Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Ta chỉ có một mình chàng


Tang Tửu nhanh tay che lại rèm cửa, bên trong chỉ còn lại ngọn đèn trên bàn, tất cả thoạt nhìn không có gì khác thường.

Người vào cửa không phải ai khác, vẫn mặc trường bào màu đen, vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi.

“Nàng ở đó làm gì? Lại đây!” Hắn vươn tay về phía nàng, trầm giọng ra lệnh.

Hắn...... Hắn dường như tức giận...... Không, không phải dường như, hắn căn bản đang nổi nóng, mày kiếm hai bên dựng thẳng, đôi mắt chỉ cần trừng to có thể làm người ta phát run.

Minh Dạ do dự đứng lên đi về phía trước, còn chưa đi đến trước mặt hắn đã bị hắn đột nhiên kéo vào trong ngực.

“Ai bảo nàng chậm quá !” Hắn lập tức mắng người .

“A......” Lỗ mũi bị đụng đau, nàng nhịn không được thấp thét một tiếng.

Mỗi lần đều như vậy, hắn luôn động một chút liền tức giận, trước thành thân đã như thế sau khi thành thân chỉ sợ càng nghiêm trọng!

Nàng...... Nàng thật sự sẽ gả cho phu quân như vậy sao?

Hai tay hắn cứng như sắt kiềm chặt nàng nàng, thoáng chốc làm cho nàng không thể hô hấp, khi nàng đang muốn ngẩn đầu lên đặt câu hỏi, chợt nghe thấy hắn ở bên tai nàng thở hổn hển “Ta mặc kệ! Ta cái gì cũng không quản! Ta nhất định có được nàng!”

“Ngài...... Ngài làm sao vậy?” Cho dù trước đó muốn phản kháng nhưng nàng nhịn không được hỏi.

“Mặc kệ bọn họ nói thế nào, ngăn cản thế nào cũng đừng mơ có thể tách nàng khỏi ta! Cho dù chết ta cũng phải mang theo nàng đi cùng!”

Nghe hắn nói nàng đại khái đoán được xảy ra chuyện gì, nói vậy quần thần vẫn cực lực phản đối khiến hắn phát hỏa tức giận, hắn mới có phản ứng như vậy.

“Ngài...... buông ra một chút......” Nàng bị ôm đến hít thở không nổi.

“Ta không buông!” Hắn nói giọng cường ngạnh“Nói gì cũng không buông!”

“A......” Tang Tửu thở dài trong lòng, nhớ tới lời Từ Nhạc vừa nói, giờ phút này chỉ có làm cho hắn buông cảnh giác mới có thể thoát khỏi hôn lễ này, nhưng nàng thật sự có thể làm được sao?

Không làm thì không còn cách nào, nàng ít nhất cũng phải làm thử!

Vùng vẫy một lát nàng rốt cục vươn hai tay khoác lên vai hắn khẽ vuốt.

Minh Dạ cả người đột nhiên cứng ngắc, cảm thấy hành động của nàng thật khó hiểu, hai mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm nàng.

“Chàng...... Đừng tức giận, được không?” Hơi thở của nàng phun lên cổ hắn, mười cái ngón tay dịu dàng mềm mại trấn an làn da nóng ấm của hắn.

“Nàng......” Lúc này đổi lại hắn không nói gì .

Nhất định phải làm cho hắn tin tưởng nàng! Mặc kệ nàng sợ hãi ra sao, nàng không thể không làm!

Tang Tửu không tốn nhiều lực đã kéo được hắn xuống, để hắn ngồi trên ghế lớn trước mặt nàng, sau đó bắt đầu hôn từ trán hắn, dọc theo lông mi, mắt, mũi, hai má đến môi, cằm dưới, hạ xuống một đám nụ hôn nhỏ vụn.

Tuy rằng động tác rất nhẹ nhàng rất vụn vặt, nhưng chuyện hoang đường nhất nàng dám làm!

Hắn bưng lấy mặt nàng, con ngươi tối đen nhìn thẳng vào con ngươi trong suốt của nàng, lần này đổi lại hắn hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

“Không có gì.” Nàng rầu rĩ nói, cúi đầu sợ hắn nhìn thấy mưu kế của nàng, “Chàng đừng tức giận cũng đừng nhốt ta ở chỗ này được không? Ta đều nghe lời chàng.”

“Nghe ta? Nàng đồng ý làm vương hậu của ta?” Hắn nhướng cao mày rậm, hoài nghi thính lực của mình.

Nàng chủ động ngồi trên đùi hắn, lảng tránh ánh nhìn chăm chú của hắn “Dù sao...... Dù sao là ta thiếu chàng.”

“Nói thế nào? Vì thiếu ta? Trước đó nàng không nghĩ như vậy .”

Người này thật đáng ghét! Lúc này lại muốn lật lại chuyện cũ!

Tang Tửu đem mặt tựa lên vai hắn, nhỏ giọng nói:“Ta...... ta chỉ không muốn nhốt tại nơi này thôi!”

“Phải không? Nàng trước đó phản ứng thật lợi hại, tại sao mới nhốt một ngày một đêm đã khuất phục ? Nàng không phải muốn gạt ta chứ? Hay muốn ta phớt lờ?” Hắn nâng lên khuôn mặt của nàng, không cho nàng tránh né khi hắn chất vấn.

Hắn không phải dễ bị lừa, trừ phi có lý do rất tốt, mà hắn không cho rằng nàng có thể nói ra.

Trời ạ! Hắn thật đa nghi cũng thật nhạy cảm! Tang Tửu cơ hồ phải mở miệng tự thú, rồi lại nuốt vào những lời đó, thầm nghĩ: Cần làm cũng đã làm, nửa đường đổi ý thì nàng sẽ tiêu đời!

“Chàng muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại ta nói ta muốn làm vương hậu của chàng, chàng không tin ta cũng không có cách.”

Ánh mắt hắn giống như bầu trời đêm, chớp cũng không chớp nhìn nàng, giống như nàng là tia sáng duy nhất trong đêm tối, là hy vọng duy nhất trong cuộc đời hắn.

Trầm mặc hồi lâu, lâu đến tựa hồ không khí muốn đông lại.

Không biết hắn rốt cuộc nghĩ thế nào? Tang Tửu trong lòng không khỏi kích động, lo lắng hắn sẽ phát hỏa hoặc nhìn thấu tâm sự của nàng.

Rốt cục hắn mở miệng “Hôn ta, chạm vào ta tựa như nàng vừa mới làm.”

Tang Tửu sửng sốt một chút, sau khi xác minh những lời hắn nói mới vươn tay khẽ vuốt trên mí mắt, hắn rốt cục không chờ được nữa mở miệng “Hôn ta, chạm vào ta, tựa như nàng vừa mới lại.”

Trước nhắm mắt lại.

Hắn làm theo ý của nàng, vẻ mặt nhắm mắt giống như đứa bé, hoàn toàn tin tưởng nàng, tràn ngập chờ mong.

Tang Tửu ôm hắn mà muốn khóc, tại sao người nam nhân này lại tham muốn chiếm hữu nàng? Tại sao vận mệnh để hai người bọn họ dây dưa ? Tại sao trong lòng nàng có thêm một loại dịu dàng trước nay chưa từng có?

Nàng chậm rãi vuốt mái tóc đen, cảm giác từng sợi tóc của hắn lọt lướt qua giữa ngón tay nàng, mái tóc vừa đen vừa rậm tựa như người của hắn, mỗi một cái đều làm cho nàng hoảng sợ lại đau lòng.

Ngón tay của nàng khẽ run vuốt ve khuôn mặt kiên nghị của hắn, đôi môi anh đào khẽ mở hôn lên đôi môi mím chặt, thời điểm nàng làm loáng thoáng nghe thấy hắn thở dài.

Bàn tay vụng về từ từ cởi bỏ vạt áo hắn, môi anh đào chần chờ nhẹ dừng trên ngực hắn, rõ ràng cảm giác được tim hắn đập thật mạnh, hô hấp trở nên nặng nề.

“Đủ rồi!” Hắn đột nhiên ôm chặt eo nhỏ của nàng.

Nàng hoài nghi ngẩng đầu, còn chưa kịp hỏi gì đã bị hắn ngăn lại môi, chỉ có thể phát ra một tiếng a.

Hôn xong lại hôn, không biết đây là nụ hôn thứ mấy, hắn không ngừng hôn nàng, hôn đến nàng đầu óc choáng váng, không gian chung quanh như ngừng lại, số mạng cũng tạm dừng..chỉ còn lại nụ hôn này.

Ai cũng không nói được tình huống phát triển thế nào, bọn họ lại quay lại giường lớn lăn lộn trên đó, như đến trên xà vương gấm thượng, bắt đầu vô tận khát khao cùng giao ra.

“Nói cho ta biết, nàng là người của ta!” Hắn một đường hôn tới bộ ngực sữa của nàng, yêu cầu nàng hứa hẹn.

“Ta...... Ta là người của chàng......” Nàng ôm lấy bờ vai của hắn nói lời say mê, khi hắn liếm hôn thì nàng không thể nào suy tư một cách bình thường.

“Vĩnh viễn!”

“Vĩnh viễn......”

Còn có thể không vĩnh viễn sao? Ngọn lửa tình thiêu đốt mạnh mẽ, làm nàng vĩnh viễn không thể xóa đi dấu vết hắn để lại!

Hắn nghe vậy cười nhẹ, trong nụ cười mang theo chua sót, “Ta chờ lâu như vậy, suy nghĩ lâu như vậy, vẫn chỉ có thể xuất hiện trong mộng của nàng, chỉ có thể yên lặng nhìn nàng lớn lên, rốt cục nàng có thể trở thành vương hậu của ta.”

Nước mắt đột nhiên nổi lên khóe mắt, nàng trừng mắt nhìn không để cho nước mắt nhỏ xuống, nàng đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn sống lưng rộng lớn của hắn, “Mặc kệ sự tình sẽ như thế nào, ta đều là người của chàng.”

Khi nói đến đây nàng không hiểu bản thân đang nói thật hay nói dối, bởi vì nàng thật sự không biết diễn kịch...... Hắn trịnh trọng đồng ý nói: “Được, ta sẽ cho cho nàng ngồi lên vị trí đó, đó cũng là chỗ ngồi chỉ có nàng mới được.”

Sớm hiểu được hắn cương quyết ra sao, nên nàng không nói thêm gì nữa.

Nàng để mặc hắn tùy ý vuốt ve, ôm ấp, hôn môi, dù sao tất cả của nàng đều là hắn, chỉ cần hắn đụng vào nàng, nàng sẽ có phản ứng, mơ màng, thở dài, than nhẹ.

“Nàng thật đẹp, ta nói qua với nàng chưa?” Hắn liếm láp vành tai nàng rồi hỏi.

“Ừm...... chàng đã nói một lần......” Nàng bắt lấy cánh tay chắc nịch của hắn, cảm giác bản thân vừa mềm mại vừa không còn sức.

“Ta muốn nói lại lần nữa, nói thêm mười lần, nói thêm ngàn lần......” Hắn mở ra hai chân đã sớm vô lực, nhẹ nhàng thăm dò vào trong cơ thể ấm áp của nàng.

“Nhẹ thôi......” Thừa nhận nơi nóng hổi thiêu đốt người của hắn, khiến nàng không khỏi mở miệng cầu xin tha thứ.

“Như vậy sao?” Hắn biết điều thả chậm tốc độ.

“Ưm......” Nàng khẽ cắn đầu vai hắn, không biết nên đón nhận khoái cảm như thế nào cho phải.

“Thích ta ôm nàng không? Thích ta ở bên trong nàng không?” Hắn không chỉ muốn thân thể mềm mại của nàng, cũng muốn lòng của nàng.

“Chàng đừng hỏi chuyện này......” Mặt nàng đỏ bừng, đưa tay muốn che đi mặt mình.

Hắn kéo ra hai tay của nàng, lấy tay trái cố định ở trên đầu nàng, tay phải vuốt ve đôi môi khẽ mở, đôi môi nóng bỏng hôn lên bên má nàng, “Nói mau...... Ta muốn nghe! Ta muốn nghe suy nghĩ của nàng!”

“Chàng thật đáng ghét......” Hắn luật động nhanh hơn, đầu nàng càng thêm choáng váng.

“Chán ghét ta sao?” Ngón tay hắn đưa vào trong miệng nàng, phiến tình trêu đùa môi cùng lưỡi của nàng, “Không cho phép nói dối, không cho phép nàng gạt ta!”

“Người ta không nói...... chàng cũng biết mà......” Nàng chỉ phải khuất phục, ngậm ngón tay khô ráp của hắn.

Bởi vì ra vào không ngừng mồ hôi trên người hắn rơi như mưa, thấm ướt cả thân thể trắng noãn của nàng, “Không, ta không biết, nha đầu quật cường kia, nàng có biết nàng khiến lòng ta phiền muộn, rối loạn hay không!”

“Ta không có...... đã là của chàng ...... chàng còn muốn như thế nào nữa?” Nàng nghẹn ngào chỉ vì quá nhiều khoái cảm ùa đến.

Hắn mở rộng thêm hai chân của nàng, hoàn toàn ép chặt vào bên trong nàng, lồng ngực cường tráng ma xát hai vú, mồ hôi nóng rực rỉ ra làm cho hai người càng thêm kề sát thân mật.

“Nói, nói nàng chỉ một mình ta!”

“Ta...... Ta chỉ có một mình chàng......” Nàng giống bị hắn thôi miên ngoan ngoãn nói theo hắn.

“Nàng chỉ để cho ta ôm, chỉ để cho ta đoạt lấy!”

“Ta chỉ cho chàng ôm...... chỉ cho chàng đoạt lấy......”

Trời ạ! Nàng thật không dám tin mình lại nói ra những lời này ở trước mặt hắn! Cho dù vì muốn có được lòng tin của hắn, nhưng nói ra đúng là xấu hổ muốn chết!

Nhìn hai mắt mê ly của nàng, hắn rốt cục thỏa mãn thở dài, “Nàng thật sự muốn chết tra tấn ta lâu như vậy, ta phải xử phạt nàng thật nặng.”

“Xử phạt?” Nàng còn chưa nghĩ thông suốt ý hắn nói, đã bị động tác chuyển động tiếp theo của hắn khiến cho không thể nói.

“Đúng vậy, đêm nay nàng đừng hòng ngủ, ta muốn ôm nàng đến hừng đông mới thôi!”

Ánh mắt Minh Dạ càng thêm cuồng dã, toàn thân vận sức chờ phát động giống như vừa rồi chỉ là mở màng, hiện tại bắt đầu, hắn muốn trình diễn cả đêm không ngủ.

Tang Tửu ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã bị cuốn vào bên trong màn nhiệt tình kích động......

………….

Hai ngày tiếp theo Tang Tửu đều biểu hiện ra thái độ dịu hiền làm cho Minh Dạ dần dần địa tin nàng. Bất quá trong phòng vẫn tối đen, tấm ván gỗ vẫn chưa được mở ra, Minh Dạ vẫn chưa hoàn toàn hết nghi ngờ.

Đối với chuyện long vương cố ý lập long hậu, các đại thần mặc dù chưa tâm phục khẩu phục nhưng dưới mệnh lệnh của Minh Dạ, chuẩn bị hôn lễ đã triển khai hừng hực khí thế.

Đêm nay, Tang Tửu vẫn bị nhốt trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu vào tròng mắt tối đen của hắn, thoạt nhìn là một loại quỷ dị đen bạc lần lượt thay đổi.

Không biết hắn suy nghĩ cái gì? Tâm trạng có tốt không? Có thể nói mấy câu với hắn không? Tang Tửu quan sát hắn một hồi lâu vẫn không nhìn ra cảm xúc trong lòng hắn.

Cuối cùng nàng cố lấy dũng khí, đi đến nắm cánh tay hắn, “Minh Dạ, đưa ta ra ngoài một chút, được không?”

Minh Dạ chậm rãi quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt khiến nàng cho rằng hắn sẽ cự tuyệt.

Nhưng hắn lại mở miệng hỏi :“Nàng muốn đi chỗ nào?”

“Đi chỗ nào cũng được.” Trong mắt nàng tràn ngập chờ đợi, “Ta đã đợi trong phòng này ba ngày, chàng nên cho ra ra ngoài hấp thụ chút không khí mới mẻ, ta sẽ ngoan ngoãn đi theo chàng, được không?”

Hắn đưa tay kéo nàng vào trong ngực, để cho nàng đứng giữa hai chân hắn, bàn tay to cầm lấy cằm dưới của nàng, “Nàng tốt nhất đừng giở trò gì với ta.”

Hắn thoạt nhìn như đang tức giận, Tang Tửu sửng sốt một chút, lại phát giác bàn tay hắn nắm tay nàng nhưng không dùng sức, điều này để nàng biết hắn không phải đang giận ai đó.

Thật là khó nắm lấy lòng nam nhân! Nàng tự nói với chính mình, nàng vĩnh viễn cũng không hiểu được hắn.

“Ta...... Ta sẽ không rời khỏi chàng.” Nàng rũ mắt xuống nói.

“Nhìn vào mắt ta lập lại lần nữa.” Hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Nhìn đôi mắt tối đen của hắn, nàng phát hiện muốn nói dối rất khó “Ta sẽ không rời khỏi chàng.”

Có lẽ đây không phải nói dối, nhưng nàng chỉ sợ mình choáng váng...... Minh Dạ lấy ngón tay mơn trớn cánh môi đỏ mọng “Đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu, hẳn không gạt ta chứ?”

Đôi môi Tang Tửu run nhè nhẹ, chỉ vì hắn dịu dàng vuốt ve.

Qua một hồi lâu, hắn mới đứng lên “Tối nay có yến hội, nàng hãy đi cùng ta.”

“Ừm!” Nàng gật gật đầu không yên lòng trả lời.

Thật tốt quá, nếu có yến hội Từ Nhạc cũng sẽ tham dự, đến lúc đó có thể cùng hắn liên hệ tin tức ! Tang Tửu trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Thấy nàng có chút đăm chiêu, hắn in nụ hôn lên trán nàng, “Tốt nhất ngoan ngoãn cho ta!”

Tang Tửu không dám trả lời, sợ mình nói nhiều sẽ hớ.

Minh Dạ xuất môn không bao lâu, Kha Hân Khởi đã mang theo hai gã thị nữ vào phòng, bắt đầu tắm rửa cho Tang Tửu, thay quần áo, trang điểm..v.v...

“long vương đã căn dặn, đêm nay cô phải trang điểm đặc biệt hơn một chút.” Kha Hân Khởi nói như vậy.

“Tại sao?” Tang Tửu nhìn chính mình trong gương hỏi.

“Bắt đầu từ ngày mai sẽ bắt đầu ăn mừng hôn lễ, căn cứ truyền thống xà tộc, lễ mừng này phải liên tục mười ngày mười đêm, cả nước trên dưới đều tham dự chúc phúc cho hai người.” Kha Hân Khởi giải thích cho nàng, khóe môi lộ ra nụ cười khó được.

“Cái...... Cái gì?” Mắt Tang Tửu không thể trợn to hơn nữa.

Tại sao ngày mai cử hành hôn lễ, nàng là tân nương lại không hề hay biết? Minh Dạ chuyện gì cũng không chịu nói với nàng đã tự tiện quyết định tất cả, xem ra hắn vẫn không tin nàng, cho nên muốn mau chóng thành hôn để yên tâm!

“Cô không phải đồng ý gã cho long vương rồi sao? Chúng tôi đều biết chuyện này, hơn nữa long vương cũng không dễ dàng thuyết phục được đại thần, hiện tại tất cả người trong cung đều bận rộn chuẩn bị hôn sự cho các người!” Hà Hân Khởi đối này chuyện này tựa hồ rất vui

“Trời...... Trời ạ......” Vũ Lâm chỉ có thể thở dài, không hiểu vì sao hắn cố chấp như thế? Hắn phải dùng hôn nhân trả thù nàng mới hài lòng sao? Hắn chẳng lẽ cột cô bên cạnh mới hả giận sao?

Hà Hân Khởi thấy thế không khỏi nhíu mày, “Làm sao vậy? Trong lòng cô không muốn sao? Long vương vì cô tiêu phí rất nhiều tâm lực, cô đừng không biết tốt xấu!”

Vẻ mặt nghiêm khắc của Hà Hân Khởi làm cho Tang Tửu rụt lui bả vai, nhưng cô biết Hà Hân Khởi chỉ vì quan tâm cho Minh Dạ, vì thế nàng gật đầu nói:“Ta hiểu , ta sẽ không đổi ý .”

“Vậy thì tốt!” Hà Hân Khởi trả lời một câu, sau mới tiếp tục chải đầu cho nàng.

Thật vất vả chuẩn bị thỏa đáng, đã là một canh giờ sau.

“Tốt lắm, đi đến đại sảnh thôi! Long vương đang đợi cô.” Nhìn kiệt tác của mình, tâm trạng Hà Hân Khởi chuyển sang tốt hơn một chút.

Tang Tửu không cần nhìn gương cũng biết bản thân được trang điểm phiêu dật xuất chúng, nhưng nàng không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại tin sắp lập gia đình khiến tâm trạng nàng càng thêm nặng nề.

Ngày mai bắt đầu hôn lễ rồi, không biết Từ Nhạc rốt cuộc có đưa cô đi trốn không? Nếu không có, nàng thật phải gả cho một nam nhân hận mình, đối với nàng mà nói chuyện đó thật đáng buồn.

Tang Tửu sa vào trong suy nghĩ phức tạp thẫn thờ đi theo Hà Hân Khởi ra khỏi phòng.

Vừa đi vào đại sảnh, mọi người ngồi trên ghế đều đứng lên, vỗ tay chúc mừng long hậu tương lai, mặc dù có ít người vẻ mặt không quá đồng ý nhưng tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.

Tang Tửu bị tràng diện trước mặt làm rung động, nàng tuyệt đối không nghĩ tới Minh Dạ vì cô làm đến mức này, chẳng những làm cho mọi người đồng ý hôn sự bọn họ, còn bắt được mọi người làm động tác như vậy!

Nàng cất bước khó khăn nhưng ánh mắt chuyển màu của Minh Dạ nhìn chằm chằm vào nàng, hại nàng thật sự không có dũng khí ngã xuống, nếu không nàng nghĩ hắn sẽ giết nàng!

Nàng chỉ có thể chậm rãi sải từng bước một đi về phía hắn.

Khi nàng dừng lại trước mặt hắn, hắn đứng lên vươn tay về phía nàng, không có bất kỳ báo trước dùng sức ôm chặt nàng.

“A......” Tang Tửu kinh hô ra tiếng nhưng bị hắn ôm chặt người thanh âm căn của nàng bản phát ra không được.

Mọi người cúi đầu nói nhỏ, trong lòng hiểu được đây là động tác xà vương biểu đạt quyết tâm, đợi lát nữa nếu có người dám đề chập đến chuyện hôn sự nữa là người đó tự tìm khổ ăn!

Minh Dạ dùng tay phải ôm chặt nàng, tay trái vung về phía trước, tập trung lực chú ý của mọi người “Ngày mai bắt đầu mừng hôn lễ, Tang Tửu sắp trở thành vương hậu của ta, các người phải biết xưng hô?”

“Bọn thần khấu kiến long vương, long hậu!” Quần thần quỳ lạy, cao giọng hô lên.

Tang Tửu thấy thế lại trừng lớn mắt, nhìn mọi người lại nhìn Minh Dạ, trên mặt mất hết huyết sắc.

“Nàng chạy không thoát đâu, nàng là của ta.” Hắn vuốt ve gương mặt tái nhợt của nàng, trong mắt có chút thâm ý.

Nàng còn có thể nói gì? Nàng tựa hồ chỉ có thể ngoan ngoãn nhận số mạng của mình .

Yến hội bắt đầu rồi, âm nhạc du dương tấu khởi, các cung nữ kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp, rượu ngon món ngon không ngừng đưa đến, nghiễm nhiên là diễn thử chúc mừng hôn lễ.

Tang Tửu bị Minh Dạ ôm vào trước ngực, ngay cả giãy dụa cũng không bởi vì nàng biết bản thân trốn không thoát .

“Ăn.” Hắn dùng từ rất đơn giản.

Tang Tửu đã cố gắng ứng phó thức ăn trên bàn, không nghĩ đến ngọn núi nhỏ trước mắt mới hơi chút biến thấp, hắn đã giúp nàng làm một ngọn núi nhỏ khác.

“Ta ăn không vô ......” Nàng nhịn không được nói như vậy.

“Nàng nên có thêm chút thịt, ta sẽ càng thích ôm nàng” Hắn mặt không chút thay đổi, ghé vào bên tai nàng nói lời thân mật.

“Chàng!” Tang Tửu lập tức đỏ bừng mặt, không thể tin được hắn lại ở trước mặt mọi người nói ra chuyện này.

Thấy vẻ mặt đáng yêu thẹn thùng của nàng, khóe môi hắn xuất hiện nụ cười khó được, nâng chén đút nàng uống chút rượu để khuôn mặt nàng bởi vì rượu mà đỏ hơn.

“Ta không uống.” Nàng cong môi, đẩy ra chén rượu.

Minh Dạ thoạt nhìn tâm trạng không tẽ, tiếp tục trêu chọc nàng nàng, “Không uống? Ta sẽ dùng miệng đút nàng.”

“Xin chàng đừng thế......” Ngay tại Tang Tửu hết sức khó xử, có người xuất hiện giải vây thay nàng.

“Đại ca, ta kính các người một ly!” Từ Nhạc bưng một ly rượu đầy đi đến.

Minh Dạ hơi buông lỏng Tang Tửu, chuyển hướng sang Từ Nhạc nói: “Đệ đã trở lại.”

“Ta đã sớm đã trở lại chẳng qua huynh quá bận, ta đến bây giờ mới có thể nhìn thấy huynh, cũng là sau khi trở về mới biết được tin tức hai người kết hôn, thật sự làm ta giật mình, bất quá vẫn chúc phúc hai người hạnh phúc!”

Từ Nhạc nâng chén về phía bọn họ, Tang Tửu không khỏi phải nâng chén rượu theo bọn họ, trong lòng lại thầm nghĩ, không biết Từ Nhạc có tin tức gì muốn nhắn nhủ cho nàng không?

Vẻ mặt do dự của Tang Tửu rơi vào trong mắt Minh Dạ lại biến thành một loại ý khác, hắn lấy đi chén trên tay nàng, nhìn Từ Nhạc nói: “Nàng sẽ không uống, ta uống giúp nàng.”

Từ Nhạc sửng sốt, cười nói: “được!”

Khi Từ Nhạc uống hết chén rượu, Minh Dạ tiếp tục uống chén thứ hai.

Lúc này Tang Tửu phát hiện Từ Nhạc nháy mắt ra hiệu tựa hồ có chuyện muốn nói với nàng.

Nàng thật sự nhìn không ra ý của hắn, cuối cùng mới nhìn ra hắn dùng khẩu hình nói với nàng: “Nàng mau sớm về phòng, ta sẽ đến tìm nàng.”

Minh Dạ uống xong chén rượu thứ hai, Tang Tửu cũng đã gật đầu, cực lực khôi phục bình tĩnh.

Từ Nhạc nói cùng Minh Dạ thêm mấy câu, tự nhiên cười rời đi.

Tang Tửu trong lòng hỗn loạn, cảm thấy lo lắng chuyện sắp sửa xảy ra, nàng thật sự muốn chạy trốn cùng Từ Nhạc sao? Lỡ như thất bại hoặc bị bắt lại, Minh Dạ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha nàng!

Ngay tại nàng cúi đầu trầm tư, Minh Dạ lại uống thêm mấy chén, trong mắt có men say nhìn Tang Tửu trong ngực nói: “Ngày mai nàng sẽ làm vương hậu của ta.”

Giọng nói trầm thấp đa tình làm cho Tang Tửu có loại ảo giác, giống như...... giống như hắn cũng yêu nàng.

Không, làm sao có thể? Nàng vội vàng nhắc nhở chính mình, đừng tùy tiện động tâm, dù sao hắn từng bị cô giết một lần, vì vậy phải chịu khổ sở vô cùng, hắn nhất định hận nàng!

Tang Tửu xoắn xoắn hai tay, khi nói có chút lắp bắp: “Thiếp có thể...... về phòng trước không?”

“Tại sao?” Hắn vỗ về mái tóc của nàng, “Nàng không phải muốn hít thở không khí bên ngoài sao?”

“Đầu thiếp có chút đau.” Nàng liều mình nghĩ lý do, cuối cùng nghĩ ra một lý do, “Thiếp không biết uống rượu, hiện tại đầu bắt đầu đau .”

“Thật không?” Hắn đưa tay kéo đầu nàng tựa vào vai hắn, nhẹ nhàng vỗ về, “Nói như vậy là do ta sai rồi?”

Tang Tửu nào dám đáp phải nhưng không thể đáp không phải, đành phải yên lặng dựa vào cổ hắn hít thở.

“Mặt của nàng thật tái.” Hắn sờ sờ hai má của nàng “Cũng tốt, cho nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai sẽ bắt đầu bận rộn.”

Hắn rốt cục đồng ý rồi, trong lòng Tang Tửu cảm thấy vui mừng nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, tiếp tục giả bộ dạng không khỏe.

“Vậy...... Ta đi về trước .” Nàng nhẹ nhàng đẩy ra tay hắn.

Tang Tửu đứng lên, mới xoay người qua lại đột nhiên bị Minh Dạ ôm ngang lấy sợ tới mức nàng hô nhỏ một tiếng .

“A!”

Mọi người đều mở to hai mắt nhìn chăm chú vào cảnh trước mắt.

Minh Dạ tự nhiên nói nhỏ bên tai nàng: “Nàng mệt rồi, ta đưa nàng trở về phòng.”

Tang Tửu còn có thể như thế nào? Giãy dụa, kháng cự hoặc kêu to, không thể tất cả đều phải nhẫn nhịn lại.

Vì thế nàng đem mặt chôn trên vai hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Long vương ôm long hậu rời đi, mọi người đều đứng dậy thăm hỏi, trong lòng lại khẳng định, hôn lễ ngày mai nếu ai dám nói chữ “Không”thì chuẩn bị chờ chết đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro