Chương 32: Kryptonite đỏ
Sau một đêm tuần tra Gotham, Bruce thức dậy vào khoảng 2 giờ chiều. Trong một lúc, anh nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Hôm nay, anh phải trả lời Clark, và anh vẫn không biết anh định nói gì. Về mặt logic, Bruce biết rằng hẹn hò với Clark là một ý tưởng tồi. Nhưng, tình cảm ... Bruce ghét ý tưởng của Clark với bất cứ ai khác. Anh không thể phủ nhận việc anh ghen nữa. Không phải sau khi anh phá vỡ điện thoại của mình chỉ để ngăn Clark gọi cho Lois.
Chết tiệt!. Bruce lăn qua một bên, trốn dưới tấm chăn của anh. Điều đó quá xấu hổ. Anh vẫn không thể tin rằng Clark đã lừa anh. Cả tin, Clark vô ( số) tội đã thông minh hơn anh một lần. Bây giờ Bruce phải đối mặt với cảm xúc của mình.
Anh không muốn Clark hẹn hò với Diana hay Lois. Bruce muốn tất cả con người của Kryptonian. Clark thuộc về anh.
Với một tiếng thở dài, Bruce ngồi dậy và giữ đầu trong tay. Anh không thể nghĩ như thế. Mặc dù anh muốn Clark, anh không thể có anh ta. Nó quá nguy hiểm. Kẻ thù của họ sẽ sử dụng mối quan hệ của họ để chống lại họ. Bruce biết điều đó. Một cách hợp lý, anh biết điều đó. Tuy nhiên, anh vẫn muốn Clark.
Thất vọng, Bruce bật dậy khỏi giường, mặc áo choàng đen và rời khỏi phòng. Khi anh bước xuống hành lang, anh có thể nghe thấy tiếng nhạc lớn đang chơi trong phòng ngủ của Dick. Hy vọng cậu nhóc thực sự học như cậu đã hứa.
Bruce đi xuống cầu thang và bước vào bếp. Alfred đang đứng ở quầy bếp, thái rau.
Người quản gia chào anh, "Chào buổi chiều, cậu chủ Wayne. Cậu có muốn uống cà phê không?"
"Có, cảm ơn." Bruce ngồi xuống bàn bếp.
Trong khi Alfred chuẩn bị cà phê, Bruce ngồi im lặng, chìm trong suy nghĩ. Anh vẫn đang đấu tranh với chính mình. Anh nên nói gì với Clark? Bruce có nên mạo hiểm và nói có không? Hay anh nên hành động có trách nhiệm và nói không?
Cuối cùng, Alfred đặt một tách cà phê trước mặt anh. Sau đó, quản gia ngồi bên cạnh anh.
"Cậu có vẻ có điều bận tâm, Cậu Wayne. Chuyện gì đang làm phiền cậu vậy?"Alfred hỏi, cảm nhận được hơn bao giờ hết.
Bruce thở dài và nhìn xuống tách cà phê. Hương cà phê thực sự khiến anh nhớ đến Clark. Bruce nghĩ đến tất cả những lần họ uống cà phê cùng nhau, và anh đã nâng niu những khoảnh khắc đó nhiều đến mức nào.
"Clark vẫn muốn hẹn hò với tôi. Tôi đã nói với anh ta rằng tôi sẽ trả lời anh ta hôm nay." Bruce thổ lộ.
"Tôi hiểu." Alfred mỉm cười, "Và cậu sẽ nói gì với cậu ấy?"
"Tôi không biết."
Người quản gia im lặng một lúc trước khi ông hỏi, "Sẽ thế nào nếu Cậu Kent không phải là Superman và cậu không phải là Batman? Câu trả lời của cậu sẽ là gì?"
Bruce nhìn ông bối rối, "Điều đó hoàn toàn sẽ thay đổi tình hình."
"Không, không." Alfred khăng khăng, "Nếu cậu không mang gánh nặng làm Batman, câu trả lời của cậu sẽ là gì? Cậu sẽ hẹn hò với cậu ấy?"
"Phải." Bruce thừa nhận.
"Ah, và sự thật xuất hiện." Alfred khoanh tay.
"Nhưng tôi-"
"Không." Alfred cắt lời anh, "Không còn lý do gì nữa. Cậu xứng đáng được hạnh phúc, cậu Wayne." Ông nài nỉ," Cậu đã hy sinh đủ rồi. Hãy để bản thân có được điều này."
Bruce lặng lẽ nhìn xuống cà phê lần nữa. Rồi Alfred đặt tay lên vai anh và đứng dậy.
"Tôi hiểu rằng cậu sợ, Cậu Wayne. Nhưng, xin đừng làm mất đi một điều tốt đẹp."
Người quản gia rời đi, để Bruce một mình với suy nghĩ của bản thân.
SxB
Tại Daily Planet, Clark ngồi xuống bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của mình. Anh có rất nhiều việc phải làm, nhưng anh không thể tập trung. Suy nghĩ của anh cứ quay trở lại Bruce. Anh không thể chờ đợi để nghe câu trả lời của người đó. Mặc dù khả năng từ chối làm anh lo sợ, Clark vẫn lạc quan. Anh đã rất hạnh phúc. Sau ngày hôm nay, Bruce thực sự có thể là bạn trai của anh!
Clark cười rạng rỡ với chính mình.
"Kent, rút đầu ra khỏi mông của cậu và làm việc đi!" Perry hét từ phía bên kia văn phòng.
"Vâng thưa ngài. Xin lỗi." Clark nhăn mặt một cách tội lỗi khi anh gõ vào máy tính của mình.
Trong một lúc, anh tập trung vào công việc của mình cho đến khi anh nghe thấy một người phụ nữ hét lên ở phía bên kia của thị trấn.
"GIÚP TÔI!"
Đáp trả lời khẩn cầu ấy, Clark ngay lập tức lao vào phòng tắm, đổi thành bộ đồ Superman của mình, và bay ra ngoài cửa sổ.
SxB
Trên đỉnh một tòa nhà cao tầng, Joker cười toe toét trong khi kiểm tra chiếc nhẫn mà người bạn thân của gã, Lexy đã đưa cho anh. Bên trong chiếc nhẫn, có một miếng kryptonite màu đỏ sáng bóng. Joker cười thầm với chính mình. Điều này sẽ rất vui.
"Chiếc nhẫn là gì vậy, anh J?" Harley Quinn nhảy lên và xuống bên cạnh anh, cười khúc khích, "Anh sẽ cầu hôn em?"
"Không, em yêu. Chiếc nhẫn này quá quan trọng cho điều đó."
Harley Quinn nhíu mày, bĩu môi.
Joker mỉm cười với cô, "Anh cần em làm điều gì đó cho anh."
Cô ngay lập tức sáng lên, "Bất cứ điều gì cho anh, Puddin."
Joker đưa cho cô chiếc nhẫn kryptonite đỏ, "Khi Superman đến, anh cần em gắn chiếc nhẫn này lên hắn ta."
"Đuợc thôi. Khi nào thì Supes đến?"
"Em sẽ gọi hắn ta đến đây, em yêu." Joker cười toe toét.
Harley Quinn chớp mắt bối rối, "Em? Làm thế nào?"
Không hề cảnh báo, Joker đột nhiên nắm lấy Harley Quinn và kéo cô đến mép mái nhà.
Cô đứng trên gờ đá, nhìn chằm chằm vào Joker với đôi mắt kinh hoàng. "P-Puddin."
"Đừng quên hét lên." gã mỉm cười khi đẩy cô ra khỏi tòa nhà.
Harley Quinn ngã vài bước trên không, la hét như một cô gái nghe lời, "GIÚP TÔI!"
Trước khi cô chạm đất, một màu xanh mờ nheo xuất hiện và bắt lấy cô. Superman bay đến mái nhà của tòa nhà, mang theo Harley Quinn trong vòng tay của mình. Người anh hùng lườm Joker.
"Tôi biết anh là kẻ giết người, Joker. Nhưng anh không thể giết bạn gái của mình. Tôi sẽ không để anh làm thế" Superman nghiêm nghị nói.
Joker mỉm cười với Harley Quinn, "Cô ấy biết tao không có ý đó. Harley của tao sẽ làm bất cứ điều gì cho tao."
Cô cười toe toét và nhanh chóng trượt chiếc nhẫn kryptonite màu đỏ trên ngón tay của Superman. Ngay khi chiếc nhẫn chạm vào làn da của người ngoài hành tinh, Superman hất Harley Quinn ra và ôm đầu anh. Người anh hùng rên rỉ như thể anh ấy đang đau đớn.
Harley Quinn lao về phía Joker và hào hứng bám lấy cánh tay gã, "Em đã làm tốt, phải không, anh J?"
"Ừ, bí ngô. Rất tốt." Gã vỗ nhẹ vào đầu cô.
Trong bóng mờ của siêu tốc độ, Superman phóng tới Joker và tóm lấy cổ họng gã. Harley Quinn hét lên trong nỗi kinh hoàng khi Superman nâng gã hề trong không khí, khiến gã nghẹt thở.
Không có gì ngoài sự căm hận trong mắt Superman. Lúc này, anh có đôi mắt của một kẻ giết người. Nó làm cho Joker rất tự hào.
"Mày muốn giết tao sao, Supes? Tao đáng nhận được điều đó, "Joker khò khè, "Nhưng mày muốn điều gì hơn? Như là Bat. Ha ha."
Đôi mắt Superman mở to trước lời đề nghị.
"Ồ, phải rồi. Mày muốn nó, đúng không? Mày còn chờ gì nữa? Đến lấy hắn ta đi." Joker chế nhạo, "Đâm vào cái mông ấy thật chặt cho đến khi anh hét lên."
"Câm mồng!" Superman giận dữ ném Joker qua mái nhà, Đừng nói về Batman. Anh ấy là của tôi!"
Joker đâm vào bê tông trong khi Superman đột nhiên biến mất, bay về phía Gotham. Kryptonite đỏ đang hoạt động như một sự quyến rũ.
Vui mừng, Joker ngồi dậy, cười điên cuồng.
"Ồ, Batsy sẽ đau vào ngày mai. Hahaha!"
SxB
Đã gần 5 giờ chiều. Trong Batcave, Bruce lo lắng đi tới đi lui. Anh mặc bộ đồ Batsuit, nhưng anh nghi ngờ rằng anh sẽ đi tuần tra tối nay. Sau khi Clark nghe câu trả lời của anh, Bruce có lẽ sẽ bận rộn suốt đêm.
Tim anh đập mạnh khi Bruce mỉm cười hào hứng. Anh có thể tưởng tượng phản ứng của Clark. Superman sẽ rất hạnh phúc.
Bruce đã quyết định nói có.
Mặc dù nó là mạo hiểm và ngu ngốc, Bruce không quan tâm nữa. Đây là điều mà anh thực sự, thực sự muốn. Anh vẫn lo lắng về những gì có thể xảy ra. Nhưng như Alfred đã nói, Bruce không muốn mất đi một điều tốt đẹp. Và trong những năm qua, Clark là một trong những điều tốt nhất trong cuộc đời anh.
Clark khiến anh hạnh phúc. Thực sự hạnh phúc. Bruce không thể tưởng tượng sống mà không có anh. Clark đã trở nên quan trọng đến mức Bruce sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để giữ anh. Và, Bruce đang lên kế hoạch cho mọi thứ. Bây giờ tâm trí của anh đã được thiết lập, Bruce sẽ không phủ nhận Clark nữa. Bất cứ điều gì Clark muốn từ anh, Bruce sẽ không do dự.
Khi Bruce cảm thấy một cơn gió mạnh, anh biết Superman đã bay vào trong hang. Bruce quay lại và đối mặt với người anh hùng. Clark đang đứng trong bóng tối, nhìn anh.
Bruce mỉm cười và bước về phía anh. Trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì, Clark đột nhiên phóng về phía anh và ghim anh vào tường. Đôi mắt của Bruce mở to trong sự ngạc nhiên khi Clark hôn anh thô bạo, xâm nhập vào miệng anh. Sau một lúc ngập ngừng, Bruce vòng tay ôm lấy Kryptonian và hôn đáp lại anh.
Một tiếng gầm gừ thấp đến từ cổ họng của Clark, sau đó anh nắm lấy chân của Bruce, nâng anh lên khỏi sàn nhà. Bruce thở đứt quãng khi Clark dang hai chân anh ra. Niềm vui ngập tràn trong anh khi anh dứt nụ hôn và ôm lấy lưng Clark, thở nặng nề.
"C-Clark, đợi một chút. Tôi phải nói với anh-"
Lời nói của anh bị bóp nghẹt khi Clark hôn anh lần nữa, đẩy anh vào tường. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi Clark gầm gừ lần nữa. Kryptonian đã kiểm soát nụ hôn, đưa lưỡi vào miệng của Bruce. Clark đã thực sự thô lỗ với anh. Có điều gì đó không đúng.
Bruce quay mặt đi, tách khỏi nụ hôn, "Tôi đã bảo là đợi rồi mà."
Clark nắm lấy cằm và nghiêng đầu Bruce lại. Sau đó, anh hôn Bruce lần nữa, xâm nhập theo cách của anh vào miệng của Bruce. Bruce cảm thấy hoảng sợ khi anh vật lộn.
Anh đẩy Superman ra, hét lên, "Clark, dừng lại đi!"
Rồi anh chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón trỏ của Clark. Bruce sững sờ trong nỗi kinh hoàng khi máu anh trở lên lạnh lẽo. Trên tay phải của Clark, anh đang đeo một chiếc nhẫn với viên ngọc đỏ ở giữa. Kryptonite đỏ!
Bruce ngay lập tức với lấy dây đai tiện ích của mình, rồi Clark nắm lấy cánh tay anh và vặn nó sang một bên. Xương trong cánh tay anh bị nứt khi Bruce hét lên đau đớn. Sau khi phá vỡ cánh tay của Bruce, Clark tách dây đai tiện ích của anh và ném nó qua hang động. Bây giờ Bruce không còn phòng vệ.
Clark đột ngột thả anh xuống sàn. Bruce nhăn nhó khi anh đáp xuống. Cánh tay phải của anh nơi Clark đập mạnh vào đã bị gãy khuỷu tay anh. Bruce ngồi dậy, ôm lấy cánh tay anh trong khi tâm trí anh run rẩy lo lắng. Anh biết anh không thể tự mình ngăn Clark lại được. Đặc biệt là với một cánh tay đã hỏng và thắt lưng của mình xa tầm với.
Bruce liếc sang một bên ở công tắc khẩn cấp trên tường. Anh cần liên lạc với Justice League. Bruce loạng choạng đứng dậy và lao vào công tắc. Nhưng trước khi anh kịp chạm tới nó, Clark nhanh chóng nắm lấy cổ họng anh và ghim anh vào tường.
Bàn tay của Superman đang bóp cổ họng anh, khiến nó không thể thở được. Bruce cố gắng chống lại cái siết tay mạnh mẽ nhưng vô ích, "Đ-Để tôi đi."
"Không. Anh không được chạy." Superman nhìn anh lạnh lùng.
"Clark, anh đang khiến tôi bị thương. Dừng lại." anh nài nỉ.
Kryptonian cuối cùng cũng nới lỏng tay của mình, vì vậy Bruce có thể hít một hơi thật sâu. Thật nhẹ nhõm khi hít thở lần nữa, nhưng Clark vẫn nắm chặt cổ anh.
"Chiếc nhẫn đó đang ảnh hưởng đến anh. Anh cần phải tháo nó ra." Bruce nhấn mạnh.
"Hmph. Tôi không cần phải làm gì cả."
"Clark, anh không phải là chính mình. Chỉ cần nghe tôi. Anh-" Bruce nghẹn ngào khi Clark siết chặt lại.
"Tôi không nhận lệnh từ anh nữa." Clark gần như đâm sầm anh vào tường khi Bruce nhăn mặt vì đau đớn.
Rồi anh thả Bruce ra, để anh trượt xuống sàn. Bruce phòng thủ, co chân lại gần ngực anh, trong khi giữ chặt cánh tay bị gãy.
Clark trừng mắt nhìn anh, "Anh đã từ chối tôi đủ lâu rồi. Tôi đang lấy những gì thuộc về tôi. "
"Sao cơ?"
"Anh là của tôi." anh gầm gừ.
Đôi mắt Bruce mở to khi anh nhìn chằm chằm vào Kryptonian, hoàn toàn kinh hoàng. Anh biết điều này sẽ đi đến đâu, và nó làm anh sợ hãi.
Đột nhiên, anh nghe thấy giọng nói của Alfred trên máy liên lạc, "Cậu chủ Wayne, cậu có muốn uống trà không?"
Trước khi Bruce có thể đáp lại, Clark chặn một bàn tay lên miệng anh để khiến anh im lặng. Bruce bật ra một tiếng thét nghẹn và cắn tay Clark, nhưng Superman không thả anh ra.
Trên chiếc Batcomputer, anh có thể thấy Alfred trên màn hình, đang đứng trong bếp. Người quản gia nói vào hệ thống liên lạc một lần nữa, "Cậu Wayne, mọi thứ ổn chứ?"
Rồi Dick xuất hiện bên cạnh Alfred trên màn hình máy tính. "Con sẽ kiểm tra cha."
Không! Bruce hoảng sợ khi anh đập mạnh vào tay Clark. Anh sợ hãi. Bruce thậm chí không thể tự bảo vệ mình. Làm sao anh có thể bảo vệ Dick ?!
Clark cười gượng gạo, "Trái tim anh đập rất nhanh. Giống như một con chim ruồi." Anh cười khẩy, "Đừng lo, Bruce. Tôi sẽ không để họ làm gián đoạn chúng ta. Hãy đi một nơi nào đó riêng tư hơn một chút."
Anh đột nhiên ôm lấy Bruce và ném anh qua vai anh. Rồi Superman phóng ra khỏi hang. Anh bay qua bầu trời, cao trên Gotham, hướng về phía bắc. Bruce tiếp tục đấu tranh chống lại sự khống chế của Kryptonian. Điều này thật tệ. Thắt lưng của anh đã biến mất, và giờ Clark đang bắt cóc anh. Bruce không có cách nào để tự bảo vệ mình hay gọi giúp đỡ.
Clark cười khúc khích và vỗ nhẹ vào mông Bruce, "Yên tĩnh đi, Bruce."
"Thả tôi ra!" Bruce thậm chí còn chống cự hơn, đá vào ngực Clark.
"Hm. Không phải là một lựa chọn tốt." Superman đột ngột thả anh ra.
Bruce hét lên khi anh lao xuống mặt đất. Anh không có súng. Không có dù. Không có công cụ. Anh sẽ chết. Không khí lao vào anh khi anh tiếp tục ngã. Vỉa hè đang tiến gần anh hơn. Bruce nhắm mắt lại, giằng co mình vì tác động.
Đột nhiên, một cái gì đó giật mạnh vào mắt cá chân của anh, sau đó anh cảm nhận được tiếng <xương gãy>. Bruce hét lên trong đau đớn trong khi Clark lơ lửng trong không khí, giữ anh bằng mắt cá chân bị thương.
Kryptonian trông thích thú, "Thật xấu hổ khi anh dễ vỡ như thế."
Bruce rên rỉ, nghiến răng. Bây giờ mắt cá chân của anh đã bị trật khớp. Cơ hội trốn thoát của anh đã giảm dần sau lần thứ hai. Clark lại bay lên trời, hướng về phía bắc. Trong khi đó Bruce đang lộn ngược và lơ lửng, được giữ bởi mắt cá chân nhói của anh. Anh đang đau đớn, rất nhiều. Bruce cắn môi dưới của mình, không muốn khóc.
Ngay sau đó, nhiệt độ giảm xuống và Bruce rùng mình khi hơi thở của anh trở nên rõ ràng. Bên dưới anh, anh có thể thấy những cánh đồng tuyết và băng. Anh biết họ đang đi đâu. Clark đã đưa anh đến Pháo đài cô độc.
Fuck!. Bruce đã quá chếch choáng. Pháo đài là một bí mật. Chỉ có Clark và Bruce mới biết về nơi đó. Không ai biết sự tồn tại của nó. Ngay cả khi Justice League nhận ra Bruce và Clark đã mất tích, họ sẽ không biết phải tìm ở đâu. Bruce sẽ hoàn toàn bị cô lập tại pháo đài băng. Tình hình của anh dường như vô vọng. Bruce run rẩy vì lạnh, cảm thấy lo lắng.
Khi họ đến Pháo đài cô độc, Superman bay vào trong và thả Bruce xuống sàn. Bruce thở nặng nhọc trong cơn đau khi cánh tay bị gãy của anh rơi xuống nền đất cứng. Anh nhanh chóng ngồi dậy, ôm lấy cánh tay đau nhức của mình. Khi Clark đi về phía anh, Bruce điên cuồng lùi lại.
Clark cười, "Anh nghĩ anh đang đi đâu? Ở nơi này anh không thể chạy khỏi tôi."
Trong nháy mắt, Clark xuất hiện phía trên Bruce và đứng giạng chân anh, đẩy anh xuống. Bruce vùng vẫy bên dưới anh, đấm và đá vào Kryptonian. Tất nhiên, cuộc tấn công của anh không làm hại Superman chút nào. Clark chỉ có vẻ khó chịu. Anh nắm lấy cả hai cổ tay của Bruce bằng một tay và vặn chúng lại, ghim chúng trên đầu Bruce. Bruce kêu lên đau đớn khi cánh tay bị gãy của anh bị kéo lên.
Clark cười nhạo anh, "Tôi luôn hy vọng anh là một kẻ hay kêu gào."
Bruce hét lên một cách tuyệt vọng, "Clark, đây không phải là anh! Cởi chiếc nhẫn ra!"
"Đừng bảo tôi phải làm gì." Đôi mắt Superman lóe lên màu đỏ.
Bruce ngậm miệng lại, nhìn Clark đầy sợ hãi. Rồi mắt của Clark trở lại với màu xanh tự nhiên của chúng.
Superman mỉm cười và kéo chiếc áo khoác của Batman ra, lộ khuôn mặt của anh, "Cái đó tốt hơn."
Anh cúi xuống như thể sắp hôn Bruce lần nữa. Nhưng trước khi Clark có thể hôn anh, Bruce nhổ nước bọt vào khuôn mặt anh một cách dứt khoát. Clark chớp mắt ngạc nhiên, rồi lau nước bọt.
"Anh không nên làm thế" anh gầm gừ nguy hiểm.
Clark đột nhiên đấm vào Bruce. Bruce cảm thấy một vài xương sườn của anh bị vỡ khi anh la lên đau đớn.
"Anh càng cố chống lại tôi thì chỉ càng nhận được những thứ tôi tệ hơn điều này." Superman cảnh báo anh.
Nước mắt bắt đầu trong mắt anh khi Bruce nài nỉ, "Clark, làm ơn dừng lại. Làm ơn-"
Clark bật cười, "Giờ anh đang cầu xin sao? Tôi tự hỏi tôi có thể làm gì khác nữa."
Anh bắt đầu cắt bỏ lớp Kevlar, lột bỏ giáp của Batman giống như nó được làm bằng khăn giấy.
"Dừng lại!" Bruce hét lên khi anh điên cuồng đập mạnh, "Nếu anh cưỡng hiếp tôi, nó sẽ phá hủy anh! Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình!"
"Im đi." Clark gầm gừ.
Bruce cố gắng nói lý với anh, "Anh không muốn điều này! Tôi biết anh không muốn lần đầu tiên của chúng ta như thế này! Chỉ cần cởi chiếc nhẫn ra, và tôi sẽ tự nguyện, tôi thề!"
"Đừng nói dối tôi!" Clark gầm lên khi anh đập đầu Bruce xuống đất.
Trong một lúc, Bruce gần như ngất đi. Cả thế giới đang quay cuồng và Bruce cảm thấy buồn nôn. Đầu anh đau đớn khủng khiếp. Anh có lẽ đã bị chấn động. Anh thậm chí có thể bị gãy xương sọ.
Bruce run rẩy khi nghe thấy Clark cắt đứt Kevlar. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của anh trong khi Bruce nằm khập khiễng trên mặt đất. Anh không thể chống lại Clark. Anh không đủ mạnh. Điều này sẽ hủy hoại cả hai nếu Bruce không nghĩ ra điều gì đó.
Ngay sau đó, nửa dưới của cơ thể của Bruce đã hoàn toàn phơi bày. Rồi Clark kéo quần của bộ đồ Superman của mình xuống. Anh đặt mình vào giữa hai chân của Bruce, chuẩn bị sẵn sàng thâm nhập vào anh.
"Chờ đã, Clark." Bruce nài nỉ bất ngờ, "Để tôi hôn anh."
Clark đông cứng, nhìn anh chằm chằm bối rối, "Sao cơ?"
"Tôi sẽ không chống cự nữa. Hãy để tôi hôn anh."
"Đây có phải là trò lừa không?" Clark trông nghi ngờ.
"Không. Tôi đã chống cự đủ rồi." Bruce cố thuyết phục anh, "Anh đã đúng. Tôi ... từ chối anh quá lâu. Điều đó không công bằng. "
"Không, không phải thế." Clark dựa vào anh, nghiên cứu vẻ mặt anh,"Tôi muốn bằng chứng về sự hợp tác của anh."
Bruce nuốt nước bọt một cách lo lắng, "Đuợc thôi."
"Nói rằng anh thuộc về tôi."
Mắt anh mở to, "Gì?"
"Nói rằng anh là của tôi." Clark yêu cầu.
Bruce ngập ngừng trong khi tim anh đập mạnh trong lồng ngực anh. Superman đang nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt khát khao, sở hữu. Một phần của Bruce thực sự cảm thấy được bên dưới cái nhìn đó. Đột nhiên, anh cảm thấy mình đang cương cứng. C-Cái quái gì vậy ?! Bruce đông cứng, bối rối bởi phản ứng của chính anh.
Clark có nụ cười tự mãn trên mặt, "Có vẻ như cơ thể anh đồng ý với tôi."
Superman đẩy về phía anh, cọ xát thứ cương cứng của họ với nhau. Trong một sự hoan lạc, Bruce cong lưng, rên rỉ. Mặc dù nó sẽ làm tổn thương lòng tự kiêu hãnh của anh, anh biết anh phải làm gì. Anh cần phải quy phục để Clark hạ thấp sự phòng thủ của mình. Đó là cách duy nhất.
Trong khi Clark tiếp tục chà xát vật cương cứng của họ với nhau, Bruce cuối cùng cũng nói, "C-Của anh. Tôi là của anh."
Clark nắm lấy cằm anh, ngẩng mặt anh lên, "Nói lại lần nữa."
"Tôi là của anh. Của anh. Của anh." anh thở hổn hển, "Tôi thuộc về anh."
Clark hôn anh, thả tay của Bruce ra. Thay vì chống cự, Bruce mở rộng miệng, để cho Clark kiểm soát nụ hôn. Trong khi Clark há hốc miệng, Bruce lẻn tay trái sang một bên. Sau đó, Clark đặt mình vào gần mông của Bruce một lần nữa, háo hức để đẩy vào bên trong.
Ngay trước khi Clark có thể cưỡng hiếp anh, Bruce nhanh chóng kéo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay và đấm vào mặt Clark. Kryptonian ngã vật ra khỏi anh trong khi Bruce trườn đi, tạo ra khoảng cách giữa họ.
Bruce dựa vào tường, lắc lư và nắm chặt chiếc nhẫn Kryptonite đỏ trong tay anh.
SxB
Clark chớp mắt vài lần khi anh tập trung vào môi trường xung quanh. Anh cảm thấy như mình đang thức dậy từ một cơn ác mộng. Anh loạng choạng đứng dậy và kéo quần lên. Superman cảm thấy đau khi anh nhận ra anh vẫn còn cương cứng. Hình ảnh của Bruce khóc và la hét lóe lên trong tâm trí anh. Rồi anh để ý thấy những mảnh vỡ của Kevlar trên sàn băng. Đó không phải là một cơn ác mộng. Anh nhớ đã cứu Harley Quinn và nói chuyện với Joker, khi quay trở lại Metropolis.
Anh đã được tiếp xúc với kryptonite đỏ. Clark nhìn qua căn phòng và phát hiện Bruce đang lảo đảo trong góc. Bruce đang run rẩy trong khi nắm chặt chiếc nhẫn kryptonite đỏ. Batsuit của anh bị xé nát, và anh bị thương nặng. Sử dụng tầm nhìn x-ray của mình, Superman nhanh chóng nghiên cứu tất cả các vết thương. Cánh tay phải của Bruce bị gãy, mắt cá chân trái của anh bị trật khớp, hai xương sườn của anh bị gãy, anh bị bầm tím quanh cổ, và hộp sọ của anh hơi bị nứt.
Mình đã làm điều đó... Clark cảm thấy tim mình trùng xuống, kinh hoàng bởi những gì anh đã làm.
"B-Bruce?" Anh bước về phía anh.
"Lùi lại!" Bruce hét lên khi anh ép sáp mình vào tường.
Clark dừng lại và loạng choạng. Anh có thể thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt của Bruce. Clark chưa từng thấy Batman như này trước đây. Bruce trông rất sợ hãi. Sợ hãi anh...
"Tôi... tôi xin lỗi." Clark lảo đảo đi và bước ra ngoài Pháo đài Cô độc.
Anh quỳ xuống trong tuyết. Toàn bộ cơ thể anh rung lên khi nhiều hình ảnh lóe lên trong đầu anh. Anh có thể nhớ tất cả. Tất cả những gì anh đã làm với Bruce. Clark cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Tôi gần như đã cưỡng hiếp anh. Tôi gần như- Clark cảm thấy một làn sóng buồn nôn khi anh cúi xuống và nôn trên tuyết. Dạ dày anh trống rỗng trong khi nước mắt chảy dài trên mặt anh. Làm thế nào tôi có thể làm điều đó với anh? Làm thế nào tôi có thể ?!
Clark thét lên một tiếng thét đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro