Chương 12: Long vương, long hậu (End)
Ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Thời điểm Tang Tửu mở mắt ra, nhìn thấy chính là cảnh tượng ánh trăng màu bạc chiếu vào thân cây cổ thụ, con sông nhỏ, lẳng lặng chiếu xuống cả đêm tối.
Nàng ngồi dưới gốc cây đại thụ, bốn phía tựa hồ cảnh sắc quen thuộc, chớp đôi mắt to thêm vài lần mới phát hiện đây hoa viên nhỏ sau miếu long vương.
Giờ phút này đang vào lúc đêm khuya, cho nên sẽ không ai đến lân cận miếu long vương, bởi vì thôn dân ở đây rất tôn thờ thần linh không dám tự tiện quấy rầy.
Long vương? Chỉ cần nghĩ đến hai chữ này lòng của nàng vô cùng đau đớn
Sau đó nàng nhớ lại tất cả cả chuyện xảy ra, từ ngày nàng bị trở thành tế phẩm hiến cho long vương, ở trong long vương quốc nàng gặp liên tiếp gặp nhiều người cùng chuyện kỳ quái.
Kỳ quái nhất là Long vương Minh Dạ, hắn đưa cô đến nhiều nơi thần bí, hắn còn làm rất nhiều chuyện cô không thể hiểu nổi ...... hắn còn nói muốn nàng trở thành vương hậu của hắn.
Nhưng...... mười năm trước hắn chết trong tay nàng, mười năm sau lại vô tình chết trong tay nàng, cho nên nàng bị đuổi về nhân gian sẽ không còn được gặp lại hắn, ngay cả phải chết cùng một chỗ cũng không thể.
“Minh Dạ...... Minh Dạ......” Trong miệng nàng nhẹ thở tên này, đầu tiên chỉ cúi đầu lẩm bẩm, tiếp theo đau lòng gọi, làm sao cũng không gọi lại được khoảng thời gian cùng chung đụng.
Làm sao bây giờ? Nàng làm sao mới có thể trở về long vương quốc? Không ai có thể giúp nàng, mọi người đều bỏ rơi nàng.
Nàng bất lực không cách nào tưởng tượng chỉ có thể ngồi ở dưới tàng cây nghĩ thật nhiều chuyện, nhớ tới năm nàng tám tuổi, đến cảnh trong mơ mười năm qua, sinh nhật mười tám tuổi, đến long vương quốc, bị Minh Dạ ôm một lát...... nhiều cảnh tích góp lại giống như vừa xảy ra trước mắt, nhưng đưa tay cái gì cũng bắt không được.
“Năm ấy...... Nàng đã chôn thân giao long ở đâu?” Nàng tự hỏi tự đáp, bắt đầu sờ soạng đống đất bên người.
Hiện tại nàng rốt cục có một mục tiêu, nàng muốn tìm thi thể giao long năm đó, ít nhất nàng ở chung với hắn, ít nhất nàng sẽ không cô đơn.
Dưới ánh trăng sáng ngời, nàng bắt đầu lấy tay đào móc, bùn đất cứng có mềm có không bao lâu móng tay của nàng đều gãy, tay nàng bị tróc cả da nhưng nàng một chút cảm giác cũng không có chỉ không ngừng đào.
Ở trong cơ thể nàng có nồng đậm bi thương, nhưng không cách nào hóa thành nước mắt trào ra, chỉ có thể mượn động tác đào đất để tìm kiếm hy vọng.
Không biết trải qua bao lâu? Ánh trăng từ phía đông chuyển qua phía tây, tia sáng dịu dàng như trước giống như muốn an ủi cô nương thương tâm.
“Phải..... Là nơi này sao?” Tang Tửu đào đụng phải một vật mềm mại.
Nàng sửng sốt một lát mới thật cẩn thận đẩy ra đất bốn phía, nàng phát hiện một chuyện rất kỳ lạ.
Nàng tìm được thân giao long của Minh Dạ, nhưng không phải một đống hài cốt, mà là một con giao long lớn màu bạc hoàn hảo.
Nàng xoa xoa hai mắt mình, nhưng ánh trăng trong trẻo không có lừa gạt nàng, trước mắt quả thật là một con giao long lớn không bị thương gì, giống như đúc năm tám tuổi cô nhìn thấy.
“Tại sao có thể như vậy?” Nàng run rẩy xoa lên thân giao long phát giác nó tuy rằng lạnh như băng nhưng khẽ rung động .
Chẳng lẽ năm đó nó vẫn chưa chết mà chỉ nhất thời hôn mê, nhưng bị chôn trong đất vẫn có thể ngủ say sao?
Tang Tửu cố hết sức lôi nó ra đặt ngang trên cỏ, phủi đi tất cả bụi đất, từ từ hiện ra tia sáng màu bạc cao quý.
“Minh Dạ...... Minh Dạ......” Nàng hoàn toàn quên sợ hãi năm đó, hai tay nâng lên con giao long, ôm nó vào trước ngực mình, muốn đem ấm áp của nàng truyền sang cho nó.
“Chàng ngủ ở đây rất lâu rồi phải không? Ta đến rồi….chàng cảm giác được không? Chàng có phải rất lạnh? Ta sưởi ấm cho chàng được không? Ta không đi ...... chỗ nào ta cũng không đi, ta chỉ ở lại nơi đây......” Nàng thấp giọng nói hết những lời thương tâm trong lòng.
Giờ phút này nếu có người phát hiện tình cảnh trước mắt, chỉ sợ nghĩ cô điên rồi mới ôm con giao long nói chuyện.
Con giao long lớn màu bạc giống như có linh tính, thân thể từ từ có độ ấm.
“Năm đó...... Chúng ta làm sao gặp nhau ở đây? Chàng tại sao lại bò lên người ta, đột nhiên hôn ta? Nếu...... khi đó không phải ta sợ hãi có lẽ chàng cũng không cần chịu nhiều khổ như vậy, nhưng...... chàng có còn nhớ phải đến tìm ta đòi mạng không? Chàng có còn muốn ta làm vương hậu của chàng...... sinh con cho chàng không? Ta thiếu chàng rất nhiều rất nhiều, chàng mau đến đòi mạng ta! Ta không sợ...... chỉ cần có thể ở chung với chàng là đủ......”
Vừa nói trong hốc mắt Tang Tửu tích tụ rất nhiều thứ ấm áo, mắt nàng vừa chớp một cái một giọt nước mắt trong suốt liền rơi xuống.
Nước mắt nóng bỏng cuồn cuộn không ngừng nhỏ giọt trên người con giao long, hóa thành vô số dòng nước nhỏ rất nhanh thấm ướt cả thân rắn.
“Minh Dạ...... Chàng đã nói chàng muốn trả thù ta ...... chàng đừng gạt ta, chàng hãy mau đến tìm ta! Ta chờ chàng dẫn ta đi......” Tang Tửu đã khóc không thành tiếng, hai mắt đẫm lệ mơ hồ cái gì đều thấy không rõ, chỉ có tan nát cõi lòng không ngừng khóc.
Nàng từ từ cảm giác được sức nặng trên tay dần dần không còn, cho đến con giao long lớn bay ra khỏi vòng ôm của nàng, nàng mới vạn phần kinh ngạc đứng lên không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Minh Dạ...... Chàng muốn đi đâu? Chàng đừng bỏ lại ta, muốn đi thì dẫn ta đi cùng!” Nàng giơ cao hai tay không muốn chia ly với hắn
May mà con giao long lớn dừng giữa không trung không tiếp tục bay lên cao, hơn nữa nó còn mở hai mắt, ánh mắt nóng như lửa trừng mắt nhìn thẳng vào Tang Tửu.
Nàng bỏ xuống hai tay, bình tĩnh nghênh đón vận mệnh, “Ta biết chàng đến đây đòi mạng, ta sẽ không sợ bởi vì ta sinh ra là người của chàng, chết là quỷ của chàng, chỉ cần được đi theo chàng, cho dù là địa ngục ta cũng đồng ý.”
Đại giao long phun ra một cái lưỡi thật dài, ánh mắt màu đỏ quỷ dị vô cùng.
Tang Tửu nhắm mắt lại “Đến đây đi! Đừng do dự đưa ta đến bất cứ nào chỉ cần có chàng.”
Thời gian giống như dừng lại, một khắc im lặng lại dài đến thế, Tang Tửu cơ hồ nghĩ trời đất đều đã biến mất, thế giới đều bị chôn vùi.
Rốt cục nàng có cảm giác, cảm giác rất nhẹ rất nhẹ chạm lên đôi môi nàng, có loại cảm giác dịu dàng được người ta liếm hôn.
Nàng lại mở to mắt, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, vì đây là nụ hôn Minh Dạ dành cho cô, cô nhớ rất rõ rất rõ.
Con giao long lớn màu bạc đang bay lên không trung, nó vươn đầu lưỡi liếm qua môi nàng, sau đó lại hôn lên hai gò má của nàng, rồi hôn lên hai hàng lệ nóng.
“Minh Dạ...... Ta yêu chàng...... chàng nghe thấy không? Ta yêu chàng...... ta đã sớm yêu chàng .” Nàng chớp chớp mắt, nhìn thấy tia thấy hồng quang trong mắt con giao long biến thành màu vàng.
Đã xảy ra chuyện gì, nàng một chút cũng không hiểu nhưng nàng không muốn hỏi, có thể lần nữa cảm nhận nụ hôn này đã là ân huệ trời ban cho.
Tia sáng màu vàng trong mắt con giao long đang từ từ gia tăng, thẳng đến vây quanh cả người Tang Tửu, rốt cuộc nhìn không rõ bốn phía nhưng nàng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại nàng có loại ấm áp như được về nhà.
Nhất định là Minh Dạ muốn dẫn nàng đi, nhất định là vậy!
Miệng nàng cong lên mang theo nụ cười đợi vận mệnh an bài.
Nụ hôn càng lúc càng sâu Tang Tửu nhắm lại mắt, để mặc nụ hôn này kéo dài vĩnh viễn.
Nhưng một đôi cánh tay cứng rắn xoay mình vòng lên bả vai của nàng, một lòng ngực cường tráng ôm lấy cơ thể nàng, đây...... đây chính là thân rắn của Minh Dạ sao? Không phải là ảo giác của nàng chứ?
Nàng mở mắt ra trước mắt vẫn mơ hồ không rõ, nhưng nàng đụng đến thật sự là một thân thể ấm áp, đôi môi hôn nàng cũng rất quen thuộc, có lẽ đây là nhân từ cuối cùng ông trời dành cho nàng! Để cho nàng có được loại cảm giác này.
Sương mù dần dần tản đi, ánh sáng chậm rãi chiếu xuống, Tang Tửu rốt cục thấy rõ tất cả.
Đúng vậy, ôm nàng là một nam nhân, là nam nhân nàng yêu_ Minh Dạ
“Minh Dạ? Là chàng sao?” Nàng sững sờ hỏi.
Minh Dạ nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy trìu mến, “Ngoại trừ ta còn ai vào đây?”
“Nhưng...... Nhưng tại sao như thế?” Tang Tửu dù vui vẻ ập đến nàng vẫn khắc chế không được tò mò.
“Bởi vì nước mắt của nàng để cho thân giao long của ta sống lại, hình người của ta đương nhiên cũng không sợ ánh mặt trời chiếu, tự nhiên tỉnh lại.” Hắn xoa xoa hai má nàng.
“Nước mắt của ta?” Nàng vẫn không hiểu.
“Thân giao long của ta bị chôn dưới mặt đất nhưng chưa tắt thở nên vẫn tồn tại, nhưng nhiệt độ cơ thể quá thấp nên không thể tỉnh , đều do nàng rơi nhiều nước mắt mới làm cho ta có hội thức tỉnh lại.”
“Trời ạ......”
Tang Tửu không thể tin nổi hạnh phúc hiện tại, trước một khắc nàng nghĩ đến bản thân sẽ theo hắn tan thành mây khói, nhưng hiện tại lại như xuất hiện kỳ tích thấy hắn sống lại, bảo nàng sao không vừa khóc vừa cười?
“Đừng khóc, ta không muốn nàng khóc.” Hắn hôn lên nước mắt của nàng “Từ hôm nay trở đi, ta cũng không cho phép nàng khóc.”
“Minh Dạ...... Minh Dạ......” Nàng lúc này mới khẳng định tất cả đều là thật sự, làm cho nàng càng thêm khắc chế không được nghẹn ngào nức nở, trong cổ họng dâng lên vui vẻ làm cho nàng nhất thời không thể tiếp nhận.
Minh Dạ ôm nàng, vỗ về nàng, để nàng phát tiết tất cả kích động trong lòng, thẳng đến nàng từ từ bình tĩnh trở lại.
“Khỏe hơn chút nào chưa? Vương hậu của ta.” Hắn thấp giọng hỏi bên tai nàng.
Nghe được hai chữ “Vương hậu”, hai má của nàng không khỏi đỏ bừng “Ta...... Ta không tư cách làm vương hậu của chàng.”
“Trừ nàng ra còn ai có thể?” Hắn nói xong liền nâng tay nàng lên, giúp nàng đeo chiếc nhẫn luyện từ giao long, “Nàng muốn cự tuyệt cũng không kịp, chiếc nhẫn này đeo vào sẽ không cách nào gỡ ra.”
Nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp, nàng không khỏi nín thở, “Nhưng….nhưng...... Ta hại chết chàng hai lần, hơn nữa...... bọn họ đều ghét ta......”
“Là nàng làm cho ta chết đi, rồi làm cho ta sống lại, chỉ có nàng mới để cho ta như thế, cho nên nàng nhất định là vương hậu của ta.” Hắn nửa quỳ xuống, hôn lên chiếc nhẫn đeo trên tay nàng.
Tang Tửu cảm thấy được lòng đầy cảm động, lập tức muốn đồng ý với hắn, rồi lại bắt buộc chính mình nói:“Bọn họ không phải đều phản đối sao? Ta không hy vọng các ngươi lại cãi nhau.”
“Phản đối?” Minh Dạ mỉm cười “Làm sao có thể? Bọn họ tất cả đều tán thành vô cùng nha!”
“Hả?” Tang Tửu nhíu mày càng thêm mơ màng .
Minh Dạ vung tay áo chỉ thấy sau lưng nổi lên một làn sương trắng, tiếp theo xuất hiện bóng dáng mấy đại thần, chính là Nhan Thán Sinh, Lâm Minh Hiên, Kha Hân Khởi cùng đám người Từ Nhạc, đều cùng nhau cúi đầu quỳ trên mặt đất.
“Các ngươi...... Các ngươi tại sao lại quỳ?” Tang Tửu bối rối nói, đưa tay muốn kéo bọn họ.
“Bọn thần khấu kiến long vương! Long hậu!” Mọi người cùng kêu lên .
Long vương? Nàng ngẩng đầu nhìn Minh Dạ, long hậu? Nàng kinh ngạc chỉ vào chính mình.
Minh Dạ gật gật đầu, “Nàng đã thông qua tất cả khảo nghiệm được mọi người khẳng định, từ giờ trở đi nàng chính là vương hậu của long vương quốc, đã hiểu chưa?”
“Ta...... Ta thật sự có thể ?” Nàng vẫn không dám tin.
Kha Hân Khởi lại cười nói: “Không ai so với cô nương thích hợp với long vương, từ năm tám tuổi long vương đã thích cô nương, cho nên mới bò lên mình cô, lén hôn cô!”
Lâm Minh Hiên liền nói: “Kết quả lúc trước làm cho chúng ta nhức óc, may mà mọi chuyện tốt đẹp.”
Nhan Thán Sinh cũng nói: “Duyên phận muốn trốn cũng trốn không được, nên đến với nhau.”
Từ Nhạc thì cười hì hì “Cuối cùng thành toàn đoạn nhân duyên này, mọi người thật sự bị các ngươi khiến mệt muốn chết rồi!”
Tang Tửu chần chờ nhìn Minh Dạ “Ta có phải đang nằm mộng?”
Hắn ôm nàng vào trong ngực, thật chặt thật chặt “Còn dám hoài nghi? Trở về sẽ cử hành hôn lễ, ngàn vạn đừng nói với ta nàng chỉ đang nằm mộng!”
Tang Tửu hai má đỏ lên, mọi người đều cười, trong từng đợt sương trắng ẩn hiện tất cả bọn họ đều bay lên trời, về tới long vương quốc ngàn năm trong truyền thuyết.
………..
Hôm sau, miếu long vương .
Hai vợ chồng Tang Chí Hoành cùng Quách Thục Quân lại đến miếu dâng hương cầu phúc cho nữ nhi.
“long vương, cầu ngài đại phát phát từ bi để Tang Tửu chúng tôi có cuộc sống tốt.” Quách Thục Quân quỳ gối trước miếu thần, thấp giọng cầu khẩn .
Tang Chí Hoành từ trong túi xách lấy ra tế phẩm, từng cái từng cái đặt lên bàn, đột nhiên lúc đó ông cảm thấy được cảnh tượng trước mắt có chút không thích hợp, tựa hồ nhiều hơn bình thường.
“Bạn già, có phải ta hoa mắt hay không ? Tại sao lại có thêm một pho tượng thần?”
Quách Thục Quân đem nhang cắm vào trong lư hương, “Ông đang nói chuyện gì?”
Tang Chí Hoành càng nhìn càng khẳng định “Bà nhìn thử xem, vốn là sáu pho tượng thần? Lúc này lại biến thành bảy tượng thần !”
“Ừm! Là thật!” Quách Thục Quân tỉ mỉ đếm số, “Nhiều hơn một pho tượng!”
“Là một pho tượng nữ thần!Tại sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Rõ ràng ngày hôm qua không có .”
Quách Thục Quân cùng Tang Chí Hoành cẩn thận nhìn trái nhìn phải, muốn nhìn ra nguyên nhân, rồi sau đó hai người đột nhiên kinh ngạc, trợn to mắt nhìn lẫn nhau.
“Ta không phải nhìn lầm chứ?”
“Nhưng...... hình như là sự thật......”
“Thật sự là Tang Tửu chúng ta !”
“Trời ạ!”
Hai vợ chồng lập tức quỳ xuống liên tiếp dập đầu vài cái, “Đa tạ thần linh phù hộ, đa tạ xà vương thiên ân, để Tang Tửu chúng ta sống thật tốt!”
Vợ chồng Tang gia cao hứng vô cùng cũng không dám nói cho bất luận kẻ nào, sợ rằng người ta cho mình là kẻ điên, nhưng sâu trong lòng bọn họ tin tưởng nữ nhi Tang Tửu đang sống cuộc sống rất tốt ở long quốc!
Trong điện thần, ánh mắt long vương cùng long hậu tràn đầy thâm tình, hai tay nắm chặt nhau vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro