Chương 3: buổi gây quỹ Burce Wayne
Ngày hôm sau, Clark đến ga trung tâm lớn của Gotham. Anh rời tàu và đi đến khách sạn gần đó. Căn phòng không phải là lớn nhất. Perry rõ ràng chi trả ít cho chi phí đi lại. Trong phòng khách sạn, Clark ngồi trên chiếc giường mềm mại và nhìn lên trần nhà. Thất may là anh sẽ không ở đây lâu. Sau buổi gây quỹ của Wayne, anh sẽ đi chuyến tàu đầu tiên ra khỏi đây.
Khách sạn có Wi-Fi khủng khiếp, vì vậy Clark tìm thấy một quán cà phê gần đó với internet miễn phí. Cả buổi chiều, anh nhấm nháp cà phê trong khi nghiên cứu Bruce Wayne trên máy tính xách tay của mình. Có rất nhiều thông tin trực tuyến về tỷ phú này.
Theo tất cả các tạp chí, Bruce Wayne là cử nhân đủ điều kiện nhất ở Gotham. Anh ta là một đứa trẻ và là người thừa kế duy nhất của tài sản gia đình Wayne. Khi Bruce còn nhỏ, cả cha lẫn mẹ đều bị bắn chết ngay trước mặt anh. Thật khủng khiếp. Clark cảm thấy tiếc cho người đàn ông này. Chắc hẳn Bruce rất khó khăn khi chịu đựng điều đó, đặc biệt là với một đứa trẻ. Clark không biết mình sẽ làm gì nếu không có Ma và Pa.
Sau cái chết của cha mẹ, Bruce đã tham dự một số trường nội trú khác nhau cho đến khi anh tốt nghiệp. Sau đó, anh biến mất trong một vài năm khi còn là một thanh niên. Khi anh 25 tuổi, Bruce trở về Gotham và giành lại quyền sở hữu Wayne Enterprises. Kể từ đó, anh ta là một tay chơi từ thiện. Công khai, anh đã quyên góp một số tiền lớn với những lý do đáng kính trọng. Nhưng cuộc sống cá nhân của anh ta là một mớ hỗn độn, là nguồn gốc của các vụ bê bối. Bây giờ Bruce đã 29 tuổi và anh ta luôn say khướt với những người mẫu và những người hộ tống. Anh ta có vẻ như một tên phá gia chi tử. Một kẻ say xỉn luôn thích ném tiền của cha mẹ mình đi.
Clark không thể tôn trọng một người đàn ông như thế. Anh không quan tâm Bruce giàu đến thế nào. Anh ta nên cư xử tốt hơn.
Chán ghét, Clark gần như ngừng đọc, nhưng sau đó anh tìm thấy một bài viết khác về con nuôi của Bruce. Hai năm trước, Bruce đã nhận nuôi một cậu bé tên là Richard Grayson. Cha mẹ của Richard đã bị giết, và Bruce đã đưa đứa trẻ vào dưới sự bảo hộ của mình.
Clark mỉm cười khi đọc bài báo. Có lẽ Bruce không phải là một kẻ xấu. Ít nhất anh ta tử tế với những đứa trẻ mồ côi khác.
SxB
Tối hôm đó, Clark mặc bộ đồ đẹp nhất của mình và đi đến Wayne Tower. Bên ngoài, khá đông người. Khán giả hóng chuyện và paparazzi chụp ảnh trong khi những vị khách nổi tiếng đến bằng xe limo. An ninh rất chặt chẽ quanh Wayne Tower. Đến lúc này, Clark đã thấy mười lăm nhân viên bảo vệ. Ở một nơi như Gotham, có lẽ điều đó là cần thiết.
Không ai được phép vào bên trong tòa nhà trừ khi họ nằm trong danh sách và có một số dạng ID. Clark chỉ được vào khi Perry đã đưa cho anh một đường chuyền dành cho báo chí. Ngoài ra, tên của Clark nằm trong danh sách. Nhân viên bảo vệ kiểm tra ID của Clark ba lần cho đến khi Clark bắt đầu đeo ID của mình như một thẻ tên. Sau đó, bảo vệ để anh vào.
Cuộc gây quỹ diễn ra trên tầng cao nhất của Wayne Tower. Dùng thang máy như một vị khách bình thường, Clark lên đỉnh tháp và cuối cùng cũng đến được phòng khiêu vũ xa hoa. Đèn chùm treo trên trần nhà, và căn phòng được trang trí với những bức tượng và những bức tranh nghệ thuật đắt tiền. Mọi người đứng xung quanh, nhâm nhi rượu sâm banh, hoặc nhảy múa trước dàn nhạc điện tử. Hầu hết khách mời là những người nổi tiếng nhất ở Gotham. Căn phòng đầy những chính trị gia và những người nổi tiếng. Cũng có một số chuyên gia như luật sư và bác sĩ, cũng như các loại nghiêng về nghệ thuật như người mẫu và diễn viên.
Clark cảm thấy hoàn toàn lạc lõng. Ngay cả trong bộ đồ tốt nhất của mình, anh vẫn trông không phù hợp với không khí nơi này. Tất cả các vị khách trông giống như họ thuộc về thảm đỏ. Và, có những người phục vụ ở khắp mọi nơi, mang theo ly rượu sâm banh và món khai vị trên đĩa nhỏ. Clark chưa bao giờ đến một bữa tiệc như này trước đây. Không, phải nói là trong suốt 28 năm của cuộc đời anh.
Đứng trong một góc, Clark nhìn những vị khách khác và màn đêm đang buông xuống. Anh vẫn đang đợi Bruce Wayne đến. Chàng tỷ phú nổi tiếng vì luôn đến muộn với những người theo sau của mình. Đôi khi anh sẽ không bận tâm gì cả. Sau khi đứng khoảng một giờ, Clark bắt đầu nôn nóng. Anh chỉ muốn ra khỏi đây và về nhà.
Trong khi anh khó chịu, một người phục vụ đưa cho anh một ly champagne và Clark lịch sự từ chối.
Đúng 10:30 tối, Clark nghe thấy âm thanh của một chiếc trực thăng đang đến gần. Những vị khách khác chưa nhận thấy. Clark đi về phía cửa sổ lớn nhìn ra sân thượng. Vài phút sau, một chiếc trực thăng đáp xuống. Bây giờ, tất cả mọi người đã tập trung quanh các cửa sổ lớn , trò chuyện hào hứng.
Khi Bruce Wayne bước xuống từ chiếc trực thăng với hai người phụ nữ mặc đồ nóng bỏng, đám đông hò hét.
Clark không ấn tượng. Anh khoanh tay và chờ tên tỷ phú đó vào phòng khiêu vũ. Bruce có một chai rượu trong tay, và anh đang dựa vào hai người phụ nữ để hỗ trợ khi anh bước đi.
"Chào mừng đến với Wayne Tower!" Bruce nhếch mép cười, "Xin lỗi, nhưng tôi có thể đã bắt đầu bữa tiệc mà không có mấy người."
Một số người cười trong khi một vài người khách lớn tuổi thở nặng nhọc, rõ ràng bị xúc phạm.
Lúc này, có một đám đông lớn vây quanh Bruce Wayne. Rõ ràng, mọi người đều có điều gì đó để nói với tay chơi tỷ phú. Clark đứng sang một bên và chờ đợi. Anh nhìn Bruce một lúc, nhận ra cách người đàn ông đung đưa trên đôi chân của anh. Nếu Wayne thực sự say rượu, tại sao anh lại bận tâm đến thế? Anh muốn làm cái quái gì? Đây là một buổi quyên góp cho Sake của Chúa. Số tiền thu được sẽ giúp đỡ những đứa trẻ bị bệnh.
Clark bị thôi thúc rời đi. Nhưng sau đó anh thấy Bruce bắt một ly rượu sâm banh mà một khách nữ đánh rơi.
"Ồ, cảm ơn! Em thật vụng về" Người phụ nữ tóc vàng cười khúc khích.
Bruce Wayne mỉm cười và nói một cái gì đó, trước khi lắc lư trên đôi chân của mình một lần nữa. Nhưng có vẻ như anh đang lệch khỏi quỹ đạo. Nếu anh thật sự say, phản xạ của anh sẽ chậm hơn. Anh không nên bắt được chiếc ly rơi xuống đó...
Mắt anh mở to khi Clark nhận ra. Bruce Wayne không say. Anh ta đang giả vờ!
Nhưng tại sao? Tại sao tay chơi giàu có đó lại giả vờ say? Nó không có ý nghĩa gì cả. Trừ khi ... anh không thực sự là một tay chơi.
Clark tập trung vào khuôn mặt của Bruce, nghiên cứu những đường nét của con người này. Bruce chắc chắn là hấp dẫn. Không thể phủ nhận điều đó, và anh ta khá giỏi trong diễn xuất. Trong khi Bruce nói chuyện với khách mời của mình, ánh mắt của Clark lướt xuống miệng anh. Cái miệng đó trông rất quen thuộc... Gần như - Không, không thể nào.
Sử dụng siêu thính giác của mình, Clark cố gắng tập trung vào nhịp tim của Bruce. Trong căn phòng đông đúc, rất khó để phân biệt với tất cả tiếng ồn xung quanh. Nhưng rồi anh nghe thấy nó. Đó là giai điệu mạnh mẽ mà anh nghe thấy trong đêm hôm đó, khi Batman chiến đấu trong nhà kho. Cùng nhịp tim đó...
Clark đóng băng trong cơn sốc. Anh không thể tin được.
Bruce Wayne là Batman.
Đó là lý do tại sao anh ta giả vờ say rượu. Toàn bộ trò chơi chỉ là một kế hoạch! Anh ta thực sự là Batman, một người canh gác đeo mặt nạ. Nó có ý nghĩa. Tất cả các công cụ của Batman phải tốn một khoản tiền khổng lồ. Chỉ có một người như Bruce Wayne mới có thời gian và tiền bạc để trở thành Batman.
Clark nhớ lại tất cả các bài báo anh đọc về chàng tỷ phú này. Cha mẹ của Bruce đã bị sát hại. Đó chắc hẳn là lý do tại sao anh ta trở thành Batman. Đó là lý do tại sao anh thề sẽ bảo vệ Gotham khỏi tội phạm. Tất cả đều có ý nghĩa!
Chìm đắm trong suy nghĩ, Clark gần như không nhận ra Bruce đang nhìn lại anh. Bằng cách nào đó, anh đã thu hút sự chú ý của Bruce. Clark nhanh chóng liếc nhìn, cố gắng hành động bình thường. Anh cần phải ra khỏi đây. Anh sắp rời đi khi Bruce Wayne đột nhiên rời bỏ đám đông hâm mộ của mình.
Clark đông cứng lại khi tỷ phú tiến về phía anh. Batman chắc chắn nhận ra anh.
Điều này không tốt. Clark cực kì lo lắng.
"Chào buổi tối" Bruce mỉm cười và bước tới gần Clark, nắm lấy tấm bảng tên được vắt vào áo anh.
"Clark Kent" anh nói một cách thận trọng khi anh nhìn chằm chằm vào Clark, đôi mắt xanh của anh tỏa sáng với trí thông minh. "Chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa?"
"K-Không, tôi không nghĩ thế, anh Wayne" Anh lùi lại một bước trong khi đưa tay ra, "Hân hạnh được gặp anh."
"Gọi tôi là Bruce." Bước tới trước, Bruce nắm lấy tay Clark, nhẹ nhàng trượt lòng bàn tay vào tay anh. Đó là một cái vuốt ve hơn một cái bắt tay, "Và, với tất cả niềm vui của tôi" Anh cười khàn khàn.
Clark lúng túng với anh trong sự bối rối. Rồi Bruce bất ngờ với tới cặp kính của anh, kéo chúng ra khỏi khuôn mặt của Clark. Clark cảm thấy hoảng loạn khi Bruce nhìn anh. Anh ấy có nhận ra mình không? Anh ây có biêt không?!
Trong một lúc, chàng tỷ phú chỉ chơi đùa với kính của anh, tinh nghịch đeo chúng lên và kéo chúng ra, "Anh trông đẹp hơn khi không đeo kính, Clark. Anh nên đầu tư vào kính áp tròng hoặc LASIK". Anh nghiêng người lại gần hơn và nhếch mép," Thật là đáng tiếc khi giấu đi đôi mắt xinh đẹp này của anh."
Có phải anh ta đang tán tỉnh mình không?! Đỏ mặt một chút, Clark lắp bắp, "Tôi, uh-"
Bruce cười khi anh trượt kính lại trên mặt Clark, "Anh là một phóng viên, phải không? Anh có câu hỏi nào cho tôi không?" Anh cúi người về phía trước, mỉm cười lần nữa.
Tại sao người đàn ông này lại đẹp trai như vậy? Clark thường không bị thu hút bởi đàn ông, nhưng — Chúa ơi.
Clark hắng giọng, cố gắng giữ lấy mình. Bruce biết chính xác anh đang làm gì. Anh chỉ chơi đùa với Clark, vui vẻ với tiền bạc mình bỏ ra. Clark sẽ không để anh thoát khỏi nó.
Mỉm cười trở lại, Clark trả lời, "Thực sự, tôi có thể sao?"
"Hỏi đi, lúm đồng tiền."
"Ý kiến của anh về Batman là gì?"
Điều đó chắc chắn đã khiến Bruce bất ngờ. Anh ngập ngừng một giây, nụ cười của anh mờ dần, "Batman?"
"Phải, tôi rất tò mò" Clark cười nhếch mép, thưởng thức sự khó chịu của người kia, "Là một cư dân nổi tiếng của Gotham, anh nghĩ gì về Dark Knight?"
Bruce cuối cùng cũng lùi lại, rút lui khỏi không gian cá nhân của Clark, "Được rồi, anh ta rõ ràng là một mối đe dọa."
"Nhưng anh ta bảo vệ Gotham."
"Anh ta phải được đề phòng. Gotham cần một anh hùng thực sự. Một người làm việc bên trong pháp luật. Harvey Dent là anh hùng đó cho đến khi anh ấy bị giết." Bruce nói cay đắng.
"Và, anh nghĩ gì về Superman?" Clark hỏi.
"Superman? Anh ta hiếm khi ở Gotham. Lần trước tôi đã kiểm tra ... " Bruce nhìn anh chằm chằm.
"Phải, nhưng anh có nghĩ anh ấy là một mối đe dọa không? Theo nhiều cách, Superman bảo vệ Metropolis theo cách mà Batman bảo vệ Gotham."
Bruce cau mày, "Tôi sẽ không so sánh Superman với Batman."
"Tại sao không?"
"Họ không giống nhau chút nào."
"Cả hai đều bảo vệ thành phố của họ." Clark lập luận.
"Batman là một kẻ canh gác của con người. Superman là... cái gì đó khác hoàn toàn."
"Điểm nhìn của anh?"
Bruce khoanh tay, "Nếu Batman quyết định tiến hành một vụ sát nhân, hàng chục tên tội phạm có thể chết. Nếu Superman tiếp tục hung hăng, mọi người trên hành tinh có thể chết. "
"Vì vậy, anh nghĩ rằng Superman nguy hiểm hơn?"
"Một cách tự nhiên."
"Tôi hiểu mối quan tâm của anh, nhưng Superman không phải là một kẻ giết người. Anh ấy cố gắng làm người tốt. "
Bruce thở dài, "Người đàn ông tốt có thể bị mất, Clark. Tôi đã nhìn thấy nó rất nhiều lần. Tất cả mất đi là một ngày tồi tệ."
Clark nhíu mày, "Một ngày tồi tệ?"
Bruce nói với vẻ mặt đầy ám ảnh, "Mọi người đều thay đổi. Đôi khi trở thành điều tồi tệ hơn. Superman không hoàn hảo. Nếu anh ta trở thành một kẻ xấu, cả thế giới sẽ gặp nguy hiểm."
"Anh không tin anh ta..." Clark kết luận buồn bã.
"Tất nhiên là không."
"Bruuuuce!" Một người phụ nữ mặc đồ kín đáo gọi qua phòng khiêu vũ, vẫy tay chào với tỷ phú.
Mỉm cười lần nữa, Bruce vỗ vỗ vai Clark, "Hãy cho chính trị nghỉ ngơi. Hãy tận hưởng bữa tiệc, Clark. Bây giờ nếu anh tha thứ cho tôi, tôi có một khuôn mẫu Thụy Điển để theo đuổi."
Clark cười khúc khích, "Tất nhiên rồi. Chúc vui vẻ."
"Ồ, tôi sẽ làm thế" Bruce nháy mắt khi anh bước đi, trở lại với nhân vật tay chơi của mình.
Clark quan sát trong khi Bruce tiến lại gần đám đông. Chẳng mấy chốc, anh đã lẫn với những vị khách khác với một người bám lấy cánh tay anh. Thật khó để tưởng tượng ra một tay chơi ngớ ngẩn là Dark Knight của Gotham. Nhưng đó là toàn bộ quan điểm của câu đố này. Bruce không muốn bất cứ ai nghi ngờ anh, vì vậy anh ta đã lừa tất cả.
Nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó của họ, Clark nghiêm túc suy nghĩ về những lời của Bruce. Tất cả mất đi là một ngày tồi tệ. Điều gì đó đã xảy ra đã khiến Batman nghĩ vậy. Anh thực sự nghĩ mọi người có thể biến thành ác một cách dễ dàng như vậy sao? Và cách anh nói về Harvey Dent rất thú vị... Clark đã nghe về cái chết của Harvey Dent trên tin tức. Mọi người cho rằng Batman đã giết anh, nhưng Clark không bao giờ tin điều đó. Với Bruce, Harvey Dent là một anh hùng thực sự . Anh ta đối xử với người đàn ông đó như một người tử vì đạo. Batman không quan tâm đến danh tiếng của anh sao?
Bruce đang nghĩ gì? Clark muốn biết.
Đột nhiên, tiếng súng nổ vang lên khi một chiếc đèn chùm rơi xuống từ trần nhà, rơi xuống sàn nhà. Một vài vị khách hét lên kinh hoàng trong khi những người đàn ông đeo mặt nạ chú hề xông vào phòng khiêu vũ. Chết tiệt. Clark đã không chú ý. Anh nên có cảm giác bọn tội phạm đến. Bây giờ anh cần phải rời khỏi phòng mà không ai để ý, anh có thể thay đổi bộ đồ Superman của mình. Anh không thể chống lại những tên tội phạm như Clark Kent.
Ở giữa phòng khiêu vũ, một người đàn ông cởi bỏ mặt nạ chú hề của mình, để lộ một mớ tóc màu xanh lá cây và một khuôn mặt phủ đầy lớp mỡ. Clark ngay lập tức nhận ra twen ác nhân dù trước đây anh chưa bao giờ gặp gã.
Joker vung một khẩu súng ngắn lên vai và cười toe toét khi gã tiếp cận chàng tỷ phú, "Này, cục cưng Brucie! Tao nghĩ rằng lời mời của tao hẳn đã được nhận, uh bị mất trong thư."
Anh càu nhàu điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro