Chương 6: Hoàng tử biết chân tướng sự thật
Đang có tình yêu, sống cuộc sống vui vẻ. Giờ
nàng lại mất đi tất cả, nếu như hai nǎm trước nàng bị bắt về đây làm nô lệ, lúc đó nàng
không có một tình yêu thực đẹp với Menfuisư,
từ đầu đến cuối chỉ đơn thuần làm nô lệ thôi.
Có lẽ giờ đây nàng sẽ không đau lòng như
vậy.
- Menfuisu không biết đến bao giờ chàng nhận em là Carol nữa, không biết em phải đợi đến bao giờ, em hết chịu nổi ánh mắt đó của chàng, quá lạnh lùng, qua xa cách đến như vậy. Menfuisu em rất nhớ vòng tay ôm ấm áp và sự quan tâm của chàng dành cho em, em rất là nhớ cặp mắt khi chàng nhìn em là đầy yêu thương ngọt ngào đến bao giờ em mới có thể nhận lại đây.
- Menfuisu chàng đã hứa với em là không được quên em, không bao giờ rời xa em kia mà, dù em là ai đi nữa thì khi nhìn thấy đôi mắt của em thì chàng nhận ra kia mà, tại sao chàng lại lạnh lùng với em như vậy. Chàng đã quên hết những gì đã hứa, nếu có một ngày chàng nhận ra em trong thân xác chị Asisu không biết chàng có hối hận vì đã đối xử với em như vậy không, không biết lúc đó em có thể tha thứ cho chàng sau những chuyện chàng đã làm cho em hiện giờ không. Giờ đây em rất nhớ chàng, rất là nhớ chàng, không có chàng bên cạnh em, em thấy cô đơn quá
- Người mệt thì để nô tỷ giúp cho.
Ari tới ngồi bên cạnh nàng, giọng thì thầm nho nhỏ.
- Cám ơn, nhưng em cứ mặc kệ tôi đi.
Giọng nàng rầu rĩ , đám cung nô kia sẵn sàng
cô lập bất cứ người nào dám thân cận với nàng. Cô bé Eri này đã đủ phiền toái khi có một người chủ nhân thất bại là nàng rồi.
- Ngài cứ để nô tỳ giúp, tay ngài phồng rộp
lên hết cả rồi kia, đáng lẽ việc này phải do
nam nô phụ trách , sao mama thượng cung lại
giao cho người chứ, quá đáng .
- Ưm, tôi chắc rằng bà ấy không dám làm vậy
nếu không được ra chỉ thị từ cấp trên nàng
thản nhiên nói, Menfuisu chàng ấy chính là người đứng sau vụ này.
-Mà em đừng dùng kính ngữ với tôi nữa. Ý tôi là giờ tôi đã không còn là nữ hoàng gì đó nữa hai chúng ta ngang hàng như nhau.
- Người đừng buồn , Menfuisư bệ hạ sẽ sớm
hồi tâm chuyển ý thôi.
Nàng ta thở dài, đôi mắt ngắn nước, hơi hồng lên. Nàng không có tâm trạng mà an ủi người
khác nữa, chính nàng còn đang sầu nâu ruột
đây nè. Hay thật, giờ nàng còn thấy phiền khi
có người khác quan tâm mình cơ đấy. Carol trước đây làm thế nào để sống vui vẻ
mỗi ngày nhỉ?
- Nư hoàng dạo này rất an phận, không có
biểu hiện gì lạ.
Đây là câu nói hắn phải nhắc đi nhắc lại với hoàng đế bệ hạ.
- Nữ hoàng nào?
Menfuisư hừ lạnh, con mèo tuyết trắng giật mình kêuMeo một tiếng đáng thương rồi tự động nhảy xuống, nó nhạy cảm với những chuyện như vậy.Chủ nhân mới của nó là người khó hiểu, có thể một giây trước còn ôn nhu vuốt ve nó, một giây sau ma trưởng của chủ nhân đã khiến đám lông của nó không cánh mà bay.
Tốt lắm, Asisu để xem chị diễn được đến bao giờ, đôi mắt Asisư nhìn hắn, dù đã tận lực che dấu nhưng trong đấy tràn ngập nhu tình, quyển luyến
Giả vờ mất trí nhớ sao?
Hắn muốn vì lật tẩy bộ mặt giả dối đó mà biến
chị ta từ nữ hoàng xuống thành cung nữ.
Nhưng xem ra chị ta tâm sâu khó lường rồi.
Tiếp tục giả vờ đi, xem chị có thể chịu nhục
được bao lâu.
- Nữ hoàng Asisư, thưa bệ hạ.
Nhưng khi hắn báo cáo cho hoàng đế bệ hạ thì sao? Điều đó càng chứng minh chị ta là một con rắn độc bất chấp thủ đoạn. Thế đấy, hoàng đế anh minh của thần dân Ai Cập đang bị hận thù thử thách che đi phán đoán.
- Dừng lại đây đi Mirưê, ngươi biết là ta không muốn phạt vị trung thần đắc lực của mình, nhưng ngươi đang khiêu chiến sự nhẫn nại của ta rồi đó.
Menfuisư thâm trầm, giọng lạnh lùng nguy hiểm.
Tướng quân Minue bất đắc dĩ thở dài cáo lui
để lại một mình Menfuisư ngồi im lặng trong
điện. Tự nhủ rằng chị ta đáng phải bị như vậy
mà. Hắn bực mình đứng dậy bước vào trong điện nghĩ ngơi. Thả người xuống đệm và úp mặt lười biếng xuống chiếc gối nhồi lông vũ mềm không ngừng nhớ đến hình ảnh chị Asisu nhìn hắn, chưa bao giờ thấy chị mình nhìn mình bằng cặp mặt đó, giống như là Carol nhìn mình vậy, tại sao nhìn vào đôi mắt đó mình lại nhớ Carol nhiều như vậy.
- Carol ơi nàng có thể cho ta mơ thấy nàng không ta rất nhớ nàng, rất là nhớ nàng, nhớ nụ cười của nàng khi nhìn ta, cười với ta, nhớ mùi hương trên tóc nàng, bất giác ta muốn ôm nàng vào lòng quá đi, giờ không thể nữa rồi, sao chẳng bao giờ để ta mơ về nàng vậy, dù một chút xíu cũng được.
----------------
Hitaito
Hoàng tử Izumin tuy đã nói là sẽ buông bỏ Carol nhưng lúc nào trong đầu chàng cũng luôn ghi nhớ hình bóng nàng, nàng luôn hiện về trong tâm trí chàng, đã khắc mãi vào trong tim chàng không thể nào quên được, dù nàng đã đi đến một nói rất là xa rồi nhưng chàng không thể nào quên nàng được.
Từ ngày Izumin tới ám sát Asisu thì trong đầu chàng lại hiện lên cặp mặt đó của cô ta rất là giống nàng luôn ghi nhớ nụ cười của cô ta khi đó trông thật bi ai và khi cô ta nhảy xuống dòng sông Nin thì tim chàng lại đập lên từng hồi, giống như cái lần nàng bị sư tử tha đi và rớt xuống Sông Nin đợt ấy, sao lại có thể cảm giác giống như vậy chứ, không được nghỉ về cô ta nữa, cô ta khác nàng, nhưng lời nói, nụ cười đó sao lại giống nàng đến như vậy, khi mình gặp cô ta ở Hàm Sư Tử mình đâu có cảm giác này đâu, lúc đó rất là chán ghét cô ta, không muốn nhìn cô ta một chút nào nhưng giờ lại muốn nhìn cô ta thật nhiều. Mình bị bệnh rồi phải đi khám thôi, người mình yêu là Carol, mãi mãi là nàng không bao giờ thay đổi. Nàng hoạt bát đáng yêu và trong sáng, còn cô ta thì ác độc tâm địa xấu xa, mình không nên nghĩ về cô ta nữa.
Izumin khi nghe tin Asisu còn sống thì rất tức giận nên thường thăm dò tình hình Ai Cập để tìm cách ám sát một lần nữa.
- Các ngươi thăm dò Asisu cô ta khi thoát chết dòng sông Nin đợt đó hiện giờ cô ta có âm mưu gì không.
- Dạ không ạ nghe nói cô ta rớt sông Nin rồi vớt lên cả người xây sát, hỏi gì cũng không biết, không nhận ra ai cả, cả em trai mình yêu thương nhất cũng không nhớ, nên hoàng đế thấy ả ta không nhớ gì, nên đã tước hết tước vị hiện tại và đày ả làm cung nữ làm những việc nặng nhọc.
- Hừ cô ta mưu ma xảo quyệt không có việc gì không làm, ta nghĩ cô ta đóng kịch thôi. Hãy điều tra cô thật kỹ.
- Bẩm hoàng tử còn một điều rất lạ ở cô ta nữa ạ, không chỉ mất hết trí nhớ, tính tình lại khác hoàn toàn trước đây, luôn vui vẻ nói cười với tỳ nữ, lúc trước cô ta không thân thiện vậy đâu cô ta lúc nào cũng ở trong tẩm điện của mình luôn phân trên dưới không được hoà nhã và gần gũi đến như vậy. Thần thấy như hai người khác nhau vậy.
Khi nghe những lời của thuộc hạ của mình bẩm báo hoàng tử lại nhớ tới lần gặp ở Hàm Sư Tử với lần gặp ở điện nữ hoàng khi lần ám sát cũng thái độ hành vi và cặp mắt đó đều là khác nhau, y như 2 người khác nhau vậy, chẳng lẽ... nhưng không có điều phi lý đó xảy ra được.
Hoàng tử suy nghĩ một hồi cũng hỏi thuộc hạ của mình.
- Các ngươi thấy Asisu thay đổi tính tình từ khi nào.
- Dạ thưa hoàng tử thần nghe nói trong hoàng cung truyền ra là từ lúc cô gái sông Nin không còn nữa thì tính tình của nữ hoàng thay đổi không phân trên dưới mà luôn tươi cười với hạ nhân, người ta còn nói nữ hoàng rất giống lúc hoàng phi còn sống luôn hoà đồng với mọi người.
Hoàng tử lúc này khẳng định.
- Chuyện này ta không chắc lắm, hơi phi lý nhưng ta có thể chắc chắn rằng trong cơ thể Asisu hiện giờ không phải là cô ta, ánh mắt của một người không thể thay đổi nhanh như vậy, ta từng thấy ánh mắt của Asisu một lần là cặp mắt tham vọng và quyền lực muốn thứ gì là phải có cho bằng được, còn ánh mắt hiện giờ là ánh mắt chan chứa niềm yêu thương và sợ hãi có chút gì đó rất là ngây thơ trong sáng lúc đó cô ta không hề hại ta, đắng lẽ ra lúc đó cô ta phải kêu cứu có người sát hại mình, nhưng ta không ngờ cô ta lại bảo vệ ta không hề nói ra ta đột nhập vào hoàng cung ám sát, mà ánh mắt còn sợ hãi khi có người phát hiện và quan trọng là cô ta không hề biết ta có vết thương ở vai và là vết đạn bắn vào vai.
- Bây giờ ta không còn nghi ngờ gì nữa người trong thân xác Asisu là Carol của ta chỉ có nàng mới có ánh mắt dịu dàng ấy, chỉ có nàng mới sợ ta gặp nguy hiểm, nàng quan tâm đến ta, ta không hiểu Asisu đã dùng yêu thuật gì, nhưng ta đã cho Ruka điều tra, ta biết dụng ý Asisu rồi cô ta muốn chia rẽ đi tình yêu giữa Menfuisu và Carol cho nên mới làm vậy. Cô ta biết Menfuisu sẽ lành lùng chán ghét mình hơn khi chính tay giết đi người mà hắn yêu nhất, đúng là mưu kế thâm sâu, ta thật không sánh bằng. Cô ta làm vậy cũng đã giúp ta, có thể chia rẽ được hai người đó ta sẽ bắt cóc nàng, che chở cho nàng giờ nàng không còn tình yêu của hắn nữa, hắn đang xử tệ với nàng, hừ Menfuisu ơi là Menfuisu ngươi nói người yêu nàng nhưng tại sao ngươi lại không nhận ra được ánh đó của nàng, nàng là người đặc biệt, nàng có ánh mắt trong sáng thánh thiện, một khi đã nhìn một lần là không thể nào quên được mà ngươi đã sống cạnh nàng còn nhiều hơn cả ta mà ngươi cũng không nhận ra, người chị lớn lên từ nhỏ với mình và nàng khác nhau hoàn toàn, dù nàng có là ai đi chăng nữa, có mang thân xác ai đi chăng nữa, thì khi nhìn vào đôi mắt đó của nàng là con tim ta đập lên từng hồi không thể gạt ra được, ta sẽ dành lấy trái tim nàng, lấy được rồi ta tìm cách để nàng về lại là nàng, nàng bây giờ là lúc yếu đuối nhất cần người che chở, cảm thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro