NỤ HÔN ĐẦU TIÊN
Kha Vũ chống cằm nhìn Lưu Chương đang ngồi gõ phím. Hôm nay, phòng sáng tác ở studio của anh có nhiều việc hơn do có ca khúc mới chuẩn bị phát hành. Nên dù không hài lòng lắm, cậu vẫn đồng ý ôm giúp anh mớ vi xử lý âm thanh cùng với ti tỉ cái USB về nhà để hoàn thành bản demo.
Kết quả là anh đã ngồi dính với cái máy vi tính hơn 3 giờ đồng hồ, bỏ mặc Kha Vũ ngồi thẫn thờ nhìn Lưu Chương chăm chú lẫn...khao khát...( có chúa mới biết cậu ta khao khát cái gì ).
Ngồi khao khát mãi đâm ra...khát thật, Kha Vũ đành đứng dậy, bước vào bếp.
Năm phút sau cậu quay ra với 2 ly sữa nóng.
- Anh định nhai đống dữ liệu này trừ cơm sao, Akira?
- Uhm.
Anh thờ ơ liếc qua ly sữa nóng rồi tiếp tục với công việc của mình.
- Thôi nào, tha cho đôi tay anh 10 phút đi, Lưu Chương.
Kha Vũ nắm lấy bàn tay đang lướt nhanh trên phím.
- Anh xem, các đầu ngón tay đỏ hết rồi này.
Lưu Chương bắt buộc phải ngừng lại, ngẩng lên nhìn cậu. Đôi mắt anh đã ấm áp và dịu dàng hơn rất nhiều,bao mỏi mệt và áp lực khi nãy đã bay mất hơn phân nửa.
Kha Vũ cầm ly sữa nóng đặt vào đôi tay ửng đỏ của Lưu Chương, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc anh.
- Anh xem, lúc nào cũng nói em tham công tiếc việc, mà không bao giờ tự nhìn lại mình.
Lưu Chương đưa ly sữa lên môi, nhấp từng ngụm. Dòng sữa nóng ấm, hơi ngọt và thơm phức khiến anh cảm thấy dễ chịu. Anh ngả ra sau, đầu dựa vào ngang eo Kha Vũ.
- Em không muốn hỏi anh gì à?
Đôi mắt anh bỗng lấp lánh những tia sáng tinh nghịch. Kha Vũ mỉm cười.
- Mấy hôm trước, suýt nữa thì Gia Nguyên, Santa và Patrick giết em đấy.
Cậu đưa tay xuống véo má anh.
- Anh ác lắm đó, Akira.
Anh nắm lấy tay cậu, dụi nhẹ mái đầu loà xoà vào đó khiến Kha Vũ bỗng thấy tim cứ đập thình thịch.
- Vì họ cứ lôi em đi bar rồi thì lại đi tận những đâu đâu nữa, thâu đêm suốt sáng. Chẳng tốt cho em tí nào.
Anh chợt ngẩng lên nhìn cậu, nghiêm nghị.
- Anh chỉ mới cảnh cáo thôi, chứ chưa phải là trừng phạt đâu.
- Thế nào mới gọi là trừng phạt? - Kha Vũ giật thót.
Mang chuyện Gia Nguyên đi show cố tình trêu hoa ghẹo nguyệt về tố giác với Phó Tư Siêu, khiến cậu ta suýt mất luôn cây guitar yêu quý; lại còn phải ngủ ngoài sofa suốt một tuần trời. Đem "bí kíp" tán đổ gần 7 mối tình đầu của Patrick nói với Nine, khiến cậu ấy bị Nine bơ đẹp cả tháng. Lôi chuyện Santa đầu têu phi vụ trốn nhà đi quẩy bar báo với Riki, làm hôm ấy cả kí túc xá được một ngày không thể loạn hơn...
Như thế mà vẫn chưa gọi là trừng phạt? Kha Vũ bắt đầu có chút sợ con Vịt nhỏ nhà mình rồi.
Lưu Chương cố nén cười, hắng giọng.
- Just kidding.
Anh nhún vai, bật ra những tiếng cười nhẹ.
Kha Vũ thình lình quay ngược ghế của anh lại, cậu quỳ xuống, đối diện với anh.
- Akira của em thích đùa giỡn với người khác từ bao giờ vậy?
- Từ khi anh biết mình phải lòng một thằng nhóc 18 tuổi suốt ngày đêm tỏ vẻ lạnh lùng.
Anh cụng đầu vào cậu, và trán hai người dính lấy nhau.
- Một thằng nhóc con nhưng không bao giờ nhận mình là bé, thích làm ra vẻ người lớn nhưng một câu tỏ tình đơn giản thôi vẫn lắp bắp không thành lời. Một thằng bé tham công tiếc việc còn hơn cả anh, luôn sẵn sàng bảo vệ anh bất cứ khi nào...
- Vẫn chưa bằng anh mà, Akira.
Kha Vũ nín thở, đôi mắt cậu liếc về phía anh. Cậu đặt tay lên đầu gối Lưu Chương, bần thần.
- Em ước gì...
- Suỵt...
Lưu Chương đưa ngón tay lên môi cậu. Anh biết, bao lâu nay Kha Vũ luôn day dứt về vết thương trên chân anh - vết thương vì bảo vệ cậu không té khỏi sàn sân khấu cao gần 3 mét trong một sự cố lúc biểu diễn. Anh lắc đầu.
- Dù sao thì, Kha Vũ, anh vẫn rất mừng vì anh còn sống...
Anh cười dịu dàng.
- ...và được bên em...
Bỗng nhiên, Lưu Chương lại thay đổi sắc mặt lần nữa. Anh nhíu mày nhìn Kha Vũ.
- Mà tại sao em cứ thích đi theo bọn Gia Nguyên bày trò thế? Có bí mật giấu anh sao?
- A...
Kha Vũ luống cuống bật dậy. Ánh mắt đầy nghi hoặc và dò hỏi của Lưu Chương vẫn hướng về cậu chờ đợi câu trả lời.
Nhưng...trả lời sao mới được? Kha Vũ dừng ý nghĩ trên ly sữa.
- Ah...hết sữa rồi, em đi pha ly khác cho anh.
Cậu chàng hấp tấp cầm cái ly ( vẫn còn sữa hơn phân nửa ) ào ào bay vào bếp.
Thở phào.
Lạy Chúa, cái chuyện xấu hổ đó sao dám nói với anh ấy được chứ?
Ai đời lại nói ra chuyện mình mới là kẻ đầu sỏ của mấy vụ đi quẩy bar chỉ để nhờ anh em bạn bè "tư vấn" về... nụ hôn đầu đời?!!
Nhưng...Lưu Chương đã hỏi thì chắc chắn sẽ truy tới cùng, phải làm gì đây.
Kha Vũ vò đầu bứt tai đi loanh quanh trong bếp.
" Phải cố nghĩ ra cái gì hợp lý mới được."
- Á!
Một tiếng thét vọng ra từ phòng ngủ. Tiếng của Lưu Chương.
Kha Vũ hoảng hốt chạy ra vào, và tim cậu như ngừng đập khi Lưu Chương đang ôm bụng đau đớn, cả thân người tựa vào chiếc giường phủ nệm trắng tinh. Gương mặt anh tái xanh lấm tấm mồ hôi.
- Lưu Chương, chuyện gì vậy?
Kha Vũ thét lên, lao đến đỡ lấy anh.
- Lưu Chương? - Kha Vũ ôm lấy thân thể anh đang run lên vì đau đớn.
- Anh có sao không, Lưu Chương?...Chờ chút em gọi cấp cứu...
Kha Vũ luýnh quýnh quơ tay tìm điện thoại, nhưng một bàn tay kéo cậu lại.
Thật nhanh... Môi anh đã tóm lấy môi cậu, rất chính xác. Bờ ngôi ngọt ngào vẫn còn thoang thoảng hương sữa thơm, đang yên vị trên đôi môi cứng đờ vì ngỡ ngàng của cậu.
Lưu Chương đẩy cậu ra, và không nói chắc ai cũng biết, mặt anh như mặt trời mới mọc buổi sáng dù bây giờ trời về khuya.
- Đồ ngốc...- Anh lườm cậu, lẩm bẩm - Thế này thì không cần nhờ ai nữa chứ?
Lưu Chương vừa xấu hổ quay đi thì té nhào xuống, bởi Kha Vũ đã nhanh tay tóm lấy anh.
- Uhm, thì không cần nữa...
Cậu nâng gương mặt đang ửng hồng, tay luồn qua mái tóc màu trà, kéo nhẹ anh vào mình.
Môi cậu chạm vào môi anh...Rất nhẹ nhàng...
Màn đêm buông dần trên khu kí túc nhỏ, ánh sáng chập chờn hắt ra từ màn hình vi tính...
Nụ hôn vẫn ngọt ngào, đắm đuối và nồng nàn...
...dường như khoảnh khắc này là vô tận...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro