Chương 2
Nhưng mà... - Tiếng thông báo bỗng vang lên : '' Xin thông báo, chuyến bay Cairo - Seoul sẽ khởi hành trong 10' nữa.''
- Mẹ à, con đi đây - Xya quay sang nói với anh - Anh chăm sóc mẹ hộ em nhé. Em sẽ về sớm thôi
- Ừ, nhớ về sớm đấy - Raian mỉm cười
Xya ngoái đầu nhìn về phía mẹ và anh trai thêm một lần nữa trước khi vào phòng cách li. ''Con xin lỗi. Con sẽ sớm về nhưng không biết có thể gặp lại mẹ không. Anh hai à, mẹ trông cậy vào anh
vậy.''
o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o
- Xya, tớ mong cậu quá - Sangmin - một người bạn thân của Xya ở Hàn Quốc - chạy tới ôm chầm lấy Xya khi thấy nàng bước đến
- Lâu rồi không gặp, cậu vẫn thế nhỉ - Xya cười
- Thôi, về nhà tớ rồi bọn mình trò chuyện sau - Sangmin nói và kéo Xya ra xe
- Làm phiền cậu quá. Chuyện tớ nhờ cậu đã được chưa - Xya hỏi. Cả hai hiện đang ngồi trên xe của Sangmin.
- Bạn bè với nhau mà. Tớ đặt vé rồi. 8h tối nay bay. Mà sao cậu vội thế. Mấy khi rảnh rỗi bay qua đây chơi. Ở lại vài ngày đã chứ
- Tớ có việc bận mà. Ghé qua thăm xem cậu thế nào thôi. Để tớ ngắm xem đường phố Seoul đẹp thế nào mà cậu khen mãi - Nói rồi, Xya quay sang cửa kính nhìn ra bên ngoài. Người ngoài
nhìn vào có lẽ nghĩ rằng nang đang ngắm cảnh. Thực chất, nàng đang bẫn suy nghĩ, chẳng còn thời gian đâu mà ngắm nghía. Nàng qua đây không phải để thăm bạn như đã nói với mẹ. Nàng muốn
gieo mình xuống dòng sông Nil để gặp chị Carol. Mẹ và anh biết chuyện này thì sẽ không bao giờ đồng ý, vì vậy nàng mới phải nói dối. Đáng lẽ, Xya có thể vào phòng cách li rồi tìm cách chuồn ra
ngoài. Nhưng vừa nghe tin nàng sẽ đến Seoul, anh Raian đã gọi điện đặt vé cho nàng. Nếu biết nàng không lên máy bay, họ sẽ rất lo lắng. Thế nên, thà mất đi chút thời gian bay qua bay lại.
- Xya này, nghĩ gì mà tập chung thế. Đến nhà tớ rồi, vào thôi - Sangmin giục
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Ai Cập cổ, 3000 năm trước......
Carol bước ra vườn, lấy tay xoa nhẹ tay còn lại đang bị thương, mỉm cười :
- May quá, Ruka bảo ngày mai tôi có thể tháo băng được rồi - Ánh mắt nàng bỗng nhìn về phía sông Nil, có một đó. Là một cơ thể người - Ruka, ra giúp ta với - nàng hét to
- Thưa công nương, có chuyện gì vậy ạ ? - Ruka chạy đến
- Anh nhìn kìa - Carol chỉ về phía cơ thể đang trôi dưới sông - Anh vớt người ta lên đi. Nghe theo lời Carol, Ruka nhảy xuống sông Nil. Vài phút sau, anh ngoi lên, trên tay là một cô gái
- Xya à, em sao thế, sao lại ra nông nỗi này - Carol chạy đến khi nhận ra cô gái đó là ai - Anh bế Xya vào phòng tôi đi. Bà Nafutêra, gọi ngự y hộ tôi.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Carol ngồi bên cạnh em gái, thở dài. Ngự y vùa khám cho Xya. Nàng lo lắm. Bệnh tim của Xya lại tái phát. Vốn dĩ đã khỉ rồi, nhưng do ngâm nước mấy ngày liền. Cũng may Xya luôn mang cả chục
viên thuốc theo nên mới không có chuyện gì.
- Xya à, tỉnh lại với chị đi em - Carol nói khẽ
- Carol à, nàng ở đâu vậy - Tiếng Menfuisư vang lên, phá vỡ bầu không gian yên tĩnh
- Menfuisư, Xya... Xya... - Carol nói không hết câu, ôm chầm lấy Mefuisư khóc nức nở
- Carol... Ta biết là nàng lo cho em gái, nhưng không ăn khonong uống gì, sao mà sống nổi - Anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng Carol - Ăn chút gì đi mới có sức để mà khóc tiếp chứ
- Nhưng... mà... Xya... - nói giữa những tiếng khóc
- Ngoan. Nghe lời ta nào. Nín đi. Ra ăn một chút rồi vào trông Xya - Nói rồi Menfuisư đưa Carol ra ngoài
Khi bóng hai người đi khuất, bỗng có một bóng người từ trên cao nhảy xuống. Chàng trai có mái tóc màu vàng ánh kim, hơi xoăn, buộc thảnh một túm ở phía sau. Đôi mắt xanh dương, hướng về
phái cô gái đang nằm trên giường. Mái tóc tím hồng xõa trên gối. Lông mày mảnh hình trăng lưỡi liềm. Hàng lông mi dài, cong vút. Cái mũi thon thon. Đôi môi đỏ như trái sơry. Quả là một mĩ nhân.
Đẹp một cách thánh thiện. Như một thiên thần vậy.
- Ruka, ngươi ra đây - Ruka giật mình. Là tiếng Menfuisư. Hắn đã phát hiện ra điều gì sao....
- Dạ, thưa hoàng thượng, người chọ gọi thần ạ?- Ruka cúi đầu xuống khi đứng trước Menfuisư
- Từ bây giờ, ngươi sẽ là cận vệ của Carol - Menfuisư quay sang nói với Carol - Giờ ta phải ra đón sứ giả Hittle. Đừng phá phách gì hay tìm cách chạy trốn đấy
Carol nhìn Menfuisư cho tới khi chàng đi khuất rồi mới đi vào phòng thăm Xya. Nàng vuốt nhẹ mái tóc mượt như nhung của em gái. Nhìn Xya ngủ nàng cảm thấy thật bình yên, như ở nhà vậy...
- Mau tỉnh lại nhé em gái yêu của chị - Vừa nói dứt lời, nàng bỗng thấy mắt Xya động đậy. Có thế chứ. Xya vốn rất nghe lời nàng mà. Xya từ từ mở mắt. Do đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng,
nàng nhanh chóng nhắm mắt lại. Vài phút sau, sau khi đã nhận thức được mọi việc xung quanh, nàng nở một nụ cười. Trước mặt nàng là Carol, có nghĩa là, nàng đã thành công.
- Chị, em nhớ chị quá - Xya reo lên, ôm chầm lấy chị mình
- Sao em lại tới được đây. Em có biết bệnh tim của em lại tái phát không - Carol vui mừng, từ khóe mắt nàng, một giọt lệ chảy xuống. Giọt lệ của hạnh phúc.
- Em có thuốc mà, không sao đâu, em cũng biết chữa bằng thảo dược nữa. Bí mật đấy - Nàng giơ một ngón tay trước miệng, ra hiệu giữ bí mật. Ngày trước, nàng đọc trên sách thấy chữa
bằng thảo dược khá hay. Nàng đi xin cha mẹ nhưng họ không cho "Con đang học theo kiểu phương Tây, giờ lại thêm cả phương Đông nữa, sao mà vào đầu được". Nàng và Carol ( Carol luôn ủng
hộ Xya) phải nhờ anh Raian tìm hộ tất cả các cuốn sách viết về thảo dược.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro