Chương 3: Ấp trứng giao long
Tang Tửu liếc mắt nhìn sang Minh Dạ, không biết tại sao lại có chút quyến luyến không nỡ, nhưng cuối cùng nàng vẫn không mở miệng im lặng theo sát Kha Hân Khởi rời đi đại sảnh.
“Đi nhanh lên!” Kha Hân Khởi không kiên nhẫn quay đầu lại nói với nàng.
Thật ra thì Tang Tửu đã rất cố gắng muốn đuổi kịp, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng bản thân đi nhanh một chút, nàng cũng không biết sao mình quật cường, có lẽ không muốn nhận thua mà thôi.
Các nàng đi vào một phòng ngủ rộng lớn, bên trong trang trí hoa lệ xa xỉ phô trương làm cho Tang Tửu lần đầu nhìn thấy quả thực giật mình, đây...... đây quả thực chính là nơi ở của hoàng đế!
Nhưng kỳ lạ nhất chính là những rèm cửa trong phòng lại vừa dày vừa nặng quả thực giống như muốn ngăn cản tất cả ánh sáng ngoài cửa sổ, nếu ban ngày không mở màn căn phòng này sẽ một mảnh tối đen.
Tang Tửu cảm thấy có chút buồn bực nhưng không có cơ hội đặt câu hỏi.
“Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ ở nơi này, phụ trách quét tất cả sạch sẽ không được có sơ suất, rõ chưa?” Kha Hân Khởi không chút khách khí nói.
“Dạ.” Tang Tửu hơi hơi sửng sốt nhưng trả lời đúng mực.
“Trước đi tới bể tắm thay quần áo, sau đó mà bắt đầu làm việc, sáng mai ta sẽ đến kiểm tra .” Kha Hân Khởi nói xong hai tay dùng lực đóng cửa lại.
Đột nhiên trong lúc đó bên trong chỉ còn lại có một mình Tang Tửu.
Nàng sững sờ nhìn chung quanh một hồi mới chậm rãi thu hồi hỗn loạn trong lòng, nghĩ thầm sống ở đâu yên ở đấy, nếu không nàng còn có thể làm gì nha? Cũng đã trở thành tế phẩm không nên làm tình trạng thêm tồi tệ?
Vì thế nàng đi đến hồ tắm cách vách, phát hiện đó là một suối nước nóng thiên nhiên, dòng nước theo tảng đá lớn trào ra, nàng đưa tay thử nước trong hồ, độ ấm vừa vặn.
Mặc dù có chút không yên bất an nhưng đối mặt suối nước nóng hấp dẫn, nàng vẫn lựa chọn cỡi tất cả trói buộc chậm rãi đi vào trong hồ, đây là nơi xa hoa nàng chưa từng được hưởng thụ qua.
Đắm chìm bên trong dòng nước, thân thể của nàng dần dần trầm tĩnh lại, đầu óc không cách nào dừng lại suy tư
Không biết long vương muốn làm gì nàng? Tại sao tất cả người ở đây đều ghét nàng? Nàng làm sao sống ở đây? Rất nhiều vấn đề xoay quanh trong đầu nàng lại không có được câu trả lời.
Không biết qua bao lâu Tang Tửu rốt cục nhắm mắt lại rơi vào cơn buồn ngủ khôn cùng.
Nhiều năm qua đây là lần đầu tiên nàng ngủ không nằm mộng, có lẽ bởi vì cảnh trong mơ đã hóa thật!
Nhưng khi nàng hoảng hốt mở mắt ra thì phát hiện trước mắt có người làm nàng kinh ngạc!
“A...... ngài...... ngài......” Tang Tửu bị dọa đến nói lắp .
Minh Dạ nằm bên hồ tắm, một tay chống ót của mình, một tay vuốt mái tóc đen rơi lả ra của nàng, vẻ mặt tò mò nhìn nàng giống như cảm thấy dáng vẻ nàng rất thú vị.
Mặt hắn đang ở trước mắt nàng, khoảng cách hai người thật gần giống như ngay cả hô hấp cũng hòa nguyện cùng nhau .
Tang Tửu mở to hai mắt, lập tức nhớ tới tình trạng trần trụi của mình, vội vàng ôm lấy cảnh xuân trước ngực.
“Tại sao ngài...... ngài ở nơi này?” Nàng run rẩy hỏi.
“Đây là phòng ngủ của ta ta không ở đây thì ở đâu?” Hắn hỏi ngược lại.
“Chẳng lẽ...... Hai chúng ta phải ngủ cùng nhau sao?” Nàng không chút nghĩ ngợi liền hỏi, nhưng sau đó lập tức đỏ bừng mặt.
“Trừ phi nàng muốn ngủ trên mặt đất.” Hắn trả lời không chút do dự.
Nàng lắc lắc đầu rồi gật gật đầu, không biết bản thân rốt cuộc muốn như thế nào.
Trong lúc ánh mắt hắn đang tìm tòi, nàng rốt cục vì thẹn mà ẩn vào trong nước, nàng biết cách này thật ngốc nhưng nàng không cách nào đối mặt hắn.
Nàng nín thở thời gian có hạn không bao lâu liền nổi lên mặt nước, nhưng chỉ lộ ra cái mũi từ đôi môi trở xuống vẫn ẩn trong nước.
“Nàng đang chơi trò gì?” Minh Dạ ngồi dậy, khó hiểu hỏi.
“Ta......” Nàng hé ra miệng liền uống trúng nước, chợt ho khan.
Hắn rốt cục vươn ra hai tay lôi cô ra khỏi mặt nước, cũng thoáng nhìn thấy hai vú trắng mịn đứng thẳng, nhưng trên mặt hắn không hiện lộ cảm xúc gì, chỉ thản nhiên nói “Nàng là đồ ngốc sao?”
Tang Tửu ho một hồi lâu mới khôi phục hô hấp bình thường, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tròng mắt đen của hắn, khiến cho cả người nàng không thoải mái, nàng sợ ánh mắt sắc bén này!
“Buông!” Nàng đột nhiên kháng cự hắn kiềm chế, giãy dụa muốn rút tay lại.
Hắn kiên định lắc lắc đầu, đơn giản ôm cả người nàng ra khỏi hồ nước, bàn tay to giữ lấy cằm dưới của nàng bắt nàng nhìn thẳng vào hắn.
Tư thế gần quá rồi! Tang Tửu không nhịn được hơi hơi run rẩy, nàng chưa bao giờ trần trụi tới gần một nam tử, nhất là một nam tử thần bí như hắn.
“Không cho phép trốn ta.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Cái gì?” Nàng cố lấy dũng khí hỏi.
“Nàng là của ta, luôn luôn là của ta.” Hắn bá đạo nói.
“Ack?” Nàng cong đôi môi nhỏ, khó hiểu lắc đầu.
Hắn tựa hồ thở dài một tiếng nhưng nàng không xác định mình có nghe nhầm hay không, bởi vì tiếp theo hắn….hắn lại phủ lên môi nàng, dọc theo môi nàng nhẹ nhàng liếm láp, vẽ đường viền bề ngoài môi nàng, qua lại trên môi nàng.
Nụ hôn này dịu dàng như gió xuân.
Tang Tửu ngốc đứng im quên cả vùng vẫy, quên cả sợ hãi, nàng theo bản năng ngừng thở giống như thời gian đều ngừng lại.
Tầm mắt hai người giao nhau, một loại cảm xúc nói không nên lời giống như lấp đầy sẽ làm người ra đổ vỡ.
Sau đó hắn đột nhiên buông nàng ra, trong giọng nói có loại thâm trầm oán giận, “Mau mặc xong y phục!”
Nói xong những lời này hắn cũng không quay đầu lại đi khỏi phòng ngủ.
Trên thực tế hắn đang giận chính mình, hắn không nghĩ tới bản thân thiếu kiên nhẫn đến thế, đem nguyên bản kế hoạch ném đến lên chín từng mây, xúc động thiếu chút nữa đoạt lấy cô ngay tại phòng tắm, nha đầu kia, thật có khả năng làm đầu óc hắn mụ mẫm!
Tang Tửu nhìn bóng dáng hắn đi xa, chỉ có thể ôm lấy thân thể run rẩy của mình, không hiểu hắn tại sao lúc lạnh lúc nóng, lại càng không hiểu tim nàng tại sao đập mạnh như vậy?
Đổi lại một thân lụa mỏng màu trắng, Tang Tửu nhìn mình trong gương giống như tiên nữ trên trời, chính bản thân cũng rất kinh ngạc, xiêm y xinh đẹp này giống như cố ý làm riêng cho cô.
Đồ ngốc, đừng ngẩn người ! Nàng tự nói với chính mình, bằng không người đợi nàng sẽ rất tức giận.
Vì thế nàng đơn giản thắt hai bím tóc rồi đi ra phòng tắm, thấy Minh Dạ đứng trong phòng ngủ đưa lưng về phía nàng nhìn đêm tối ngoài cửa sổ.
Nghe được tiếng bước chân của nàng, hắn chậm rãi xoay người lại, lòng chợt chất động, nhìn bộ dáng cô thắt hai bím tóc không phải giống như nàng lúc tám tuổi sao? Vẫn trẻ trung đáng yêu làm người ta yêu mến nhưng nàng đã không phải tiểu cô nương, đường cong trưởng thành dưới làn lụa mỏng chứng minh nàng đã là đại cô nương .
Hơn nữa vẫn là cô nương làm hắn mất đi khống chế, tình huống này làm hắn rất không vui.
“Lại đây.” Hắn thấp giọng nói.
Tang Tửu đi phía trước vài bước sau ngừng lại, bởi vì nàng chỉ cần bước thêm một bước theo lời hắn sẽ đụng trúng ngực hắn nha.
“Ta nói rồi ta chính là muốn như vậy!” Hắn đột nhiên kéo bím tóc của nàng, kéo mạnh nàng về phía ngực mình“Đau!”tóc của nàng bị hắn làm đau, không thể không thuận thế ngã về hướng hắn
“Sợ đau?” Hắn vẫn nắm bím tóc cô không buông, cố ý muốn làm cho nàng chịu chút ít khổ sở.
Nàng ngẩng đầu trong mắt lóe tia kháng nghị “Ngài thích làm người ta khổ sở sao?”
“Không, chỉ có đối với nàng mới như vậy.” Hắn tuy nói thế nhưng vẫn rầu rĩ vì Tang Tửu thật không hiểu lòng hắn, nàng thì đổi đề tài hỏi: “Ta...... Ta có thể hỏi ngài một chuyện không? Sau...... sau này ta phải làm gì? Có phải chỉ cần quét sạch căn phòng này là được?”
Hắn không nói nhiều chỉ trả lời qua loa: “Trách nhiệm của nàng chính là hầu hạ ta, mặc kệ ta bảo nàng làm gì, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời nếu không ta liền ăn nàng.”
Ăn? Tang Tửu đột nhiên lạnh cả sống lưng, nàng không hy vọng bản thân “Bị ăn” chấm dứt kiếp sống này.
Thấy nàng vẫn còn xuất thần, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay “Mệt? Muốn ngủ sao?”
“Ack......” Nàng sửng sốt một chút thành thực trả lời: “Ừm! Ta có thể ngủ chưa?”
“Còn chưa đến lúc nàng còn công việc phải làm.”
Hắn cúi đầu hôn lên mí mắt nàng, không biết có phải nụ hôn ẩn chứa ma lực hay không, khiến cơn buồn ngủ trong mắt nàng lập tức biến mất trở nên tỉnh táo giống ban ngày chứ không mơ hồ buồn ngủ như lúc trước.
“Ôm chặt ta.” Hắn kéo bàn tay nhỏ bé hoàn qua hông hắn “Chúng ta phải xuất phát.”
“Hả?” Tang Tửu còn chưa kịp phản ứng liền cảm giác được lòng bàn chân bay lên không. Chợt mất đi trọng tâm làm cho nàng chỉ có thể ôm chặt hắn, chỉ sợ không chú ý một chút sẽ rơi xuống.
Hai người bay ra cửa sổ thẳng lên bầu trời đêm, chỉ thấy bốn phía sương trắng vờn quanh Tang Tửu không khỏi hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
Minh Dạ nhích gần lỗ tai nàng nói:“Mặc kệ đi chỗ nào nàng cũng phải ở chung với ta.”
A! Vẫn trả lời như vậy, Tang Tửu không khỏi tự an ủi mình, nàng đáng lý không nên chờ mong .
Bọn họ giống như bay trên đám mây, gió đêm lành lạnh lướt qua hai gò má, Minh Dạ lấy áo choàng qua người nàng, để cả người nàng dán trong ngực hắn, không biết trải qua bao lâu bọn họ mới chậm rãi đáp xuống một khoảng đất.
Tang Tửu mở to mắt nhìn sang bên cạnh, phát hiện đó là một nơi hoang vu không có một ngọn cỏ, kỳ thạch trùng điệp không khí nặng nề đến đáng sợ.
Minh Dạ kéo tay nàng đi đến vách núi đen phía trước “Nàng nhìn xuống phía dưới xem.”
Nàng không nhìn thì tốt, vừa nhìn thiếu chút nữa bị dọa ngất, chỉ thấy trên vách đá hai bên nham thạch đều bò đầy tất cả giao long lớn giao long nhỏ, đủ loại màu sắc, chủng loại, chúng đưa ra lưỡi thật dài phát ra tiếng khè khè.
“Nơi này...... Là chỗ nào?”
Nàng nắm chặt ống tay áo hắn, người cũng nhích gần hắn, từ năm tám tuổi nàng lỡ tay giết giao long, sau đó nàng trở nên cực kỳ sợ giao long cho dù chỉ nhìn thấy bọn chúng từ xa lòng nàng đã run sợ.
“Dưới là hang ổ long tộc, những con giao long nhỏ phía dưới đều mới ấp ra, chúng nó phải dựa vào sức của mình bò khỏi vách núi đen mới có thể trở thành thành viên long quốc .” Minh Dạ hiếm khi chịu giải thích cho nàng.
“Chúng ta tới nơi này làm gì?” Tang Tửu mơ hồ dự cảm có điềm xấu.
Quả nhiên câu nói tiếp theo của hắn làm cho dự cảm của nàng trở thành sự thật.
“Chúng ta đi xuống nhìn một chút.” Hắn nói giống như mời nàng ra ngoại thành dạo chơi tiết thanh minh.
“Không...... Không, ta xin ngài, đừng ném ta xuống...... Ta sẽ ngoan ngoãn hầu hạ ngài, ngài đừng mang ta đến động giao long!” Tang Tửu giữ chặt ống tay áo hắn lên tiếng khẩn cầu.
Hắn đương nhiên không chút nhúc nhích, “Nàng không có lựa chọn, ta muốn nàng làm thế nào nàng phải làm thế ấy.”
“Tại sao nhất định phải làm? Ta thật sự rất sợ!”
“Quen sẽ không sao, nàng sẽ từ từ thích ứng tất cả trong long quốc.” Hắn lạnh lùng nói.
“Không, ta tuyệt không muốn!” Nàng như thế nào cũng không chấp nhận được chuyện đáng sợ này, xoay người muốn né ra.
Nhưng nàng mới chạy hai bước đã bị Minh Dạ dùng sức bắt trở về, như diều hâu bắt gà con siết chặt nàng.
“Nàng dám nói không? Nàng không sợ ta ăn nàng?” Hắn chăm chú nhìn đôi mắt kinh hoảng mở to của nàng, hung dữ đe dọa nói: “Nàng sợ bên nào? Vương quốc giao long? Hay bị ta ăn?”
“Ta......” Tang Tửu căn bản không thể lựa chọn chỉ có thể cắn răng đồng ý, “Ta với huynh xuống dưới.”
“Sớm nghe lời không phải được rồi sao.” Hắn hừ lạnh một tiếng, kéo áo choàng rộng thùng thình bao cả người trong ngực hắn, kèm theo dặn dò: “Trên đường xuống sẽ có rất nhiều giao long tới gần, vô luận nàng sợ thế nào cũng không thể thét lên tiếng, nếu nhịn không được thì cắn bả vai hoặc cổ của ta, một khi phát ra âm thanh đàn giao long sẽ ùa về phía nàng, chết không toàn thây .”
Nghe lời dặn dò vô cùng khủng khiếp, Tang Tửu sắc mặt trở nên tái nhợt “Huynh sẽ không cứu ta sao?”
“Nàng muốn sống thì hãy ôm chặt ta, giữ im lặng, nếu không ngay cả ta cũng không thể cứu được nàng.” Hắn trả lời không chút đồng tình.
Tang Tửu nén xuống nước mắt, cắn môi dưới cố lấy dũng khí nói:“Ta...... Ta đã biết.”
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi!” Hắn ôm chặt eo nhỏ nhắn của nàng nhảy xuống vách núi.
Tang Tửu nhịn không được muốn thét lên tiếng, nhưng lập tức nhớ tới lời cảnh cáo, nhanh chóng nhắm lại môi, hai tay dùng sức ôm chặt cổ hắn, giờ này khắc này nàng chỉ có thể đem bản thân giao cho hắn .
Cảm giác tốc độ rơi xuống thực dọa người, nhưng càng đáng sợ chính là ánh mắt của đám giao long bốn phía giống như tùy thời có thể nhào đến cắn nàng một ngụm, Tang Tửu chỉ nhìn liếc mắt một cái rồi đem mặt vùi vào bờ vai của hắn, sợ bản thân không cẩn thận hô lên tiếng.
Đột nhiên không hề báo động trước, một con giao long nhỏ màu đen nhảy lên cổ Tang Tửu, cảm giác trơn trượt lạnh như băng làm cho nàng cơ hồ nhịn không được phải thét lên.
Nhưng kinh hoảng thì kinh hoảng nàng cũng không nguyện vùi thân trong động rắn này, dưới tình thế cấp bách nàng mở miệng cắn say gáy Minh Dạ nén đi xúc động kêu to.
Minh Dạ không chút chống đỡ, lùi bước, bàn tay to đặt sau gáy nàng, nắm con rắn nhỏ quăng đi như thế một đường nàng cắn gáy hắn, thẳng đến bọn họ chạm mặt đất.
“Chúng ta tới rồi.” Minh Dạ trầm giọng nói.
Tang Tửu vẫn không dám ngẩng đầu chỉ có thể ôm chặt hắn không nhúc nhích, bởi vì cả người nàng đều cứng ngắc .
“Nha đầu ngốc, nàng muốn cắn ta tới khi nào?” Hắn có chút bất đắc dĩ hỏi.
“Hả?” Nàng lúc này mới khôi phục vội buông miệng ra, lại phát hiện trên cổ hắn lưu lại dấu răng của mình, đây là kiệt tác nàng hoảng sợ quá độ!
“Thực xin lỗi, ta...... Ta......” Nàng đưa tay muốn xoa bóp giúp hắn, nơi đó dường như càng xoa càng đỏ.
Hắn kéo tay nàng ra, cố ý nói móc: “Không nghĩ răng nàng lợi hại như vậy, sức mạnh không thua long tộc.”
Mặt nàng đỏ lên xấu hổ đến không thể trả lời, ngay lúc nàng muốn lảng tránh ánh mắt của hắn mới phát hiện bốn phía tất cả đều là trứng giao long, còn có rất nhiều giao long nhỏ mới vừa sinh ra chuyển động dưới chân bọn họ.
“Lão thiên của tôi......” Nàng há mồm muốn thét tiếng sợ hãi, hắn vội vàng đưa tay phủ lên môi nàng nhưng giây sau lại bị nàng cắn một cái!
“Nàng đừng thét chói tai và cắn người được không?” Hắn đùa cợt hỏi.
Tang Tửu vô cùng ngượng ngùng đẩy ra ngực hắn muốn lui về phía sau, lại thiếu chút giẫm trúng một con giao long nhỏ làm cho nàng lập tức khẩn trương quay về trước ngực hắn, cũng không dám ... tùy tiện buông hắn ra.
Nha đầu này thật thú vị! Hắn nghĩ hắn rất khó chán ghét cô.Trong mắt mang theo nét cười “Nàng rốt cuộc muốn thế nào? Trốn ta? Ôm ta? Mau chọn một thứ đi!”
Có điều nào tốt để nàng chọn đây ? Chỉ có thể đem mặt chôn trong ngực hắn, lên tiếng nói: “Đừng...... Đừng buông.”
“Ta sẽ không buông nàng ra.” Lời này của hắn tựa hồ có tâm ý khác.
Hai người ôm nhau giống như có loại tình cảm lẻn bốn phía, làm cho người ta tự giác tỉnh táo tinh tế cảm nhận khoảng khắc dịu dàng này.
Hắn rốt cục mở miệng, trong giọng nói có chút khô khốc có chút đè nén“Chúng ta đến tổ giao long không chỉ nhìn xem mà thôi, nàng có công việc phải làm.”
“Ta?” Nàng không hiểu nàng có thể làm chuyện gì.
“Nàng nhìn thấy cái trứng kia không?” Hắn chỉ vào chỗ nham thạch bên trái, mặt trên có một cái trứng rắn tỏa hào quang bốn phía.
Nàng gật gật đầu cảm thấy tia sáng kia thật ấm áp! Thật kỳ quái đi!
“Nàng ngồi trên tảng đá đem quả trứng đặt trước ngực, thẳng đến ấp ra giao long con là được.”
“Cái gì?” Đột nhiên nghe yêu cầu này Tang Tửu chỉ cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm.
“Đây là công việc đêm nay của nàng, nếu không thành công trong nàng phải tiếp tục ở hang giao long, chỉ có mình ta mới được đi.” Minh Dạ tựa hồ rất quen thủ đoạn uy hiếp, động một chút là lấy ra dùng.
“Nhưng...... nhưng ta làm sao ấp được trứng giao long?” Tang Tửu không cho rằng mình có loại bản lãnh này.
“Chỉ cần nàng có thành ý nhất định có thể.” Hắn ôm lấy nàng, bay vọt một cái đến trên tảng đá.
“Huynh thật sự muốn ta làm như vậy?” Nàng vẫn thấy thật khó làm.
Hắn không nói hai lời đưa tay kéo nàng ngồi xuống, cầm quả trứng lên đặt vào trong tay nàng, “Đêm nay vừa lúc trứng giao long này nở, nếu nàng không thể làm cho nó nở ra, trọn đời này nàng sẽ bị nó nguyền rủa.”
Không thể nào! Trọng trách nặng nề này tại sao rơi xuống người nàng nha?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến vẻ mặt nàng càng thêm vô tội “Cái gì? Tại sao là ta?”
“Đừng hỏi vì sao, là nàng gieo quả nên từ chính nàng tới nhận kết quả.”
Hắn nói vừa thần bí vừa phức tạp nàng căn bản không biết gì chỉ có thể vươn hai tay tiếp nhận rắn kia.
Thật kỳ diệu! Nàng phát giác vừa chạm vào nó dường như có loại cảm giác nhìn thấy lòng nàng, giống như đoạn nhân duyên trước đó thúc đẩy bọn họ hôm nay gặp lại.
“Ngồi xuống.” Hắn đi đến phía sau nàng, vịn vai giúp nàng ngồi xuống tảng đá.
“Hiện tại ta nên làm gì bây giờ?” Nàng nơm nớp lo sợ hỏi.
“Ôm nó tựa như ta ôm nàng .” Hắn lấy hai tay vây quanh nàng, lồng ngực kiên cố dán lên lưng nàng truyền cho nàng cảm giác an toàn.
“Phải..... thế này sao?” Nàng học theo ôm quả trứng vào trong ngực, để cho nó áp sát ngực nàng, hy vọng có thể truyền ấm áp của mình sang cho nó.
Bốn phía trở nên yên lặng, chỉ còn hơi thở ồ ồ của hắn cùng tim đập của cô dựa vào hắn, cảm giác chân thật làm cho nàng dần dần hòa theo không khí.
Được hắn dịu dàng ôm vào lòng như một tiểu sinh mệnh được người bao bọc...... Tang Tửu đột nhiên hy vọng giờ khắc này có thể ngừng lại vĩnh viễn.
Không biết qua bao lâu giống như cả đêm lại giống như chỉ nháy mắt, khi Tang Tửu cảm giác được vật trong ngực chuyển động, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn sang Minh Dạ nói:“Nó...... Nó chuyển động !”
Cái miệng của hắn cong lên nở nụ cười, “Nó có thể đang chào hỏi nàng!”
“Thật vậy không?” Tang Tửu trừng mắt nhìn hưng phấn không thôi, “Nó có thể ra ngoài gặp mặt ta không?”
“Biết rồi, nó nhất định sẽ….” Nói xong hắn thuận thế cúi đầu hôn hai má của nàng.
Hắn...... Hắn tại sao cứ thích hôn nàng nha? Nàng muốn hỏi lại sợ hắn tức giận, dù sao nàng là tế phẩm của hắn, hắn muốn “Nhấm nháp” thế nào đều có thể, nhưng nàng tại sao cảm giác tim đập mạnh mặt đỏ ?
Tang Tửu ngượng ngùng cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, đem hai má ấm áp dán lên ngoài quả trứng, tiểu sinh mệnh bên trong tựa hồ cũng hiểu được nàng ngượng ngùng.
Ngay tại giờ khắc đó quả trứng bắt đầu vỡ tan, từ cái lỗ nho nhỏ lộ ra đôi mắt màu vàng, sau đó cái lỗ dần dần mở lớn, một con giao long nhỏ lóng lánh bò đi ra, vờn quanh cổ tay Tang Tửu.
“Đây......” Tang Tửu cơ hồ cảm động quên đi hô hấp, “Đẹp quá!”
“Nàng không sợ sao?” Hắn nhìn hai mắt lóe ra tia sáng, thật ra hắn cảm thấy nàng vừa rồi rất đẹp, cái gì cũng không đẹp bằng nàng, làm cho hắn mất hồn lạc phách mười năm.
Nếu không nhất kiến chung tình với nàng, làm sao có lần đầu gặp mặt và duyên phận hôm nay?
“Ta...... Ta dường như quên sợ hãi, nó thật sự rất đáng yêu .” Nàng thậm chí dám vươn ngón tay, nhẹ nhàng chỉ vào chơi đùa con giao long nhỏ, cảm giác nó cũng rất thích vậy: “Nàng thích nó?” Hắn lại hỏi.
“Thích!” Nàng trả lời không hề do dự, đây là lần đầu tiên nàng có loại cảm giác này với loài rắn.
“Vậy nó chính là của nàng.” Hắn nâng lên con giao long nhỏ, phóng tới trên cổ nàng, sau đó kỳ tích đã xảy ra con giao long nhỏ thoáng cái hóa thành một vòng cổ màu vàng đeo vào cần cổ trắng noãn của nàng.
“Tại sao có thể như vậy?” Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm sợi dây chuyền.
“Về sau nó chính là sủng vật của nàng, cũng là vòng cổ của nàng, nó lúc nào cũng sẽ đi theo nàng.”
“Nó...... Nó bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành giao long hoặc vòng cổ?” Nàng vẫn không hiểu lắm.
“Đúng vậy.” Hắn kéo ra vạt áo của mình “Ta cũng có một cái giống vậy.”
Vũ Lâm tập trung nhìn vào, trước ngực hắn quả nhiên có một cái vòng cổ rắn màu vàng, rõ ràng cùng một đôi với của nàng, chẳng qua chỉ phân biệt lớn nhỏ.
“Chuyện này có ẩn chứa ý nghĩa gì sao?” Nàng nhịn không được hỏi.
“Sau này nàng sẽ hiểu được .” Hắn chưa tính nói rõ với nàng bởi vì làm như vậy hắn có loại mất đi sức mạnh trở nên yếu đuối.
“Nhưng......” Nàng còn muốn hỏi rõ ràng nhưng Minh Dạ đã ôm chầm lấy nàng, tung người nhảy lên thoát khỏi hang động.
“Đừng buông lỏng, ôm chặt ta, chúng ta phải đi về !” Hắn nói nhỏ bên tai nàng, đem nàng giam trong ngực Tang Tửu cũng không quên lời dặn dò trước đó của hắn, cho dù thấy chung quanh có giao long cũng không thể phát ra tiếng động, nhưng không biết tại sao, hiện tại nàng dường như không sợ giao long như ban nãy .
Có lẽ trải qua quá trình ấp trứng làm cho nàng giảm bớt nỗi sợ!
Gió đêm ào ạt thổi đến, Tang Tửu rúc vào trong ngực Minh Dạ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, không thể nói rõ nguyên nhân nhưng nàng cảm thấy rất an tâm, thoải mái, có thể hoàn toàn đem bản thân giao cho hắn.
Nàng nhích tới gần trong ngực hắn, không tự giác lộ ra vẻ mặt ỷ lại, mà tất cả hình ảnh đó đều rơi vào mắt Minh Dạ, khiến hắn không khỏi mỉm cười vui vẻ.
Giấc mộng của hắn hẳn có thể đạt như ý nguyện!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro