ôm gọn em bé, đút cho nó ngoạm vào núm vú trên bình sữa, tư thế nhẹ nhàng thích hợp để đứa bé thuận lợi nuốt xuống.
Anh Ngọc ngồi một bên nhìn, sau đó đưa tay khẽ chạm nhẹ lên bờ má phúng phính đang phồng lên vì ngụm sữa của em bé.
- Đáng yêu quá!
Đứa trẻ này mạng thật lớn. Vừa tháng trước, mẹ nó động thai, bác sĩ còn rất lo sợ. Sau đó mẹ nó nghĩ quẫn muốn tự tử. Trong cảnh thập tử nhất sinh nó vẫn bình an. Lần này, mẹ nó động thai nghiêm trọng hơn, nó phải sinh non, thân thể bé nhỏ nhưng có vẻ rắn rỏi. Vừa sinh ra nó đã biết cười, ánh mắt linh hoạt, động tác tay chân quơ loạn khỏe mạnh nên bác sĩ cũng không cần ấp dưỡng liền trực tiếp đưa ra cho người nhà.
Nhưng mà hai người nhà này...
- Nó bú no chưa? Ta muốn bế.
- Ngươi tay chân thô cứng, nó vừa bú no giao cho ngươi ngươi không biết bế sẽ làm nó bị sặc.
- Ta nhẹ nhàng mà. Ta cũng ôm nó nãy giờ rồi, nếu không được thì nó đã khóc. Ngươi cho ta bế một chút. Từ đây đến sáng mai đều giao cho ngươi, ta sẽ không giành với ngươi.
- Không được. Đứa bé mới bú no, ngươi không biết bế không cho ngươi bế được.
- Cầm Thiên, ngươi muốn gây sự với ta hả?
- Thì thế nào? Ngươi có bản lĩnh thì giành với ta!
- Ta giành làm gì? Ta chỉ muốn bế nó một chút.
Hai người đôi co, xưng hô lạ lùng khiến người khác nhìn vào không sao hiểu nổi.
Đúng lúc đó, thấy một thân ảnh lướt ngang ngoài phòng, Minh Xuân liền gọi:
- A Khuê tỷ!
Anh Ngọc giật mình, nhìn ra chỉ thấy bóng người đã lướt đi. Cô lập tức đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro