Chương 34: Lời hứa
Lois đi qua đi lại trong căn hộ của Clark, hoảng hốt. Clark vẫn bất tỉnh trên sàn và cô không biết mình phải làm gì. Tất cả điều này thật kỳ quái. Cô không thể tin những gì Clark đã nói với cô. Clark đã tấn công Bruce? Anh đã cố cưỡng hiếp Bruce? Điều đó không đúng. Clark yêu Bruce hơn bất cứ thứ gì. Và Clark sẽ không bao giờ làm điều đó. Clark là một người tốt. Một anh hùng. Superman.
Khi cô bắt đầu thấy đầu óc quay cuồng, Lois nhận ra cô đang thở gấp. Cô ép mình hít một hơi thật sâu và ngồi xuống bàn bếp.
"Ôi chúa ơi! Chuyện này không thể xảy ra." Lois ôm mặt cô trong khi cô tập trung vào việc điều hòa hơi thở của mình.
Clark đã đề cập đến kryptonite đỏ. Thứ đó chắc hẳn có ảnh hưởng mạnh mẽ đến anh. Trong hoàn cảnh bình thường, Lois biết Clark sẽ không bao giờ tấn công Bruce. Chắc chắn lúc ấy anh không thể suy nghĩ đúng đắn.
Lois nhìn xuống Clark đang nằm trên sàn nhà. Anh sẽ ngất bao lâu? Lois cần làm gì đó trước khi anh tỉnh dậy. Nhưng làm gì đây?
Cô nắm lấy ví và cuống cuồng lấy điện thoại ra. Cô nhìn vào các cuộc gọi gần đây và tìm số mà Bruce đã sử dụng. Rồi cô gọi lại.
Chuông reo lên lần thứ hai, Bruce trả lời, "Lois, cô đã tìm thấy anh ta chưa?"
"R-Rồi," Lois trả lời run rẩy, "Anh đã đúng. Anh ấy sắp tự sát. Em đã ngăn anh ấy lại."
"Giờ anh ta sao rồi?"
"Anh ấy đã ngất đi. Em nghĩ anh ấy đã tiếp xúc với kryptonite quá lâu." cô giải thích.
"Anh ta vẫn muốn tự tử?"
"Ừ, em cũng nghĩ vậy."
"Ở yên đó và coi chừng anh ta." Bruce ra lệnh, "Giữ kryptonite ở gần đó, để anh ta không đủ mạnh để rời đi. Buộc anh ta vào một cái ghế nếu phải làm thế."
Cô chớp mắt trong sự bối rối, "Sao cơ?"
"Đừng để anh ta rời khỏi căn hộ, Lois. Nếu cô để anh ta đi, anh ta sẽ tìm cách khác để tự sát."
"Vậy thì em phải giam giữ anh ấy?"
Bruce thở dài, "Cô có ý tưởng nào tốt hơn không?"
"K-Không," cô thừa nhận.
"Làm cho anh ta nghe cô. Cố gắng nói một chút về anh ta. "
"Có lẽ anh nên nói chuyện với anh ấy."
Bruce dừng lại một lúc, "Tôi không thể."
Lois nhăn mặt một cách tội lỗi, "Chết tiệt. Em xin lỗi. Điều này cũng thực sự khó khăn cho anh. Clark đã nói với em chuyện gì đã xảy ra... với kryptonite đỏ."
"Anh ta có nói anh ta đã tiếp xúc với nó như nào không?" Bruce hỏi.
"Có. Đó là Joker. "
Một sự im lặng hoàn toàn trên điện thoại.
Cô nuốt một cách lo lắng, "Bruce? Bruce, anh vẫn còn ở đó chứ? "
"Tất nhiên. Chết tiệt Joker!" anh gầm gừ. Anh nghe có vẻ giận dữ, nhưng giọng anh cũng run rẩy như thể anh đang khóc.
"Anh có ổn không?"
"Cứ chăm sóc Clark đi." Bruce đột ngột ngắt máy.
Lois liếc nhìn Clark, người vẫn bất tỉnh trên sàn nhà. Cô cần phải nhanh lên trước khi anh tỉnh dậy. Lois đứng dậy và lục lọi trong bếp. Cô cần tìm một cái gì đó để trói Clark lại.
SxB
Khi Clark thức dậy, đầu anh ong ong và anh cảm thấy vô cùng yếu ớt. Anh đang ngồi ở bàn bếp và Lois ngồi đối diện anh. Cô đang nhìn anh với vẻ thương hại trong mắt cô. Clark tránh ánh mắt của cô và cố gắng di chuyển khỏi ghế. Rồi anh nhận ra rằng cánh tay anh đang bị mắc kẹt sau lưng anh. Cái quái gì thế? Anh bị cột vào ghế bằng dây điện. Clark đấu tranh chống lại sự khống chế cho đến khi Lois ném mảnh kryptonite màu xanh lá cây lên bàn.
"Đừng nghĩ đến việc trốn thoát, Smallville. Em sẽ không để anh một mình lúc này đâu."
Clark nhăn mặt vì đau đớn khi anh cảm thấy kryptonite đang khiến sức mạnh của anh cạn kiệt, "Lois, cái gì đây?"
"Coi chừng xem anh có tự sát không." Cô khoanh tay, "Em sẽ ở đây cho đến khi anh bắt đầu suy nghĩ rõ ràng."
"Anh đang suy nghĩ rõ ràng. Anh cần phải chết."
"Không!" Lois đột ngột giận dữ, "Đừng nói như thế. Em hiểu anh đang chán nản, Clark. Nhưng anh không thể tự sát.Em sẽ không cho anh làm thế đâu."
"Anh đáng chết vì những gì anh đã làm."
"Anh không minh mẫn khi anh tấn công Bruce. Kryptonite đỏ đã ảnh hưởng đến anh, phải không? Clark, anh vẫn là một người tốt."
Clark lắc đầu buồn bã, "Không, anh không phải. Anh là một con quái vật."
Lois thở dài, rồi đứng dậy, "Ừm, có vẻ như em sẽ ở đây một lúc. Anh có gì để ăn không?" Cô đi ngang qua bếp và mở tủ lạnh, liếc nhìn vào trong.
Trong khi cô lấy ra một cái bánh pizza đông lạnh, Clark lườm cô, "Em không thấy anh khi anh tiếp xúc với kryptonite đỏ. Em không hiểu những gì anh có thể sẽ làm."
"Chúng ta đều có khả năng làm những điều xấu, Smallville. Bao gồm cả các vị thánh như anh." Lois đặt bánh pizza đông lạnh vào lò và bắt đầu nướng nó.
"Hmph. Anh không phải là thánh ." Clark càu nhàu," Anh không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân vì đã làm tổn thương Bruce."
"Anh cũng đã nói cùng một câu sau khi Joker đánh thuốc anh với độc tố sợ hãi."
Clark nhíu mày, "Cái này khác."
"Khác thế nào?" Lois hỏi khi cô khoanh tay, "Anh đang chịu ảnh hưởng của thứ gì đó khác. Nghe có vẻ khá giống với em. "
"Khi anh bị nghiện độc sợ hãi, anh đã bị ảo giác. Nhưng lần này, anh... " Clark nghiêng đầu xuống trong sự xấu hổ, "Anh đã đuổi theo Bruce và làm tổn thương anh ấy vì anh muốn."
"Nhảm nhí. Anh không bao giờ muốn làm tổn thương Bruce. "
"Nhưng anh phải tự hỏi..."
"Về điều gì?"
"Bao nhiêu là kryptonite đỏ và bao nhiêu là...anh," anh nói một cách sợ hãi, "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đó thực sự là anh?"
"Ồ, Clark." Lois trao cho anh một cái nhìn thông cảm và ngồi xuống cạnh anh trên bàn, "Em biết anh. Tin em đi, anh là một người tốt. Có lẽ kryptonite đỏ đã dẫn dắt mong muốn của anh và vặn vẹo chúng thành một thứ gì đó bệnh hoạn và sai trái. Nhưng đó không phải là anh. Anh không khiểm soát được suy nghĩ của mình."
Clark ngồi im lặng, một lúc, ngẫm nghĩ về những gì Lois đã nói. Anh muốn tin cô. Anh thực sự ước anh vẫn là một người tốt ... Nhưng anh không chắc liệu điều đó có thể xảy ra hay không. Một người tốt sẽ không bao giờ làm những gì anh đã làm. Có lẽ kryptonite đỏ không biến anh thành quái vật. Có lẽ bên trong anh đã luôn là một con quái vật.
Sau hai mươi phút, pizza đã xong. Lois lấy pizza ra khỏi lò, sau đó chuẩn bị hai đĩa thức ăn. Cô ngồi xuống bàn và đặt một chiếc đĩa trước mặt Clark.
"Anh đã ăn gì chưa?" Cô hỏi.
"Chưa."
Lois cầm một lát bánh pizza lên và đưa nó về phía anh, "Nào. Ăn đi ."
"Anh không đói." Clark lẩm bẩm.
"Em sẽ không ăn cho đến khi anh ăn." Cô ngoan cố giữ pizza trước mặt anh, "Anh thực sự sẽ để em chết đói sao, Smallville?"
Clark thở dài và cắn miếng pizza. Sau khi anh ăn hết miếng bánh, Lois bắt đầu ăn pizza trên đĩa của mình. Khi cô đưa cho anh một lát nữa, Clark lặng lẽ lắc đầu và cô không ép anh. Sau khi Lois ăn xong, cô cầm hai cái đĩa và bước về phía bồn rửa chén. Cô rửa đĩa trước khi ngồi xuống bàn.
Lois nhìn anh đầy mong đợi, "Ổn chưa? Anh đã tỉnh táo chưa?"
"Ngay cả khi anh không đổ lỗi cho mình..." Clark hỏi, "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh tiếp xúc với kryptonite đỏ lần nữa?"
Cô ngọ nguậy không thoải mái, "Chúng ta - chúng ta sẽ đối phó với nó."
"Cách anh tấn công Bruce quá tàn bạo. Anh có thể dễ dàng giết anh ấy. Anh không thể để điều đó xảy ra." Anh nói dứt khoát," Anh xin lỗi, nhưng anh phải chết. Đó là điều đúng đắn để làm. "
"Không, không phải. Chúng ta sẽ tìm ra cách để đối phó với kryptonite đỏ. Anh không cần phải chết." cô nói.
"Anh xin lỗi, Lois. Nhưng em không thể lúc nào cũng giám sát anh. Anh đã quyết định. Anh sẽ tự sát. Nó chỉ là vấn đề về thời gian thôi."
"Anh là thằng khốn ích kỷ!" Lois bật dậy khỏi ghế khi cô hét lên, "Anh biết có bao nhiêu người sẽ bị tổn thương nếu anh tự sát không? Còn bố mẹ anh thì sao? Điều gì sẽ xảy ra với những người yêu thương anh? Anh biết không, Bruce cũng không muốn anh chết. Anh ấy là người đã bảo em đến đây! Anh ấy vẫn quan tâm đến anh. "
Bruce đã bảo cô ấy tới đâu? Clark cảm thấy một chút hy vọng, nhưng anh nhanh chóng dập tắt nó, "Bruce là một người tốt. Anh ấy không muốn bất cứ ai chết. Ngay cả những người xứng đáng với nó."
"Nhưng anh không đáng phải chết!"
"Có, nó đáng với anh!" Anh hét lên.
"Và điều gì cho anh quyền quyết định điều đó?! Cuộc sống của anh ảnh hưởng đến người khác. Còn những điều tốt đẹp anh đã làm thì sao? Còn Justice League thì sao?"
"Bruce có thể dẫn dắt Justice League. Họ sẽ ổn mà không có anh."
"Em thì không!" Lois hét lên với nước mắt. Cô trông rất suy sụp. Lois vùi mặt trong tay khi cô gục ngã và khóc, "Anh là người bạn thân nhất của em. Em không muốn anh chết."
Clark nhìn cô một cách tội lỗi. Anh cảm thấy kinh khủng. Trái tim anh tan vỡ khi thấy cô như này, "Lois, anh xin lỗi. Làm ơn đừng khóc nữa."
Cô lau mắt, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục rơi, "Anh có yêu bạn bè của mình không, Clark? Anh có yêu cha mẹ anh không? "
"Tất nhiên là anh có."
"Vậy đừng làm họ đau lòng như thế. Đừng tự sát. Làm ơn." Lois cầu xin, "Nếu anh không sống cho chính mình, anh có thể sống vì em được không? Sống cho tất cả những ai yêu thương anh."
Clark do dự một lúc. Anh hình dung Ma và Pa đang đứng trên mộ anh, khóc. Cha mẹ anh không đáng bị điều đó. Họ sẽ đau khổ giống như Lois đang đau khổ. Clark không muốn gây thêm đau đớn nữa. Anh đã làm tổn thương Bruce. Anh không thể chịu nổi bất cứ ai mà anh yêu thương đau khổ.
"Anh... anh sẽ thử. Vì em. Vì Pa và Ma" Clark nói," Anh sẽ cố gắng sống."
SxB
Một mình trong phòng bệnh, Bruce ngồi trên giường, trong bóng tối. Anh đã đóng rèm cửa và anh rút dây chuyền nước khỏi tay anh. Anh không muốn bất kỳ morphin nào nữa. Nó sẽ chỉ lướt qua những suy nghĩ của anh, và cơn đau khiến anh tập trung. Bruce nhìn xuống điện thoại trong lòng. Anh vẫn đang đợi cuộc gọi từ Lois. Anh hy vọng cô có thể tự mình xử lý được Clark. Nếu tình hình khác đi, Bruce sẽ tự giúp Clark, nhưng...
Anh không thể đối mặt với Clark lúc này.
Cơ thể anh vẫn đau nhức khi Clark đánh anh. Xương sườn bị tổn thương, cánh tay phải bị tổn thương, mắt cá chân trái của anh bị tổn thương, cổ anh bị tổn thương, hông anh bị tổn thương. Tất cả mọi thứ đều đau đớn. Nhưng nó không là gì so với nỗi đau trống rỗng trong lồng ngực anh khi nhớ lại khuôn mặt của Clark. Bruce nhận ra nỗi đau này.
Mất ... Anh đã mất Clark. Ngay cả khi Clark hồi phục từ điều này, không gì có thể giống như trước đây. Bây giờ Bruce không thể chạm vào Clark. Và Clark thậm chí còn không thể nhìn anh. Những gì từng có giữa họ đã mất ... Bởi Joker.
Joker chết tiệt. Để có được kryptonite đỏ, Joker hẳn đã có sự giúp đỡ. Kryptonite đỏ cực kỳ khó tìm. Nhưng Bruce có thể nghĩ đến một người có tiền và thủ đoạn để có được nó. Lex Luthor hẳn đã hợp tác với Joker. Bây giờ kẻ thù của Batman và Superman đang làm việc cùng nhau. Đây là lần thứ hai Joker nhắm vào Superman. Phải có lý do cho điều đó.
Joker chắc hẳn đã biết Batman quan tâm đến Superman đến mức nào. Giống như Bruce lo sợ, mối quan hệ của anh với Clark đã được dùng chống lại anh. Bruce nên thấy điều này sắp tới. Anh đã thấy một thứ như thế này. Tuy nhiên, anh đã không ngăn chặn nó.
Bruce đã thất bại. Lần nữa. Giờ đây Clark bị tàn phá đến vô phương chữa lành, đến mức anh đang cố lấy đi mạng sống của mình.
Nước mắt trào dâng trong mắt anh cho đến khi chúng chảy xuống khuôn mặt. Bruce không thèm lau nước mắt. Anh đang ở một mình. Không có ai xung quanh để anh phải tỏ ra mạnh mẽ. Vài phút trôi qua khi nước mắt ngày càng rơi nhiều hơn. Anh không thể ngừng khóc. Anh thậm chí còn không muốn thử.
Bruce nhớ lại anh đã hy vọng thế nào vào hôm qua. Trước cuộc tấn công, anh đã rất phấn khích. Rất hạnh phúc. Và thật ngu ngốc.
Anh nghẹn lại một tiếng nức nở. Bruce không muốn khóc quá to.
Sao anh có thể ngu ngốc khi thực sự nghĩ rằng anh có thể có được Clark? Nó đã được định sẵn là thất bại, ngay từ đầu. Batman không thể có mối quan hệ nào. Bruce biết điều đó. Và anh vẫn nghĩ mình và Clark có khả năng. Bruce nên đẩy Clark ra, một thời gian dài trước đây, nhưng anh đã không làm vậy.
Bây giờ mọi thứ đã bị hủy hoại. Nếu Clark thực sự giết chết chính mình ... Bruce không biết anh sẽ làm gì.
Khi điện thoại trong lòng reo lên, Bruce nhanh chóng trả lời cuộc gọi.
"L-Lois." Anh hắng giọng, cố gắng bình thường, "Clark thế nào rồi?"
"Anh ấy đã tỉnh táo. Em đã nói chuyện với anh ấy một lúc lâu, và anh ấy đã bình tĩnh hơn khi nãy." Lois giải thích, "Clark nói rằng anh ấy sẽ cố gắng sống. Em nghĩ đó có lẽ là điều tốt nhất chúng ta có."
Bruce thở phào nhẹ nhõm, "Tốt... Tốt lắm, Lois. Cảm ơn cô."
"Dù đó là một bước đi đúng hướng. Clark vẫn rất buồn." Cô hỏi một cách lo lắng,"Anh thế nào rồi, Bruce? Anh có ổn không?"
"Tôi ổn." anh nói dối.
"Có vẻ như anh đã khóc."
Bruce lập tức gác máy.
SxB
Ở Metropolis, Superman đứng trên một tòa nhà cao, nhìn ra thành phố. Anh thức cả đêm và giờ mặt trời đang mọc. Bầu trời là một hỗn hợp các sắc thái khác nhau của hồng và tím. Clark hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm một chút bình yên. Ít nhất bây giờ anh có một kế hoạch. Nếu anh định sống, có điều gì đó anh cần phải quan tâm đầu tiên.
Lois vẫn đang ở trong căn hộ của cô, đang ngủ trên chiếc ghế dài. Sau khi cô đã ngủ, Clark đã rời khỏi căn hộ và đi đến LexCorp. Đêm qua, Superman đã đột nhập vào kho vũ khí của Luthor, nơi anh trộm một phần thiết bị có giá trị. Một loại vũ khí đặc biệt.
Clark cầm thanh kiếm có vỏ bọc trong tay, nghiên cứu nó. Vỏ bọc được làm bằng chì và lưỡi dao được tạo ra bởi chính Luthor. Vũ khí này được chế tạo cho một mục đích duy nhất. Giết Superman.
Ngay sau đó, Clark phát hiện Wonder Woman trên bầu trời. Cô đang lái chiếc máy bay phản lực vô hình của mình và dường như đang ngồi trên không trung
, không thứ gì ngoài không khí. Clark đã gọi cô trước đó và cô đã đồng ý gặp anh ở đây.
Sau khi Diana đáp máy bay của mình trên nóc tòa nhà, cô nhảy ra và bước về phía anh, "Sớm vậy, Superman. Chuyện gì vậy?"
"Anh cần nói chuyện với em về điều này." anh trả lời.
"Nó không thể chờ tới cuộc họp hàng tuần sao?"
"Không..." Clark thở dài, "Anh sẽ không tham dự cuộc họp của Justice League."
Diana nhìn anh lo lắng, "Batman cũng sẽ không tham dự. Cái này có liên quan không?"
Clark chớp mắt ngạc nhiên, "Em đã nghe từ Batman?"
"Phải, anh ấy vừa gửi tin nhắn cho mọi người. Anh ấy nói sẽ bỏ lỡ cuộc họp tuần này vì anh ấy phải nhập viện."
"Anh ấy có nói lý do anh ấy bị thương không?"
"Anh ấy đã bị thương trong một cuộc chiến với Bane."
Bane? Superman cau mày trong khi lắc đầu, "Đó không phải là những gì đã xảy ra."
"Ý anh là sao?"
"Anh đã tấn công Batman." Clark thừa nhận.
Mắt cô mở to vì sốc, "Anh đã tấn công anh ấy? Tại sao? Em không hiểu. Anh ấy là bạn của anh! Tại sao anh-?!"
"Joker khiến anh tiếp xúc với kryptonite đỏ."
"Kryptonite đỏ là gì?" Cô hỏi, trông bối rối.
"Đó là một loại kryptonite khác." Clark giải thích, "Nó không làm anh yếu đi. Nó ... thay đổi anh. Anh làm những điều kinh khủng khi anh tiếp xúc với nó. Và anh thà chết còn hơn là chạm vào kryptonite đỏ lần nữa."
Diana gật đầu với quyết tâm, "Chúng ta phải tìm tất cả kryptonite đỏ và tiêu hủy nó."
"Nó không dễ dàng như vậy. Rất khó tìm. Nhưng bằng cách nào đó, Joker đã có nó. Gã có thể có nhiều hơn nữa."
"Vậy thì chúng ta sẽ tìm Joker và bắt gã nói chuyện." Cô đặt tay lên hông, nắm lấy Lasso of Truth.
"Diana... Đó không phải là lý do tại sao anh yêu cầu gặp em."anh trịnh trọng nói.
"Anh có một kế hoạch khác?"
"Anh cần em làm điều này vì anh." Clark đưa cho cô thanh kiếm.
Cô lấy vũ khí và rút lưỡi dao ra khỏi vỏ. Clark ngay lập tức cảm thấy yếu hơn khi anh nhăn nhó vì đau đớn. Lưỡi dao có những đường kryptonite phát sáng xanh được hàn vào kim loại. Diana nhanh chóng bọc thanh kiếm lại, che phủ kryptonite. Sự khó chịu về thể chất của Clark biến mất ngay khi lưỡi kiếm được bọc trong chì.
"Anh tìm thấy cái này ở đâu?" Diana hỏi.
"Anh lấy nó từ LexCorp. Nếu anh tiếp xúc với kryptonite đỏ lần nữa, anh muốn em giết anh."
Wonder Woman nhăn mặt với vẻ mặt kinh hoàng. Rồi cô đẩy thanh kiếm về phía anh, "Không. Em không thể."
"Diana, làm ơn. Anh xin lỗi. Nhưng em là người duy nhất làm được." Clark nài nỉ, "Batman sẽ không bao giờ giết anh. Anh ấy không thể. Anh ấy không tin vào việc giết người. Nhưng em là một người giết thần. Em đã giết Ares, phải không? Nếu em có thể giết một vị thần, anh biết em đủ mạnh để giết anh. Đặc biệt là với thanh kiếm này."
Cô lườm anh, "Em sẽ không giết bạn mình."
"Anh yêu cầu em làm điều này như một người bạn. Đối với anh, bị ảnh hưởng bởi kryptonite đỏ còn tệ hơn cả cái chết. "
"Vậy ta sẽ tiêu diệt kryptonite đỏ, được không."
Clark thở dài, "Không có gì đảm bảo rằng chúng ta có thể tìm thấy tất cả. Mối đe dọa của kryptonite đỏ sẽ luôn treo trên đầu anh. Anh không thể sống như thế. Anh cần phải biết rằng ai đó sẽ giết anh nếu anh lại tiếp xúc với kryptonite đỏ lần nữa. Làm ơn cho anh sự an tâm đó."
"Và nếu em nói không?"
"Vậy thì anh không thể sống nữa." anh nói một cách nghiêm túc.
"Vậy là hoặc là em giết anh hoặc anh sẽ tự giết mình?" Cô đột nhiên giận dữ, "Đó không phải là một lựa chọn công bằng, Clark."
"Anh biết. Và anh xin lỗi đã đưa em vào tình huống này. Nhưng anh cần cái này. Anh chỉ có thể sống nếu anh biết Batman và những người khác sẽ an toàn với anh. Làm ơn, Diana." Clark khăng khăng,"Khi... Nếu anh tiếp xúc với kryptonite đỏ lần nữa, em phải giết anh."
Cô buồn bã hạ mắt xuống, "Đây là những gì anh cần..."
"Phải." Anh nói nghiêm túc, "Hơn bất cứ điều gì."
Sau một lúc do dự, Diana cầm lấy thanh kiếm, "Em sẽ bảo vệ mọi người nếu anh tiếp xúc với kryptonite đỏ lần nữa. Và nếu phải làm , em sẽ giết anh. Như một phương án cuối cùng." Một giọt nước mắt rơi xuống má cô khi cô thề, "Anh là một trong những người bạn của em. Vì thế nên dù nó khiến em đau khổ, em sẽ làm điều này cho anh. Em hứa."
Nhẹ nhõm, Clark nở một nụ cười nhỏ, "Cảm ơn, Diana."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro